Sắc mặt Hàn Lạp càng lúc càng tệ.
Tên người hầu đáng ghét, cộng với con Sa Ngẫu, chúng đang tiến hành cướp bóc dọc đường, tới sạp hàng nào là quơ hàng sạp đó.
Móc hạt Nguyên lực đậu cuối cùng ra khỏi túi, mặt Hàn Lạp tái nhợt, không nhịn được nữa: "Đủ rồi!"
Ngải Huy giả vờ ngơ ngác, ngẩng đầu lên: "Chưa đủ đâu, bọn ta còn nhiều đồ muốn mua lắm."
Ngải Huy vô tội hồn nhiên nhìn Hàn Lạp, một lát sau, giả vờ hiểu ra: "Hết tiền rồi? Ai, hết tiền thì cứ nói với tiểu nhân, cần gì phải làm vậy. Ài, huynh đệ ngươi cũng là loại người sĩ diện nên mới không dám nói ra đúng không. Nè, trả lại hết cho ngươi nè, chờ ta một chút."
Ngải Huy chạy tới quầy hàng rong, lấy một hạt Nguyên lực đậu mua một tấm bạt cũ.
‘Phật’ một cái, Ngải Huy trải tấm bạt ra, đổ hết vật phẩm mới mua được lên đó. Cả đám thành một đống như một ngọn núi nhỏ.
Ngải Huy ra tay rất nhanh, làm xong còn thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, đầy thân tình nói với Hàn Lạp: "Huynh đệ ngươi không có nhiều tiền, đương nhiên không thể nhận quà của ngươi. Đều tại ta, không biết tình hình của ngươi, lại đi mua tùm lum, bây giờ đây có hối lại cũng không được. A, đều ở đây hết này, huynh đệ ngươi bán hết đi, lấy lại được bao nhiêu thì lấy, còn lời thì coi như làm lộ phí, cũng không uổng công chúng ta quen biết một hồi."
Hàn Lạp đỏ mặt, giận run cả người. Gã đã trải qua rất nhiều tình huống, nhưng lúc này thực chỉ mong có một lỗ nứt chui vào.
Đến lúc này, làm sao gã còn không hiểu mình bị người ta chơi xỏ?
Nhưng gã không thể nổi giận, vì người ta cơ bản đâu có lấy đồ của gã, gã cũng không tìm ra được lý do để nổi giận với người ta.
Gã cố gắng kìm lửa giận trong lòng, cố nặn ra nụ cười: "Tiểu huynh đệ quá khách khí, những thứ đồ này. . ."
Lời còn chưa nói hết, đã bị Ngải Huy ngắt ngang, dáng vẻ ‘ta quyết không tranh giành’: "Ai, huynh đệ à, đã đến nước này, còn mạnh miệng cái gì? Đại trượng phu co được dãn được, chút chuyện nhỏ này, làm sao làm khó ngươi được đúng không? Nơi này kinh doanh rất tốt, chả mấy thời gian là kiếm lại được tiền thôi. Mà nếu huynh đệ ngươi có bản lĩnh cao, không chừng còn kiếm được một khoản lời nữa đó."
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí từ "quyết không tranh" biến thành "Ta đều là muốn tốt cho ngươi", Ngải Huy vỗ vai Hàn Lạp, vẻ ‘ngươi cố gắng lên’.
Hàn Lạp vô cùng bối rối, ngơ ngác đứng sững, không biết làm sao.
Sư Tuyết Mạn cả buổi đều thờ ơ, cuối cùng cô cũng được kiến thức con người Ngải Huy xấu tới mức nào!
Nghe tới câu này, cô suýt nữa không kềm được bật cười.
Cô vẫn luôn tò mò, không biết Ngải Huy kết thúc chuyện này ra sao, vì đối phương vừa nhìn là biết không phải loại người tốt. Cô vốn nghĩ chắc thế nào cũng phải ra tay đánh nhau, không ngờ Ngải Huy lại là lưu manh chính hiệu, không cho đối phương chút cơ hội. Nhìn tràng biểu diễn đặc sắc của hắn, nhiều lần cô đã muốn phì ra cười, nhưng phải cố nín lại, đến là cực khổ.
Từ nhỏ, đám con trai tranh nhau làm trò trước mặt nhiều vô số kể, cô cũng đã quá quen với những trò sỉ nhục, hạ thấp lẫn nhau, nhưng chưa có ai diễn đặc sắc tài tình như Ngải Huy.
Ngải Huy không giống ai cả, người ta thì tranh nhau chứng tỏ mình là người phong độ đàng hoàng với cô, còn hắn lại chẳng bao giờ thèm che giấu con người xấu xa bản thân.
Thật là xấu hết sức!
Sư Tuyết Mạn móc hạt châu ra, mặt không hề cảm xúc đặt lên đỉnh núi hàng, dứt khoát cho Hàn Lạp đang điên máu thêm một đao.
Một luồng nóng xộc thẳng lên đầu Hàn Lạp, làm đầu gã ong lên, trống rỗng.
Gã không còn biết phải làm gì.
Làm khó dễ người ta? Gã rất thích làm như thế, nhưng chút lý trí còn sót lại nhắc gã rằng đấy chính là cách dở nhất. Từ ban nãy, đám hộ vệ đã luôn để mắt sang bên này, nếu gã dám dở trò, họ sẽ xông tới ngay. Tuy gã không sợ họ, nhưng nhớ tới nhiệm vụ mình còn phải làm, gã phải cố đè ý muốn này xuống.
Gây ồn ào ở chợ, sẽ bị trục xuất ra khỏi thành, nhiệm vụ sẽ không hoàn thành được.
Gã vô cùng hối hận, sao chưa chuẩn bị gì lại xông vào cơ chứ?
Đều tại thằng người hầu đáng ghét kia!
Dám đào hố sẵn lừa gã vào!
Tên hầu đáng chết!
Mặt gã đỏ bừng, cơn giận mãnh liệt tràn ngập cả trong lòng, gã nhìn chòng chọc vào cái dáng nghênh ngang bỏ đi của đám Ngải Huy, nếu ánh mắt có thể giết người, Ngải Huy nhất định đã bị thủng trăm ngàn lỗ!
Người trong chợ đều đang nhìn Hàn Lạp, những tiếng cười nhạo không ngừng chui vào trong tai gã, dằn vặt thần kinh gã muốn phát điên.
"Ha ha, tên ngu ngốc này, bị chơi xỏ rồi."
"Đáng đời, ai kêu thích giả làm người giàu có! Cái tên người hầu kia mũi hất lên trời, nhìn là biết không phải người tốt lành gì."
"Có bằng đó mà cũng muốn tán gái? Đứng đó mà bán đồ đi, ha ha."
. . .
Hàn Lạp sắp bị tức điên, gã trở thành trò cười lớn nhất chợ, ai cũng nhìn gã cười cợt. Ngay cả đồng bạn của gã, cũng phải quay mặt đi, cố giấu nụ cười của mình, không hề có ý tới giải vây cho gã.
Khốn nạn!
Hàn Lạp nổi giận rút kiếm ra, chém vào đống hàng.
Một ánh kiếm óng ánh như pháo hoa tỏa ra, làm mọi tiếng cười cợt đều im bặt.
Lúc Hàn Lạp rút kiếm, đám hộ vệ xung quanh đã ngừng cười, ánh kiếm tỏa ra, cả bọn đều nheo mắt.
Hàn Lạp tra lại kiếm vào vỏ, mặt lạnh băng bước đi, gã đi đến đâu, người ta đều theo bản năng nhường đường ra cho gã.
Phốc, một tiếng vang nhẹ, như tiếng bọt khí vỡ.
Đống hàng nho nhỏ hóa thành đống mạt vụn, một luồng lửa yêu diễm bốc lên, đó là do nhiều loại Nguyên lực hỗn tạp ma sát với nhau hình thành.
Mọi người đều bị dọa cho sợ, hộ vệ trên tháp cao cũng phải nghiêm mặt.
Không ngờ kẻ họ mới cười nhạo kia, lại có thực lực đáng sợ như vậy. Đám hộ vệ quay sang nhìn thủ lĩnh. Vị thủ lĩnh lắc đầu một cái, ra hiệu không cần nhiều chuyện, đối phương muốn hủy hàng của mình, họ chẳng có lý do gì làm phiền gã.
Hàn Lạp sầm mặt, trong mắt rừng rực ngọn lửa phẫn nộ.
Chờ đi, cái nhục ngày hôm nay, Hàn Lạp ta nhất định sẽ trả lại gấp ngàn lần!
Đồng bạn ngượng ngùng đi tới, mới vừa muốn mở miệng, thì ‘ba’, một cái tát đã giáng thẳng vào mặt, tiếng cái tát vang dội khắp cả chợ. Sức mạnh khủng khiếp làm cả cơ thể gã này bị đánh bay lên, lăn mấy vòng trên không trung mới rơi xuống đất, nằm im không nhúc nhích.
Hàn Lạp không thèm nhìn một cái, bỏ đi.
Phải hơn mười giây sau, cả chợ mới lại lào xào một ít âm thanh.
Đám hộ vệ sợ hãi thán phục: "Thật là đáng sợ."
"Đúng a, quá lãnh khốc."
Thủ lĩnh của họ sắc mặt trở nên khó coi: "Ta biết hắn là ai, hắn là Hàn Lạp!"
Cả đám đều rùng mình, hít sâu.
Thủ lĩnh hộ vệ đứng thẳng dậy: "Các ngươi tiếp tục coi chừng, ta phải đi báo cho thành chủ."
Tòa thành nào cũng đều để mắt tới các cao thủ vào trong thành. Cao thủ đồng nghĩa với nhân tố không ổn định, mỗi một trận đại chiến đều có khả năng hủy diệt cả tòa thành, không thành chủ nào muốn mặc kệ những người có khả năng tạo ra uy hiếp đó.
Giao hảo hay đối địch, chính là lựa chọn sống hay chết.
Chỉ cần đủ mạnh, thì sẽ được người ta tôn trọng.
Phòng giám định Khang thị.
Các thợ học việc ở gian ngoài không nhịn được mò đến, chăm chú nhìn, lão sư hôm nay lạ quá. Từ sáng tới giờ, họ đã nghe thấy lão sư nhiều lần kêu lên kinh ngạc. Họ chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy, theo họ nhớ, lão sư lúc nào cũng cẩn thận, nghiêm túc.
Chẳng lẽ gặp được cái gì tốt?
Cả đám tò mò, tốt tới cỡ nào mà làm lão sư thán phục đến thế?
Trong phòng, Khang Định rốt cục cũng đã hoàn thành việc giám định hỏa dịch như chất lỏng trong suốt, nét mặt ông ta đầy vẻ khó tin, lẩm bẩm: "Hỏa dịch luyện chế, là hỏa dịch được luyện chế?"
Hỏa dịch thiên nhiên và luyện chế khác nhau, hỏa dịch do thiên nhiên hình thành thường có số lượng rất ít ỏi, hỏa dịch luyện chế mới có khả năng sản xuất quy mô lớn.
Khang Định hiểu ngay ý của người muốn giám định, có lẽ trong tay người ta, có không ít loại hỏa dịch này.
Không chỉ vậy, có lẽ đối phương hẳn là nắm giữ phương pháp luyện chế loại hỏa dịch này, cũng có nghĩa họ có khả năng cung cấp hỏa dịch ổn định.
Đối với mọi thế lực, điều này vô cùng quan trọng.
Hỏa dịch trong suốt như nước này, là loại hỏa dịch xuất sắc nhất Khang Định từng thấy, chứ không phải chỉ là một trong những loại xuất sắc. Từ khi Hỏa Liệu Nguyên bị mất, lượng hỏa dịch trên thị trường giảm mạnh. Từ lúc có công cuộc tiến vào Man Hoang, tình hình mới đỡ hơn, vì người ta tìm ra được mấy ngọn núi lửa, xây nên không ít tòa thành hỏa nguyên quanh đó.
Nhờ đó, lượng hỏa dịch cung cấp ra thị trường cũng nhiều hơn được một chút, nhưng cung vẫn luôn không đủ cầu, chút hỏa dịch nào vừa thò ra thị trường là đều nhanh chóng được bán sạch.
Mà những loại hỏa dịch này cấp bậc đều rất thấp, trên cơ bản đều là dung nham, mà đều là dung nham bình thường, không có được mấy dung nham ở tầng sâu.
Kém hơn rất nhiều so với loại hỏa dịch trong suốt như nước này.
【 Giáp đẳng phổ phẩm 】, đây là đánh giá của ông ta về hỏa dịch này. Ông ta đã giám định cả hơn trăm loại hỏa dịch, nhưng đây là loại duy nhất đạt hàng Giáp đẳng.
Có thể tưởng tượng, khi loại hỏa dịch này xuất hiện ra thị trường, sẽ tạo nên náo động tới mức nào.
Và nó đã được chính ông ta đánh giá, điều này làm ông ta cảm thấy kiêu ngạo cho chính mình.
Khang Định phấn chấn hẳn lên, trong đầu đã hiện ra danh tính mấy người có khả năng cảm thấy hứng thú muốn mua. Ai mua được thứ đồ này, đều không phải là người bình thường.
Dù đó là ai, khi mua được, đều nhất định sẽ tặng một phần thù lao cho ông ta.
Đây là quang minh chính đại thu vào, có cầm cũng yên tâm thoải mái.
Ông ta tới chỗ tin tức thụ, viết tin tức lên lá cây.
"Giáp đẳng luyện chế hỏa dịch, có cần thì mau tới."
Cây tin tức thụ này có phạm vi truyền tin chỉ giới hạn trong Thanh Thủy Thành. Tin tức thụ vào đất Man Hoang bị giảm hiệu quả rất nhiều, khoảng cách truyền tin giảm xuống rất ngắn, những thành thật gần nhau thì còn có thể, nhưng xa hơn thì vô cùng khó khăn.
Viết tin cho Thương gia xong, Khang Định khẽ thở ra.
Ngay sau đó, những chiếc lá không ngừng tỏa ra ánh sáng, chữ viết hiện lên loang loáng.
"Ta tới ngay!"
"Tới liền!"
"Rất cảm ơn!"
. . .
Khang Định cười, đây chính là ma lực của Giáp đẳng hỏa dịch.
Một tí nữa, chỗ này của mình sẽ chật ních người cho xem.
Ông ta rất không ưa náo nhiệt, nhưng vì công việc nên đành chịu. Còn mấy phút nữa là tới giờ nghỉ giải lao, Khang Định ngồi xuống, định chuyển phần hàng ủy thác này sang bên, nhưng tay sờ vào túi lại thấy bên trong vẫn còn vật gì đó.
Khang Định sửng sốt, vẫn còn đồ muốn giám định?
Một khúc xương không biết tên xuất hiện trong tay ông ta.