Biệt viện bên ngoài Phỉ Thúy Thành của Lục Thần có một cái tên rất đặc biệt, gọi là Vấn Tâm Tiểu Trúc. Cánh cửa khép hờ, xung quanh hàng rào trồng cây cao, trong không khí có mùi thuốc mơ hồ, tựa như một thế ngoại đào nguyên.
Bên trái cổng viết bốn chữ "sinh tử có cầu" (cầu ở đây nghĩa là cái cầu), bên phải viết "Âm Dương không đoạn", phía trên là dòng chữ to thanh tú "Thủ Vấn Tâm", đây cũng chính là Vấn Tâm Tiểu Trúc lai lịch.
Bình thường, Vấn Tâm Tiểu Trúc rất ít khách tới thăm, ngoại trừ người vì cầu y mà đến. Lục Thần rất nổi tiếng, nhưng những năm gần đây đều luôn quy ẩn, hầu như không nhận người bệnh.
Ánh trăng lành lạnh rải khắp sân nhỏ, ba người ngồi đối diện, thư thả uống.
Gương mặt Lục Thần và Minh Tú từa tựa nhau, nhưng những đường cong sắc nét, góc cạnh hơn, khí chất nho nhã hơn, mái tóc đen dài thả tự nhiên xuống vai, trường bào trắng rộng, chân đi guốc gỗ như một văn sĩ tiêu sái không bị trói buộc.
Lục Thần và Úc Minh Thu vốn là sư huynh đệ, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nói từ đâu. Úc Minh Thu đối với Minh Tú càng có thêm nhiều điều muốn nói, nhưng lại cũng cái gì cũng không nói nên lời, lời nói ra tới miệng đều biến thành uống rượu.
Người lên tiếng trước tiên là hai huynh muội.
Lục Thần nói với Minh Tú, vẻ trách cứ: "Tiểu muội liều lĩnh, lỗ mãng quá, may mà không xảy ra việc gì, nếu xảy ra việc sẽ rất nguy hiểm. Tất cả đều là tử sĩ, ta sẽ đi tra rõ ràng."
Minh Tú lè lưỡi tinh nghịch: "Ngoài tiểu Thu ca, muội còn có chuẩn bị khác mà."
Chỉ khi trước mặt đại ca, cô mới có dáng vẻ cô gái nhỏ. Từ nhỏ, đại ca đã luôn che chở bảo vệ cho cô, tình cảm hai anh em rất sâu đậm, cô tin tưởng đại ca còn hơn tin người phụ thân đa mưu túc trí nhưng lại hơi xa cách.
Lục Thần cũng chỉ là nói theo thói quen, hắn biết rõ tiểu muội không phải là người liều lĩnh, chắc chắn đã chuẩn bị mọi thứ kĩ càng, hắn cười cưng chiều: "Nói đi, muội xưa nay vô sự không lên điện tam bảo, chắc chắn không phải tới đây chỉ để thăm đại ca có đúng không."
Minh Tú bèn kể lại chuyện Ngải Huy, Lục Thần nghiêm hẳn mặt, Úc Minh Thu cũng vô thức bỏ chén rượu xuống.
"Minh Linh Quả rất phiền toái." Lục Thần trầm ngâm: "Dùng sức mạnh lôi đình để đối phó Minh Linh Quả, cách làm này thực là lớn mật, ta thậm chí cũng còn chưa bao giờ nghĩ tới. Xem ra, hẳn là đã áp chế được Minh Linh Quả, nhưng mà lôi đình vốn rất bá đạo, dù Ngải Huy tu luyện là lôi đình, nhưng e rằng tổn thương trên người cũng không nhẹ, dù không mất mạng, nhưng sợ rằng ngũ phủ tám cung đều đã không còn toàn vẹn."
Minh Tú kinh hãi: "Vậy phải làm sao?"
"Ngũ phủ tám cung nếu bị thương quá nặng, ta cũng không có cách để chữa." Lục Thần lắc đầu, lộ vẻ tiếc nuối: "Ngũ phủ tám cung giống khung xương của con người, nếu chỗ bị thương không nhiều, còn nghĩ được cách trị liệu, nhưng nếu tổn thương quá nghiêm trọng thì không thể nào chữa được nữa. Ngũ phủ tám cung tương liên với nhau, muốn dựng chúng lại, sức người không thể nào làm được."
Úc Minh Thu bỗng xen vào: "Đệ không nghĩ thế."
Hai huynh muội quay sang nhìn gã.
Úc Minh Thu nói: "Huynh quên Nhạc Bất Lãnh tiền bối à, ông ấy từng bị tổn thương rất nặng. Ngải Huy là người cứng cỏi, không phải là kẻ dễ bỏ cuộc."
Ngải Huy để lại cho gã ấn tượng rất sâu sắc.
"Hi vọng là như thế." Lục Thần gật đầu, hắn chưa bao giờ gặp Ngải Huy, chưa biết người kia là người như thế nào. Hắn quay sang nói với Minh Tú: “Lúc muội về, lấy mấy cành Sinh Mộc theo, thành được bao nhiêu thì tự xem chính hắn."
Minh Tú vui mừng: "Cám ơn đại ca."
Cành Sinh Mộc là bảo bối đại ca luôn giấu kĩ, thế mà một hơi cho cô những ba cành, thật sự là vét hết tài sản. Cành Sinh Mộc nổi tiếng hơn Minh Linh Quả rất nhiều, người ta bảo rằng chỉ cần còn một hơi thở là có thể cứu sống lại. Mỗi một cành Sinh Mộc đều ẩn chứa sinh cơ bản nguyên, là sinh cơ vốn có của vạn vật.
Cành Sinh Mộc là vật do y thuật Lục Thần khi đại thành sáng tạo mới ra.
Ngay cả Đại Tông cũng khen ngợi cành Sinh Mộc không dứt miệng, cho rằng đây chính là khai mở một con đường hoàn toàn mới.
Nhìn muội muội vui mừng, Lục Thần lắc đầu, quay sang nhìn Úc Minh Thu: "Đệ rốt cuộc đã trở về, mấy năm nay đã chạy đi đâu?"
"Sâu trong Man Hoang." Úc Minh Thu cầm chén rượu lên uống cạn, gốc râu xanh xanh nhàn nhạt làm gã có thêm vài phần tang thương: "Đệ tò mò sâu trong Man Hoang có cái gì, nên tới đó xem."
Lục Thần ngắm nghía Úc Minh Thu, một lát sau mặt giãn ra, cười: "Không dễ dàng nhỉ, cũng còn sống mà trở về."
Úc Minh Thu khẽ cười, đầy cảm khái: "Ừ, cũng còn sống mà trở về."
Có thể từ trong sự cảm khái của gã nghe ra được mấy năm trong Man Hoang, gã nhất định đã gặp phải rất nhiều trắc trở. Sâu trong Man Hoang, bốn chữ này như có ma lực, luôn làm cho người ta thấy tò mò hứng thú. Ngay cả Lục Thần vốn xưa nay chẳng bao giờ buồn hỏi thế sự, cũng hiện vẻ tò mò.
Úc Minh Thu vốn chẳng phải loại người trầm mặc ít nói, nên dần dần, lời nói nhiều lên, con người cũng trở nên sinh động hẳn ra.
Kể lại những chuyện gặp phải trong Man Hoang, thỉnh thoảng gã lại liếc qua Minh Tú, thấy cô chăm chú lắng nghe, gã càng nói thêm hăng hái, lời lẽ càng thêm phong phú. Gã trời sinh đã có tính khôi hài, chỉ một lúc đã chọc cho mọi người cười ầm ĩ.
Úc Minh Thu bỗng thấy hoảng hốt, giống như trở về hồi còn bé.
***
Từ xa nhìn lại, Ngư Bối Thành trong bóng đêm đèn đuốc sáng trưng, vô cùng bắt mắt.
Hai người vốn luôn sợ đi nhầm đường, giờ thoải mái thở dài một hơi.
Huynh đệ Hạ Hầu giảm tốc, từ khi Hạ Hầu Tuấn phát hiện dị thường, hai người luôn không ngừng để mắt tới tình huống chung quanh, nhanh chóng phát hiện ra có rất nhiều đối thủ cạnh tranh.
Hạ Hầu Kiệt kích động: "Đám kiến nhỏ không ít nha, có muốn dọn sạch luôn không?"
Hạ Hầu Tuấn lắc đầu: "Chắc chắn có cao thủ lẫn trong đó, không được chủ quan. Hơn nữa việc này phạm kiêng kị quá nhiều, tuyệt đối không được để lộ thân phận, nếu không còn mạng, kiếm bao nhiêu tiền cũng là vô ích."
Hạ Hầu Kiệt ừ một tiếng, ánh mắt trở lại tỉnh táo.
Tuyết Dung Nham mang tới quá nhiều lợi ích, bao nhiêu là thế lực không ngừng ngấp nghé đã lâu, nay đều rục rịch. Nhưng không ai dám công khai cướp đoạt Tuyết Dung Nham, Sư Bắc Hải thi cốt chưa lạnh, Sư Tuyết Mạn đạp trên chiến trường, giờ mà tới cướp Tuyết Dung Nham, chắc chắn sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ.
Hạ Hầu huynh đệ biết rõ điều ấy, nếu họ để lộ ra là mình đi đánh lén Tùng Gian Cốc, sẽ không có một thế lực nào dám công khai lên tiếng tiếp nhận che chở cho họ.
Trước khi đi, họ đã được dặn trước điều này nhiều lần.
Hạ Hầu Tuấn nói nhỏ: "Chúng ta không cần phải gấp, cứ chờ một chút, để cho người khác ra tay trước, đến khi tình hình hỗn loạn, chúng ta mới ra tay."
Hạ Hầu Kiệt gật đầu ý đã hiểu.
Tính tình hắn tuy mạnh bạo không biết sợ ai, nhưng đến khi chiến đấu lại như hóa thành người khác, rất bình tĩnh.
Hai người cẩn thận tránh qua những đối thủ cạnh tranh, lặng lẽ tới gần Ngư Bối Thành, đến chân núi thì núp vào. Hai người đều giỏi về tiềm hành, không hề làm kinh động đến ai.
Hai anh em trốn sau một khối nham thạch, hòa vào trong bóng đêm, chỗ này cách Ngư Bối Thành chỉ chừng vài dặm, khoảng cách này đối với họ chỉ là trong nháy mắt.
Hai người chờ người khác ra tay trước.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, không chút động tĩnh.
Hạ Hầu huynh đệ không hề sốt ruột mà càng thêm cảnh giác, điều này chứng tỏ những kẻ tới đây lần này đều là dân lão luyện. Hai người nhìn nhau ngưng trọng.
Con mồi rất yếu, không có sức uy hiếp, nguy hiểm chính là những thợ săn khác.
Không riêng hai người họ, những người khác cũng nghĩ y như vậy, thế nên mãi mà không một ai ra tay.
Hạ Hầu Kiệt bỗng nói: "Đại ca, có chỗ không đúng."
Hạ Hầu Tuấn vội hỏi: "Có người ra tay?"
"Không phải." Hạ Hầu Kiệt đầy hồ nghi: "Tòa thành này... hình như… quá yên tĩnh!"
Hạ Hầu Tuấn sững ra, vội nghĩ lại thật kĩ. Ngư Bối Thành đèn đuốc sáng trưng, nhưng không hề có một âm thanh nào, vô cùng tĩnh mịch.
Không đúng!
Khoảng cách gần như thế, lẽ ra họ phải nghe được tiếng người nói trong Ngư Bối Thành, nhưng bây giờ dù tập trung chú tâm cách mấy, cũng không nghe được một tiếng nói nào.
Hạ Hầu Tuấn thấy lạnh người, có mai phục!
Hắn bỗng cảm thấy bất an.
Chẳng lẽ Tùng Gian Cốc vẫn còn ẩn giấu sức lực?
Hắn thầm tính toán lại cho cẩn thận. Cả Tùng Gian Cốc chỉ còn một đại sư là Đậu tiên sinh. Thực lực Đậu tiên sinh đó đương nhiên ghê gớm, không thua kém ai trong hai anh em họ. Nhưng mà song quyền khó địch bốn tay, lại còn có nhiều người đang mai phục xung quanh, nếu tính toán giỏi, một mình Đậu tiên sinh không thể tạo ra được chút sóng gió nào.
Hay là tin tức bị sai?
Họ là lo Nhạc Bất Lãnh đột nhiên quay lại. Lão quái vật Nhạc Bất Lãnh kia, chẳng người nào muốn đụng phải. Nếu không phải trên kia đã cam đoan Nhạc Bất Lãnh đang toàn lực chuẩn bị đấu với Đại Cương, bọn họ tuyệt đối sẽ không nhận nhiệm vụ này.
Bỗng Hạ Hầu Tuấn chuyển mắt nhìn qua lưng núi.
Có mấy bóng đen đang im lìm di chuyển trong bóng tối, nếu không phải anh em họ cũng là cao thủ về mặt này, e là đã không phát hiện ra.
Hai người đều mở to mắt.
Có người nhịn không được, đã ra tay!
Vừa vặn có người đi trước tìm hiểu nông sâu Ngư Bối Thành giúp họ.
Không riêng Hạ Hầu huynh đệ, rất nhiều đôi mắt trong bóng đêm cũng đang nhìn chằm chằm vào Ngư Bối Thành, họ cũng nhận ra Ngư Bối Thành khác thường.
Trên đỉnh núi.
Thiết Lâu Kiếm Tháp to tướng đung đưa.
Ngải Huy không ngờ, trận đầu tiên của Đại Kiếm lại xảy ra vào lúc này, ở chỗ này, và lại còn phải đấu với đối thủ mạnh mẽ như thế .
Gió tuyết bay rơi khắp núi, bóng hình xinh đẹp đi xa trong gió tuyết, lại bỗng lóe lên trước mắt Ngải Huy.
Hắn nhìn ra xa, về hướng bức tường Bắc Hải xa xôi.
Hắn vỗ nhẹ Thiết Lâu dưới chân.
Các đội viên đứng dậy, nguyên lực thể lực của họ đã khôi phục về mức độ đỉnh phong. Tuy họ vẫn chưa nhìn thấy địch nhân, nhưng họ biết địch nhân đã đến.
Mọi người xắn tay áo lên, hồi hộp.
Trận chiến đầu tiên của Lôi Đình Chi Kiếm!
Cố Hiên nhìn thấy một làn hư ảnh dưới ánh đèn, quả nhiên có địch!
Ngải Huy khẽ vẩy Vô Phong kiếm, một cỗ khí thế tràn ra. Cầm kiếm, sử dụng tinh thần, tập trung lực chú ý lên cao độ, đây chính là tín hiệu chuẩn bị chiến đấu.
Đỉnh Hắc Ngư Chủy Sơn, một tiếng kiếm reo du dương vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của đêm tối.