Mục lục
Ngũ Hành Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chúng ta làm sao mới có thể giúp phu tử?"

Hoa Tiểu Vân năm nay mười ba tuổi, khuôn mặt trái táo đáng yêu lúc này đầy ưu sầu. Nàng thể trạng gầy yếu, tựa như gió thổi là ngã. Mà khiến cho người khác chú ý nhất chính là mái tóc quăn màu hạt dẻ của nàng, nhìn qua mái tóc xù lên, trông cực giống một loại chó nhỏ tên là Teddy. Vì nguyên nhân đó, nàng thường bị mọi người trêu chọc gọi là chó con.

Tính cách của nàng mềm yếu, nhưng lại thiện lương. Nghe nói phu tử đắc tội Sa gia, Hoa Tiểu Vân vô cùng lo lắng, đặc biệt ngồi đằng xa chạy từ Vân Lĩnh tới Ninh Thành tìm Tô Thanh Dạ và Chu Vấn.

Chu Vấn ôm thanh trọng kiếm của mình, không nói nửa chữ.

Tô Thanh Dạ ủ rủ đùa nghịch sa ngẫu mới của mình, sau khi sa ngẫu cũ của hắn đi tong, phụ thân rốt cuộc mua cho hắn một sa ngẫu mới. Bởi vì dì Hoài Quân có khen ngợi hắn, long nhan của phụ thân đại nhân vô cùng vui vẻ, tiêu chuẩn sa ngẫu mua cho hắn tăng lên rất cao.

Lúc mới đầu, hắn vô cùng hài lòng với sa ngẫu mới, thực lực nó so với sa ngẫu lúc trước của hắn mạnh mẽ hơn nhiều.

Thế nhưng đến khi biết phu tử nổ ra xung đột với Sa gia, Tô Thanh Dạ liền buồn bực.

Sa ngẫu Mặc Ngư mới của hắn, chính là sản phẩm của Sa gia.

Đúng là tạo hóa trêu ngươi a, khuôn mặt đầy tính trẻ con của Tô Thanh Dạ, giờ khắc này lại bao phủ vẻ thổn thức cảm khái, quả thật chỉ muốn ngửa mặt lên trời thở dài.

"Các ngươi nói chuyện đi chứ!" Hoa Tiểu Vân lo lắng nói: "Tên nào cũng không chịu nói chuyện! Làm người ta lo chết mất!"

"Phu tử không cần chúng ta giúp." Chu Vấn suốt ngày lầm lì đột nhiên nói.

"Lẽ nào chúng ta cứ trừng mắt nhìn như vậy? Một mình phu tử phải đối phó với nhiều kẻ địch như vậy, lỡ như không thể ứng phó được thì làm sao bây giờ?" Hoa Tiểu Vân càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng.

"Thực lực của chúng ta yếu như vậy, có thể giúp gì được cho phu tử?" Tô Thanh Dạ dù sao cũng là con nhà thương nhân, kinh nghiệm sinh hoạt phong phú hơn rất nhiều: "Cái chúng ta cần làm hiện giờ là đừng gây cản trở cho phu tử, đừng khiến phu tử phải phân tâm."

Nói xong lời này, chính bản thân Tô Thanh Dạ cũng cảm thấy uất ức.

Sa gia quái quỷ gì chứ!

Quả thực đáng ghét!

"Vậy phu tử làm sao bây giờ?" Hoa Tiểu Vân mếu máo muốn khóc tới nơi.

"Ta tin tưởng phu tử."

"Ta cũng tin tưởng phu tử." Tô Thanh Dạ an ủi: "Đừng quên còn có Lâu Lan nữa. Lâu Lan thật lợi hại, ba người chúng ta liên thủ cũng không đánh lại được."

Ngay vào lúc này, cách đó không xa xuất hiện một đám côn đồ, bọn chúng nhìn thấy ba đứa, liếc mắt nhìn nhau, liền hầm hầm đi tới.

"Này, móc hết tiền trên người ra đây!"

Khi ba đứa đang đầy bụng tâm sự kịp phản ứng lại, đám người đã vây kín xung quanh bọn nó.

Chu Vấn lạnh mặt đứng lên, bảo vệ Hoa Tiểu Vân sau lưng.

Tô Thanh Dạ khẽ nhíu mày, quát lớn: "Các ngươi là ai? Nhìn qua rất lạ mặt. Thế nào? Chạy đến Ninh Thành dương oai hả?"

Hải Ninh thương hội tuy rằng không phải là thương hội lớn gì, thế nhưng sinh tồn ở Ninh Thành nhiều năm, đối với đám tam giáo cửu lưu địa phương đều vô cùng quen thuộc. Tô Thanh Dạ từ nhỏ đã giao thiệp với những người này, không sợ hãi chút nào, ở cái mẩu đất lớn bằng bàn tay như Ninh Thành này, còn có thể xảy ra sóng gió gì?

Tô Thanh Dạ dám khẳng định, những kẻ trước mắt hắn chưa bao giờ gặp qua.

Ninh Thành gần đây tràn vào rất nhiều người ngoại lai, trị an cũng trở nên hỗn loạn hơn nhiều.

"Thằng nhóc hung hăng quá nhỉ!" Tên côn đồ cầm đầu đứng ra, trên mặt cười gằn: "Không muốn ăn đòn thì ngoan ngoãn giao hết tiền trên người ra, bằng không, đừng trách mấy anh đây không khách khí!"

"Đưa tiền cho các ngươi cũng được, thế nhưng ngươi phải thả chúng ta đi." Tô Thanh Dạ vừa nói vừa đưa tay vào trong ngực móc tiền.

Đối phương thấy Tô Thanh Dạ chịu thua, nhất thời thả lỏng: "Thành thật một chút, đừng có mà giở trò, tất nhiên sẽ không có chuyện gì...."

Lời còn chưa dứt, bắp đùi hắn bỗng đau đớn.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, một thanh sa kiếm đã đâm thủng bắp đùi hắn, máu me đầm đìa.

Không chờ cho hắn phản ứng lại, tiểu đệ xung quanh đều đã người ngã ngựa đổ.

Trọng kiếm trong tay Chu Vấn bị hắn xoay tròn, tựa như một cái chùy sắt cực nặng, chỉ cần bị va trúng, thường thường đều là tiếng xương gãy làm người ta ê răng vang lên. Hắn tuy rằng nhìn qua không cường tráng, thế nhưng cực kỳ dũng mãnh, chẳng khác gì mãnh hổ xuống núi.

Hoa Tiểu Vân đứng sau lưng Chu Vấn, sương mua hóa thành kiếm, tựa như từng con cá kiếm linh hoạt mà sắc bén, thỉnh thoảng lưu lại trên người kẻ địch từng lỗ từng lỗ vết thương.

"Muốn chết!"

Đầu lĩnh côn đồ mặt mày dữ tợn, nhưng trong ánh mắt chỉ thấy vẻ mặt cợt nhả của Tô Thanh Dạ, hắn còn chưa có bất kỳ phản ứng gì thì chợt "phốc", một bắp đùi khác của hắn cũng đã trúng một kiếm.

Rầm!

Hai chân đầu lĩnh côn đồ mềm nhũn, ngã quỵ trên mặt đất.

Một sợ dây thừng bằng cái quấn lấy cổ hắn, hóa thành một cái vòng cổ, chỉ là bên trong cái vòng cổ này là những hàng răng cưa chậm rãi chuyển động.

"Dừng lại!"

Tô Thanh Dạ mở miệng quát lên, lưỡi cưa cát bỗng siết lại, một vệt máu hiện lên trên cổ đầu lĩnh côn đồ.

Đầu lĩnh côn đồ mặt mày tái mét, vội vã quát lên: "Dừng tay! Tất cả dừng tay cho ta!"

Mấy tên lưu manh khác vừa thấy lão đại bị như vậy, do dự một chút, đều dừng cả lại.

Bịch bịch bịch!

Chu Vấn tựa như mãnh hổ xuống nũi cũng không có ý vẻ muốn dừng tay, ngược lại còn xông lên, trong nháy máy liền đánh ngã tất cả những tên côn đồ còn lại.

Vẻ mặt đầu lĩnh côn đồ lại biến đổi, biết đụng tới cục xương cứng, cái đầu cao ngạo lập tức cúi thấp xuống.

Tô Thanh Dạ vẫn bộ dạng thong dong bình tĩnh: "Đến Ninh Thành bao lâu rồi?"

Đầu lĩnh côn đồ đàng hoàng trả lời: "Ba ngày."

Tô Thanh Dạ ha hả nói: "Mới ba ngày đã không an phận?"

Đầu lĩnh lưu mạnh vội vàng đáp: "Tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm mấy vị đại nhân..."

"Ha ha, dễ bàn dễ bàn." Tô Thanh Dạ bỗng nhiên đổi đề tài: "Ai phái các ngươi tới?"

Đầu lĩnh côn đồ hơi biến sắc, nhưng ngậm miệng không nói.

Chu Vấn và Hoa Tiểu Vân liếc mắt nhìn nhau.

"Vừa nãy ta đã thấy quái rồi, vừa xuất hiện liền trấn lột, đúng là mãnh long quá giang mà! Ngay cả chào hỏi cũng không cần, mượn cớ cũng không cần, khinh anh đây là thằng ngốc à?" Tô Thanh Dạ cười gằn, hắn thật quá quen với mấy bài trên đường phố này rồi: "Ngươi tốt nhất là thành thật khai báo, bằng không ta cũng chẳng thèm tốn công giết ngươi. Nghe nói đến Hoàng Đại Hải rồi chứ? Đến địa giới của người ta, đã chào hỏi qua chưa? Còn dám đi trấn lột! Ta mang ngươi giao cho hắn, khoản tam đao sáu động là không thiếu được rồi, hắn còn phải cảm ơn ta, mời ta đi xem a!"

Đầu lĩnh côn đồ nghe đến tên Hoàng Đại Hải, sắc mặt càng trắng bệch.

Hoàng Đại Hải là lão đại trên mấy con phố phụ cận, làm người lòng dạ độc ác. Giả như rơi vào trong tay Hoàng Đại Hải, kết cục của hắn khẳng định sẽ rất thê thảm. Nghĩ tới những thủ đoạn tàn khốc mà Hoàng Đại Hải có thể sử dụng, thân thể hắn liền không tự chủ được run rẩy.

Hắn cắn răng một cái: "Là..."

Một vệt sáng màu xanh lục bỗng phóng tới, bắn thẳng vào giữa mi tâm tên đầu lĩnh côn đồ.

Thanh âm của đầu lĩnh côn đồ tắt lịm, chỗ mi tâm xuất hiện một lỗ máu, ngửa mặt ngã xuống.

Biến cố đột nhiên khiến Tô Thanh Dạ lập tức ngây người, bởi vì phu tử coi trọng thực chiến, ba người bọn hắn thực chiến đối kháng với nhau là chuyện thường như cơm bữa, hắn từng đánh nhau không ít lần, thế nhưng giết người....

Hơi thở của tên đầu lĩnh côn đồ trên mặt đất đã hoàn toàn không còn, đôi mắt trừng to mất đi hết thảy thần thái, đen tối khiến cho người ta sợ hãi.

Tô Thanh Dạ trong đầu trống rỗng.

Ầm, một luồng sức mạnh mãnh liệt đẩy ngã hắn, cũng lập tức khiến Tô Thanh Dạ tĩnh táo lại.

Là Chu Vấn.

Mặt đất chỗ hắn vừa đứng còn lưu lại một hố nông.

Chu Vấn thường ngày trầm mặc ít lời, hoàn cảnh sinh tồn càng thêm gian nan ác liệt, năng lực chịu đựng tâm lý tốt hơn nhiều so với Tô Thanh Dạ.

Hắn đang đánh nhau kịch liệt với người đánh lén.

Chỉ một chút thời gian như vậy, Hoa Tiểu Vân cũng nhào tới, Vân Hà kiếm tựa như những con cá nhỏ, giữa không trung phát ra những tiếng phá không Trầm mặc ít lời Chu Vấn, sinh tồn hoàn cảnh càng thêm ác liệt, tâm lý năng lực chịu đựng muốn so với Tô Thanh Dạ càng cao hơn.

Hắn cùng người đánh lén chiến thành một đoàn.

Liền như thế một chút thời gian, Hoa Tiểu Vân cũng nhào tới, như cá nhỏ như thế vân hà kiếm, trên không trung phát ra những tiếng xé gió dày đặc. Thiếu nữ tóc nâu gầy yếu, kiên cường hơn nhiều so với bề ngoài của nàng.

Bộp. Tô Thanh Dạ tự cho mình một bạt tai, trong lòng cực kỳ xấu hổ.

Mặc Ngư sa ngẫu chìm vào trong đất, lại như một bãi mực nước tràn tới chỗ đối phương.

Người đánh lén là một người đàn ông trung niên, tướng mạo phổ thông không nhìn ra điểm gì đặc biệt, ném vào giữa đám người sẽ chìm ngỉm. Thế nhưng thực lực của hắn lại cường hãn dị thường, lấy một địch ba vẫn có thể chiếm thượng phong tuyệt đối.

Thanh trọng kiếm nặng nề xé gió trong tay Chu Vấn, người đàn ông trung niên dường như không cần tốn một chút sức nào liền có thể ngăn cản. Vân Hà kiếm xảo trá trong tay Hoa Tiểu Vân, đối phương lại có thể tránh né dễ dàng, tựa như có thể dự đoán được từ sớm.

Tốc độ của Mặc Ngư sa ngẫu cực nhanh, trong nháy mắt đã vọt tới dưới chân đối phương.

Một đám mực nước quấn lấy hai chân đối phương.

Tô Thanh Dạ nhìn thấy sự châm biếm trong mắt đối phương, ầm, hai chân đối phương không hề thấy có bất kỳ động tác gì, thế nhưng đã đánh nổ Mặc Ngư bao phủ trên hai chân thành một đám cát bụi.

Thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn rồi.

Bất kể là cảnh giới, chiêu thức, hay thậm chí là kinh nghiệm chiến đấu của đối phương, đều vượt xa bọn hắn.

"Nếu như gặp phải kẻ địch lợi hại hơn các ngươi quá nhiều, đừng chạy, các ngươi không thể chạy thoát khỏi hắn. Nhớ kỹ thứ mà ta đang dạy cho các ngươi đây..."

Phu tử, đột nhiên hiện lên trong đầu Tô Thanh Dạ.

Đối phương bất kể là cảnh giới, chiêu thức, thậm chí kinh nghiệm chiến đấu, đều vượt xa bọn họ.

"Nếu như gặp phải các ngươi lợi hại quá nhiều kẻ địch, đừng chạy, các ngươi không chạy nổi hắn. Nhớ kỹ ta hiện đang dạy ngươi môn bộ này đồ vật. . ."

Lời phu tử, đột nhiên hiện lên trong đầu Tô Thanh Dạ.

Những lời này, Tô Thanh Dạ ghi nhớ vô cùng rõ ràng, bởi vì đây là nội dung phu tử đặc biệt giảng dạy khi có mặt ba người bọn hắn. Phu tử không phải là một phu tử có trách nhiệm, suốt ngày xuất quỷ nhập thần, thường thường không thấy bóng dáng. Trong ngày thường giám sát bọn hắn tu luyện toàn là Lâu Lan, bọn hắn đều rất yêu thích Lâu Lan, cảm thấy Lâu Lan mới càng ra dáng phu tử.

Tô Thanh Dạ có chút ảo não, thứ mà phu tử giảng giải kia bọn hắn xưa nay chưa từng diễn luyện qua.

Trong ngày thường quan hệ giữa hắn và Chu Vấn không thể nói là tốt đẹp, Hoa Tiểu Vân một tuần mới đến hai lần, mọi người đều chẳng hề nghĩ tới chuyện diễn luyện.

Chỉ có thể học tới đâu dùng tới đó....

"Tam nguyên!"

Tô Thanh Dạ bỗng dưng hô to, đột nhiên chuyển hướng, chạy về phía sau Chu Vấn. Trên đất rải rác mặc sa, lại như bị thứ gì hấp dẫn, tụ tập về phía hắn.

Nghe thấy tiếng Tô Thanh Dạ rống lên, Chu Vấn không chút do dự, chợt lùi về sau.

Hắn lùi đến vị trí một trượng bên phải sau lưng Hoa Tiểu Vân, mà lúc này Tô Thanh Dạ đã vọt tới vị trí khoảng chừng ba trượng một bên khác phía sau Hoa Tiểu Vân.

Ba người tạo thành một đường gấp khúc.

Đối phương không có cắt ngang bọn hắn, mà cứ thế ung dung nhìn bọn hắn.

".... Hình ngũ giác đều có năm điểm, ba người các ngươi, vừa vặn chiếm ba điểm liên kết. Nhớ cho kỹ, Hoa Tiểu Vân đứng trước nhất, phía sau là Chu Vấn, Tô Thanh Dạ đứng ở cuối cùng..."

Thời khắc này, Tô Thanh Dạ vô cùng biết ơn tu luyện thường ngày.

Phu tử có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc đối với cảm giác không gian, hắn cho rằng cảm giác không gian tinh chuẩn, có sự trợ giúp rất lớn cho chiến đấu. Ba người bọn hắn trên phương diện này phải chịu rất nhiều đau khổ, luyện thêm, xử phạt nhiều không đếm xuể.

Nhưng vào thời khắc này, tu luyện nghiêm khắc trong ngày thường rốt cuộc phát huy ra tác dụng.

Không cần bất cứ điều chỉnh gì, Tô Thanh Dạ đã biết vị trí ba người bọn hắn không có chút xíu sai lệch.

Phu tử, ngài phải đáng tin chút a....

Tô Thanh Dạ trong lòng đã khấn lạy đủ dạng thần phật, động tác trên tay thì lại cực nhanh, hai tay vòng trong không trung trước người. Mặc sa màu đen xẹt xẹt phóng lên từ mặt đất, một quả cầu màu đen, tại giữa hai tay hắn chuyển động xoay tròn.

Vận hết nguyên lực toàn thân, hai tay Tô Thanh Dạ cật lực đẩy một cái, sa cầu màu đen đang chuyển động cực nhanh trong ngực đột nhiên hóa thành một thanh sa kiếm màu đen, phóng về phía Chu Vấn.

Chu Vấn thần sắc nghiêm túc, hai tay giữ chắc trọng kiếm, thân hình như cung, chậm rãi đâm ra.

Ánh sáng màu bạc sáng như tuyết trong phút chốc sáng lên.

Sa kiếm màu đen dường như bị hấp dẫn, dồn dập bay về phía luồng kiếm quang mà Chu Vấn đâm ra.

Trong nháy mắt khi sa kiếm màu đen đi vào ánh kiếm sáng như tuyết, ánh kiếm sáng rực chợt tối lại, thế nhưng một luồng khí thế khó có thể diễn tả bằng lời chợt bao phủ toàn trường.

Ánh kiếm trong nháy mắt liền đến trước mặt Hoa Tiểu Vân.

Hoa Tiểu Vân ngưng tụ ra sáu luồng Vân Hà kiếm, lại tựa như những sợi dây leo, quấn lấy ánh kiếm hào quang nội liễm này.

Người đàn ông trung niên chợt biến sắc.

Mà ngay vào lúc này, ánh kiếm phát sinh biến hoá kinh người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK