Lại thêm một ngày đi qua, mặt trời từ chân trời mọc lên, mang tới sự ấm áp và ánh nắng cho đồi cát.
Nhưng không mang được sự ấm áp và ánh nắng tới cho Bức tường Bắc Hải.
Bức tường Bắc Hải như bị đông cứng, thời gian như ngừng lại, mỗi chiến sĩ đều căng người, mắt mở to nhìn về phía trước.
Khu đóng quân Thần chi huyết im phăng phắc, những con Huyết thú đứng lặng lẽ, đôi mắt rực đỏ khát máu.
Trong đoàn quân Huyết Thú, thần tế Thú Cổ Cung không ngừng tung ra những làn huyết quang đỏ thẫm.
Huyết quang chui vào trong cơ thể Huyết Thú, khiến đôi mắt của chúng biến thành màu đỏ tươi trong suốt, thú tính nguyên thủy như bị một luồng kỳ dị sức mạnh rút mất, dã tính và độ ấm trong mắt cũng vậy.
Đôi mắt chúng đỏ tươi, trong vắt như hồng bảo thạch, rất đẹp.
Binh sĩ Bắc Hải đều chấn động.
"Toàn thể chú ý, không được nhìn vào mắt Huyết Thú!"
Hách Liên Phỉ Nhi hét to, sắc mặt trấn định, sự trấn định ấy khiến các chiến sĩ cũng dần bình tĩnh lại, không ai biết những ngón tay thả bên người cô đang run run.
Kẻ địch sắp bắt đầu tổng tiến công!
Diệp Bạch Y sẽ không đánh theo kiểu từng đợt để thử thách Bức tường Bắc Hải nữa, mà sẽ tập hợp tất cả Huyết Thú, lên tổng tiến công.
Quy mô trận đánh này lớn chưa từng có, khiến cả phòng tuyến phải chịu đựng áp lực cũng khủng khiếp chưa từng có, chỉ mỗi Huyết Thú đầy khắp núi đồi đã đủ khiến Hách Liên Phỉ Nhi tuyệt vọng, cô không còn nhìn thấy hi vọng thắng lợi.
Một bàn tay ấm ấp nhẹ vỗ lên vai cô.
"Thả lỏng đi. Còn nhớ kế hoạch chứ?"
Cả người cô cứng đờ, nhưng nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô nhanh chóng bình tĩnh lại. Không hiểu vì sao, mọi áp lực và căng thẳng trong khoảnh khắc ấy đều đã hoàn toàn biến mất.
Không quay đầu lại, Hách Liên Phỉ Nhi nghiêm túc gật đầu: "Dạ, vẫn nhớ!"
Sư Bắc Hải vỗ vai cô, không nói gì thêm, xoay người rời đi. Ông đi dọc theo phòng tuyến xem xét, binh sĩ đều cúi chào, ông đều bình thản chào lại, thỉnh thoảng lại hỏi “Còn nhớ kế hoạch chứ?”, hoặc là gật đầu đáp lễ.
Nói a cũng kỳ quái, chỉ là một câu hỏi và động tác gật đầu rất bình thường, nhưng lại khiến sự căng thẳng và sợ hãi trong lòng các binh sĩ đều giảm hẳn đi rất nhiều.
Có lẽ là vì con người to lớn này là người đáng để họ tin tưởng, đáng để họ sẵn sàng hi sinh vì ông ấy.
Bức tường Bắc Hải vắt ngang, không cho đại quân của Diệp Bạch Y đi qua. Nó vẫn nguy nga hùng vĩ, nhưng rất nhiều nơi đã trở nên vô cùng tàn tạ, thấy rõ cả trận địa bên trong.
Nhiều lỗ hổng trong đó là Sư Bắc Hải cố ý tạo ra, nhìn cứ tưởng lúc nào cũng có thể đánh xuyên qua được, nhưng thực chất chính là vùng tuyệt địa.
Diệp Bạch Y đã sớm nhìn thấu, nhưng hắn vẫn phái người không ngừng tiến công, nhìn binh sĩ bị những cái cối xay đẫm máu đó xoắn nát.
Có những đợt hi sinh, là mồi nhử Diệp Bạch Y ném ra.
Mục đích của Sư Bắc Hải là tranh thủ thêm thời gian cho hậu phương, còn mục đích của Diệp Bạch Y, là Sư Bắc Hải!
Đây là lệnh của bệ hạ.
Diệp Bạch Y không thể không thừa nhận, bệ hạ nhìn vấn đề cực chuẩn, cũng cực kì quả quyết tàn nhẫn. Bệ hạ căn bản không quan tâm hắn sẽ mất bao nhiêu binh sĩ, bệ hạ chỉ quan tâm Sư Bắc Hải có chết hay không.
Sĩ khí trên bức tường Bắc Hải biến hóa, Diệp Bạch Y bén nhạy cảm nhận được ngay, không khỏi trong lòng than thở.
Sư Bắc Hải không hổ là Sư Bắc Hải!
Đáng tiếc, đến lúc này rồi, sĩ khí còn có được bao nhiêu tác dụng nữa!
"Bắt đầu đi."
Giọng Diệp Bạch Y hờ hững, lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Một con Huyết Thú màu đen bay lên trời, như một cái tín hiệu, những con Huyết Thú ào ào bay lên theo.
Như một tấm thảm đen to tướng, bị một bàn tay vô hình nắm lấy một góc, giũ mạnh phất lên trên không.
Không khí trên bức tường Bắc Hải lại trở nên ngột ngạt, nhưng lần này, sự sợ hãi trong lòng mọi người đã giảm đi nhiều.
Mọi người đều kiên nghị, ánh mắt kiên quyết.
Trong số họ không có người mới, bao nhiêu năm nay không ngừng chiến đấu cùng Thần chi huyết, tinh thần đã sớm trở nên vô cùng cứng cỏi.
Vừa nãy là bị thanh thế bên kia làm cho hốt hoảng, nhưng bây giờ đã tỉnh táo lại, không còn thấy sợ nữa. Họ đều là những người đã quen sinh tử, biết trận chiến này là trận quyết định, nên rất nghiêm nghị.
Huyết Thú bay lên, che kín bầu trời, bầu trời tối sầm lại.
Lục Mạn Mạn hét to: "Chuẩn bị cản lại!"
Lời còn chưa dứt, Huyết Thú trên trờibắt đầu lao xuống.
Những tiếng cánh chim vỗ không khí, hàng chục ngàn con Huyết Thú rít gào, gầm, hí, như cơn sóng thần, mạnh mẽ ập thẳng vào Bức tường Bắc Hải.
Những con Huyết Thú to khỏe như những ngọn núi nhỏ.
Hơn vạn con Huyết Thú cùng lao xuống, như hàng vạn tảng thiên thạch đập xuống bức tường Bắc Hải.
Không ngừng có Huyết Thú rơi thẳng xuống đất, thi thể Huyết Thú chồng chất dày đặc lên nhau, nhưng chúng vẫn không ngừng, không biết mệt mỏi đâm vào phòng tuyến.
Bức tường Bắc Hải hùng vĩ, bắt đầu rạn nứt.
Ngư Bối thành.
Mọi người vây quanh thanh đại kiếm Lâu Lan khổ cực chở tới, không ngừng bàn tán nhận xét.
"Hình như nhìn hơi xấu?"
"Hơi xấu thôi á? Mắt mũi kiểu gì thế? Rõ là siêu xấu! Một cái đòn gánh cong queo gánh bảy cái sọt sắt, hắc, lại còn cái to cái nhỏ không đều nhau!"
"Thẩm mĩ A Huy vẫn hết thuốc chữa y như hồi trước!"
"Muốn nắn nó thẳng ra có được không?"
. . .
Đội viên Lôi Đình chi kiếm đều lúng túng. Những lời bình luận mỉa móc này đều là lời thật lòng của họ. Mặt ai nấy đỏ bừng, nóng hực, hận không tìm được cái kẽ nứt nào để chui vào.
Cố Hiên do dự rất lâu, cuối cùng cũng không nhịn được nhích tới cạnh Ngải Huy, hỏi nhỏ: "Lão đại, chúng ta sẽ không thật sự chui vào mấy cái sọt sắt đó để luyện kiếm chứ? "
Ngải Huy cải chính: "Cái gì sọt sắt, đó là Kiếm Tháp! Thiết cốt Kiếm Tháp!"
Cố Hiên lại quay qua nhìn kĩ lần nữa, nhưng vẫn không nhìn ra chỗ nào nhìn giống kiếm tháp, nhưng cái đó không phải điểm chính. Hắn hỏi nhỏ: "À phải phải, Kiếm Tháp Kiếm Tháp, ý thuộc hạ là, chúng ta sau này phải chui vào mấy cái kiếm tháp sọt sắt này để tu luyện ạ?"
"Sau này?" Ngải Huy lắc đầu.
Cố Hiên không khỏi vui mừng, nhưng Ngải Huy đã nói tiếp: "Là ngay từ bây giờ!"
Cố Hiên ngây người.
Bắt đầu từ đó, đứng xem Lôi Đình Kiếm Huy tu luyện đã trở thành thú vui của đội viên Trọng Vân Chi Thương khi nhàn hạ. Ngay cả Sư Tuyết Mạn, mỗi khi nhìn thấy Lôi Đình Kiếm Huy tu luyện, cũng thấp thoáng nét cười.
Ngải Huy chưa khỏi hẳn, không tham gia tu luyện được, nhưng hắn luôn ngồi đó nhìn chằm chằm mọi người tu luyện.
Ai chỉ chậm nửa nhịp hoặc hơi thất thần, là giọng hắn sẽ vang lên ngay.
Các đội viên nhanh chóng không còn thời gian để cảm thấy xấu hổ nữa. Bị Ngải Huy nhìn chằm chằm, lại còn luôn bị phạt, mà Ngải Huy lại luôn nghĩ ra rất nhiều cách phạt kì quái, khiến họ sống không bằng chết, còn đâu thời gian mà thấy xấu hổ.
Dư thúc nhìn cái thiết bị tu luyện kì dị, đầy vẻ tò mò.
Lão chưa bao giờ thấy vật gì kì quái như thế, càng đoán không ra cách dùng của nó là như thế nào, nhưng các đội viên ở trong mấy cái sọt sắt đó đều tu luyện rất cẩn thận, không chút vẻ đùa giỡn.
Thế nhưng cái đám người vây xem lại cười đùa vô cùng vui vẻ cứ như đang xem trò vui.
Mỗi lần lão nhìn Ngải Huy, lại thấy hổ thẹn, không biết làm sao về nói chuyện với tiểu thư. Bị giam giữ nhiều ngày, nhưng lão không hề oán giận, Tùng Gian phái không giết lão, là đã lý trí lắm rồi.
Lão cung kính gọi: "Ngải Sư."
Ngải Huy quay sang, thấy Dư thúc, vội nói: "Dư thúc lại đây ngồi, mấy ngày qua đã hàm oan Dư thúc."
Dư thúc nức nở: "Lão nô đáng chết! Làm hại Ngải Sư. . ."
"Giờ không còn Ngải Sư nữa." Ngải Huy lúc lắc cánh tay quấn băng.
Dư thúc giờ mới nhận ra trong người Ngải Huy không hề còn có dao động nguyên lực. Lão ngẩn người, sau đó khóc ròng. Cả đời lão làm việc cho Lục phủ, chưa bao giờ gặp một chút sơ suất, không ngờ tới khi tuổi già lại gặp phải đại họa như thế này.
"Dư thúc đừng lo, không còn là đại sư thì thôi. Trời không tuyệt đường người, Nhạc Bất Lãnh tiền bối không phải cũng thay đổi bảy, tám loại đại sư chi đạo hay sao?"
Ngải Huy nói rất nhẹ nhàng, đôi mắt sáng lấp lánh.
Dư thúc sửng sốt, không ngờ Ngải Huy không hề nản chí, mà vẫn tràn ngập đấu chí như cũ.
Lão đột nhiên cảm thấy vị sư đệ này của tiểu thư tương lai nhất định sẽ trở thành một nhân vật ghê gớm.
Suy nghĩ này trong đầu lão vào thời điểm này là vô cùng mãnh liệt!
Lần trước khi lão có cảm giác này, là lúc lão theo gia chủ đi bái phỏng Đại Cương. Đại Cương giơ tay nhấc chân đều rất tự nhiên, không chút khí tức khói lửa, như tiên nhân trên trời.
Lúc đó, Đại Cương vẫn chưa hề có được danh vọng và thực lực như sau này.
Lúc đó Dư thúc cũng còn rất trẻ tuổi, nhưng chỉ nhìn một lần, lão đã có dự cảm mãnh liệt như thế.
Thực không ngờ, tới khi già, lại có một người khiến lão lại sinh ra linh cảm giống hệt.
Giọng Ngải Huy rất nghiêm túc: "Ta gọi Dư thúc đến, là vì cảm thấy việc này rất nguy hiểm cho sư tỉ. Thảo tặc từng gây bất lợi cho sư tỉ, lần này trong đội lại có lẫn thảo tặc, rõ ràng là có người làm nội ứng. Ta ngờ rằng, lần trước sư tỉ bị thảo tặc tập kích, cũng e là không phải ngẫu nhiên. Trong phủ có người muốn sư tỉ gặp chuyện!"
Dư thúc nghiêm nghị, lời của Ngải Huy cũng là suy nghĩ mấy ngày qua trong lòng lão.
"Ta hi vọng Dư thúc về sớm, nhắc nhở sư tỷ phải cẩn thận. Minh Tú là sư tỷ của ta, tỉ ấy nhất định không bao giờ hại ta, ta không muốn tỉ ấy gặp chuyện." giọng Ngải Huy trở nên sắc bén, ánh mắt cũng lạnh đi: "Nhưng chuyện này, Lục phủ nhất định phải cho ta một câu trả lời. Là ai muốn làm hại ta? Làm hại sư tỉ? Dư thúc thấy thế nào?"
Dư thúc rùng mình, trầm giọng nói: "Lão nô nhất định sẽ báo cáo tất cả sự thật cho gia chủ! Tin tưởng gia chủ nhất định sẽ cho Ngải Sư một câu trả lời!"
Ngải Huy gật gù, ngữ khí hờ hững, nhìn ra phương xa: "Mọi người là người một nhà, không tổn thương hòa khí là tốt nhất. Có mấy lời, là có chút không biết tự lượng sức mình, nhưng cứ nói sớm thì vẫn tốt hơn, đỡ phải sau này mọi người đều không vui. Giả sử có người trong bóng tối cản trở, che giấu sự thật, ta nhất định sẽ tự tới Lục phủ tìm đáp án."
Dư thúc thầm run, lý trí nói cho lão biết, Ngải Huy nói lời này có chút buồn cười, nhưng không hiểu vì sao, lão không cười nổi.
"Lão nô ghi nhớ."