Tướng sĩ Tài Quyết đứng lộn xộn giống một hình tròn thủng lỗ chỗ, nằm trên mặt đất ở trung tâm hình tròn là Diệp Bạch Y vẫn đang chìm sâu vào hôn mê, còn Tây Môn Tài Quyết đang bay lơ lửng bên trên Diệp Bạch Y. Bà ta nhìn chằm chằm vào Diệp Bạch Y đang nằm im ở bên dưới.
Qua nửa canh giờ sau, trái tim Thiên Thần sắp phóng thích ra chấn động.
Trái tim Thiên Thần. . . Rốt cục Thú Cổ Cung đã nhào nặn ra một thứ đáng sợ gì vậy!
Trong lòng Tây Môn Tài Quyết đầy ngạc nhiên lẫn khó hiểu. Trong cơ thể Diệp Bạch Y dường như có một con quái vật đáng sợ đang ẩn núp. Mà không, hiện giờ Diệp Bạch Y chính là một con quái vật, một con quái vật đang hôn mê.
Tây Môn Tài Quyết thậm chí còn hoài nghi, chỉ cần tính mạng ông ta bị uy hiếp, trái tim có thể so sánh với trái tim của một con rồng đang đập đều đặn kia, có nhiều khả năng sẽ vượt ra khỏi tầm khống chế của mình. Một lực lượng kinh khủng lẫn cuồng bạo, khi mất đi trói buộc sẽ tạo thành hậu quả khôn lường.
Mà thật ra, hoàn cảnh của họ đã xấu lắm rồi, dù hậu quả xấu đến mức độ nào đi nữa thì cũng chẳng thể xấu hơn được nữa.
Ngoại trừ việc sẽ phá hoại ý đồ kéo dài thời gian của họ.
Tây Môn Tài Quyết vẫn cảm thấy may mắn vì Nam Cung Vô Liên đã chết. Nam Cung Vô Liên có năng lực chế ra một vật trái với quy luật tự nhiên như trái tim Thiên Thần, thì dù có đánh giá mức độ nguy hiểm của gã cao đến thế nào cũng không đủ. Chỉ cần nghĩ đến Thú Cổ Cung liên tục chế ra trái tim Thiên Thần, là đã cảm thấy phải rùng mình.
Các tướng sĩ Tài Quyết ở bên dưới im phăng phắc, chờ đợi mệnh lệnh của bà ta.
Mỗi một người trong số họ đều cố gắng đứng nghiêm. Cơ thể họ chằng chịt vết thương mà ai cũng có thể nhìn thấy, gương mặt đen thui vì khói bụi lộ rõ vẻ mệt mỏi. Họ nhìn chằm chặp vào Diệp Bạch Y bằng đôi mắt đã đỏ sọng. Chỉ còn lại có một nửa quân số, Tài Quyết có vẻ thưa thớt hơn rất nhiều.
Thực sự giống như một đám quân bại trận!
Nhưng một đội quân như vậy lại đã lập nên công lao không thể đong đếm, viết lên một kỳ tích nằm ngoài sức tưởng tượng của con người.
Tây Môn Tài Quyết nhìn lướt qua tất cả mọi người. Sau đêm nay, không biết sẽ có bao nhiêu gương mặt không bao giờ còn xuất hiện ở trước mặt bà ta nữa. Trong lòng bà ta tuy rằng đau như xé ruột, nhưng lại tràn đầy kiêu ngạo.
Bà ta đột nhiên hỏi: "Tất cả đã nhớ kỹ chưa?"
"Rồi!"
Giọng mọi người khào khào, giống như những ngọn gió lướt qua những cây hồ dương khô héo vỏ bóc ra từng mảng trong một vùng đất phủ đầy xương trắng, xuyên qua sa mạc rộng mênh mông.
Gương mặt như bé gái của Tây Môn Tài Quyết sáng bừng lên nét cương nghị. Bà ta giống như một thanh kiếm sắc bén đã ra khỏi vỏ, chiếc cung nhỏ tinh xảo trong tay nhẹ nhàng bắn ra.
Ngay lập tức, các tướng sĩ Tài Quyết cũng đồng loạt kéo căng dây cung của mình, thân cung tỏa ánh sáng chói lọi. Trong hẻm núi hiểm trở tăm tối này, giống như có vô số vầng trăng tròn vành vạnh đang cùng phản chiếu dưới đáy nước giữa đêm tối.
Dây cung kéo căng, một mũi tên ánh sáng tỏa ánh sáng chói lóa hiện ra, phần thân mũi tên có những hoa văn màu đen huyền ảo hiện rõ mồn một, đầu mũi tên chỉ thẳng lên Tây Môn Tài Quyết đang bay lơ lửng trên bầu trời. Còn dưới chân mỗi người họ có một vòng tròn ánh sáng hiện ra. Trong mỗi vòng tròn ánh sáng có rất nhiều hoa văn đang liên tục di chuyển.
Toàn bộ mũi tên ánh sáng đồng thời nhắm thẳng vào Tây Môn Tài Quyết.
Một tiếng bật dây vang réo rắt chợt vang lên.
Giống như nhận được mệnh lệnh, các tướng sĩ đồng loạt thả dây cung, bắn ra một trận mưa mũi tên ánh sáng. Toàn bộ mũi tên ánh sáng đều bắn chuẩn xác vào Tây Môn Tài Quyết, không một mũi đi lệch.
Tây Môn Tài Quyết biến thành một mặt trời sáng chói. Ánh sáng chói lọi như kim châm chọc vào con ngươi khiến mọi người khó có thể nhìn thẳng. Thân hình nhỏ bé xinh xắn của bà ta được bao phủ trong một vầng hào quang sáng chói lọi, giống như một vị nữ thần.
Dây cung chẳng biết đã được kéo căng từ lúc nào.
Giọng nói lạnh lẽo như giá băng, trang nghiêm và thần thánh.
"Tài Quyết ra lệnh, niêm phong!"
Một cột sáng chói mắt giống như đã biến thành thực thể, dường như có thể xé rách thời gian và không gian, giáng từ trên trời xuống, chiếu thẳng vào Diệp Bạch Y. Giống như bị giáng một đòn rất mạnh, Diệp Bạch Y co giật mạnh một cái rồi rơi đập lưng xuống đất.
Vòng tròn ánh sáng đang xoay tròn dưới chân các tướng sĩ, giống như một cái lưới lớn, lập tức đổ ập tới bao trùm Diệp Bạch Y vào trong.
Giống như phát hiện ra nguy hiểm, trái tim Thiên Thần trong cơ thể Diệp Bạch Y đập mạnh.
Thịch thịch thịch!
Tiếng tim đập giống như tiếng trống trận vang lên khi bị gõ thật lực.
Những binh sĩ ở gần lập tức bị chảy máu thất khiếu. Đột nhiên, một ngọn lửa sáng trắng bùng lên từ dưới chân họ. Họ không kịp kêu một tiếng thì đã bị ngọn lửa nuốt trọn.
Mặc dù chấn động do trái tim Thiên Thần phóng thích ra rất mạnh, nhưng khi va đập vào tấm lưới khổng lồ do vô số vòng tròn ánh sáng tạo thành, lại vẫn không thể phá tan tấm lưới ánh sáng có vẻ mỏng manh đó. Lưới ánh sáng chợt rung lên, nhanh chóng co rút lại, trói chặt Diệp Bạch Y như bánh tét.
Chúng quấn quanh cơ thể Diệp Bạch Y, giống như một tấm lưới đánh cá đang phát sáng.
Thịch thịch thịch.
Nhịp đập của trái tim Thiên Thần càng lúc càng chậm, càng lúc càng khẽ.
Cho đến khi dừng hẳn lại, không còn phát ra tiếng động.
Vừa mất đi chống đỡ, cơ thể Diệp Bạch Y rơi thẳng từ không trung xuống đất.
Trên bầu trời, vầng sáng bao phủ cơ thể Tây Môn Tài Quyết đã biến mất.
Đến khi Vạn Thần Úy nhìn thấy rõ Tây Môn Tài Quyết, trái tim chợt nhói lên. Gương mặt như bé gái bảy tám tuổi của Tây Môn Tài Quyết, lúc này không ngờ lại xuất hiện vài nếp nhăn.
Thân hình Tây Môn Tài Quyết chợt mềm oặt rồi rơi từ thẳng không trung xuống.
Vạn Thần Úy ngay tức khắc xuất hiện bên cạnh, vươn tay đỡ lấy Tây Môn Tài Quyết.
Tây Môn Tài Quyết thì thào như sắp đứt hơi: "Đi mau!"
Vành mắt ửng đỏ, Vạn Thần Úy khàn giọng hạ lệnh: "Mang theo thương binh và Diệp Bạch Y, lập tức di chuyển."
Các tướng sĩ Thần Úy bộ lập tức ùa tới, cõng những tướng sĩ Tài Quyết còn sống, xách Diệp Bạch Y vẫn đang còn hôn mê lên, lao vọt theo Vạn Thần Úy ra ngoài hẻm núi.
Họ mới chỉ biến mất chưa đầy một phút đồng hồ, Hạ Nam Sơn phong trần mệt mỏi đã dẫn quân tinh nhuệ chạy đến hẻm núi.
Vừa rồi, Hạ Nam Sơn đã nhìn thấy ánh sáng chói lọi khác thường xuất ở hẻm núi này từ một khoảng cách xa, trong lòng chợt có dự cảm không lành, vậy là vội vàng dẫn binh sĩ chạy vội đến.
Khi bọn đến nơi, trong hẻm núi đã không còn một bóng người.
Hạ Nam Sơn ngồi thụp xuống quan sát, trên mặt đất vẫn còn dư chấn của Nguyên lực, mặt gã càng lúc càng rúm ró.
Dù không biết chính xác Thần Úy Tài Quyết đã dùng cách nào, nhưng gã vẫn có thể cảm nhận được khí tức trói buộc niêm phong trong dư chấn.
Nguyên nhân Thần Úy Tài Quyết bất chấp bại lộ bản thân cũng phải thi triển thủ pháp niêm phong là. . .
Chẳng cần phải nghĩ, Hạ Nam Sơn cũng biết chỉ có duy nhất một nguyên nhân!
Đó là nguyên nhân mà gã không mong muốn nhất.
Đáng chết!
Mặt trắng bệch, gã đấm một quyền xuống mặt đất, lực đánh kinh khủng chui vào lòng đất, toàn bộ mặt đất trong hẻm núi rung chuyển thành gợn sóng.
"Truy!"
Kẻ địch vẫn chưa đi xa, hi vọng vận số của mình không quá kém.
Nhưng ngay tức khắc, ngọn lửa giận dữ trong lòng Hạ Nam Sơn tắt ngấm không còn một chút tàn tích, thay vào đó là ảo não.
Vận số. . . vận số của mình, ngay từ lúc mới bắt đầu đã kém tới cùng cực.
Ngọn dưới cùng, cũng là ngọn gần với mặt đất nhất trong số ba ngọn Trấn Thần Phong, thuộc về Binh Nhân Bộ. Binh Nhân Bộ sở trường chiến đấu dưới mặt đất, họ không được cách mặt đất quá xa. Mặt đất bên dưới Trấn Thần Phong đã được đại sư Vương Tiểu Sơn xây dựng lại toàn bộ một lần, thiết lập tầng tầng lớp lớp cạm bẫy, còn chế tạo địa hình đặc biệt để Binh Nhân Bộ có thể phát huy ra sức chiến đấu tối đa.
Trên Trấn Thần Phong, giọng nói trầm trầm của Thiết Binh Nhân vang lên.
"Làm tốt lắm, tiếp lần nữa nào!"
Y đứng ở đầu đội ngũ, sau lưng có khoảng năm mươi binh sĩ. Toàn bộ các binh sĩ đều đầm đìa mồ hôi, thở hổn hển, nhưng vẫn cắn răng chuẩn bị phát động tấn công.
Thiết Binh Nhân đột nhiên nhấc chân đạp mạnh xuống, nắm tay bằng kim loại đấm ra!
Sau tấm mặt nạ vang lên một tiếng như sấm nổ: "Giết!"
Năm mươi binh sĩ đồng thời chân dậm xuống, tay đấm ra, miệng thét lớn: "Giết!"
Một quyền ảnh to lớn, giống như một cái chùy công thành vừa có hình thể đồ sộ lại vừa hùng hổ hung bạo đến cùng cực, bất cứ cái gì chắn đường đi của nó cũng sẽ bị nghiền nát thành mảnh vụn.
Quyền ảnh tồn tại trên không trung trong thời gian tới năm hơi thở rồi mới dần tan biến.
Thiết Binh Nhân thở ra một hơi dài, hơi sương cô đọng như một thanh kiếm. Y từ từ thu tay về. Ở phía sau, các binh sĩ đổ nghiêng đổ ngả, ngồi tê liệt trên mặt đất.
Canh Nguyên Lực đã được chuẩn bị sẵn ở bên cạnh, được đưa tới trước mặt những binh lính này. Sau khi ăn xong canh Nguyên Lực, các binh sĩ đã phấn chấn tinh thần hơn khá nhiều, đồng loạt vận chuyển Chu Thiên, tiêu hóa Nguyên lực trong canh.
Thiết Binh Nhân vui mừng ra mặt, năng lực của các binh sĩ tiến bộ rất nhanh, vượt xa sợ mong đợi của bản thân. Nhờ vào việc vắt kiệt sức tu luyện cộng với chế độ cung ứng vật tư thừa thãi, mới giúp cho những tân binh này tiến bộ thần tốc. Cảnh giới của toàn bộ các binh sĩ tăng vượt bậc so với trước đây.
Nhớ lại trước đây, y còn cảm thấy lo lắng thay cho Ngải Huy vì hành vi vơ vét các Chiến bộ khác, không ngờ tới mình cũng được hưởng lợi lây. Tài liệu hầm canh Nguyên Lực do bên phía Sư Tuyết Mạn cung cấp, còn cách điều chế là do Lâu Lan đưa tới.
Quả thật là ứng với câu nói: Người ăn thịt ta ăn canh.
Một chế độ sinh hoạt xa xỉ như vậy, quả thật họ mới được hưởng lần đầu tiên.
Thiết Binh Nhân cười ngô nghê.
"Thật sự là lợi hại, nếu như ở trên chiến trường, một quyền này sẽ không có kẻ địch nào chống đỡ được."
Một giọng nói lành lạnh mang theo vài phần mừng rỡ vang lên ở phía sau lưng.
Thiết Binh Nhân quay lại. Khi nhìn thấy sư muội quần áo tung bay trong gió, y ngơ ngẩn mất một thoáng. Nhưng y ngay lập tức đã lấy lại được bình tĩnh lại, lắc đầu nói: "Ta vẫn chỉ có thể tập trung được lực của năm mươi người, so với hai trăm người Lôi Đình Chi Kiếm của Ngải Huy thì còn kém xa."
Côn Lôn Thiên Phong lắc đầu: "Sư huynh sao lại tự coi nhẹ mình thế! Phương thức chiến đấu hình tháp dẫu gì cũng do chính bản thân Ngải Huy sáng chế ra, hắn điều động được hai trăm người thì chẳng có gì là lạ. Một thời gian ngắn nữa, sư huynh nhất định cũng có thể đạt tới con số này."
Thiết Binh Nhân hỏi: "Tình hình bên phía sư muội ra sao?"
Giọng Côn Lôn Thiên Phong đầy phiền não: "Không được thuận lợi cho lắm! Là vấn đề của bản thân muội. Lôi Đình Chi Kiếm của Ngải Huy đã hoàn toàn từ bỏ tính thẩm mỹ và biến ảo của kiếm thuật, muội rất khó mà tự ép mình làm theo."
Thiết Binh Nhân an ủi: "Sư muội không cần sốt ruột, cứ thuận theo tự nhiên là được."
Phương thức chiến đấu của Lôi Đình Chi Kiếm đã làm hai người phải rung động từ tận đáy lòng, cũng khiến cho họ sinh lòng học hỏi theo. Trên phương diện này, Ngải Huy chẳng hề dấu nghề, dốc lòng chỉ bảo. Nhưng Lôi Đình Chi Kiếm dù sao cũng được Ngải Huy thành lập hoàn toàn dựa nền tảng Kiếm Tháp, Binh Nhân Bộ và Thiên Phong Bộ cần làm thế nào để áp dụng phương thức chiến đấu hình tháp thì vẫn phải nhờ vào bản thân Thiết Binh Nhân và Côn Lôn Thiên Phong tự mình mày mò tìm hiểu.
Quá trình áp dụng của Thiết Binh Nhân tương đối thuận lợi, y đã có thể chỉ huy năm mươi binh sĩ, nhưng Côn Lôn Thiên Phong thì hầu như vẫn dậm chân tại chỗ. Bản thân nàng ta chưa từng là thành viên nòng cốt của Chiến bộ nào, hiểu biết về chiến thuật không sâu bằng Thiết Binh Nhân.
Nàng ta là một Kiếm Tu truyền thống chính cống, kiếm thuật đã thành hình từ lâu. Hơn nữa, Kiếm Tu của Lôi Đình Chi Kiếm, theo cách nhìn nhận của nàng ta, hoàn toàn không có quyền gọi mình là Kiếm Tu.
Thế nhưng, lực chiến đấu của Lôi Đình Chi Kiếm lại vô cùng đáng sợ.
Trong lòng Côn Lôn Thiên Phong vô cùng rối rắm. Nàng ta chẳng phải là loại người mù quáng cố chấp, thậm chí còn cho rằng, chỉ một thời gian ngắn nữa, Kiếm Tu như kiểu của Lôi Đình Chi Kiếm có nhiều khả năng sẽ hoàn toàn thay thế vị trí của Kiếm Tu truyền thống.
Liệu kiếm thuật sẽ lại huy hoàng như xưa, hay là sẽ xuống dốc?
Nàng ta chẳng thể nào biết.
Nhưng chẳng bao lâu sau, hai người đã không có tâm trạng nào mà nói tới vấn đề này nữa, bởi Khương Duy đã đến.
Thiết Binh Nhân lạc giọng thét lên kinh hãi: "Ngải Huy hôn mê? Chuyện gì xảy ra?"
Côn Lôn Thiên Phong giật mình liếc nhìn sư huynh. Nàng ta rất hiếm khi nhìn thấy sư huynh mình thất thố như thế. Sư huynh quả thật hết sức coi trọng, cũng thật lòng quan tâm tới Ngải Huy!
Mặt Khương Duy cũng tối sầm lại: "Vẫn chưa biết, xảy ra cực kỳ đột ngột, Lâu Lan đang chẩn đoán bệnh."
Thiết Binh Nhân đang định đi cùng Khương Duy qua đó xem sao thì tiếng báo động chói tai đột nhiên vang lên.
Ba người sững người ra, đồng loạt nhìn về nơi Thần Lang bộ đang đóng quân, không hẹn mà cùng giật mình hoảng sợ, cơ mặt co giật.