Lục phủ là gia tộc hiển hách số một Phỉ Thúy Sâm. Nhưng mà so với Quyền gia xa hoa show bít, Lục phủ ít xuất hiện, đơn giản đến cơ hồ không có cảm giác tồn tại. Dù là Lục Thần, hay Lục Minh Tú, đều chưa từng gây chuyện hoang đường, gia phong nghiêm cẩn làm người ta cảm thán.
Thư phòng của gia chủ Lục phủ, đậm chất mộc mạc, thậm chí là khá đơn sơ.
Mặt sàn được lát bằng những tấm gỗ in hằn dấu vết của năm tháng, mỗi khi có người bước lên lại phát ra âm thanh két...két... Trong đó có mấy tấm ván có màu sắc khác biệt khá lớn so với xung quanh, hiển nhiên là sau này được tu bổ lại. Những tấm ván gỗ có màu sắc đen bóng, có thể thấy nơi này thường xuyên được sử dụng và lau chùi cẩn thận.
Các loại sách vở được bày đầy khắp bốn vách tường, khá là lộn xộn.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ được chạm rỗng, chiếu lên sàn gỗ thành một bóng có hình đóa hoa nghiêng nghiêng. Cửa gỗ được chạm hoa văn là một bông hoa có bảy cái lá, gốc thất diệp hoa. Đó là trang trí thời kì Ngũ Hành Thiên mới thành lập, nó tượng trưng Gia hòa nghiệp hưng. Họa tiết này thịnh hành trong vòng trăm năm rồi bị các loài hoa đẹp hơn thay thế, hiện tại rất hiếm thấy.
Một vị nam tử nho nhã tuổi chừng sáu mươi đang hành hạ một cái máy dệt trong góc phòng. Chiếc máy đã được một nửa, các loại linh kiện ngổn ngang khắp nơi.
Đông đông đông, tiếng đập cửa vang lên.
Đầu tóc đầy mồ hôi nhưng vị nam tử không ngẩng đầu lên mà quát: “Vào đi”
Đẩy cửa bước vào là Dư thúc, ông cẩn thận nhìn những tấm ván gỗ mặt sàn, ông quen thuộc căn phòng này, biết chỗ nào vừa mới được sửa nơi nào có thể sẽ hỏng nên bước đi rất cẩn thận.
Vẫn giống như mọi khi người sửa là lão gia, ông ta không mượn người khác nhúng tay vào.
Dư thúc giàu kinh nghiệm, nhiều năm là người hầu nên hiểu rằng không nên gây thêm phiền toái cho chủ nhân.
Ông bước khẽ tới sau lưng lão gia, nhìn cái máy dệt hoàn thành một nửa bèn cười nói: “Lão gia nói một ngày có thể xong ư, xem ra có vẻ như không ổn.”
“Không xong được rồi.”
Trung niên nam tử từ dưới đất đứng nên, dễ thấy có nhiều mảnh gỗ vụn vương trên người, hành động có chút chật vật. Ông ta phủi những mảnh bụi gỗ vụn, nhận khăn lông ướt từ Dư thúc đưa tới, bảo: “Tên Ngải Huy này thật cũng có đôi ba ngón nghề, Châm thần phong rất cổ quái, nhiều chỗ làm cho người khác bất ngờ. Đáng tiếc con gái nhà ta là kẻ cứng đầu, không chịu mang về cho cha nó nghiên cứu tý chút.”
Vị trung niên này chính là Lục phủ gia chủ, cha của Lục Thần và Lục Minh Thu, Lục Chi An.
Ai cũng không thể ngờ, đường đường là gia chủ mà lại có ý đồ phỏng chế Châm thần phong.
Dư thúc cười đáp: "Tính tình của tiểu thư, cũng không phải là người bây giờ mới biết.”
“Cũng phải." Lục Chi An cười nói: "Bình thường thoạt nhìn nó có vẻ là thông minh nhanh nhẹn đấy, nhưng thật ra đầu óc cứng nhắc quá.”
Ông ta cầm ấm trà nguội trên bàn lên, uống mạnh một hơi cho lồng ngực mát lạnh rồi mới mở miệng nói: “Hôm qua Thần nhi gửi thư, cứ một mực muốn điều tra rõ ràng, lần này nó thật sự tức giận rồi. Nói đi, kết quả điều tra thế nào?”
Dư thúc cẩn thận bẩm báo: "Trước mắt xem ra khả năng lớn nhất là Phong thiếu gia."
"Nói rõ ràng những gì ngươi tra được xem."
"Vâng."
Dư thúc dừng lại một lát rồi báo: “Chúng ta bắt được một tên dư nghiệp của thảo tặc, chính là tên cung thủ đã ám sát tiểu thư lúc tấn chức Đại sư. Dùng đủ mọi loại cực hình nó vẫn không hé răng nửa lời. Sau đó Thu thiếu gia dùng thất hồn đan được luyện từ vài loại thảo dược mọc sâu trong Man hoang thì nó mới khai.”
Lục Chi An không bằng lòng: "Đứa nhỏ Minh Thu này, về rồi cũng không thăm hỏi chúng ta, thật uổng lúc bé ta thương nó!."
Dư thúc cười đáp: "Trong mắt Thu thiếu gia, phường thêu vẫn ăn đứt cái nhà này.”
Lục Chi An cười ha ha: "Nói cũng phải."
Ông ta ngưng cười, đột nhiên hỏi: "Minh Thu không thăm hỏi sư phụ nó hả?"
Dư thúc liếc nhìn lão gia, lắc đầu: "Không có."
Lục Chi An nhíu mày, một lát mới lắc đầu thở dài: "Được rồi, chuyện của hai thầy trò nó ta cũng kệ thôi. Người nói tiếp đi.”
Dư thúc lại liếc nhìn lão gia, nói ra một câu long trời lở đất: "E là Phong thiếu gia cố ý đối với tiểu thư."
Sắc mặt Lục Chi An chẳng đổi sắc: "Nói tiếp."
“Tên dư nghiệt khai, bọn nó nhận được một cuộc làm ăn lớn, đối phương trả giá cao để chúng đánh Thiển Thảo Thành rồi bắt giam tiểu thư. Dựa theo kế hoạch thì đối phương sẽ đưa ra một khoản tiền lớn khác để chuộc tiểu thư về. Thảo tặc vô cùng coi trọng cuộc làm ăn này, cộng thêm có cừu oán cùng với Lục phủ ta thành ra ra tất tay. Vì e bị bại lộ, chúng phái nhất nhiều trinh sát, giết bất kỳ ai gặp trên đường, nhưng người tính không bằng trời tính, chúng gặp Ngải Sư và bị Ngải sư giết chết.”
Khuôn mặt Lục Chi An trầm như nước, nhìn không ra hỉ nộ.
Giọng nói Dư thúc đều đều, cố gắng không xen cảm xúc vào: “Lúc ấy Hỏa phù văn của Phong Thiếu gia cũng trên đường tới Thiển Thảo Thành. Điều đó cho thấy, nếu Thảo tặc dựa theo kế hoạch ban đầu tiến đánh Thiển Thảo thành thì lúc Hoả phù vân của Phong thiếu gia tới vừa đẹp lúc Thiển Thảo thành đang khói lửa tưng bừng. Lão nô cố ý phái người tìm mấy thành viên Thảo sát để tìm hiểu tình huống, mới biết được là trước lúc tiến tới đó chiến bộ của Phong thiếu gia chủ yếu luyện tập các nội dung như: đoạt thành, phá tập kích, giải cứu con tin, các chi tiết vô cùng trùng hợp. Trong đó còn có cả nội dung về địa hình Thiển Thảo thành, thêm cả chiến thuật đặc biệt. Chúng ta đưa cho dư nghiệt thảo tặc xem nội dung chiến thuật này thì nó phản ứng rất kịch liệt. Nhưng từ các nội dung tu luyện có thể thấy là Phong thiếu gia cũng không muốn gây tổn thương cho tiểu thư.”
Lục Chi An gật gật đầu, tán thán: "Phong nhi mưu lược kín đáo, rất có nghề, nếu như không phải là Ngải Huy đánh bậy đánh bạ, thì khả năng đắc thủ rất cao. Minh Tú rời nhà nhiều năm, không thân thiết mấy với Phong nhi, anh hùng cứu mỹ nhân tuy rằng tuồng cũ, hẳn vẫn có hiệu quả. Bấy giờ tung tích Minh Thu không rõ ràng, tìm lý do tranh thủ cảm tình, có thể đắc thủ trước."
Dư thúc không dám có bất kì đánh giá nào bèn nói tiếp: “Về Trịnh Tiểu Mạn, cũng là đột nhiên có một người thần bí tới tận nơi nói có thể đưa mụ một cơ hội trả thù. Thảo tặc vô cùng phản đối chuyện này, nhưng Trịnh Tiểu Mạn lại có ý báo thù, khư khư cố chấp, bọn chúng không ngăn cản được. Thuộc hạ nghĩ mãii vẫn không hiểu được vì sao Phong thiếu gia lại cần ra tay với Ngải sư?”
Lục Chi An nhàn nhạt: "Ghen tỵ là con độc xà. Ngươi có thấy Minh Tú tốt với ai như vậy chưa? Phong nhi lấy thân phận con nuôi mà quật khởi, nhìn như kiên cường, kì thật trong nội tâm vẫn rất tự ti mẫn cảm, tiếc cho Minh Tú quá. Tính tình Thần nhi quá đạm bạc, Minh Tú thông hiểu lí lẽ, ngoài mềm trong cứng, đổi là nam nhi thì hay!"
Dư thúc phụ họa theo: "Giống lão gia mới được."
Lục Chi An cười ha ha: "Ngươi, tâng bốc thật sự là vừa đủ."
Dư thúc cũng cười cười.
Lục Chi An thu lại nụ cười, thở dài bảo: "Khuyết điểm của Phong nhi ta sao không biết? Nhưng trong phủ có ai hơn nó? Thần nhi không hỏi tục sự, không dính khói lửa. Minh Tú một lòng theo nghề thêu thùa, nó thì sư đệ còn hơn cha. Phong nhi quá sốt ruột rồi, nếu như làm từng bước, Lục phủ còn không phải là của nó sao? Vị hôn phu mạnh mẽ của Minh Tú đã trở lại nhưng có phải họ Lục đâu!"
Dư thúc không dám nói lời nào, khoanh tay lắng nghe.
“Trước đây Ngải Huy tới ta vì chiều lòng Minh Tú, cảm thấy tình cảm chúng gắn bó nhưng quá ngạo mạn. Về sau ta mới biết là mình đã sai. Mộc bài huyết tự cắm ở doanh Nịnh Mông vẫn chưa khô, hiện tại ai dám khinh thường hắn? Tùng Gian Cốc tàng mãnh hổ.”
“Tin tức mới vừa truyền tới, tiền tuyến Thiên Ngoại Thiên đại thắng. tuy rằng Thiên Tâm thành tuyên dương ba chiến bộ đồng tâm hiệp lực. Thực tế, Trọng Vân Chi Thương của Sư Tuyết Mạn mới là mấu chốt thủ thắng. Hãy xem, Tùng Gian phái, rễ sinh sôi lá rậm rạp, nhân tài đông đúc, tiền đồ vô lượng. Minh Tú xuất từ Tùng Gian phái, ta cao hứng còn không kịp, sao lại xung đột với Tùng Gian phái làm chi?"
“Minh Thu đã trở về, mặc kệ nó và Đại Tông mâu thuẫn sâu bao nhiêu, cho tới cùng nó vẫn là đệ tử của Đại Tông. Minh Thu làm sao dễ dàng tha thứ kẻ có chủ ý với Minh Tú?"
Ngữ khí cảm khái, trong mắt ông ta lóe lên một tia thương cảm: "Phong nhi quá sốt ruột rồi, những người này chẳng ai ngươi trêu chọc được đâu!"
Trong lòng Dư thúc cũng đang thở dài, không ai biết rõ hơn ông rằng gia chủ kí thác bao nhiêu kì vọng vào Lục Phong, hơn nữa bồi dưỡng Lục Phong đã tốn bao nhiêu tâm huyết lẫn tinh lực.
Thần sắc Lục Chi An trở lại vẻ lạnh nhạt: "Chuyện Phong nhi kệ Thần nhi đi. Phong nhi vẫn là đệ tử ký danh của Đại Tông, chúng ta không thể tùy ý xử lý được. Sự tình của bọn nó kệ chúng tự giải quyết với nhau đi.”
Dư thúc cung kính thốt lên: "Vâng."
Ông ta định rời đi thì nghe thấy tiếng đập cửa.
Ngoài cửa hộ vệ bẩm báo: "Lão gia, Hải Thanh đại nhân cầu kiến."
Cặp mắt Lục Chi An hiện lên một đạo tinh quang, chủ động đẩy cửa bước ra.
Dưới bậc thang, một người trung niên nam tử hờ hững đứng đó. Y nghe tiếng mở cửa bèn xoay người lại.
Lục Chi An cúi đầu, khuôn mặt tươi cười: “Khách quý khách quý , Hải Thanh đại nhân đã lâu không tới hàn xá, đi đi đi nào, mời vào bên trong, lần này phải cùng đại nhân hảo hảo ôn chuyện."
Hải Thanh luôn luôn bảo thủ, ăn nói ý tứ, rùn người hành lễ: "Bái kiến gia chủ! Ôn chuyện để lần sau rồi, lần này Hải Thanh truyền lời của Đại Tông."
Vẻ mặt Lục Chi An - nghiêm túc khom người: "Mời đại nhân bảo cho biết."
Hải Thanh trầm giọng thốt: "Đại Tông bảo, có một số việc Lục Phong làm sai, nhưng từ xưa huynh đệ không được bất hòa, sư huynh đệ sao làm tổn thương lẫn nhau? Tước chức bộ thủ bộ Thảo Sát của Lục Phong, ở Thảo Quật ba năm, xem như khiển trách. Sống hay chết trông vào tạo hóa của hắn.”
Lục Chi An cung kính đáp: "Tuân ý chỉ Đại Tông!"
Tại dệt phường của Minh Tú.
Úc Minh Thu ngắm nam tử trong gương, khuôn mặt sạch sẽ, tóc dài được buộc lên bằng dây đỏ, tinh thần sung mãn.
Khuôn mặt tang thương biến mất, hắn dường như thấy bản thân năm sáu năm trước.
Nếu như không có Huyết Tai, thì không có chuyện sau này, hiện tại không biết biến ra cái bộ dạng gì nữa.
Hắn tự giễu rồi lắc đầu, vất hết tạp niệm trong đầu. Nghĩ đến bản thân bước vào dệt phường, lòng hắn vô cùng phấn chấn, tràn đầy nhiệt tình, mặc dù bởi giương cờ hiệu bảo hộ Minh Tú.
Bóng hình xinh đẹp trong mơ lúc tỉnh cách mình gần như thế, tâm đang trống rỗng, giờ phút này rải đầy ánh mặt trời.
Nhìn gương sửa sang lại cổ áo, nét mặt toả sáng xong đâu đấy Úc Minh Thu đẩy cửa bước ra.
Tý nữa gặp Minh Tú nên nói cái câu gì đầu tiên đây?
Kỹ nghệ có chút không thạo a. . .
***************
Hải Thanh rời Lục phủ, bước trên đường.
Người đi trên đường không ai chú ý y, chẳng ai biết, vị nam tử nghiêm mặt không có hộ vệ này là Đại tổng quản của toàn bộ Phỉ Thúy Sâm.
Băng đường, vượt ngõ, tới cửa một nhà xưởng, y dừng bước. Ngẩng đầu lên nhìn, trên biển có bốn chữ "Phường dệt Minh Tú", nét chữ phiêu dật xuất trần.
Hải Thanh ăn nói có ý tứ, khuôn mặt nở nụ cười khẽ rồi chợt biến mất.
Chữ viết của Lục Thần, y thuộc rồi.
Đại môn rộng mở, y định cất bước đi vào, thanh âm bên trong quen thuộc vọng ra.
"Mùa xuân khởi đầu kế hoạch cả năm, sáng sớm bắt đầu công việc cho cả ngày, côn trùng đã bị chim chén sạch*. . . e hèm e hèm, chúc Minh Tú một sớm tốt lành!"
*Nguyên văn: Nhất niên chi kế tại vu xuân, nhất nhật chi kế tại vu thần*, tảo khởi đích trùng nhân bị điểu cật nghĩa là lập kế hoạch cho một năm, khởi đầu từ mùa xuân; lập kế hoạch cho một ngày, khởi đầu từ sáng sớm; lập kế hoạch cho một đời, khởi đầu từ sự chuyên cần
Y thấy một thiếu niên tóc buộc dây đỏ, ánh mắt rũ cụp xuống, tròng mắt đảo qua đảo lại, đang rung đùi đắc ý ngâm thơ.
Hải Thanh tự nhiên mỉm cười, nhưng chẳng hiểu vì sao trong lòng lại thở dài?
Y cất bước đi vào, dung mạo quen thuộc đập vào mắt, vẫn giống như trước đây. Ánh mắt của y nhìn bóng lưng của Úc Minh Thu một lát rồi thôi.
Rất nhiều thứ, đều đã khác rồi.
Thấy rõ người đến, vẻ sáng ngời trên mặt, nụ cười tươi của Úc Minh Thu biến mất.
Khuôn mặt Hải Thanh không biểu tình: "Đã lâu không gặp, tiểu Thu, Đại Tông cho mời."