Tiêu Thời Vũ cười nhạt: "Cái này thì có cái gì kỳ lạ đâu? Người tu luyện chúng ta tâm cứng như sắt đá, hy sinh sinh mệnh của mấy vạn đứa trẻ để đổi lấy tu vi cao hơn, chắc hẳn bọn họ cũng cảm thấy tự hào"
Trong đôi mắt đẹp của Tân Như Nguyệt hiện lên một tia giễu cợt.
Không lâu sau, nàng ta bước tới, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào Tiêu Thời Vũ đang ngâm trong hồ máu, lạnh lùng nói: “Đường Hạo Thiên bày ra cái bẫy này để dụ Trần Mộc vào. Sắp tới, Trần Mộc sẽ quay lại Ninh Quốc."
"Ta biết Đường Hạo Thiên đang chờ tên nhóc kia trở về, bổn tọa thì cũng có khác gì đâu cơ chứ” Tiêu Thời Vũ lộ vẻ hung ác, hừng hực sát ý.
Ông ta sẽ không bao giờ quên răng, địa vị của Kiếm Vũ Các trong Hoàng Thành xuống dốc như ngày hôm nay, tất cả đều là do Trần Mộc.
Ông ta phải đòi lại món nợ này.
"Thực lực của Trần Mộc bây giờ đã hoàn toàn khác trước kia. Sư tôn, ta cần sự giúp đỡ của người."
Tân Như Nguyệt nhìn chằm chằm vào Tiêu Thời Vũ với đôi mắt rực lửa.
Tiêu Thời Vũ nghiêm túc mỉm cười: "Yên tâm, sư tôn đã không còn như trước nữa, với tu vi cảnh giới Vạn Pháp và kiếm đạo của ta, giết chết tên khốn kiếp kia là chuyện dễ như trở bàn tay."
"Tiểu Nguyệt, cứ giao Trần Mộc cho ta. Ngươi cứ ở trong Kiếm Vũ Các mà xem, xem sư tôn chém đầu hẳn như thế nào!"
Trong mắt Tiêu Thời Vũ hiện lên một niềm tin mãnh liệt.
"Sư tôn, người đối với Tiểu Nguyệt thật tốt, Tiểu Nguyệt thật sự không có gì báo đáp." Tân Như Nguyệt cúi đầu, buồn bã nói.
"Haha!" Tiêu Thời Vũ cười lớn, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Tiểu Nguyệt, đừng nói như vậy, ngươi gia nhập Kiếm Vũ Các từ nhỏ, trở thành đệ tử của bổn tọa, bổn tọa sớm đã coi ngươi như con gái ruột rồi. Bây giờ sư tôn đã có được Thiên Ma Quyết, hấp thụ máu của gần bốn mươi vạn đứa trẻ, tu vi đã tăng lên rất nhiều."
"Sớm hay muộn, sư tôn cũng sẽ rời khỏi Ninh Quốc. Sau khi ta rời khỏi Ninh Quốc, mọi thứ trong Kiếm Vũ Các này sẽ giao lại cho ngươi."
Bây giờ, Tiêu Thời Vũ vô cùng kiêu ngạo, mảnh đất Ninh Quốc này sớm đã bị ông ta coi thường. Vì vậy, ông cũng coi Tân Như Nguyệt là người kế vị của mình.
"Sư tôn..." Gò má xinh đẹp của Tần Như Nguyệt lộ ra vẻ yếu đuối đáng thương, đôi mắt sinh đẹp long lanh như có sương mù, giọng nói mềm mại như hát, khiến lòng người rung động.
Nàng ta chậm rãi cởi áo choàng đen, đôi bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng cởi đai áo, chiếc váy hoa màu tím nhạt rơi xuống.
Trong khoảnh khắc, một cơ thể hoàn mỹ mà vô số đàn ông thèm muốn xuất hiện trước mắt Tiêu Thời Ngọc.
"Tiểu Nguyệt, ngươi..." Tiêu Thời Vũ hơi giật mình.
"Sư tôn, người đối với Tiểu Nguyệt tốt như vậy, Tiểu Nguyệt không có gì báo đáp, cho nên ta chỉ có thể dùng cách này báo đáp ân tình của người thôi."
Tân Như Nguyệt nhẹ nhàng nói, gót sen bước về phía trước, cơ thể thanh tú của nàng ta dần bước vào bể máu cùng Tiêu Thời Vũ.
Trong hồ, máu cuồn cuộn nổi lên, nhưng không thể che đậy được thân hình tuyệt đẹp của Tân Như Nguyệt.