Đây là lần thứ sáu Ngải Huy khôi phục ý thức.
Cảm giác xé rách toàn thân quen thuộc giống như thủy triều bao vây lấy hắn, hắn kiệt lực há to miệng thở dốc. Hắn có thể cảm nhận được mỗi một tấc da thịt đang liên tục bị xé rách, rồi lại lành, sau đó lại bị xé rách lần nữa.
Thời gian năm lần khôi phục ý thức lúc trước đặc biệt ngắn ngủi, không sai biệt lắm vừa mới tỉnh lại, trong khoảnh khắc liền bị vô biên vô hạn đau đớn thôn phệ. Nhưng mà hắn nhạy cảm phát giác được, thời gian mỗi lần thanh tỉnh dường như lại dài hơn một chút.
Xòe bàn tay ra, bàn tay hắn tựa như quái vật, móng vuốt bén nhọn như móc câu. Hắn không khỏi cười khổ, bộ dạng lần này, người không giống người, quỷ không giống quỷ, nếu bị bọn Tuyết Mạn nhìn thấy, không chừng sẽ giật mình a.
Hiện tại chính mình cũng được coi là nhân loại sao?
Tự giễu một câu, Ngải Huy chẳng muốn quản nữa. Hắn sợ nhất là Xích Đồng chiếm cứ nhục thể của hắn, làm tổn thương bọn Tuyết Mạn Lâu Lan, nếu như vậy hắn sẽ không thể nào tha thứ cho mình. Chuyện lo lắng nhất đã không xảy ra, còn có thể sống sót từ trên tay Xích Đồng, còn có gì không vừa lòng chứ? Hiện tại để cho hắn biến thành một đầu hoang thú, hắn cũng cam tâm.
Tối thiểu còn một nửa là người, Ngải Huy tự an ủi mình như thế
Hắn dời lực chú ý ra khỏi thân thể như dã thú của mình.
Ngải Huy là một người cực kỳ quy tắc, tuân thủ quy tắc chính là bản năng của hắn. Dù biết rõ thanh tỉnh trong thời gian ngắn ngủi, phản ứng đầu tiên của hắn vẫn là nỗ lực thử khống chế thân thể của mình.
Chẳng qua lý trí nói cho hắn biết, cần nỗ lực kéo dài thời gian thanh tỉnh mới là thứ hắn cần làm nhất.
Nhưng chuyện này cũng không dễ làm được.
Đầu của hắn hỗn loạn, không còn nhanh nhạy như ngày thường. Đau đớn trên người luôn luôn nhắc nhở hắn, sau một khắc chúng sẽ cuộn tới như thủy triều, thôn phệ hắn.
Ánh mắt hắn nhìn khắp bốn phía, năng lực phân biệt sắc bén kinh người nhưng cũng rất lạ lẫm, hắn có thể đơn giản nhìn thấy rõ hoa văn trên mặt đá cách xa vài dặm, còn có hôi ban tích dịch (thằn lằn chấm xám) nhỏ bằng ngón tay ẩn núp trong bóng tối.
Đây là nơi nào?
Chung quanh là hoang mạc mênh mông, tùy ý có thể thấy được cát sỏi. Thổ Nguyên lực đặc biệt nồng đậm, nhiệt độ rất cao. Mặt đất bốc hơi tạo nên sóng nhiệt, làm cảnh sắc phía xa trở nên vặn vẹo mơ hồ.
Tai Ngải Huy bỗng nhiên nhúc nhích, hắn nghiêng đầu qua, nhìn lại bên trái phía trước.
Bên kia giống như có người đang đánh nhau...
Hắn gắng gượng, lảo đảo bay qua hướng đó.
Trong hoang mạc, hai đoàn người đang giằng co với nhau, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Tiếu Bất Ngộ híp mắt đánh giá đội ngũ trước mặt, không che giấu sát ý trên mặt. Thiện Mân Hùng suất lĩnh binh sĩ Thần Hổ tiến về trước tiền tuyến, mà Tiếu Bất Ngộ lại suất lĩnh bộ phận tinh nhuệ Minh Quang huyết bộ, chịu trách nhiệm tìm tung tích Diệp Bạch Y. Nếu tìm không được, sẽ nhanh chóng tụ họp lại với Xà Dư Điện hạ.
Tâm tình Tiếu Bất Ngộ đặc biệt không ổn, nhiệm vụ lần này không thuận lợi, làm cho gã hoài nghi gần đây có phải mình bị Thần phụ thể hỏng hay không. Diệp soái tựa như đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, không có nửa điểm dấu vết. Nhiệm vụ tụ hợp cùng Xà Dư điện hạ cũng không tiến triển nửa điểm. Lúc mới bắt đầu, gã còn có thể tìm được ám ký của Điện hạ lưu lại, nhưng mà nửa đường ám ký đột nhiên biến mất.
Gã tìm quanh chỗ ám ký cuối cùng, không ngờ lại phát hiện một chỗ chiến trường. Chiến trường như tổ ong, có thể thấy đã phát sinh một hồi chiến đấu cực kỳ thê thảm. Ở chỗ chiến trường này, Tiếu Bất Ngộ phát hiện dấu vết Huyết Linh lực mà Xà Dư Điện hạ lưu lại. Trừ cái đó ra, một dấu vết khác cũng cực kỳ bắt mắt, đó là dấu vết Ngũ Hành Nguyên lực lưu lại.
Tâm của gã lập tức nhấc đến cổ họng, chưa từng gặp qua thứ giống như Nguyên lực, nhưng mà nhớ đến tin tức trước đó, gã mơ hồ đoán được một phương khác là ai.
Mà những người trước mắt này, đúng như suy đoán của gã.
Trong nội tâm Tiếu Bất Ngộ đại thịnh sát cơ, trong kẽ răng rặn ra ba chữ: "Thiên Diệp bộ!"
Dấu vết trên chiến trường lưu lại biểu hiện loại Nguyên lực Ngũ Hành kỳ lạ, có được loại Nguyên lực này chỉ có Thiên Diệp Bộ mà Mục Thủ Hội vừa mới thành lập trong đoạn thời gian trước, thần bí khó lường. Tiếu Bất Ngộ không tin Mục Thủ Hội có thể gây tổn thương cho Xà Dư Điện hạ, đó chẳng qua là một đám chuột nhắt ẩn núp trong bóng đêm, làm sao có thể làm tổn thương Xà Dư Điện hạ hấp thu Thần Huyết?
Điều duy nhất có thể, chỉ là Thiên Diệp bộ!
Người cầm đầu Thiên Diệp bộ tên là Từ Tĩnh, là người trầm ổn, trong Thiên Diệp bộ rất có danh vọng. Bộ thủ Cố Tiểu Bảo còn chưa xuất quan, nhiệm vụ chi viện Phó Tư Tư liền rơi vào trên người y.
Thân hình Từ Tĩnh cao lớn, lưng và ngực rộng, tựa như một môn thần. Khuôn mặt chữ quốc, sắc mặt cổ đồng, hai mắt như điện, mày rậm như đao, có mấy phần không giận mà uy.
Y phát hiện người tới, trầm giọng nói: "Nguyên lai là Minh Quang bộ thủ Tiếu Bất Ngộ."
Hai bên rơi vào thế giằng co như thuỷ hoả. Từ Tĩnh giờ phút này lại không ngờ tự nhiên bị chen ngang. Việc cấp bách trước mắt là tìm được tung tích bọn Phó Tư Tư, mà không phải dây dưa cùng Minh Quang huyết bộ này. Y đang nghĩ làm thế nào thoát ly khỏi đối phương, liền nghe Tiếu Bất Ngộ phía trước cười lạnh một tiếng.
"Giết ! Một tên cũng không chừa lại!"
Trong mắt Từ Tĩnh loé lên tinh quang, lập tức ném tất cả tạp niệm ra khỏi đầu, âm thanh lạnh lùng nói: "Muốn chết!"
Hai bên lập tức xoắn giết thành một đoàn.
Ngải Huy men theo tiếng đánh nhau bay tới phía trước, nhưng mà thân hình khẽ động, hắn liền phát hiện có chỗ không đúng.
Đột nhiên hoa lên, hắn biến mất ngay tại chỗ, không đợi hắn kịp phản ứng, mặt đất đột nhiên trong tầm mắt hắn phóng to kịch liệt. Giữa tầm mắt, thình lình có thể thấy được một khối nham thạch cao mấy người, mỗi một đạo hoa văn trên mặt đá đều rất quen thuộc. Bị mặt trời chiếu lên làm mặt ngoài nham thạch bốc lên sóng nhiệt, lại rõ ràng như thế, tựa như bọt nước trong suốt cuồn cuộn.
. . . Đây không phải là khối nham thạch vừa mới nhìn thấy sao?
Ngải Huy cảm giác như đầu phát mộng, phản ứng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn khối nham thạch nhanh chóng phóng to ra trong tầm mắt. Hôi ban tích dịch hóng mát trốn trong bóng tối khối nham thạch ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn thân ảnh đột nhiên xuất hiện, cũng không kịp phản ứng.
Hai ánh mắt đờ đẫn đột nhiên giao nhau trên không trung.
Ngải Huy tựa như một đạo sao băng, nhưng phản ứng chậm một nhịp, hắn thậm chí không nháy mắt, cứ như vậy một đầu đụng vào khối nham thạch cứng rắn.
Ầm!
Nham thạch trong nháy mắt xuất hiện một cái động tròn sâu không thấy đáy, giống như dầu trơn đông cứng bị một cái khoan sắt nung đỏ xuyên thủng.
Trong bóng tối, tích dịch mờ mịt chuyển động cổ, thân ảnh vừa xuất hiện, lại đột nhiên biến mất, làm nó cảm thấy mình hoa mắt.
Ầm!
Mặt đất cách đó trăm trượng bỗng nhiên nổ tung, vô số bùn đất cùng đá sỏi bắn lên trời như mưa rào. Lực lượng nổ tung cường đại như thế, bùn đất đá vụn tung bay, tựa như một đạo cự sóng màu đen cao vài chục trượng.
Vù vù, một đạo thân ảnh đột ngột xuất hiện cách đó vài dặm, sau một khắc lại có một tiếng vang thật lớn, một đạo cự sóng màu đen dựng lên ở phía xa.
Mà lúc này, bùn đất đá vụn vừa mới bay lên lại nhao nhao rơi xuống.
Trong hoang mạc vang lên trận trận âm thanh như mưa to, thanh âm đùng đùng đánh vào trên mặt đá không dứt, tích dịch ở trong bóng tối giật mình, trốn vào trong khe hở dưới mặt đá.
Giữa không trung, Ngải Huy hoàn toàn không cách nào khống chế thân hình của mình được.
Lúc mới bắt đầu, hắn cũng giật mình. Nhưng rất nhanh hắn liền kinh ngạc vui mừng phát hiện, mãnh liệt va chạm không chỉ lông tóc không tổn hao gì, hơn nữa toàn thân vốn không chỗ nào không đau đớn, đau sâu tận xương tủy, nhưng dường như lại giảm bớt một chút.
Phát hiện này làm cho hắn như phát mộng, tinh thần phấn chấn hơn nhiều.
Toàn thân không chỗ nào không đau đớn, làm cho hắn miễn cưỡng giữ vững ý thức thanh tỉnh vốn lung lay sắp đổ. Dựa theo kinh nghiệm mấy lần trước, mấy tức sau hắn lại một lần nữa mất ý thức rơi vào trong vô biên vô hạn đau đớn.
Hiện tại ngoài ý muốn tìm được phương pháp giảm bớt đau đớn, Ngải Huy không lưỡng lự nửa điểm, toàn thân tựa như quả cân, bỗng nhiên đánh xuống mặt đất.
Ầm!
Hắn nện vào bùn đất, trong nháy mắt một đạo gợn sóng vô hình mềm mại như nước nhanh chóng khuếch tán ra mặt đất trong phạm vi năm mươi trượng, mắt thường có thể thấy được gợn sóng hiện ra.
Sau một khắc, vô số bùn đất cùng đá vụn tạo thành một đạo cự sóng tráng kiện gấp mấy chục lần đạo vừa rồi, xông thẳng lên không trung mấy trăm trượng. Tựa như một cây cột màu đen cực lớn chuyển động trên bầu trời.
Ầm, lại là một đạo cự sóng màu đen phóng lên trời đến vài dặm.
Thân hình Ngải Huy không còn ở bên trong cự sóng do bùn đất cùng đá vụn tạo thành, toàn thân hắn không còn dính bụi đất, trống rỗng xuất hiện cách cự sóng màu đen hơn mười trượng. Cự sóng màu đen bắt mắt, trở thành khung cảnh phía sau hắn.
Hắn lắc lắc đầu, con mắt có chút mơ hồ lại khôi phục vẻ thanh tỉnh.
Cố lấy lại vẻ thanh tỉnh, hít sâu một hơi, hắn lần nữa đánh xuống mặt đất.
Thiên Diệp bộ cùng Minh Quang huyết bộ chiến đấu rất kịch liệt, thế lực hai bên lại ngang nhau.
Thực lực các đội viên Thiên Diệp bộ để cho Tiếu Bất Ngộ chấn động. Nhân số đội ngũ không nhiều lắm, chỉ có hai mươi người, nhưng mà người nào cũng là Nguyên tu Đại Sư. Hơn nữa so với Nguyên tu Đại Sư bình thường thì bọn họ lợi hại hơn hơn rất nhiều, tiến thối phiêu hốt khó dò, còn loại hào quang rực rỡ năm màu này có uy lực cực kỳ kinh người, lấy cứng đối cứng, tướng sĩ Minh Quang vậy mà không chiếm được tiện nghi.
Tiếu Bất Ngộ lần đầu tiên gặp phải như vậy.
Trong thời gian thật ngắn, Minh Quang huyết bộ liền hao tổn hơn chục tên tinh nhuệ.
Tiếu Bất Ngộ không biết, bọn Từ Tĩnh cũng không chịu nổi. Thực lực từng đội viên Thiên Diệp bộ đều rất mạnh, nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu lại kém xa Minh Quang huyết bộ thân kinh bách chiến, đấu pháp thành thục. Từ Tĩnh cảm giác bọn họ tựa như rơi vào trong ao đầm, khó chịu không nói ra lời.
Cho tới bây giờ, bọn họ đã tiêu diệt hơn mười người đối phương, nhưng mà đối với binh lực Minh Quang huyết bộ có ưu thế về người, lại không chút nào thương cân động cốt.
Càng làm cho y cảm thấy nguy hiểm chính là, Tiếu Bất Ngộ dường như đã tìm được biện pháp đối phó bọn họ. Y rõ ràng cảm nhận được áp lực đột nhiên gia tăng, loại áp lực vô hình này trói buộc càng lúc càng mãnh liệt. Bọn Minh Quang Hổ dưới trướng Tiếu Bất Ngộ, linh giác nhạy cảm dị thường, cùng tâm ý binh sĩ tương thông, nhiều lần y ra sát chiêu, đều trốn mất hơn phân nửa, để cho y có loại cảm giác một quyền đánh vào trên bông.
Từ Tĩnh cảm thấy bối rối, nếu tiếp tục như vậy thì sẽ không ổn!
Dựa theo thế cục trước mắt, trước khi giết hết đối phương, Nguyên lực bọn họ sẽ tiêu hao hầu như không còn. Đến lúc đó bọn họ chỉ có thể mặc người chém giết, cơ hội chạy trốn cũng không có. Bào Hao huyết bộ sở trường trọng giáp xung kích, mà Minh Quang huyết bộ sở trường bền bĩ và tốc độ, tốc độ cùng sức chịu đựng cực kỳ xuất chúng.
Không được, phải tốc chiến tốc thắng!
Từ Tĩnh quyết định vận dụng sát chiêu.
Bỗng nhiên, xa xa truyền đến thanh âm gì đó, hai bên đang kịch chiến, đồng thời phát hiện ra khác thường.
Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm...
Thanh âm nổ mạnh ầm ầm liên tục vang lên.
Là sét đánh?
Tiếu Bất Ngộ cùng Từ Tĩnh không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, mặt trời đang nhô lên cao, không thấy một đóa mây, làm sao lại có sét đánh chứ?
Đó là...
Tiếng nổ vang càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng vang dội.
Tựa như... Tựa như đang đến gần hướng bên này!
Tiếu Bất Ngộ và Từ Tĩnh lần nữa không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lại hướng âm thanh nổ vang.
Hoang mạc rộng lớn không có gì ngăn cản nên tầm nhìn thật tốt, không cần bay lên không vẫn nhìn một cái là thấy hết.
Xa xa đường chân trời bóng loáng, bỗng nhiên hơi nhúc nhích.
Biên độ nhảy lên phi thường nhỏ, nhưng mà người ở đây đều có ánh mắt sắc bén, làm sao lại bỏ sót?
Ngay sau đó, đường chân trời bắt đầu có tần suất nhảy lên kinh người, biên độ nhảy lên càng lúc càng lớn. Một lát sau, Từ Tĩnh cùng Tiếu Bất Ngộ mới nhìn rõ ràng, đường chân trời nhảy lên kia, là một chùm bùn đất bị oanh tạc bay lên thiên không.
Đó là thứ gì...
Cự sóng do bùn đất nổ lên càng ngày càng rõ ràng, tiếng nổ vang càng ngày càng vang dội. Từng đạo cự sóng màu đen trong tầm mắt bọn họ liên tục phun ra, tựa như có một vị Cự Nhân nhìn không thấy, mở ra hai chân, sải bước chạy tới bọn họ.
Sắc mặt Tiếu Bất Ngộ cùng Từ Tĩnh đồng thời đại biến, bọn họ căn bản không rõ đó là vật gì. Nhưng mà bọn họ không hẹn mà cùng cảm thấy được khí tức nguy hiểm, khí tức cực độ nguy hiểm!
Hai người chẳng quan tâm đang kịch chiến, đồng thời khàn giọng gào thét.
"Địch tập kích! Toàn bộ Minh Quang huyết bộ nghênh địch!"
"Cẩn thận! Toàn thể Thiên Diệp bộ nghênh địch!"