Hai mắt Xà Dư nhắm chặt, vầng trán đen có những dấu vết như con trùng đang không ngừng vặn vẹo nhúc nhích. Thân thể ả run lên run nhè nhẹ như thể đang phải chịu đựng thống khổ cực đại.
Trong khe nứt nham thạch nơi sơn cốc phía xa, một con bọ cánh cứng màu đen chỉ bằng hạt gạo vẫn không nhúc nhích.
"Ngoại trừ người của chúng ta, còn lại đều cho ngươi."
Giọng nói lành lạnh mơ hồ không rõ truyền vào tai Xà Dư.
Xích Đồng chợt búng ra một điểm sáng đỏ, chui vào trong cơ thể một đội viên Thiên Diệp Bộ. Chỉ thấy thân thể người này nhanh chóng trở nên trong suốt, thậm chí còn có thể thấy rõ ràng trái tim đang đập và những mạch máu nhỏ li ti bên trong. Ngay sau đó mạch máu nổ bung ra, từng sợi huyết dịch nhè nhẹ thẩm thấu qua làn da trong suốt mà ra. Lúc đầu chỉ là một giọt máu đỏ, sau đó kịch liệt biến lớn lên, biến thành một vũng máu tươi.
Trong nháy mắt, máu tươi bao phủ toàn thân gã, không ngừng nhúc nhích như thể một con dã thú đói khát đang đối mặt với đồ ăn, khó có thể kìm chế được.
Xích Đồng hé miệng, vũng máu trên mặt đất nhúc nhích, hóa thành một tấm lụa màu đỏ máu bay vào trong miệng y.
Vẻ mặt Xích Đồng đầy thoả mãn.
Phải nói rằng Xà Dư có chút quen thuộc Ngải Huy. Dù sao ả vẫn luôn tìm mọi cách hiểu rõ hết thảy về Ngải Huy đấy.
Nếu như nói năm đó Xà Dư gieo xuống Sinh Diệt Hoa Tế Thuật lên người Ngải Huy là vì xem trọng thực lực hắn, không bằng nói lúc đó ả vô cùng tự tin và chắc chắn với thực lực bản thân. Cho nên khi vị trí chủ nô Sinh Diệt Hoa Tế Thuật bị đảo ngược, Xà Dư kinh hoàng, lòng tự tin kia bị sụp đổ, không biết phải làm thế nào.
Bóng người trên bầu trời vẫn quen thuộc như vậy, nhưng mà vẻ hưởng thụ trên mặt kia không hề giống với trong ấn tượng của Xà Dư về Ngải Huy. Hắn là một kẻ cực kỳ khắc chế bản thân, trên mặt hắn tuyệt sẽ không xuất hiện vẻ hưởng thụ như thế này.
Xích Đồng... sống lại!
Xà Dư từng gặp qua cái tên này trong nội cung cất chứa vô số điển tịch. Cho dù có nguồn gốc cực sâu với Thần Chi Huyết, nhưng ả chưa từng nghĩ tới có một ngày tồn tại cổ xưa này sẽ lại xuất hiện.
Xà Dư xuất thân từ Huyết tu, có lẽ không có chút ngạc nhiên nào về chuyện thôn phệ huyết nhục người khác mới đúng. Thế nhưng chẳng biết tại sao, nhìn thấy Xích Đồng phất tay, một người sống sờ sờ bạo liệt thành từng bãi huyết tương rồi bay vào trong miệng Xích Đồng, ả cảm thấy kinh hãi không nói ra được.
Xích Đồng nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt hưởng thụ, như thể đang thưởng thức mỹ vị ngon nhất nhân gian.
Hồng Dung Nhan và Thu Thủy bên kia lại thờ ơ lạnh nhạt. Vẻ mặt Hồng Dung Nhan lạnh nhạt không có chút biến hóa nào. Tượng bùn nhỏ trên bờ vai Thu Thủy lại toát ra một tia chán ghét. Mục Thủ Hội là tử địch của Thần Chi Huyết, trời sinh đã cực kỳ phản cảm với bộ dáng Huyết tu này.
Xà Dư nhạy cảm bắt được thần thái của Thu Thủy, thầm ghi nhớ trong lòng.
Hôm nay ả có thu hoạch to lớn, cần phải từ từ tiêu hóa.
Xích Đồng phục sinh là một tin tức mang tính bạo tạc. Ả muốn truyền về cho bệ hạ trước tiên. Còn với Xích Đồng, ả theo bản năng cảm thấy sợ hãi. Theo ý tứ nào đó mà nói, Thần Chi Huyết là đang kế tục Xích Đồng đấy.
Còn có Mục Thủ Hội.
Mục Thủ Hội xưa nay luôn tự xưng là tử địch của Thần Chi Huyết, Xà Dư lại biết rõ, dù là bệ hạ hay Bắc tiên sinh thì đều không quá để ý tới Mục Thủ Hội này. Nhưng lần này tận mắt thấy nhìn thấy Thu Thủy và Hồng Dung Nhan có biến hóa cực lớn, Xà Dư biết rõ Mục Thủ Hội nhất định lấy được đột phá cực kỳ mấu chốt về mặt tu luyện.
Càng hỏng bét chính là, Xích Đồng vậy mà liên thủ cùng Mục Thủ Hội!
Mục tiêu của bọn hắn nhất định là Thần Quốc, còn có bệ hạ!
Điều duy nhất làm cho Xà Dư cảm thấy an ủi, đại khái là cả hai đều bằng mặt không bằng lòng.
Bỗng nhiên, có một người trong đám đang hôn mê trên mặt đất lao ra, giống như mũi tên rời cung. Y dán sát mặt đất, điên cuồng bỏ chạy. Rõ ràng là Phó Tư Tư...
Phó Tư Tư chạy trốn ngay phía dưới vị trí Hồng Dung Nhan và Thu Thủy. Thu Thủy đang muốn động thủ thì bị Hồng Dung Nhan ngăn lại. Tượng bùn nhỏ trên bờ vai Thu Thủy phẫn nộ vung hai tay lên, trong miệng thì thầm gì đó.
Xích Đồng đang cảm thấy mỹ mãn thì bị quấy rầy. Y mở to mắt, hừ lạnh một tiếng: "Không biết tự lượng sức mình!"
Bàn tay nhẹ nhàng vung lên, một luồng sáng đỏ trong lòng bàn tay lao ra, bay về phía Phó Tư Tư.
Đột nhiên quanh người Phó Tư Tư hiện lên vô số ánh sáng đỏ, bao vây lấy cô.
Phó Tư Tư dừng lại, ánh sáng đỏ kia một mực giam cầm cô. Rồi một tấm lụa màu đỏ máu bay vụt đến, hợp lại làm một với ánh sáng đỏ kia.
Xích Đồng cười dài một tiếng phẩy nhẹ bàn tay, thân thể Phó Tư Tư bay bổng lên hướng về phía y. Trong mắt Xích Đồng toát ra hào quang đầy khát máu. Phó Tư Tư có thực lực mạnh nhất trong đám người, huyết nhục cũng bổ dưỡng nhất.
Huyết quang quanh thân Phó Tư Tư càng nồng đậm, giống như một bãi máu ngưng thực.
Ngay lúc Xích Đồng thôn phệ thôn phệ vũng huyết nhục đầu tiên thì nam tử trung niên kia đã tỉnh dậy, trong lòng y đầy khẩn trương, ánh mắt đảo quanh. Mãi đến khi nhìn thấy Hồng Dung Nhan và Thu Thủy trên bầu trời, y mới mừng như điên, cũng đã bình tĩnh trở lại.
Y chậm rãi đứng dậy, thấy Xích Đồng quả thực không có ý đồ công kích mình mới hoàn toàn bình tĩnh, vội vàng bay về phía hai người kia. Nhìn thấy rõ hai người rồi, cả người y mới đầy rung động, ánh mắt lộ vẻ mừng rỡ, còn có cả hâm mộ cùng chờ mong.
Hồng Dung Nhan gật gật đầu với y. Y vội vàng hành lễ, thành thành thật thật trốn ra sau lưng hai người.
Lúc nhìn thấy Phó Tư Tư biến thành vũng máu, tâm tình y tương đối phức tạp, có đắng chát, sợ hãi và may mắn. Thực lực Phó Tư Tư vượt trội hơn y cả một bậc, nhưng trước mặt Xích Đồng vẫn không có chút sức hoàn thủ. Nếu đổi lại là y, chắc chắn còn khó tránh khỏi ma trảo của Xích Đồng. May mắn có hai vị đại nhân đến mới cứu được cái mạng nhỏ của y.
Xích Đồng khẽ há miệng, vũng máu bọc lấy Phó Tư Tư bay thẳng tới chỗ y.
Mắt thấy vũng mau sẽ lướt qua bên cạnh Thu Thủy và Hồng Dung Nhan, bỗng nhiên phương hướng gập lại, kích xạ thẳng tới ba người họ.
Biến cố lần này tới quá đột ngột, khoảng cách lại rất ngắn, phút chốc đã tiến đến trước mặt ba người.
Ánh sáng đỏ bỗng nhiên trở nên mỏng manh, lộ ra thân thể Phó Tư Tư bên trong với đầy ánh hào quang lưu chuyển.
Lần đầu tiên Hồng Dung Nhan biến sắc mặt. Hai mắt gã sáng lên, gương mặt tinh xảo toát ra vẻ ngạc nhiên.
Thực lực Phó Tư Tư mạnh nhất, với Xích Đồng mà nói, không thể nghi ngờ là một miếng thịt màu mỡ mê người nhất. Hồng Dung Nhan tuyệt đối không nghĩ tới Xích Đồng sẽ vứt bỏ cơ hội bổ dưỡng tuyệt hảo như vậy, đột ngột động thủ với bọn họ.
Ánh sáng đỏ quanh thân Phó Tư Tư mỏng manh đến cực điểm, có thể nhìn rõ ràng vẻ mặt cô.
Không tốt!
Trong lòng Hồng Dung Nhan lộp bộp một tiếng, Phó Tư Tư muốn liều mạng!
Phó Tư Tư xác thực muốn liều mạng rồi. Lúc nàng tỉnh lại, liền biết lần này mình cơ bản không có cơ hội sống sót. Nhìn như cô đang chạy trốn, nhưng thực ra là đang tìm kiếm cơ hội đồng quy vu tận.
Cô vốn chuẩn bị một kích cuối cùng này lưu lại cho Xích Đồng, không nghĩ tới y lại cáo già đẩy cô tới trước mặt đám người Mục Thủ Hội kia.
Xích Đồng đã nhìn thấu từ lúc nào?
Phó Tư Tư cảm thấy khó có thể tin, nhưng lại càng thêm sợ hãi. Dù biết sau một khắc nữa bản thân sẽ vẫn lạc, cô vẫn nhịn không được mà sợ hãi Xích Đồng.
Lúc này cô đã không có bất luận cơ hội né tránh hay thay đổi gì cả. Da thịt toàn thân trở nên óng ánh, sáng tựa như lưu ly.
Cô nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Hồng Dung Nhan, chợt có chút vui vẻ không hiểu. Cô chán ghét chuyện mình bị coi như con sâu cái kiến tầm thường. Mục Thủ Hội phản bội phu nhân, hôm nay đã tính là đối địch với Thiên Tâm thành. Tuy rằng cô không cách nào đánh một kích cuối cùng kia vào Xích Đồng, nhưng mà đánh vào địch nhân của phu nhân và Thiên Tâm thành đã coi như không hi sinh vô ích.
Bỗng nhiên cô chợt hoa mắt, một thân thể thiên kiều bá mị ngăn trước mặt Hồng Dung Nhan. Rõ ràng là Thu Thủy!
Thân thể Thu Thủy sáng lên hào quang, cũng tràn ngập các loại màu sắc lưu chuyển.
Thật sự rất giống nhau a...
Phó Tư Tư có loại ảo giác như thể mình đang đối mặt với một đội viên Thiên Diệp Bộ. Thiên Diệp Bộ thật sự có rất nhiều điểm giống với Mục Thủ Hội, giống nhiều lắm. Chẳng lẽ hai bên có nguồn gốc gì sao?
Đây là ý niệm cuối cùng trong đầu cô.
Hào quang năm màu bắn ra khỏi thân thể lộng lẫy của cô, như từng thanh kiếm đủ màu sắc xỏ xuyên qua thân thể cô mà ra.
Thu Thủy lại làm một động tác ngoài dự đoán của mọi người. Ả bỗng nhiên mở hai tay ra, nhào tới ôm cổ Phó Tư Tư.
Đôi mắt trống rỗng không có sinh cơ của Phó Tư Tư như dán sát vào mặt Thu Thủy cũng là đôi mắt trống rỗng không có bất kỳ sinh cơ. Giờ phút này, hai người như thể được điêu khắc từ cùng một khuôn mẫu mà ra, có điều dung mạo lại không giống nhau.
Thu Thủy ôm Phó Tư Tư, mãnh liệt dùng sức nhằm rơi xuống mặt đất.
Thế nhưng còn chưa kịp rơi xuống, Phó Tư Tư trong vòng tay của Thu Thủy đã ầm ầm bạo liệt.
Ném Phó Tư Tư về phía Hồng Dung Nhan rồi, Xích Đồng cũng mau chóng hóa thành một luồng sáng đỏ quay người bỏ chạy. Y vừa mới bay ra khỏi sơn cốc hơn trăm trượng, tia sáng chói mắt từ phía sau sơn cốc nở rộ. Tầm mắt phía trước y cũng bị chiếu lóa thành một mảng trắng sáng như tuyết, cùng với một cái bóng thật dài kéo dài đến phía xa.
Chấn động khủng bố tuyệt luân ẩn chứa lực lượng nào đó khiến y sợ hãi, tinh thần không tự chủ mà run run.
Tầm mắt trắng xoá dần dần ảm đạm xuống, như thể bầu trời trở tối lại. Có điều đây chỉ là ảo giác. Bầu trời xanh trên đầu y nay đã có thêm rất nhiều màu sắc rực rỡ tươi đẹp, như thể một vị thần đưa nét bút vẽ tô màu khắp cả bầu trời.
Y không quay đầu nhìn lại mà dốc sức liều mạng tăng thêm tốc độ, điên cuồng chạy thục mạng.
Xích Đồng ý thức được, đây không phải là thế giới mà y muốn làm gì thì làm.
Đây là một thế giới nguy hiểm.
Thế cho nên y có ảo giác rằng dường như có rất nhiều người dự liệu được y phục sinh. Bọn hắn chuẩn bị cho y rất nhiều mồi nhử, chuẩn bị rất nhiều cạm bẫy, vô số lưới lớn, chuẩn bị cả danh mục đủ loại cực hình nữa.
Bọn hắn còn kiên nhẫn hơn bất cứ một thợ săn nào, cứ thế mà chờ đợi qua từng thế hệ.
Bởi vì bọn họ muốn săn bắt một vị Ma Thần.
Ảo giác này khiến Xích Đồng không rét mà run.
***
Giữa một dãy núi liên miên không dứt, có một cái hố lớn nhìn thấy mà kinh người. Hố lớn này có thể chứa được chừng bảy tám ngọn núi. Còn ngọn núi nơi đây đã sớm đã bị san thành bình địa. Trong hố tản ra khói đen lượn lờ.
Hồng Dung Nhan không đổi sắc mặt bay lơ lửng trên khoảng không của hố lớn, trên tay gã đang cầm theo một bức tượng bùn. Sau lưng gã là nam tử trung niên đang run rẩy. Trừ họ ra, không còn ai sống sót.
Tượng bùn nhỏ ảm đạm không ánh sáng, đã mất đi linh động, rũ cụp xuống như một con rối.
Hồng Dung Nhan hạ xuống hố, tìm tòi mọi nơi. Không lâu lắm, gã tìm được thân thể Thu Thủy trong đống tro tàn. Thân thể xinh đẹp cực điểm của Thu Thủy lúc này vô cùng thê thảm, chỉ còn lại nửa đầu bên trái, hai tay đã biến mất không còn gì cả, đùi phải cũng không cánh mà bay.
"Xấu quá..."
Tượng bùn hữu khí vô lực kêu rên.
Nam tử trung niên chợt đứng lên tìm tòi mọi nơi, sau đó tìm được một đoạn cánh tay trong đống tro tàn. Trên bàn tay rõ ràng còn có thể thấy được dấu vết của Thiên Diệp Bộ, là bàn tay của Phó Tư Tư.
Y vội hô: "Đại nhân!"
Hồng Dung Nhan gật gật đầu với y: "Mang theo đi."
Dứt lời, gã xoay người nâng thân thể tàn phế của Thu Thủy trên mặt đất lên. Gương mặt lạnh như băng lộ ra vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí hiếm hoi, như thể đang bưng lấy chí bảo của nhân gian.