Trên bầu trời, phía trước có hơn mười tên Huyết tu đang điều khiển Thiết Hồng Linh. Bọn chúng chợt tụ chợt tán, linh hoạt vô cùng. Nhìn qua thì có vẻ như bọn chúng đang lơ đãng tuần tra lui tới ở trước phòng tuyến mà thôi, nhưng chỉ cần hơi không chú ý, chúng sẽ dùng một góc độ quỷ dị lao xuống, giống như một lưỡi dao găm sắc bén cắt vào phòng tuyến. Khi tới gần phòng tuyến, bọn chúng sẽ ném ra đủ các thể loại đồ vật thiên kỳ bách quái. Ví dụ như Bạo liệt đạn có thể phóng thích Huyết Độc dưới dạng sương mù, hay như Huyết tiễn có khả năng xuyên phá cực kỳ cường hãn.
Lúc mới đầu, mỗi lần như vậy đều làm cho binh sĩ trên Trần Thần Phong một phen thất kinh, nhưng dần dần, mọi người bắt đầu quen thuộc với nhịp độ của địch nhân thì liền trấn định xuống.
Trên Trấn Thần Phong, tiếng thét giống như sấm nổ của Bàn Tử thi thoảng lại vang lên.
"Đám các ngươi đang thi triển cái loại pháo gì vậy?"
"Lý Khuê, Mã Tiêu!!! Hai tổ đội của các ngươi đang làm sao thế hả? Chưa ăn cơm à?"
"Phế vật! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không gấp…là không gấp đó. Bình tĩnh mà quan sát tiết tấu của bọn chúng, không được để tiết tấu của chúng đánh lừa! Nhìn xem các ngươi đã làm cái gì hả?!! Một phát cũng không đánh trúng!"
"Bính đội luyện thêm! Không đạt thì khỏi ăn cơm."
Lập tức trên Trấn Thần Phong vang lên một mảnh kêu rên, mỗi tên đột viên từ Tháp Pháo đi xuống, sắc mặt ai nấy đều xám ngoét. Bàn Tử căn bản là không thèm để ý, giận dữ hét lên: "Đinh đội vào vị trí! Giữ vững tinh thần cho Bàn gia! Chuẩn bị pháo kích!"
Các đội viên của Đinh đội như lâm đại địch, thần tình hết sức khẩn trương. Ba đội phía trước bọn hắn đều bị phạt luyện thêm vì không đạt, vô hình chung làm áp lực lên bọn hắn càng lớn hơn.
Ngũ Phong là đội trưởng của Đinh đội. Hắn chính là Hỏa tu khi trước tại Nịnh Mông doanh địa khi tu luyện trong Hỏa Trì, thiếu chút nữa là bị đốt thành tro bụi, rồi lại không nói tiếng nào đã lâm vào hôn mê. Về sau nhờ có Lâu Lan chữa trị mà hắn mới khôi phục lại rất nhanh, nhưng gò má của hắn bị lưu lại một vết sẹo thập phần đáng sợ, đỏ tươi giống như một đoàn liệt diễm đang hừng hực thiêu đốt vậy.
Lâu Lan nói cho hắn biết vết sẹo có thể xóa được, nhưng Ngũ Phong lại cự tuyệt. Hắn quyết định lưu lại vết sẹo, muốn thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân không ngừng cố gắng.
Ở trong tập thể Hỏa Tu của Trọng Vân Chi Thương, hắn là một trong những người tu luyện khắc khổ nhất. Tuy rằng thiên phú của hắn không tính là cao, nhưng mệnh lệnh của cấp trên luôn được hắn chấp hành một cách cẩn thận, tỉ mỉ nhất có thể. Nhiệm vụ đã được giao cho hắn thì đều chưa khiến người khác phải thất vọng.
Sau khi Bàn Tử được bàn giao tất cả quyền hành liên quan tới Tháp Pháo, hắn rất nhanh nhận được sự coi trọng của Bàn Tử, được đề bạt trở thành đội trưởng của một đội.
Nhận được khích lệ, hắn càng ra sức liều mạng. Vô luận là huấn luyện hay công tác hằng ngày, đều được hắn đem hết toàn lực lẫn tâm trí ra mà thực thi, chưa từng có nửa điểm trễ nải.
Quan sát ba đội trước thực chiến, Ngũ Phong đã có ít nhiều thu hoạch. Sở dĩ ba đội phía trước toàn bộ thất bại, đó là vì trình độ điều khiển Tháp Pháo của bọn họ chưa đủ, mặt khác chính là địch nhân xác thực tinh nhuệ. Đừng nhìn địch nhân chỉ bay tới bay lui giống như không có mục đích gì, nhưng trên thực tế, khoảng cách của bọn chúng được duy trì vô cùng tinh thuẩn. Thiết Hồng Linh là loại Huyết cầm có cảm giác thập phần nhạy bén, tiết tấu biến hóa vô cùng khó nắm bắt. Tổng hợp lại những yếu tố đó mới dẫn tới kết quả thất bại của ba đội phía trước.
Trước khi vào vị trí, hắn đã cùng các đội viên của mình thảo luận để tìm ra phương án ứng phó. Cuối cùng, mọi người nhất trí thảo luận đưa ra một cái biện pháp mà cũng không coi là biện pháp. Đó là tất cả Tháp Pháo đều nhắm về một địch nhân, phong tỏa tất cả phương hướng bỏ trốn của tên đó.
Biện pháp này tuy rằng hơi vụng về, ngốc nghếch một chút, hiệu suất cũng thấp tới cực điểm, nhưng Ngũ Phong cảm thấy nó không tới nỗi quá tệ đi. Thì... ít nhất còn trúng được một tên a! Mọi người thảo luận ra không ít chi tiết, hiện tại chính là xem cái biện pháp này có tác dụng hay không.
Ngũ Phong liếm liếm bờ môi, quát khẽ: "Toàn thể Tháp Pháo, mục tiêu trái ba."
Ầm..ào ào..tất cả Tháp Pháo trong nháy mắt đồng loạt chỉ về một mục tiêu.
Tên Huyết tu bị nhằm trúng tựa hồ cũng phát giác được mình bị tập trung, y không ngừng biến hướng khiến quỹ tích phi hành càng thêm quỷ dị, khó đoán.
Tháp Pháo do Ngũ Phong điều khiển bắt đầu phập phồng theo một tiết tấu bất định. Những Tháp Pháo khác căn bản không thèm nhìn lên mục tiêu trong không trung, mà tất cả nhìn chằm chằm vào Tháp Pháo của Ngũ Phong, bảo trì phương vị Tháp Pháo của bản thân giống hệt như Ngũ Phong.
Tuyết Dung Nham dũng mãnh tràn vào Tháp Pháo, thoáng chống đã khiến họng pháo đỏ bừng. Nhưng Ngũ Phong vẫn không lập tức nã pháo. Hắn phát hiện ra phía bên mình còn có hai tòa Tháp Pháo chưa cùng lên. Hai tòa Tháp Pháo kia có khá nhiều tân thủ, bọn họ còn chưa đủ thành thạo.
Bây giờ còn chưa thể nã pháo!
Hỏa nguyên lực lượng một khi chứa đầy Tháp Pháo, nếu không lập tức nã pháo thì nhất định phải duy trì nguyên lực mồi dùng để điểm hỏa lại cho Tháp Pháo. Mà Nguyên lực mồi này buộc phải giữ ở trong cơ thể người bắn, khi cần sẽ xuất ra, chứ nếu không Tháp Pháo sẽ trực tiếp bạo tạc nổ tung. Gương mặt Ngũ Phong co rúm lại. Hắn gắng gượng duy trì tỉnh táo, nhưng từ bả vai bắt đầu biến màu đỏ bừng như bị nung đỏ và vẫn không ngừng hướng xuống toàn bộ thân thể lan tràn ra.
Ngũ Phong môi mím chặt, im lìm không chút nhúc nhích.
Lần này Bàn Tử không có gào thét nữa. Hắn chằm chằm nhìn vào Ngũ Phong, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc. Gia hỏa này năng lực chịu đựng thật mạnh a! Lúc trước hắn đề bạt Ngũ Phong là bởi vì gia hỏa này làm việc tương đối cẩn trạng, không nghĩ tới tên này lại có năng lực thừa nhận xuất sắc như vậy, đúng là niềm vui bất ngờ a.
Trong hệ thống tu luyện cũ, rất ít người coi trọng năng lực thừa nhận của Nguyên tu. Nhưng mà hiện tại, theo cách thức chiến đấu mới thì vai trò của năng lực thừa nhận mới là trọng yếu nhất.
A Huy tuyển chọn kiếm tu cho Kiếm Tháp, chính là khảo nghiệm khả năng thừa nhận của bọn họ. Sự ra đời của Phong Xa Kiếm đã chỉ rõ con đường xây dựng hệ thống chiến đấu Tháp Thức ( phân tầng ), năng lực thừa nhận chính là một điểm mấu chốt.
Sau khi tấn chức Đại Sư, Bàn Tử đối với điểm này có lý giải ngày càng sâu.
Rốt cuộc, hai tòa Tháp Pháo đã đuổi kịp góc độ chung.
Ngũ Phong bỗng dưng quát lên: "Nã pháo!"
Oanh!
Sáu tòa Tháp Pháo đồng thời nổ vang, sáu cột sáng phút chốc bao phủ toàn bộ phạm vi không trung xung quanh mục tiêu.
Tên Huyết tu mục tiêu tuy đã sớm phát giác tình hình không ổn và kiệt lực né tránh. Nhưng đối mặt với phạm vi công kích lớn như vậy thì y biết trốn đi đâu cơ chứ?
Một cột sáng phóng sát qua ngực trái của y.
Một nửa thân thể bên trái biến mất không còn chút nào, lộ ra huyết nhục cùng nội tạng cháy đen. Y cúi đầu ngơ ngác nhìn thân thể của mình, miệng phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, tuyệt vọng rồi đột ngột rơi xuống.
Bàn Tử gào thét vang trời: "Làm tốt! Làm tốt lắm! Một phát nữa! Nhanh!"
Ngũ Phong đúng lúc huyết khí đang sôi trào, tinh thần phấn khởi không thôi, lớn tiếng đáp lại: "Vâng!"
Được thành quả chiến đấu vừa rồi cổ vũ, lần oanh kích thứ hai, cả đội tiến hành càng thêm thành thạo. Tiểu đội của Ngũ Phong lại bắn rụng thêm một gã địch nhân.
Liên tục hai Huyết tu bị đánh rơi, những tên khác bèn nhao nhao tản ra, bổ trốn mất dạng. Trên Trấn Thần Phong, một mảnh vui sướng, hò reo vang lên.
Bàn Tử rất hưng phấn, gào lên như sấm: "Đinh đội, Nguyên Lực Thang gấp bội!"
Đám Ngũ Phong hò reo càng thêm rung trời, mà những tiểu đội khác ánh mắt nhìn bọn họ tràn ngập hâm mộ.
Tổ Diễm ở bên cạnh Bàn Tử thấp giọng nói: "Có hai đạo hỏa lực uy lực so với những cái khác thì uy lực lớn hơn một chút."
Bàn Tử tỏ ra có chút bất ngờ: "Ngươi cũng phát hiện?"
"Phải, hai đạo hỏa lực đó có Nguyên lực cộng hưởng, khiến biên độ uy lực được gia tăng." Tổ Diễm hai mắt sáng như đuốc: "Bất quá, vừa rồi chỉ có hai đạo hỏa lực cộng hưởng, thành ra còn kém một chút."
Bàn Tử rầu rĩ đáp: "Phối hợp như vậy thì sao có thể làm được hoàn toàn đồng bộ cơ chứ? Có thể được hai đạo cộng hưởng đã là không tệ rồi."
Nguyên lực cộng hưởng có thể gia tăng uy lực của Tháp Pháo. Phát hiện này khiến Bàn Tử rất hứng thú, nhưng nếu muốn nắm bắt được điểm này thì vô cùng khó khăn. Tất cả Tháp Pháo cần phải hoàn toàn nhất trí mới được. Ồ, đây không phải chính là phương hướng phát triển của Kiếm Tháp và Phong Xa Kiếm sao?
Bàn Từ bừng tỉnh đại ngộ, nhưng rất nhanh hắn nhíu mày càng sâu.
Thế nhưng, Phong Xa Kiếm có cả thảy bảy tòa Kiếm Tháp, có thể đồng bộ tiết tấu, một là nhờ tác dụng cảm ứng lẫn nhau của Bất Ly Kiếm. Cái khác chính là sự tương hỗ của Thất Tinh trận. Cuối cùng mới là đơn giản hóa kiếm chiêu, khổ luyện nhiều lần.
Ngoại trừ điểm thứ ba, hắn có thể cố gắng bắt chước, hai điểm kia đều bất khả thi a.
Thất Tinh ụ pháo? Hai phương thức vận dụng Nguyên lực hoàn toàn bất đồng a. Thất Tinh trận chỉ thích hợp với kiếm quang, Thất kiếm hợp nhất. Trong khi phương thức vận dụng Nguyên lực công kích của Tháp Pháo là một hình thức khác hẳn.
Tổ Diểm do dự một chút, bèn nói: "Có lẽ, ta có biện pháp."
Bàn Tử mặt đầy hoài nghi, nhìn nhìn Tổ Diễm: "Ngươi có biện pháp? Không phải đang gạt ta đấy chứ!"
Tổ Diểm suy nghĩ một chút rồi nói: "Muốn bọn họ nhất trí được tiết tấu chung, nói ngắn lại chính là phải thống nhất một người chỉ huy. Ngươi cũng biết, ta tuy luyện là Địa Hỏa Thiên Chu Biến. Ta có khả năng bố trí một mạng lưới Địa Hỏa Chu Võng đủ lớn, ngươi chỉ cần sắp xếp vị trí Tháp Pháo tại các tiết điểm của Chu Võng, khi đó ta có lẽ sẽ truyền đạt được mệnh lệnh đồng thời tới từng Tháp Pháo."
Bàn Tử ngây ngốc: "Nghe ra có vẻ hợp lý đó."
Tổ Diểm hỏi tiếp: "Vậy, ngươi có hay không muốn thử một chút?"
Bàn Tử gật đầu như mổ thóc: " Thử, phải thử chứ! Nhất định phải thử!"
Ánh mắt hắn vừa chuyển, một tia giảo hoạt lóe qua: "Có điều…muốn thử vậy thì phải ra đằng sau thử."
Tổ Diểm nghi hoặc nhìn hắn.
Bàn Tử thản nhiên nói: "Nhỡ đâu thành công thì sao? Chúng ta không thể đánh rắn động cỏ được, phải tìm cơ hội cấp cho địch nhân thật nhiều kinh hỉ a."
Tổ Diễm đại ngộ, thâm trường nhìn Bàn Tử.
Trên đỉnh Trấn Thần Phong, Sư Tuyết Mạn đang chăm chú nhìn Bàn Tử hoa chân múa tay, gào thét ầm ĩ, khẽ mỉm cười.
Ai có thể nghĩ tới cái tên Bàn Tử hiện tại kia, cái tên tính tình nóng như lửa, tánh khí táo bạo ở dưới kia, trước đây là một tên thỏ đế, nhát gan tới cỡ nào chứ. Hắn hiện tại nào còn có nửa điểm bóng dáng trước kia? Theo năm tháng trui rèn, mọi người đều đang không ngừng trưởng thành, không ngừng hun đúc bản lĩnh để có thể gánh vác một phía. Bọn họ cùng nhau ma luyện, cùng nhau phấn đấu nhưng mỗi người sẽ có một câu chuyện, một hào quang của riêng mình.
Khương Duy nói: "Bàn Tử có nói, địch nhân muốn thăm dò chúng ta, không bằng thuận thế dắt dê coi chúng như mục tiêu để huấn luyện. Các đội ngũ lần lượt thay nhau pháo kích, lại cài cắm thật nhiều tân thủ ở bên trong. Việc này sẽ giúp bọn họ sớm thể nghiệm được bầu không khí chiến đấu chân thực.
Sư Tuyết Mạn nói: "Bàn Tử và cái tên kia đều giống nhau, luôn không ăn thiệt thòi bao giờ. Dù là một con muỗi cũng có thể bị hai tên này ép ra hai lượng dầu."
Tang Chỉ Quân biết rõ người mà Sư Tuyết Mạn đề cập tới kia chính là Ngải Huy, bèn nhẹ giọng cười cười. Khương Duy ở bên cạnh cũng không khỏi mỉm cười.
Sau khi tấn chức Đại Sư, khí độ của Khương Duy ngày càng trầm ổn, nội liễm hơn.
Khương Duy trầm ngâm nói: "Hách Liên Thiên Hiểu nhìn qua có vẻ không nóng nảy. Bọn chúng hẳn là đang chờ hội quân Thần Hổ và Thần Yêu nhị bộ. Theo lý mà nói, hai bộ đó đáng ra cũng phải đến rồi, tại sao lại chậm chạp mãi không thấy bóng dáng chứ?"
Những người khác không biết nguyên nhân cũng nhao nhao suy đoán.
"Chẳng lẽ là trên đường bọn chúng đụng phải địch nhân khác? Chắc khó a, có đội ngũ nào có thể cản được bọn chúng chứ?"
"Chẳng lẽ là lạc đường?"
"Hay đột nhiên nội bộ địch nhân sinh biến?"
"Ai biết, muộn một chút cũng tốt mà! Ta xem biện pháp lấy chiến luyện quân này của Bàn gia hiệu quả rất tốt a. Bọn chúng không nóng nảy, chúng ta lại càng không nên sốt ruột!"
"Hặc hặc, không sai."
Mọi người mồm năm miệng bảy thảo luận tưng bừng, nhưng cốt lõi thì vẫn không ra được manh mối gì.
Trước khi Thần Lang bộ tới, bầu không khí của phòng tuyến đầy khẩn trương áp lực. Nay đối phương thực sự đã đến, lại có sự ma sát song phương sau đó, ngược lại giúp mọi người quẳng được sự lo lắng được mất ở trong đầu ra ngoài. Tất cả đều cố gắng tập trung vào chiến đấu trước mắt, bầu không khí được cải thiện lên rất nhiều.
Sư Tuyết Mạn cũng không biết tới cùng là trong hồ lô của đối phương bán thuốc gì, trầm ngâm nói: "Lặng yên theo dõi kỳ biến."
Đột nhiên nàng quay sang hỏi Tang Chỉ Quân: "Hôm nay có phải là ngày khảo thí thiên phú Chưởng Kiếm Sử không?"
Tang Chỉ Quân gật đầu đáp: "Là hôm nay. Tình hình cụ thể chưa rõ nên ta không điều nhân viên chiến đấu đi khảo thí, mà để quân hậu bị đi trước."
Sư Tuyết Mạn đồng ý: "Bọn hắn tuổi trẻ, tính dẻo sẽ càng lớn. Phải cố gắng nắm chặt việc bồi dưỡng Chưởng Kiếm Sử, Phong Xa Kiếm tương lai mới là xu thế chính của chúng ta."
Tang Chỉ Quân vội vàng đáp: "Vâng!"
Bọn họ đều là người có con mắt chiến thuật, chỉ một lần sát cánh cùng Phong Xa Kiếm chiến đấu đã ngay lập tức ý thức được giá trị cực lớn của nó. Đồng thời cũng lập tức ý thức được sự quan trọng của Chưởng Kiếm Sử.
Tang Chỉ Quân nhìn thoáng qua đại doanh của địch quân phía trước, cảm thấy đối phương trong thời gian ngắn sẽ không có làm ra cái hành động gì, bèn nói: "Đi, chúng ta đi xem."
Những người khác đồng dạng tò mò không kém, nhao nhao xin cùng đi.