Chu Khoan dữ tợn, gằn giọng cất tiếng, tay cầm thanh kiếm Thất Tinh chém lia lịa xuống.
Rầm rầm.
Khoảng không dường như lại bị chia cắt, bóng kiếm dài mười thước ngay lập tức quét thẳng một nhát lên trời, cố gắng chống chọi lại sức mạnh của vạn kiếm kia.
Nhưng không hề có tác dụng gì cả, đội hình vạn kiếm cùng ngọn lửa linh hồn xuyên qua bóng kiếm đó hết lần này tới lần khác.
Những tiếng nổ vang rền trời, gió bão ào tới, khiến tất cả mọi người có mặt ở quảng trường tim đập thình thịch.
Trận địa vạn kiếm này hệt như sự thẩm vấn của thần linh, sức mạnh vô song, lao thẳng về phía Chu Khoan.
Đột nhiên, cho dù Chu Khoan có ngạo mạn tới nhường nào, trong lòng lúc này cũng bị đả kích nặng nề, một màn đêm tối của cái chết bao trùm lên đỉnh đầu hắn ta.
"Ta...ta...nhận...', Chu Khoan sợ hãi vội vàng mấp máy.
Nhưng, hắn ta còn chưa dứt lời thì ánh mắt Trần Mộc lộ rõ sát khí lạnh lùng, Kiếm Ý trấn áp khiến sức mạnh trận địa vạn kiếm đó ngay lập tức khiến vùng nằm ở bán kính một trăm mét xung quanh Chu Khoan biến thành một đống đổ nát.
Rầm.
Âm thanh chói tai của một vụ sập lớn vang lên, và chỉ còn thấy đấu trường sụp đổ ngay trước mắt, đá vụn bay tung toé, cát bụi bao trùm không gian.
Đến khi mọi người định thần trở lại thì cơn cuồng phong đã xua tan khói bụi trên đấu trường và một thi thể đẫm máu bị đóng đinh trên đó.
Cảnh tượng đẫm máu vô cùng bi thảm, dù chỉ là người đứng xem bên ngoài cũng đều cảm thấy mắc ói.
Chu Khoan đã biến thành một xác chết đẫm máu.
Đã vậy còn chết một cách thê thảm.
Đột nhiên, toàn bộ nơi này rơi vào sự im lặng của chết chóc.
Ngay cả những người cấp cao như chủ môn phái và Đông Phương Dịch đang ngồi ở ngai vàng trên cao kia cũng vô cùng sững sờ và khó tinl
"Xuỵt"
Bầu không khí im lặng như tờ cũng chỉ kéo dài trong vòng ba giây.
Sau đó, hàng chục nghìn người tại đây lại ngay lập tức quay trở về trạng thái hít thở bình thường.
"Chu Khoan, chết...chết rồi sao?" “Tên này ghê gớm vậy sao?”
"Chu Khoan là kẻ mạnh cấp tầng thứ hai của cảnh giới Thần Tàng đó!"
Cả vùng rộ lên tiềng xì xèo bàn tán, cảnh tượng trước mặt hoàn toàn bóp nghẹt tất cả mọi người, ngay cả đám người Hàn Giang Tuyết và Trình Vũ Hiên cũng không khỏi bàng hoàng.
"Thắng rồi, thật sự thắng rồi sao? Bà đây không phải đang năm mơ chứ?"
Hàn Giang Tuyết không nhịn được mà cấu đùi một cái, mãi tới khi cảm nhận được cơn đau nhói từ đùi, rồi lại ngước nhìn lên bóng dáng của chàng thanh niên áo trắng đang đứng trên đấu trường, nàng ta mới đứng phắt dậy rồi thốt lên trong mừng vui tột độ.
"Mẹ kiếp, tên nhóc này làm được thật rồi, thắng thật rồi!"
Hàn Giang Tuyết siết chặt nắm tay, hệt như không kìm nổi niềm vui sướng trong lòng, rồi múa may quay cuồng như một kẻ điên.
Trình Vũ Hiên cũng sững sờ đứng yên như trời trồng, mãi một lúc sau, nàng ta mới dần dần phản ứng lại, gương mặt lộ rõ vẻ xúc động.
Thắng rồi, ai cũng không ngờ là Trân Mộc thật sự thắng rồi!
"Chết tiệt, tên khốn kiếp!", điện chủ Thiên Điện đứng phắt dậy, trợn trừng mắt, không dám tin mọi thứ trước mặt.
Xuyên qua một cảnh giới rộng lớn, Trần Mộc thật sự đã đánh thắng được Chu Khoan, hơn nữa còn không để đối phương có bất cứ cơ hội đầu hàng nào, dùng chiêu thức Vạn Kiếm Xuyên Tim khiến Chu Khoan chết đứng ngay tại đấu trường.
"Sao một tên khốn chỉ sở hữu Linh Căn Ngũ Hành lại có thể có thực lực khủng khiếp như vậy được chứ?", điện chủ Thiên Điện nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt chất chứa đầy nỗi căm hận.
Vẻ mặt của hai người Liễu Mộ Thiên và Long Đằng Hải cũng vô cùng kinh hãi, điều này hiển nhiên cho thấy bọn họ thật sự không ngờ tới được cảnh tượng này.
Nhưng sự thật đã sờ sờ ngay trước mắt như vậy, chẳng ai là không dám tin cả.
Ông già mặc áo dài xám sau khi kinh ngạc hồi lâu, cũng ngay lập tức định thần lại, vội vàng tuyên bố: "Trận đấu kết thúc, đệ tử Linh Điện Trần Mộc giành phần thắng!"
Nghe thấy ông già mặc áo dài xám cất tiếng chính thức tuyên bố, đám đệ tử Linh Điện ngay lập tức reo hò rầm rộ.
"Thắng rồi, Trần sư đệ thắng rồi, chúng ta đã thật sự lọt vào top bốn rồi, Linh Điện sẽ không bị giản tán nữa rồi!"
"Tốt quá, Trần sư đệ làm được rồi!"