Chương 156: Mâu Thuẫn Trùng Điệp
“Ta là một gã tù nhân già mà thôi. Thì ra là Cảm Ứng Tràng. Cho dù biết tai nạn sắp phủ xuống, nhưng mà theo sự miêu tả của ngươi thì vẫn khiến cho ta khó kìm nỗi bi thương. Nếu như ngươi bị huyết tai vây khốn thì ta phải nhắc nhở ngươi, nhất quyết không được đụng vào bất cứ loại máu gì. Thần Chi Huyết không những có thể lây nhiễm qua vết thương mà nó cho dù tiếp xúc qua da cũng có thể bị trúng độc đó.”
Ngải Huy thấy ba chữ ‘Thần Chi Huyết’ thì cảm thấy khá nhức mắt. Hắn buồn cười đến cực điểm, huyết độc gây ra thương vong vô só, vậy mà còn được gọi là thần huyết? Thần như vậy thì quả là quá ác độc rồi.
“Thần Chi Huyết?”
“Đây chính là kiệt tác của một đám người điên, dựa vào sự kết hợp hoàn mỹ giữa huyết luyện thời cổ đại với Mộc tu Ngũ Hành Thiên. Nói về “Thần Chi Huyết” thì phải ngược dòng thời gian trở lại hơn một trăm năm trước, bọn họ âm thầm nghiên cứu trong vòng năm mươi năm, không một ai phát hiện ra. Ba mươi năm trước thì chúng ta mới bắt đầu chú ý đến, nhưng mà đã là quá muộn màng rồi. Lực lượng của bọn họ đã vô cùng cường đại, hơn nữa còn luôn nhìn chằm chằm vào chúng ta, cho nên có thể nó là chúng ta đã thất bại hoàn toàn.”
Ngải Huy vốn định hỏi bọn họ là ai? Rồi các ngươi là ai?, nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế lại được. Một khi đối phương trả lời vấn đề này thì bản thân hắn sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của song phương, đến lúc đó thì phiền rồi.
Hắn chỉ muốn sống sót, an tĩnh mà tiêu diêu tự tại, không muốn bị lôi kéo vào bất cứ vòng đấu tranh luẩn quẩn gì.
Hắn liền chuyển đề tài: “Lần trước ngươi nói là sáu mươi ngày sau toàn bộ sẽ thay đổi, thì là cái gì thay đổi?”
“Ta chỉ biết là bọn họ có một kế hoạch rất lớn, nhưng mà cũng không biết được nội dung cụ thể. Vì chuyện này, bọn họ đã bố trí từ rất lâu rồi, mà huyết tai cũng chỉ là mới bắt đầu mà thôi.”
Thấy lão đầu trả lời, Ngải Huy càng không muốn mình bị kéo vào trong chuyện này. Thủ đoạn của song phương cũng đã có thể thấy được sự chênh lệch trong đó. Một bên thì có thể bỏ ra một trăm năm chuyên tâm nghiên cứu, sau đó lại sắp đặt tất cả mọi chuyện vô cùng tỉ mỉ, bố trí khắp nơi. Lại nhìn về phía đám tù nhân bên này, người khác nghiên cứu năm mươi năm mới phát hiện ra, mất đi sự cảnh giác, còn bị bắt giữ, tin tức cũng vô cùng hữu hạn.
Bỗngn nhiên, bên ngoài có động.
Ngải Huy suy nghĩ một cách nhanh chóng, sau đó viết lên lá cây: “Có người đến.”
Dứt lời, hắn liền như không, đứng dậy một cách điềm nhiên, rời khỏi Tin Tức Thụ. Không hiểu tại sao, hắn có một trực giác là, chuyện Tin Tức Thụ tốt nhất là không nên nói cho người khác biết.
Ngải Huy vốn tưởng người đến là Đoan Mộc Hoàng Hôn, thế nhưng khi hắn thấy rõ người đến thì lại thoáng sửng sốt.
Một thiếu nữ mặc một thân áo giáp màu lam bạch, vũ trang hạng nặng, tóc cột đuôi ngựa, khuôn mặt lạnh lùng nhưng xinh đẹp tuyệt trần. Đôi mắt nàng ta thì sáng óng ánh, toát lên một khí thế vô cùng lẫm liệt.
Điều hấp dẫn Ngải Huy nhất chính là ngọn trường thương trong tay của nàng.
Trường thương trắng tinh như tuyết, không biết là được làm bằng từ thứ gì. Trên thân thương có từng tia hơi nước tản ra, mà đầu ngọn thương thì trắng sáng như một hồ nước sâu rộng.
Mà trên áo giáp, hai màu lam trắng đan xen vô cùng tinh xảo, màu lam thì như thuỷ tinh, trong vắt như nước biển, còn màu trắng thì như tuyết như mây. Ánh mắt của Ngải Huy vừa nhìn thoáng qua thì liền biết đó là đồ xa hoa, hoàn toàn không có chút nặng nề cồng kềnh của những bộ áo giáp bình thường, trông vô cùng linh hoạt.
Nhất là phần eo mảnh khảnh của nữ tử kia lộ rõ ra, tóc dài đến phần eo, lộ ra vẻ thanh thoát nhẹ nhàng.
Di, người con gái này hình như có chút quen mắt thì phải.
Khi Ngải Huy nhìn thấy cây nhuyên cung tơ vàng vô cùng nổi bật của Tang Chỉ Quân thì hắn mới bừng tỉnh đại ngộ. Đây không phải là hai người lần trước cùng đánh con dơi ở trước quán mỳ hay sao? Nữ nhân chỉ cần đổi y phục là có thể biến thành một người khác? Đúng rồi, hình như một người tên là Sư Tuyết Mạn, còn người còn lại là Tang Chỉ Quân.
Chờ chút, Sư Tuyết Mạn!
Cô ta chính là Sư Tuyết Mạn?
Ngải Huy đột nhiên há hốc mồm ra, ngơ ngác nhìn thiếu nữ oai hùng hiên ngang trước mặt. Bây giờ thì hắn mới kịp phản ứng lại, Sư Tuyết Mạn mà viện trưởng nói với mình không ngờ lại là vị Sư Tuyết Mạn này.
Người có danh, cây có bóng. Bây giờ Ngải Huy cũng không phải là tay mơ mới bước vào Cảm Ứng Tràng như trước đây, cũng đã được nghe nói về danh tiếng của vị nữ thần này.
Con huyết biên bức kia chết quả không oan! Trong lòng Ngải Huy cảm khái. Hắn biết rõ bản lĩnh của mình, có thể ngăn cản được một kích lao xuống của con huyết biên bức kia thì đúng là phải cảm tạ trời đất rồi. Xem ra lần trước mình có thể còn sống xót thì thực lực của cô bé này cũng không thể coi thường a.
Sư Tuyết Mạn thấy Ngải Huy trợn mắt há mồm thì trên mặt không có chút biến hoá gì, nhưng trong lòng lại có chút đắc ý. Nhưng mà vừa nghĩ đến hai từ “của nợ” của tên gia hoả này thì sự đắc ý của nàng trong nháy mắt liền biến thành mây khói, sắc mặt liền trầm xuống, lạnh giọng nói: “Đều vào đi!”
Ngải Huy có chút kỳ quái, di, hình như cô ta có vẻ khó chịu?
Còn lườm mình một cái?
Không đúng, mình không có đắc tội cô ta mà?
Ngải Huy lắc đầu. Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, ha ha, vậy mà mình lại nghĩ rằng mình có thể nhìn thấu được nữ nhân? Quá buồn cười rồi, dù sao thì cũng không phải một mình không hiểu được, mập mạp chắc chắn cũng không hiểu được.
Mập mạp...
Ngải Huy đột nhiên ngẩng lên thì nhìn thấy mập mạp đang lười biếng, tức thì sắc mặt trở nên lạnh lẽo: “Lâu Lan, mập mạp thêm một trăm lần nữa!”
Sắc mặt mập mạp đại biến, u oán tiếp tục khua thuẫn.
Tang Chỉ Quân nhìn hai người, trong lòng vô cùng nghi hoặc. Vừa rồi trên đường thì Tuyết Mạn còn rất tốt mà, sao mà vừa đến đây thì liền mất hứng? Ngải Huy cũng vậy, lúc mới đến thì còn rất tốt, thế nào mà quay đi quay lại đã xị ra như vậy?
Thấy một đám người đi vào thì mắt Ngải Huy liền hoa lên.
Trên thân mỗi người, trang bị đều vô cùng hoa lệ đẹp mắt, đủ mọi màu sắc dao động khiến cho mắt hắn rối tinh rồi mù lên. Mỗi người đều giống như là gái bán hoa, trên người treo đầy các loại trang bị lập loè.
Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, đi cùng với nhau thì chính là tiểu đội cầu vồng rồi.
Thật là có tiền.
Ánh mắt Ngải Huy gần như dại ra, phí tiền, quá phí tiền rồi. Không cần quay đầu lại nhìn thì Ngải Huy cũng khẳng định là mập mạp cũng đang trợn mắt lên nhìn. Tên gia hoả này vừa nhìn thấy những thứ đắt tiền thì anh mắt sẽ nhìn chằm chằm vào. Ngải Huy không quay đầu lại, cao giọng hô lên: “Lại lười biếng thì tăng thêm một trăm lần nữa.”
Mập mạp vừa nghe vậy thì sợ hãi, lại hự hự bắt đầu giơ trọng thuẫn. Hắn cảm giác Ngải Huy càng lợi hại hơn trước thì đáng sợ hơn thì phải? Ôi má ơi, thịt mỡ trên người e là lại bị hao đi mấy cân rồi...
Ánh mắt Ngải Huy nhanh chóng ổn định trở lại. Hắn cảm nhận được ánh mắt của những tên gia hỏa này hình như có điểm không thích hợp.
Thần tình mỗi người bất thiện nhìn về phía Ngải Huy từ trên xuống dưới, cả nửa ngày cũng không thấy Ngải Huy có điểm gì đặc biệt. Theo mệnh lệnh của Sư Tuyết Mạn thì bọn họ đã không phục rồi, nói gì đến Ngải Huy.
Thực lực của Sư Tuyết Mạn mạnh hơn bọn họ, gia thế to hơn, cho nên bọn họ chỉ đành nén giận lại.
Về phần Ngải Huy, ngươi là thằng quái nào ở đâu chui ra vậy?
Mỗi người đều mang vẻ mặt kiêu ngạo, có người còn đang xoa tay, hận không thể đánh cho Ngải Huy một trận luôn.
Ngải Huy cũng kịp phản ứng lại, vừa nhìn thấy biểu tình của bọn họ thì hắn nhanh chóng hiểu ra.
Không hiểu được nữ nhân thì chẳng lẽ lại không hiểu được cả nam nhân? Ngải Huy thầm cười nhạt.
Nếu không phải hắn cần danh ngạch thì hắn cũng lười quản bọn họ sống hay chết.
“Mập mạp, không cần luyện nữa. Đến đây!”
Ngải Huy gọi một tiếng, tức thì mập mạp liền mang theo vẻ mặt rạng rỡ, cầm theo trọng thuẫn, chạy đến bên cạnh Ngải Huy.
Lúc này thì Sư Tuyết Mạn cũng thấy có điểm không thích hợp, con mắt lạnh lại.Lúc đầu nàng có ý kéo Ngải Huy vào đội của bọn họ, nhưng mà nghĩ rằng sẽ có đội viên phản đối, sau cùng lại có ý để cho Ngải Huy lập một đội khác.
Phụ thân đã từng nói, nếu như một việc mình không quá am hiểu thì cứ giao nó cho người am hiểu, càng là chuyện quan trọng, nguy hiểm thì càng phải như thế.
Nàng vô cùng hiểu rõ năng lực trên phương diện này của Ngải Huy. Tuy rằng thực lực của hắn không mạnh, nhưng mà lại chính là một vị thủ lĩnh tốt nhất.
Sư Tuyết Mạn dứt khoát nói: “Nghe sự chỉ huy của Ngải Huy chính là ý của ta, các ngươi có ý kiến gì không?”
Tang Chỉ Quân cũng không chút do dự: “Ta đồng ý!”
“Ta phản đối! Nếu như Sư Tuyết Mạn là đội trưởng thì ta không có ý kiến gì, thế nhưng đột nhiên lại bắt chúng ta tuân theo sự chỉ huy của một người không quen không biết, dựa vào cái gì chứ?”
Khiến cho Sư Tuyết Mạn bất ngờ chính là, người đầu tiên phản đối lại là Hà Thu Minh, người mà nàng ta luôn cảm thấy là người cẩn trọng nhất trong đội ngũ.
Nếu như nói Lý Hải chỉ là một tên gia hỏa dựa vào gia thế mà vô pháp vô thiên, thì Hà Thu Minh lại được tính là một người có lí trí, biết tiến biết thối trong đám con cháu thế gia. Hà Thu Minh phản đối thì lập tức khiến cho nàng ta ý thức được đề nghị của mình có chút lỗ mãng.
“Không sai! Tùy tiện tìm một con chó con mèo, rồi để nó đái ỉa trên đầu chúng ta ư?” Lời nói của Lý Hải khiến cho mọi người không hẹn mà đều nhíu mày.
“Ta cũng không đồng ý!”
“Ta không đồng ý!”
…
Đội ngũ có tám người thì sáu người còn lại đều phản đối.
Đoan Mộc Hoàng Hôn không ngờ được là mới vừa bước vào đã gặp phải một màn này, khiến cho hắn có chút bối rối. Khương Duy và Vương Tiểu Sơn bên cạnh thì vô cùng tức giận.
“A Huy, chúng ta ở riêng, cần gì phải ở cùng bọn họ?” Thần sắc Khương Duy bất thiện nhìn về phía đối diện.
“Đúng vậy, chúng ta cứ mặc kệ bọn họ.” Vương Tiểu Sơn phụ họa.
Bọn họ đều là theo Ngải Huy một đường chạy về từ Vạn Sinh Viên, sớm đã bội phục Ngải Huy sát đất. Bây giờ thấy Ngải Huy bị xem thường như vậy thì trong lòng vô cùng khó chịu.
Sư Tuyết Mạn thấy vậy thì vô cùng đau đầu. Nàng không nghĩ đến, đề nghị của mình không ngờ ngay từ đầu đã bị đội viên của hai bên phản đối.
Có một số việc, khi trải qua thì mới biết mình còn quá non nớt.
“Không sao không sao!” Ngải Huy nhìn không ra chút tức giận nào: “Ta cảm thấy đội ngũ của các ngươi cũng khá mạnh rồi, không bằng sáu người các ngươi làm một đội, còn hai nàng ta thì chi viện cho chúng ta?”
Bên cạnh Ngải Huy, mập mạp không khỏi run rẩy. A Huy quả là quá âm hiểm, như vậy thì nói trắng ra là sẽ không quản sống chết của những tên gia hỏa này nữa rồi.
Mập mạp đoán không sai. Ngải Huy ước gì hắn không cần quản. Những người này không chút quan hệ gì với hắn. Hắn nhớ rõ ràng rằng Viện trưởng chỉ yêu cầu hắn đảm bảo an toàn cho hai người, một là Sư Tuyết Mạn, người còn lại là Đoan Mộc Hoàng Hôn.
Về phần những người khác, ha hả…
Có đếch quan hệ gì với mình chứ?
“Không được!”
Sáu người đồng thanh nói. Sư Tuyết Mạn chính là nữ thần, nào có chuyện chắp tay dâng nữ thần cho người khác chứ. Mà Tang Chỉ Quân cũng vô cùng thanh tú. Trong đội ngũ chỉ có hai nữ, để cho người khác lấy đi, chẳng lẽ nghĩ bọn họ đều ngu hết à?
Ngay cả Hà Thu Minh có tính khí trầm ổn thì cũng phải nhìn Ngải Huy với ánh mắt phẫn nộ.
Bây giờ thì Ngải Huy đã đoán được mưu ma chước quỷ của Viện trưởng là gì rồi. Cái gì mà nghe theo hắn chỉ huy chứ, toàn nói phét. Những gia hỏa này đều là mắt cao hơn đầu, ngay cả lời Viện trưởng nói thì bọn hắn cũng không nghe, thế nào lại nghe lời của hắn chứ?
Ý tứ chính thức của Viện trưởng chính là bảo hắn đi theo bọn họ, giúp bọn họ chùi đít mà thôi. Thời điểm mấu chốt thì chỉ cần đảm bảo an toàn cho Sư Tuyết Mạn là được.
Chùi đít hả, ha ha…
“Không bằng các ngươi đưa ra ý kiến để chúng ta cùng thảo luận qua một chút?”
Ngải Huy cười ha hả, bước về phía đối phương. Mập mạp cũng ngoe nguẩy cầm trọng thuẫn bước tới, vẻ mặt ao ước và thèm muốn nhìn về những món đồ trên người đối phương, bộ dáng là chỉ hận không thể đến sờ một cái.
Trong mắt Sư Tuyết Mạn hiện lên dị sắc, mơ hồ cảm thấy có điểm không đúng.
Đoan Mộc Hoàng Hôn thì thoáng run lên, hắn biết rõ là có điểm bất thường trong đó.
Di, Lâu Lan đâu rồi?