Tân thành diện tích không nhỏ, vốn thiết kế chứa đựng cho vạn người, hay nói chính xác là một tòa quân doanh cho một vạn người.
Trọng Vân Chi Thương cộng với quân dự bị, có tám ngàn người, thừa sức chứa.
Mọi người đi vào quân doanh mới, miệng không khỏi tấm tắc.
"Quá lợi hại, nghe nói là chỉ có một người xây?"
"Không tận mắt nhìn thấy, thật không thể tin được a."
"Đúng a, rộng quá. . ."
. . .
Mọi người thỉnh thoảng lại thốt lên lời thán phục, đường sá chỉnh tề, tường vách ngay ngắn, đủ loại kiến trúc với công năng khác nhau nhìn hoa cả mắt.
Nhạc Bất Lãnh đầy hứng thú ngồi xổm xuống vuốt lên mặt đất cứng. Nền và tường đều bằng đất, không hề nhìn thấy một miếng gạch. Nhạc Bất Lãnh thử khẽ, rất cứng, và cực kì bằng phẳng, hiển nhiên là Thổ tu làm liền một mạch.
Lợi hại a!
Lão thầm thán phục, trình độ của con người sẽ được thể hiện ra trong từng chi tiết nhỏ.
Mọi điểm kết nối đều khớp vào nhau, đường phố mặt đất, tường vây đều không có lấy một tí xíu gồ ghề lồi lõm, điều này cho thấy trình độ của người xây dựng siêu cao.
Đương nhiên, những gia tộc thành thị không bao giờ thành xây theo kiểu này vì nó có vẻ quá thô ráp đơn sơ, chỉ khi ra ngoài ở dã ngoại mới dùng cách này.
Nhưng khu đóng trại dã ngoại so với một quân doanh một vạn người, có sự khác biệt một trời một vực.
Một đám người xây thành và một người xây thành, bản chất đã là khác nhau.
Nhạc Bất Lãnh giật mình, thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng Tùng Gian phái cho lão một cảm giác nhân tài đông đúc. Tuy còn chưa nhìn thấy người thổ tu xây thành, nhưng trong lòng lão đã đánh giá người này cực cao.
Có thể trở thành đại sư Thổ tu a!
Kiến trúc thành sư?
Trước đây tuy không có nghề nghiệp này, nhưng Nhạc Bất Lãnh không phải hạng người câu nệ, trái lại càng có vài phần kính trọng. Trong một đêm, một toà cứ điểm đột nhiên xuất hiện ở chiến trường, bên trong còn có không ít chỗ độc đáo.
Với năng lực của Sư Tuyết Mạn, nhất định sẽ lợi dụng được điều này.
Trọng Vân Chi Thương, tiền đồ rất sáng!
Nghĩ tới đây lão cũng yên tâm không ít, Tổ Diễm theo Sư Tuyết Mạn, chuyện sau này không cần lão phải lo nữa, như vậy lão cũng an tâm đối phó Đại Cương.
Nghĩ đến Đại Cương, Nhạc Bất Lãnh nóng bừng cả người.
Sư Tuyết Mạn nhanh chóng tìm được Vương Tiểu Sơn đang ngủ say như chết, toàn thân hắn đều là bùn, nhìn y như tên khất cái lang thang, mọi người đều bước thật nhẹ, mặt đầy kính ý.
Chỉ một mình, xây nên một tòa thành hoàn chỉnh, đương nhiên đáng được tôn kính, ngay cả Nhạc Bất Lãnh cũng không nói tiếng nào.
Sư Tuyết Mạn nhìn Vương Tiểu Sơn ngủ say, trong lòng cảm động, cô nhìn ra được, Vương Tiểu Sơn đã mệt mỏi đến mức tận cùng.
Vương Tiểu Sơn không có dấu ấn gì trong đội, tính tình hắn hòa nhã, dễ nói chuyện, nhẫn nhục chịu khó, giao việc gì, hắn cũng chăm chú hoàn thành.
Vương Tiểu Sơn mơ mơ màng màng tỉnh lại, dụi mắt, thấy xung quanh đầy là người thì giật mình. Khi nhìn thấy Sư Tuyết Mạn Khương Duy mới thở phào.
Hắn giật thót: "A, Tuyết Mạn các ngươi đã đến rồi? Ta. . . Ta còn chưa hoàn thành xong, hệ thống phòng ngự chưa hoàn chỉnh. . ."
Sư Tuyết Mạn nhẹ nhàng: "Không sao, đã rất hoàn mỹ rồi, Tiểu Sơn đã vất vả!"
Vương Tiểu Sơn gấp gáp hỏi: "Nhưng mà. . ."
Khương Duy vỗ vai Vương Tiểu Sơn cười: "Chúng ta nhiều người như vậy mà còn lo không an toàn, thế thì đâu cần ra chiến trường nữa."
Lúc này Vương Tiểu Sơn mới bình tĩnh lại, híp híp mắt, ngáp một cái: "Vậy ta ngủ một giấc, các ngươi đừng gọi ta, ta muốn ngủ tới khi thiên hoang địa lão!"
Hắn đã quá mệt mỏi, nhưng rất thỏa mãn.
Sư Tuyết Mạn dẫn Trọng Vân Chi Thương rời đi, khu Nịnh Mông vắng lặng hẳn.
Khi Lôi Đình chi kiếm tuyên bố ngừng thu thành viên mới, nên những người còn sót lại cuối cùng cũng lục tục rời đi. Khu Nịnh Mông quá nhỏ, căn bản không nuôi nổi nhiều người như vậy.
Khu Nịnh Mông lại trở về trạng thái sống dở chết dở như trước đây, chỉ có nội doanh thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hô rầm rập, toát ra mấy phần sinh khí.
Vì mọi người đã thay đổi thái độ tu luyện, nên tiến độ tu luyện tăng nhanh như gió. Tu luyện tuy khô khan, nhưng không phức tạp. Ngải Huy khi chọn người đã chuyên chọn những người có khả năng chịu đựng được sự khô khan tu luyện trong thời gian dài.
Cố Hiên cũng đã nhanh chóng tiến vào trạng thái. Hắn ở Thiên Tuyền tháp, chỉ cao sau Thiên Quyền tháp của Ngải Huy, có tám tầng.
Mỗi tầng sáu người, cả tòa Kiếm Tháp là bốn mươi tám người.
Nói thật, trước khi tới đây, hắn chưa bao giờ chỉ huy quá năm người. Hắn lập chí trở thành một Kiếm tu, cái gì là Kiếm tu? Kiếm tu luôn độc lai độc vãng, một kiếm phá vạn pháp.
Được rồi, Cố Hiên lý giải kiếm tháp thành một toà kiếm trận, rốt cục có thể tiếp thu. Tuy hắn từ trước tới nay chưa từng gặp kiếm trận nào kiểu này, nhưng sau khi nhìn thấy một kiếm Dao Quang tháp chém ra, hắn đã trăm phần trăm khẳng định, đây chính là một cái kiếm trận cực kì mạnh mẽ.
Để tâm vào tu luyện, hắn đã bắt đầu lĩnh hội ra được nhiều điều.
Bốn mươi tám người cùng xuất kiếm thực là không dễ, nhưng mọi người vẫn cố gắng hoàn thành. Khi bốn mươi tám ánh kiếm cùng xuất hiện, khí tức ánh kiếm phóng lên trời rất đáng sợ, khiến hắn phấn khởi.
Hắn là Tháp Chủ, ánh kiếm cả tòa tháp đều tụ vào chỗ hắn, nên tháp chủ mỗi tháp đều được Kiếm tu xuất sắc đảm nhiệm. Chỉ có Kiếm tu xuất sắc mới có thể tạo ra điều chỉnh khi cần với số lượng ánh kiếm nhiều như vậy.
Điều chỉnh này là rất nhỏ, Cố Hiên có trình độ kiếm thuật chỉ sau Ngải Huy, nhưng hắn chỉ điều chỉnh được rất ít, đa phần là dựa vào sự ăn ý lẫn nhau giữa các đội viên.
Nhưng làm Tháp Chủ cũng có điểm lợi.
Khi ánh kiếm của cả Kiếm Tháp tụ lại chỗ hắn, khi hắn hoàn thành, cả người và đầu đều trống rỗng.
Đối với người ngoài chuyện này chả có ích gì, nhưng đối với kiếm tu đây là rèn luyện tốt nhất.
Cố Hiên rất vui vẻ, hắn chưa bao giờ có ý từ bỏ con đường kiếm tu.
Dù tu luyện kiếm tu rất gian nan, vì không còn truyền thừa của kiếm tu thời tu chân.
Mọi người đều thiếu kiến thức về kiếm thuật. Kiếm trận thảo kiếm của Côn Luân Kiếm Minh tạo cho những người mới nhập môn kiếm tu một cái trực quan ấn tượng, cái gì là kiếm? Ánh kiếm là ra sao?
Nhưng tu luyện tới cảnh giới cao hơn, mọi người lại mờ mịt.
Ánh kiếm cao giai là như thế nào? Chưa ai được nhìn thấy, chẳng có gì để tham khảo.
Kiếm Tháp hiện nay chính là cho Cố Hiên thấy khi ánh kiếm trở nên mạnh hơn thì sẽ trông ra sao. Điều này rất quý giá, giúp Cố Hiên thêm lý giải về Kiếm thuật.
Cố Hiên rất vui vẻ.
Trong Thiên Quyền Kiếm Tháp, Ngải Huy cũng đang chìm đắm trong ánh kiếm.
Nhạc Bất Lãnh đã tạo nên cảm xúc rất lớn cho hắn.
Hồi trước, Ngải Huy vẫn luôn do dự. Nhạc Bất Lãnh dùng cách điên cuồng như vậy, đó là bởi vì lão là Nhạc Bất Lãnh. Nhạc Bất Lãnh có thể không để ý tới việc tự đưa mình vào chỗ chết.
Nhưng hắn không làm như vậy được, hắn không phải sống chỉ có một mình, hắn còn có đồng bọn.
Hắn còn có trách nhiệm.
Người với người không giống nhau, con đường đi cũng không thể giống nhau.
Ngải Huy luôn tự nhủ với mình như vậy, để tự răn mình.
Nhưng bây giờ, hắn bỗng nhận ra hắn đã sai.
Đúng, mình là thủ lĩnh Tùng Gian phái, trách nhiệm của hắn có phải chỉ là giúp mọi người còn sống sót? Không phải. Nếu vẻn vẹn chỉ là sống tạm, họ chỉ cần vào sâu trong Man Hoang tìm một xó mà núp.
Nhưng nếu như thế thì có ý nghĩa gì? Có ai đồng ý?
Chuyện hắn muốn làm, không chỉ là dẫn dắt mọi người sống tiếp, mà còn muốn báo thù, và còn phải thắng. Nhưng nếu không có Tông Sư, họ không thể thắng. Hắn không chỉ phải dẫn dắt mọi người sống tiếp, mà còn phải dẫn dắt mọi người đi khiêu chiến Tông Sư.
Hắn không đi, ai đi?
Nhưng muốn chết trên con đường trở thành Tông Sư, hay là chết dưới chân Tông Sư?
Một đường chết chắc, một đường là cầu sống trong cái chết, chọn đường nào, nhìn là hiểu ngay.
Khúc mắc đã dỡ bỏ, Ngải Huy thoải mái vô cùng. Một thời gian rất dài, lúc nào hắn cũng như đi trên băng mỏng, lúc nào cũng sợ mình đi nhầm làm mọi người liên lụy.
Ngải Huy đã phục Nhạc Bất Lãnh sát đất.
Người ta chỉ biết nói Nhạc Bất Lãnh ngoan cường, điên cuồng, cố chấp, mà không ai nhìn thấy trí tuệ và sự bình tĩnh của lão. 【 lãnh hôi hữu tẫn 】,【 Thổ Nguyên nghịch hỏa 】, hay 【 diệt tông hỏa 】, đều là những sáng tạo của thiên tài.
Nhìn tưởng điên cuồng, nhưng thực tế lại bình tĩnh tới thấu xương.
Đây mới là chỗ đáng sợ nhất của Nhạc Bất Lãnh.
Sự kết hợp của ngoan cường, cứng cỏi, điên cuồng, cố chấp, bình tĩnh và trí tuệ, đã tạo ra một quái thai đáng sợ, thế mà vẫn bị Đại Cương áp chế hầu như cả đời.
Ngải Huy thực không thể tưởng tượng được, Đại Cương mạnh tới mức nào.
Tông Sư, mạnh tới như vậy ư?
Ngải Huy hít sâu một hơi, vứt sạch tạp niệm, chú tâm vào Địa Cung của mình.
Lời nhắc nhở của Nhạc Bất Lãnh khiến Ngải Huy phải để chú ý tới Địa Cung. Tu luyện trong Kiếm Tháp, Ngải Huy nhận ra mỗi lần ánh kiếm tụ lại, Địa cung mơ hồ có hô ứng.
Rất mẫn cảm với khí tức ánh kiếm. . .
Ngải Huy hơi động, hắn bỗng nghĩ đến Kiếm thai từng có.
Hắn nhận ra khí tức ánh kiếm khiến Địa cung rục rịch nhưng không phát tác, là vì khí tức còn chưa đủ mạnh.
Có lẽ, mình nên cân nhắc thử nghiệm bước kế tiếp?
Nhạc Bất Lãnh bảo uy lực Kiếm Tháp quá nhỏ, lên chiến trường khó có thành tựu, nhưng trên thực tế, Ngải Huy đã có chuẩn bị giải quyết điều này từ lâu. Bảy toà Kiếm Tháp mỗi tòa tự chiến không phải là kế hoạch của hắn, kế hoạch của hắn chỉ có một.
Chính là Bắc Đẩu thất kiếm, bảy kiếm hợp nhất!