Máy dệt đã hoàn toàn thay đổi hình dáng, nhìn thứ Ngải Huy đang nghịch ngợm, Minh Tú không thể nào nhận ra nó là cái máy dệt của cô.
Nếu đây là máy dệt, thì nó chắc chắn là cái máy dệt có hình dáng kì quái nhất.
Cái máy dệt trước, lúc nó chạy, ánh sáng sẽ đổ đầy bên trong lòng máng, loang loáng như mặt nước. Còn cái máy này, lòng máng lõm ở giữa đã hoàn toàn biến mất, thay vào là cái gì đó trông giống như một ngọn núi hiểm trở.
"Tỷ chờ thêm một tí."
Tiếng Ngải Huy từ dưới gầm máy vọng lên.
Một lát sau, Ngải Huy từ dưới chui ra, toàn thân toàn bụi bặm, nhưng hắn không để ý, chỉ nói: "Sửa xong rồi!"
Sắc mặt Minh Tú quái lạ: "Thế này gọi là sửa xong?"
"Đúng mà." Ngải Huy đương nhiên gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt của Minh Tú, thì đắc ý nói: "Há, ta cảm thấy cái máy cũ có nhiều chỗ có thể cải tiến, nên tiện làm luôn. Năm xưa lúc lão sư chế ra nó, nhiều chỗ người vẫn còn chưa thành thục, nên thiết kế có nhiều chỗ bị lạc hậu."
Trong lòng Minh Tú ngũ vị tạp trần*, đối với cô, máy dệt không chỉ là một cái máy, mà là một di vật để nhớ tới sư phụ sư bá. Trong lòng cô, cô không hề muốn nó bị thay đổi, cô không bận tâm nó có chạy tốt hơn hay không. Nếu là người khác dám thay đổi nó như thế này, cô nhất định sẽ không cho phép.
*Đắng cay chua ngọt mặn. Thơ rằng: Hãy tập ăn cay đi/ Để rồi quen với đắng/ Cuộc đời đâu phẳng lặng/ Sao cứ thích ngọt ngào/ Hãy tập ăn chua đi/ Để rồi quen với chát/ Cuộc đời đâu đầy đủ/ Sao cứ thích đậm đà
Nhưng người ra tay lại là sư đệ, một người cũng có tình cảm với cái máy này chẳng khác gì cô.
"Ta nghĩ sư phụ sư nương muốn lý luận của họ được phát dương quang đại, hơn là bị ném vào một xó trong nhà kho, chỉ để làm một thứ ‘nhìn vật nhớ người’."
Ngải Huy rất bình tĩnh, sự đau buồn trong lòng Minh Tú cũng bị sự bình tĩnh ấy làm cho nhẹ bớt, cô khẽ cười: "Sư đệ nói rất có lý. Sư đệ chỉ ta một chút cách dùng cái máy này đi."
Ngải Huy đắc ý: "Cái máy cũ, những cái kim đều chạy theo quỹ tích cố định, sư phụ bố trí quỹ tích đó rất là phức tạp, tinh xảo. Nhưng làm như vậy sẽ làm giảm hiệu suất. Ta lấy linh cảm từ trấn thần phong đấy, có phải nhìn giông giống nó không? Trong Trấn thần phong, Nguyên lực chảy xuôi, Ngũ Hành sinh sôi liên tục, giống như một thể thống nhất, nên hiệu suất sử dụng Nguyên lực cực cao. Ta sử dụng kiếm trận để chuyển nó sang máy dệt, mỗi một cái kim là một thanh phi kiếm. Kiếm trận sẽ làm cho kiếm di chuyển phức tạp hơn, hiệu suất cũng cao hơn, nhưng lại dễ khống chế hơn. Kim dệt không đòi hỏi độ khó cao như kiếm trận thật sự, chúng chỉ cần có quỹ tích di chuyển ổn định là được."
Minh Tú hoài nghi: "Thật sự lợi hại như vậy?"
Ngải Huy ngạo nghễ: "Đây là một loại máy dệt hoàn toàn mới, hiệu suất của nó vượt xa máy dệt trước. Sư tỷ không tin thì thử xem."
"Ta nhất định phải thử." Minh Tú liếc Ngải Huy: "Nếu ngươi làm không xong, lại còn hủy hoại di vật của sư bá, thì … hừ hừ."
Hai tiếng hừ hừ cuối cùng khiến Ngải Huy run lên, nhưng hắn rất tin vào cái máy mình làm ra: "Có muốn ta làm mẫu cho xem không?"
"Không cần." Minh Tú từ chối, từ bé cô đã luyện món này, máy dệt trên thị thường cái nào mà cô chẳng đã thử rồi nên kiến thức rất rộng rãi.
Cô áp cả hai tay lên bàn, rót nguyên lực vào, trên đỉnh núi giữa bàn bắn ra mấy chùm sáng to bằng ngón tay, ánh sáng nhanh chóng tỏa ra ngoài, như những dòng nước chảy xuống chân núi.
Những nơi nước chảy đến đều phát ra tiếng rung vang dội.
Minh Tú bỗng kinh ngạc thốt lên: "Ôi trời, xem này, có bao nhiêu là kim!"
Minh Tú rất hiểu biết về máy dệt. Nguyên lý máy dệt không giống nhau lắm, nhưng cơ bản vẫn có cái giống hệt nhau, chính là số lượng kim. Số lượng kim càng nhiều, thì càng có khả năng dệt ra những tấm vải phức tạp.
Máy dệt sư phụ để lại tổng cộng có 108 cây kim, số lượng ấy đã là không ít. Nhưng rõ ràng số lượng kim trong ngọn núi hiện giờ, Minh Tú không thể nào đếm nổi.
Ngọn núi ấy như được tạo thành từ những cây kim!
Ngải Huy dương dương tự đắc lên tiếng.
"972 cái! Đấy là số lượng tối đa nó chịu được, nếu muốn tăng thêm nữa, thì phải tăng thể tích của cái máy này lên."
Minh Tú bị con số này làm cho chấn kinh, cô thất thần, ngừng rót nguyên lực, tiếng rung lập tức giảm hẳn đi.
Ngải Huy vội nhắc: "Đừng ngừng lại, số kim trong máy quá nhiều, muốn kích hoạt chúng nhất định phải truyền vào đủ Nguyên lực."
Minh Tú giật mình, vội phục hồi tinh thần lại, tiếp tục truyền Nguyên lực.
Cô thực sự khiếp sợ, vì cô nhận ra cô đang nhận biết được vị trí của từng cây kim trong máy.
972 cây kim, đúng là như thế!
Minh Tú không thể nào tin được, sư đệ đã làm như thế nào?
Đột nhiên xoạt một tiếng, những sợi tơ nho nhỏ từ khắp nơi trên ngọn núi tràn ra, ánh sáng xán lạn chúng kéo theo làm cô thất thần.
Chờ chút!
Có một cảm giác rất quen thuộc.
Đây là. . . Ngư bộc châm?
Giọng nói đắc ý đáng ghét của sư đệ lại vang lên.
"Có phải cảm thấy rất quen thuộc không? Vì số lượng kim quá nhiều, những cách dệt bình thường không phù hợp, ta nghĩ tới ngư bộc châm của sư nương. Không phải là sư tỷ không biết môn tuyệt kĩ độc môn của sư nương đó chứ?"
Không biết á? Đương nhiên biết!
Sư phụ là người sáng chế ra ngư bộc châm, số lượng kim người khống chế là 947 cái! Cũng là kỉ lục số lượng châm dùng nguyên lực khống chế được cao nhất cho tới ngày hôm nay.
Mà bộ máy dệt này có số lượng kim tới 972 cái, còn nhiều hơn kỉ lục của sư phụ tới hai mươi lăm cái!
Đầu óc Minh Tú hỗn loạn, mọi nhận thức suốt mười năm qua của cô về ngành dệt thêu đều bị lật đổ.
"Tập trung tinh thần!"
Sư đệ nhắc nhở làm Minh Tú giật mình bừng tỉnh, bỏ hết tạp niệm, tập trung chăm chú.
Từ ngọn núi bay lên những tia ánh sáng nhỏ, linh hoạt bay tới bay lui, số lượng nhiều kết hợp lại như một thác nước rực rỡ, làm người ta hoa cả mắt.
Minh Tú đã rất quen với phương pháp của Ngư bộc châm. Dù cô không thể khống chế đạt tới con số kỉ lục 947 cây như sư phụ, nhưng cũng vượt quá 600 cây. Với tuổi này của cô, đạt tới trình độ như vậy, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cô chưa bao giờ điều khiển nhiều kim như thế này, nhưng lạ thay, cô lại chẳng hề cảm thấy vất vả chút nào. Chúng rất biết nghe lời, cô chỉ cần hơi nghĩ tới, là chúng lập tức phản ứng ngay.
Minh Tú hưng phấn, cô biết điều này có ý nghĩa gì.
Nguyên lực cuồn cuộn không ngừng tràn vào, từng luồng kim mang khi thì quay chung quanh ngọn núi, khi thì đan dệt ở khoảng không bên trên ngọn núi, ánh sáng bắn toé, đốm lửa bắn ra bốn phía, có lúc lại có tiếng nổ hơi to, và có cả tiếng tơ ma sát vào nhau.
Ngải Huy nhìn tới mê ly.
Những cây kim chuyển động với vận tốc kinh người, nguyên lực biến ảo làm hắn hoa cả mắt. Tuy hắn chế ra cái máy dệt này, nhưng bàn về canh cửi, hắn không thể nào làm ra được trình độ như vậy.
Trình độ dệt thêu của sư tỷ quá là nhuần nhuyễn.
Tấm vải trắng dần thành hình như một con cá uyển chuyển, những tia sáng rực rỡ bay veo véo ở khúc đuôi nó, tốc độ đan dệt nhanh kinh người.
Tấm vải đang dần dài ra.
Trong không khí, Nguyên lực đang lặng lẽ phát sinh biến hóa, tấm vải khẽ động vào màn nguyên lực, khiến Nguyên lực dao động càng thêm mãnh liệt. Tấm vải như một cái vòng xoáy, không ngừng nuốt chửng Nguyên lực chung quanh.
Ngải Huy kinh sợ, có thể khiến cho nguyên lực thiên địa biến hóa, đều nhất định không phải là vật phàm!
Tấm vải trắng có bao phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Dệt tới khúc sau, chóp mũi và trán Minh Tú bắt đầu xuất hiện mồ hôi hột, ánh mắt của cô vẫn chăm chú như cũ.
Ngải Huy hồi hộp, hắn biết tấm vải đã sắp hoàn thành, đây là lúc thường hay gặp sự cố nhất. Thêu Sư đến giai đoạn này, tinh thần đã mệt mỏi, nguyên lực trong người gần muốn khô cạn.
Nhưng nếu bị hư ở phần này, thì cả tác phẩm cũng coi như hỏng, chuyện này là chuyện thường xảy ra trong giới thêu.
Những cây kim phát đầu sinh ra tiếng rít, tiếng rít càng lúc càng to, mắt thường không còn nhìn theo kịp sự di chuyển của cây kim, tiếng rít vang lên lanh lảnh, căng thẳng làm cho người ta như nghẹt thở.
Khi cây kim cuối cùng xuyên qua tấm vải, mọi âm thanh biến mất.
Tấm vải trắng trôi nổi ở khoảng không bên trên ngọn núi, toả ra ánh sáng dìu dịu, đó là Nguyên lực nồng nặc như thực chất.
Minh Tú thu tay về, cô thở gấp, đầu đầy mồ hôi, nhưng mắt đầy hưng phấn.
"Quá lợi hại! Quá lợi hại! Không ngờ ta lại dệt ra được 【 Thu Nguyệt hoa 】!"
Ngải Huy ngẩn ngơ, một lát sau mới lên tiếng: "Này, đây chính là 【 Thu Nguyệt hoa 】á ?"
Ở phường thêu bao năm, 【 Thu Nguyệt hoa 】được sư nương sáng chế ra, đương nhiên Ngải Huy phải biết. Đây là một loại vải đỉnh cấp, nó toả ra ánh sáng nhu hòa lành lạnh, như ánh sáng của Thu Nguyệt, nên mới có tên là Thu Nguyệt Hoa.
Ánh sáng nồng nặc bao quanh tấm vải tan dần, cuối cùng biến thành ánh sáng lành lạnh dìu dịu, như ánh sáng của mặt trăng, đẹp không sao tả xiết.
Mắt Minh Tú đầy say mê: "Ừ, đây chính là 【 Thu Nguyệt hoa 】."
Loại vải đỉnh cấp có điểm đặc thù của nó, muốn dệt 【 Thu Nguyệt hoa 】 nhất định phải dùng ít nhất 900 cây kim, cách dệt cực kỳ phức tạp. Minh Tú nhiều nhất chỉ có thể khống chế 600 cây kim, chỉ có thể dệt ra 【 nguyệt hoa 】, ánh sáng của 【 nguyệt hoa 】 không thể lộng lẫy bằng 【 Thu Nguyệt hoa 】 nhất là cái ánh sáng lành lạnh đó, nên giá cả và công hiệu của chúng cũng khác nhau một trời một vực.
Minh Tú không ngờ, tấm 【 Thu Nguyệt hoa 】 đầu tiên của mình lại dệt ra như thế này.