Lúc Ngải Huy tới tìm Hà mù thì Hà mù đang vô cùng sung sướng rèn đồ bằng Tập Thúc Bạch Hỏa, chả buồn để mắt tới Ngải Huy.
Ngải Huy cảm thấy từ lúc Hà mù biết Lâu Lan, thì rõ ràng không thèm để ý tới hắn nữa.
Ồ, sao lại thế cơ chứ?
Ngải Huy như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, hắn đâu có đắc tội gì Hà mù bao giờ đâu a.
Nếu Hà mù nhìn được, nhất định sẽ liếc hắn, cái tên nhà ngươi làm sao xứng với sa ngẫu tốt như Lâu Lan? May mà Hà mù còn chưa quên Ngải Huy là ông chủ, là người trả lương cho mình.
Song khi ông lướt tay qua bản vẽ Ngải Huy đưa, cả người sửng sốt: "Ngươi định dùng vòi phun của thổ tương thú?"
Ngải Huy không khỏi thầm khen quả không hổ là đại sư, nhìn bản vẽ thôi là biết ý đồ của hắn.
Hắn hỏi: "Thế nào? Có làm được không?"
Nói tới công việc, là Hà mù lập tức vào trạng thái, như trở thành một người khác biệt, sự tản mạn hoàn toàn biến mất. Ông ngồi thẳng lên, sống lưng ưỡn thẳng tắp, mặt lạnh băng, cả người trở nên sắc bén, lộ ra sự tự tin mãnh liệt.
"Chỗ này phải sửa lại một chút, chỗ này cũng vậy. Ta đại khái đã hiểu ý của ngươi, sửa lại chỗ này như vầy, ngươi nhìn xem có đúng hay không?"
Vừa nói Hà mù vừa vẫy tay, một mô hình đại khái nhanh chóng xuất hiện trên tay ông.
Ngải Huy càng nhìn càng bội phục, khi cầm lấy mô hình, thì bái phục tới sát đất: "Hà đại sư thực là lợi hại!"
Người trong nghề ra tay một cái là biết đúng hay không. Hà mù chưa hoàn toàn hiểu hết ý của Ngải Huy, nhưng với kinh nghiệm phong phú đã đủ đưa ra những kiến nghị đầy giá trị cho Ngải Huy. Những kiến nghị này đều xuất phát từ kinh nghiệm dày dặn của bản thân ông, cũng là cái mà Ngải Huy thiếu thốn nhất.
Về mặt lý luận, Ngải Huy đã có 【 dĩ thành vi bố *】, lão sư đã giải thích cho hắn rất nhiều ý tưởng. Hồi Trưởng Lão Hội còn chưa nghiên cứu lý luận Vương thị, hắn đã gặm kỹ【 dĩ thành vi bố 】rồi, nhưng hồi đó hắn còn chưa nhận ra sự lợi hại của lý luận đó, hắn chỉ nghĩ mình là học sinh duy nhất của lão sư, sao lại để mình không biết gì về lý luận của lão sư được?
* Kế hoạch phòng thủ "Coi thành trì là vải". Đây là kế hoạch Tùng Gian Thành. Mời bạn xem ở những chương 2xx.
Càng dành thời gian tìm hiểu, hắn càng hiểu rõ thêm về những lý luận đó.
Nhưng về mặt thực tiễn, Ngải Huy lại rất thiếu kinh nghiệm. Chuyện này hắn đành chịu, vì hắn không có nhiều cơ hội để luyện tập, cũng không có ai tới chỉ dẫn cho hắn. Ví dụ như trấn thần phong, hắn nhìn một cái là biết rõ kết cấu của nó, nhưng hắn lại không biết cách chế tạo ra nó, không biết cách kết hợp các vật liệu như thế nào để có được uy lực tốt nhất.
Thế nên kinh nghiệm và sự tinh tế của Hà mù về mặt thực tế trở thành sự bù đắp cực kì hữu ích cho Ngải Huy. Hà mù đã chế tạo ra định nguyên trụ còn tỉ mỉ hơn hẳn so với bản thiết kế Ngải Huy đưa cho, sự tỉ mỉ ấy chính là kết tinh từ kinh nghiệm dày dặn và trí tuệ của ông.
Hai người còn đang bàn bạc, thì âm thanh cảnh báo đột ngột vang lên.
Ngải Huy biến sắc, vội lao ra, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Có mấy con hoang thú loại dơi đang bay quanh trên thung lũng.
Xích Hỏa hồ bức!
Xích Hỏa hồ bức là một loại hoang thú sống ở gần núi lửa, chúng có mặt giống hồ ly, miệng đầy răng nhọn, có cặp cánh màng rộng màu hồng, giúp chúng bay lượn.
Khả năng bay của chúng không bằng loài dơi chính hiệu, nhưng chúng rất thông minh, chạy trên mặt đất cũng cực kì linh hoạt. Mũi của Xích Hỏa hồ bức rất nhạy bén, tuy bị hơi nước Huyễn cảnh đánh lừa thị giác, nhưng chúng vẫn ngửi được mùi.
Chúng bay vòng vòng trên thung lũng, vì chưa xác định được bên dưới là cái gì.
Ngải Huy nhìn thấy Xích Hỏa hồ bức, thì cảm thấy đau đầu. Xích Hỏa hồ bức không mạnh mẽ, nhưng chúng là loài quần cư, chọc phải một con, sẽ gặp phải một tổ, còn ác liệt hơn là chọc tổ ong vò vẽ.
Ngải Huy ra hiệu mọi người không được manh động.
Sư Tuyết Mạn nhíu mày, nhìn mà đau đầu: "Sao ở đây lại có Xích Hỏa hồ bức?"
"Quanh núi lửa, Hoang thú Hỏa Nguyên khá là nhiều." Ngải Huy bất đắc dĩ: "Xích Hỏa hồ bức còn đỡ, lỡ gặp phải cả đám thổ tương thú thì cái thung lũng này cũng bị san thành bình địa."
Đám Khương Duy nghe thấy cảnh báo chạy tới.
"Làm gì bây giờ?" Tang Chỉ Quân không cam lòng: "Cứ kệ chúng nó bay vòng vòng trên đầu chúng ta à?"
Ngải Huy đang định tìm ít đồ tới, lợi dụng khả năng khứu giác của Xích Hỏa hồ bức, nhưng khi khóe mắt liếc qua lưng núi xa xa, thì tóc gáy dựng đứng.
Hắn nhìn thấy một điểm hồng quang, theo bản năng, Ngải Huy biết mình vừa nhìn thấy mắt của một loài Hoang thú nào đó!
Hắn hít sâu, nhìn thật kỹ chỗ lưng núi kia.
Sư Tuyết Mạn kỳ quái nhìn Ngải Huy, Ngải Huy không nhúc nhích, mắt mở to trừng trừng nhìn vào một nơi như bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ. Nhưng Sư Tuyết Mạn biết, đừng nói chỉ có mấy con Xích Hỏa hồ bức, dù có mấy trăm con Xích Hỏa cũng không dọa được Ngải Huy.
Cô nhìn theo ánh mắt của Ngải Huy, nhưng không nhìn thấy gì cả.
Bỗng Ngải Huy thở ra một hơi thật dài: "Nguy hiểm thật, suýt chút nữa bỏ qua, có một con Nham Bối Địa Long!"
Sư Tuyết Mạn giật mình: "Nham Bối Địa Long?"
Nham Bối Địa Long không cùng cấp với Xích Hỏa hồ bức, nó nguy hiểm hơn nhiều. Nham Bối Địa Long có tứ chi thô ngắn, đầu như đầu ếch to đùng, hình tam giác. Lưng nó màu đen, tính chất như nham thạch, cao thấp lồi lõm như đang cõng một ngọn núi giả, nên mới có tên là Nham Bối Địa Long.
Nham Bối Địa Long có thể sống trong vùng địa hỏa sâu 300 mét, nó cực khỏe, có thể xô ngã cả ngọn núi nhỏ, nó rất thích nuốt hỏa tủy trong dung nham.
Ngải Huy trầm giọng nói: "Khí tức của chúng ta đã bắt đầu thu hút hoang thú xung quanh. Xích Hỏa hồ bức chỉ là tiền trạm, Nham Bối Địa Long cũng đang dòm ngó, nếu chúng ta biểu hiện thực lực không đủ, nó sẽ thừa lúc vắng mà vào."
Tang Chỉ Quân kinh ngạc: "Hoang thú cũng thông minh vậy sao?"
Bàn Tử khinh bỉ: "Đám Hoang thú này đều thuộc hàng già thành tinh rồi, con nào con nấy đều giảo hoạt vô cùng. Thế đã gọi là thông minh? Ngươi mà gặp phải Hoang thú thông minh hàng thật, chúng nó còn biết xua Xích Hỏa hồ bức đi tiền trạm cho mình nữa kia."
"Số người của chúng ta không ít, thực lực cũng không kém. Khí tức Nguyên lực, nhất định sẽ thu hút Hoang thú xung quanh. Trong mắt Hoang thú, chúng ta chính là những viên đại bổ đan hình người." Ngải Huy rất bình tĩnh, trong mắt loé ra một tia sầu lo: "Mọi người lên tinh thần đi, sẵn sàng chiến đấu. Chỉ cần chúng ta biểu hiện ra ngoài thực lực mạnh mẽ, Hoang thú sẽ kiêng kỵ, có thế chúng ta mới an toàn."
Ngải Huy biết thứ thu hút Hoang thú, không chỉ có bọn họ, mà còn có năm toà Nguyên lực trì trong sơn cốc. Nguyên lực tinh khiết là cực phẩm với nguyên tu, cũng là vật đại bổ đối với hoang thú. Nguyên lực ở đây dao động mạnh như vậy, làm sao gạt được lũ Hoang thú nhạy cảm này.
Nghĩ lại, mình cũng đã phạm không ít sơ hở.
Núi lửa Hắc Ngư Chủy sơn lớn như vậy, Địa Hỏa của nó nhất định đang nuôi dưỡng rất nhiều Hỏa Nguyên Hoang thú. Mình lại quá tham, muốn một lần cực cả đời sung sướng, làm thế trận phòng trận quá lớn, khiến độ khó tăng cao, tốn quá nhiều thời gian.
Giờ mới nghĩ thấu thì đã muộn.
Ngải Huy cố gắng bình tĩnh lại, vứt bỏ hết tạp niệm, cặp mắt loé lên tia tàn nhẫn, nói thật nhanh: "Hà đại sư mau chế tạo linh kiện. Tất cả những ai không phải nhân viên chiến đấu đều tập trung dưới gốc cây cổ thụ phòng ngự, những người còn lại sẵn sàng chiến đấu."
Mọi người lập tức di chuyển.
"Khương Duy và Tang Chỉ Quân suất lĩnh cung thủ, bố trí trận địa trên cồn cát. Bàn Tử dẫn người, bảo vệ phía trước đội cung thủ. Nếu Xích Hỏa hồ bức xông tới, ngươi phải cản chúng lại."
Ngải Huy nhìn Bàn Tử.
Trong mắt Bàn Tử tuy có chút sợ sệt, nhưng vẫn gật đầu: "Ta biết."
Sau đó bổ sung thêm một câu: "Ta sẽ cẩn thận, A Huy, ngươi đừng lo."
Ngải Huy vỗ vai mập mạp, xoay người nói với Sư Tuyết Mạn: "Hai người chúng ta tiến lên, xử lý mấy con Xích Hỏa hồ bức kia nhé? Có muốn đánh cược xem ai giết được nhiều hơn không?"
Mắt Sư Tuyết Mạn loé ra một tia ấm áp, dứt khoát nói: "Được."
Ngải Huy xoay người nói với những người khác: "Sau khi mấy con hồ bức bị giết, nhất định sẽ có rất nhiều Xích Hỏa hồ bức nhào tới. Ta sẽ nghĩ cách dụ chúng vào trong sơn cốc, Khương Duy Tang Chỉ Quân chuẩn bị sẵn sàng, nhất định phải đánh phủ đầu chúng thật mạnh. Không được giữ lại sức, phải đánh tận lực khiến chúng bị hỗn loạn. Hoàng Hôn chuẩn bị sẵn thật nhiều thảo tử, loại nào cũng được, càng nhiều càng tốt. Ngươi ra tay một cái, là những người còn lại đều theo ta và Thiết Nữu xông vào trận. Hiểu hết chưa?"
"Hiểu!"
Ai nấy đều cực kỳ nghiêm túc, ai cũng biết tầm quan trọng của trận chiến này. Có rất ít đoàn săn bắn chọn chiến đấu chính diện với Xích Hỏa hồ bức, nhưng bọn họ nhất định phải làm như vậy. Nếu để Hoang thú hợp sức lại với nhau, đó mới thực là phiền toái lớn.
Cả thung lũng ngập trong bầu không khí căng thẳng đầy sát khí.
Mọi người đều có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lại được thao luyện với nhau một thời gian, nên bố trí trận địa, và chuẩn bị chiến đấu đều đâu vào đấy.
Trận chiến này, là trận đại chiến đầu tiên của họ ở Man Hoang.
Ngải Huy và Sư Tuyết Mạn đứng sóng vai, cả thung lũng chìm trong tĩnh lặng.
Cheng, Ngải Huy rút Lãnh Ngọc Tiểu Nhận, chìa kiếm ra với Sư Tuyết Mạn. Sư Tuyết Mạn khẽ cười, Vân Nhiễm Thiên nghiêng sang trái, khẽ cụng vào Lãnh Ngọc Tiểu Nhận.
Keng!
Âm thanh lanh lảnh vang vọng khắp thung lũng, hai bóng người cùng lơ lửng bay lên.