"Ngải Huy sáng chế ra tháp pháo và Tuyết Dung Nham, nhưng người thực sự làm cho tháp pháo vang danh thiên hạ lại là bạn tốt của hắn, Tiền Đại. Tiền Đại, người tự đánh giá mình vì nhát gan nên sinh ra căm ghét cận chiến, có thiên phú vượt trội trên phương diện tháp pháo. Không những trở thành vị đại sư tháp pháo đầu tiên, mà trong suốt cuộc đời mình, người này còn không ngừng kiên trì tiến hành cải tiến tháp pháo, một tay thúc đẩy trào lưu sử dụng tháp pháo trở nên thịnh hành, tạo thành sức ảnh hưởng cực kỳ sâu rộng đối với chiến tranh thời kỳ đó và kéo dài cho đến nay. Hai phu khuân vác đến từ Man Hoang đã chung tay mở ra một thời đại hoàn toàn mới. Trong lịch sử tháp pháo, cho đến nay vẫn không có người thứ ba có thể tỏa sáng chói lọi như hai người họ. Chúng ta được lợi từ họ, cũng bị che phủ dưới cái bóng của họ, không tài nào thoát ra được."
Trích "Lịch sử chiến thuật tháp pháo".
Bàn Tử phơi phới tâm hồn khi là tâm điểm của ánh mắt tất cả mọi người, tận hưởng ánh mắt tôn trọng, hiếu kỳ lẫn chờ mong của mọi người. Gã cảm giác trong cơ thể có một thứ gì đó đang nhảy múa, đang sôi trào, đang bùng nổ. Đó là một trải nghiệm vô cùng lạ kỳ lẫn mới mẻ mà trước kia chưa bao giờ từng có.
Gã hắng giọng: "Bộ thủ phân công ta cải tiến tháp pháo, trên thực tế ta có vài phương án."
Trong đám đông có vài tiếng cười khì chợt vang lên.
Bàn Tử lập tức trở nên nóng nảy: "Này này, ta không hề khoác lác một chút nào! Những phương án đó hoàn toàn do ta tự nghĩ ra, có tới vài loại đấy. Nhưng về sau thì sao, ta chợt nhớ tới tháp pháo này sẽ được lắp trên Trấn Thần Phong. Ta xem xét một vài phương án khác nhau, nhưng không quá hài lòng với cái nào. Cuối cùng ta đã quyết định thay đổi lối suy nghĩ."
Mọi người rất trật tự, lắng nghe rất chăm chú.
Bàn Tử dần dần trở nên hứng khởi, gương mặt tròn vo sáng bừng bừng: "Trước kia chưa từng lên Trấn Thần Phong thì chưa biết, lần này được lên trên đó mới phát hiện ra nó thực sự là một vũ khí hảo hạng, đúng là một cứ điểm có thể bay trên không trung mà. Nếu đã là cứ điểm trên không trung, vậy sẽ cần trang bị tháp pháo như thế nào? Theo ta nghĩ, điều đầu tiên chính là tầm bắn. Tầm bắn càng xa, chúng ta càng an toàn. Một không gian lớn như vậy, chúng ta phải tận dụng tối đa."
Mọi người đồng loạt gật đầu, đây là điều rất dễ hiểu.
"Tiếp theo chính là tần suất phải nhanh. Trấn Thần Phong nhất định sẽ là mục tiêu bao vây tấn công của kẻ địch, đã gọi là bao vây tấn công thì khẳng định là phải từ bốn phương tám hướng. Nếu như tốc độ công kích chậm vậy thì chẳng có tác dụng gì."
"Điều thứ ba là phạm vi công kích. Trấn Thần Phong đã bị định sẵn vận mệnh là sẽ bị bao vây tấn công, có nghĩa là chúng ta nhất định sẽ phải lấy ít địch nhiều. Nếu một phát pháo chỉ bắn được một người, thế thì phải bắn bao nhiêu phát đây? Như vậy sẽ không có trợ giúp đáng kể đối với thế trận. Bản thân ta đã được trận chiến lần trước khai sáng, hiệu quả của phát pháo cuối cùng đó rất tốt. Cho dù không thể bắn phát nào trúng phát đó, chúng ta vẫn hoàn toàn có thể dùng số lượng để bù đắp. Bời dù sao không gian của Trấn Thần Phong cũng khá lớn, đủ cho chúng ta đặt nhiều tháp pháo."
Tổ Diễm giật nảy người, Bàn Tử đây sao?
Rành mạch, rõ ràng, dễ hiểu, nói năng gãy gọn, mỗi một câu đều chặt chẽ lô gic, ngữ điệu thong dong, hoàn toàn giống như đã biến thành một người khác. Đây là Bàn Tử vừa mới làm nhiệm vụ trinh sát đã gào lên đói khát đòi ăn đòi uống sao?
Hiện trường lặng ngắt như tờ, mọi người say mê lắng nghe, mỗi một câu nói của Bàn Tử đều khúc chiết gãy gọn.
Đôi mắt Sư Tuyết Mạn lóe lên niềm kinh ngạc lẫn vui mừng, phân công Bàn Tử cải tiến tháp pháo chỉ là ý nghĩ bất chợt của mình, bản thân hoàn toàn không có kỳ vọng vào gã quá lớn. Không ngờ Bàn Tử lại mang tới cho nàng một niềm vui cực kỳ bất ngờ.
Bàn Tử thần bí: "Thứ mà mọi người đang nhìn thấy chỉ là phiên bản thu nhỏ."
Mọi người đồng loạt kinh ngạc thốt lên thành tiếng. Tháp pháo mà họ đang nhìn thấy, kích thước đã vượt quá toàn bộ tháp pháo bình thường, đây mà là phiên bản thu nhỏ vậy thì Phong Sào Trọng Pháo sẽ lớn đến mức độ nào?
"Về phần thực tế ra sao, sau này mọi người sẽ biết." Bàn Tử thần bí: "Chúng ta đi xem pháo nào."
Có người la lên: "Bàn Sư tài quá!"
Mấy người Sư Tuyết Mạn Khương Duy cũng tỏ vẻ chờ mong. Là người trở thành vị đại sư tháp pháo đầu tiên, thiên phú về phương diện tháp pháp của Bàn Tử đương nhiên là điều không cần phải bàn cãi. Bàn Tử tán dương Phong Sào Trọng Pháo hấp dẫn như thế, tất cả mọi người đều rất chờ mong.
Tuyết Dung Nham được rót vào bồn chứa, Bàn Tử đứng sau tháp pháo.
Thái độ gã nghiêm túc và chuyên chú, hai chân dạng ra, thân thể béo tròn béo trục giống như một ngọn núi thịt. Vai gã chống đỡ phần đuôi tháp pháo, hai tay ôm lấy phần thân, Tuyết Dung Nham trong bồn chứa lập tức bị hút khô.
Bốn phía yên tĩnh đến nỗi ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Mọi người nín thở nhìn không nháy mắt, sợ mình sẽ bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Thế đứng của Bàn Tử đột nhiên biến đổi. Chân trái gã bước lên trước, trọng tâm cơ thể hạ thấp xuống một chút, tạo thành tư thế mã bộ. Nguyên lực được rót vào tháp pháo qua tay Bàn Tử, những cái ống giống lỗ tổ ong bên trong tháp pháo bắt đầu nhanh chóng xoay tròn.
Đến lúc này mọi người mới nhận ra, hóa ra loại tháp pháo mới có tới hai tầng, hơn nữa tầng bên trong lại có thể chuyển động.
Những cái ống giống lỗ tổ ong càng lúc càng chuyển động nhanh, giống như sắt đã nung đỏ, toả ra ánh sáng đỏ rực. Nếu như nhìn từ chỗ họng pháo vào, người ta sẽ phát hiện ra phần trung tâm của vùng ánh sáng màu đỏ chói mắt ở bên trong đang dần dần biến thành trắng lóa.
Xì xì xì!
Giống như vô số con rắn độc đang tập trung lại một chỗ săn mồi, tóc gáy mọi người lập tức dựng đứng, toàn thân sởn gai ốc.
Một luồng sáng màu đỏ bắn vọt ra khỏi miệng họng pháo.
Lực phản chấn cực mạnh từ tháp pháo bắn ngược lại, cơ thể Bàn Tử bị ép hạ thấp xuống. Gã lập tức trợn mắt tròn xoe, cơ bắp toàn thân nổi vồng như muốn rách ra, giống như một lực sĩ cường tráng. 'Xèo' hơi nước bốc lên, bao phủ cơ thể gã.
Chùm tia sáng màu đỏ xoáy tròn với tốc độ chóng mặt, nhưng tốc độ bay của nó lại chẳng nhanh là mấy, trông cứ chậm rì rì.
Rất nhiều người lộ vẻ thất vọng, tốc độ này quá chậm, kẻ địch có thừa thời gian để né tránh.
Nhưng đúng lúc này, chùm tia sáng đột nhiên nổ bùng, giống như Thiên Nữ Tán Hoa. Những tia sáng đỏ chi chít tỏa ra khắp bốn phía, giống như một đóa hoa bồ công anh đỏ rực.
Đường kính của nó vượt quá 50 trượng.
'Đùng', một tia sáng đỏ đột nhiên phình lên rồi nổ tung, hóa thành một luồng lửa sáng trắng có chiều dài vượt quá hai mươi trượng. Đùng đùng đùng, tiếng nổ liên tiếp giống như rang bỏng ngô, đó hoa bồ công anh khổng lồ đồng loạt nổ tung! Muôn vàn vệt lửa sáng trắng ngang dọc đan xen vào nhau, biến thành một lưới lửa khổng lồ, rực cháy trên không trung hơn tận mười giây rồi mới từ từ tiêu tan.
Phù!
Bàn Tử thở ra một hơi dài, bên trong làn hơi sương xen lẫn một vài đốm lửa, giống như một con rồng đang phun lửa.
Hả? Phản ứng một chút có được không? Tiếng vỗ tay đâu? Sao lại không có phản ứng gì thế này? Thất bại sao?
Bàn Tử không hiểu ra sao.
Tiếng hò hét đột ngột nổ tung, khiến Bàn Tử sợ tới mức thiếu chút nữa là đã quẳng tháp pháo chạy trốn.
"Thật là lợi hại! Ngọn lửa sáng trắng!"
"Tương đối giống phát pháp lần trước của Bàn Sư!"
"Vừa rồi Nguyên lực chấn động thật sự quá đáng sợ, ta cứ ngỡ là núi lửa đang phun trào."
"Đúng vậy đúng vậy, Bàn Sư càng ngày càng cao siêu!"
. . .
Hai mắt sáng bừng, Khương Duy hỏi liên tiếp như bắn liên thanh: "Tầm bắn trung bình của Phong Sào Trọng Pháo là bao nhiêu? Có thể bao phủ phạm vi bao nhiêu? Khoảng cách nổ có thể thay đổi không? Tuyết Dung Nham tiêu hao bao nhiêu. . ."
Thấy mọi người có phản ứng kịch liệt như vậy, Bàn Tử lập tức sướng rơn, ra vẻ ta đây khẽ tằng hắng một cái: "Mọi người có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng có nhiều câu hỏi hiện giờ ta không hề biết đáp án. Nhưng là ta có thể nói một chút về cách nghĩ của mình."
Mọi người dần yên tĩnh lại, sự chấn động Nguyên lực sau phát pháo vừa rồi đã khiến cho họ ý thức được sức tàn phá của loại tháp pháo mới.
"Vì sao lại gọi là trọng pháo? Bởi vì sức tàn phá của nó rất lớn, vượt xa tất cả những loại tháp pháo khác. Ta đã xem phương án của những người khác, họ không có Trấn Thần Phong nên không có ưu thế của chúng ta. Ưu thế của Trấn Thần Phong là gì? Là có thể bay, không gian rộng. Cho nên chúng ta hoàn toàn có thể chế tạo tháp pháo lớn đến mức tối đa, đó chính là trọng pháo. Phong Sào Trọng Pháo được cung cấp bởi bồn lửa chính và phụ, bồn lửa mọi người đang nhìn thấy chỉ là bồn phụ, bồn chính có thể tích lớn hơn nhiều, có thể chứa đựng Tuyết Dung Nham nhiều hơn hẳn. Về phương diện Tuyết Dung Nham, ta cũng có một vài suy nghĩ. Ta cảm thấy chúng ta sử dụng Tuyết Dung Nham trực tiếp như bây giờ sẽ quá mức tốn kém. Trong trận chiến lần trước, ta đã cảm nhận thấy tháp pháo cần phải có một số lượng nhất định thì mới có thể phát huy tác dụng lớn lao. Sau này, khi mỗi một Trấn Thần Phong được bố trí một lượng tháp pháo lớn, lượng Tuyết Dung Nham hiện giờ của chúng ta chắc chắn sẽ không đủ dùng. Chúng ta cần phải tập trung vào luyện chế hỏa dịch, ta cho rằng hỗn hợp hỏa dịch mới là tương lai."
Khương Duy hỏi: "Liệu hỗn hợp hỏa dịch có làm cho lực sát thương của tháp pháo hạ thấp không?"
"Điều đó là khẳng định!" Bàn Tử đáp: "Nhưng về vấn đề này, ta cảm thấy hoàn toàn có thể tách bạch ra. Ví dụ như Phong Sào Trọng Pháo có thể dùng để đối phó với loại Huyết tu bình thường. Với một số lượng vừa phải là có thể chống lại sự bao vây tấn công của kẻ địch. Nếu như muốn đối phó thần thông Huyết tu, chúng ta có thể cải tiến loại tháp pháo mới, sử dụng Tuyết Dung Nham. Nhưng loại tháp pháo này không cần số lượng quá nhiều. Tuyết Dung Nham đắt đỏ như vậy, phải là kẻ có dính dáng đến Huyết tu thì mới xứng đôi với nó chứ!"
Mọi người cười rộ lên.
Sư Tuyết Mạn nói: "Việc cải tiến tháp pháo mới cũng giao luôn cho ngươi!"
Bàn Tử cố trưng ra gương mặt nhăn nhó: "Bộ thủ đại nhân, tiền thưởng thì sao?"
"Không có vấn đề!" Sư Tuyết Mạn trả lời rất dứt khoát, sau đó bổ sung: "Ngải Huy sẽ phát cho ngươi!"
Bàn Tử rùng mình, lập tức nói bằng giọng đầy khảng khái: "Chỉ là nói đùa, chỉ là nói đùa! Là một thành viên của Trọng Vân Chi Thương, phải có trách nhiệm gìn giữ vinh quang của Trọng Vân Chi Thương chúng ta. Việc nhỏ nhặt như thế hoàn toàn là việc nằm trong phận sự! Hơn nữa, việc của Trọng Vân Chi Thương chúng ta thì có liên quan khỉ gì đến Lôi Đình Chi Kiếm của hắn!"
Sư Tuyết Mạn ờ một câu, rồi gật đầu: "Những câu này, ta cũng sẽ nhắc lại nguyên vẹn cho hắn nghe."
Lần này Bàn Tử chỉ muốn khóc: "Bà chị cả, lão Đại, bà cô, tha cho kẻ hèn này đi!"
Mọi người cười sằng sặc, Sư Tuyết Mạn cũng không nhịn được phải mỉm cười.
Nhất là những người thuộc phái Tùng Gian, ai cũng đều tận mắt nhìn thấy Bàn Tử đã bị Ngải Huy hành hạ ra sao, tâm lý oán hận tích lũy lại qua nhiều năm quả thực sâu nặng khôn tả.
Cười đùa xong, Bàn Tử nghiêm trang nói: "Phong Sào Trọng Pháo có sức tàn phá mạnh, nhưng mức độ tiêu tốn cũng lớn tương ứng, chúng ta cần bổ sung thêm một loạt Tuyết Dung Nham. Ngoài ra, Phong Sào Trọng Pháo cũng cần nhân viên với số lượng tương đối nhiều. Theo ta ước đoán, mỗi một khẩu Phong Sào Trọng Pháo cần tối thiểu hai mươi người. Ngoại trừ yêu cầu pháo thủ chính phải là hỏa tu ra, những người khác không có yêu cầu gì. Một Trấn Thần Phong tối thiểu cần. . ."
Gã chợt hơi nghiêng đầu: "50 khẩu."
Hít!
Toàn trường vang lên tiếng hít thở khó khăn, tất cả mọi người bị con số này làm cho choáng váng!
Gương mặt néo núc vẫn còn chưa ráo mồ hôi, Bàn Tử cười hì hì, không có vẻ gì là điên cuồng. Thế nhưng mọi người thừa hiểu con số này điên cuồng tới cỡ nào. Đến giờ Trọng Vân Chi Thương tổng cộng mới chế tạo được mười hai khẩu pháo. Mỗi một Trấn Thần Phong cần chế tạo 50 khẩu Phong Sào Trọng Pháo, như vậy tổng số cần chế tạo là 100 khẩu.
100 khẩu Phong Sào Trọng Pháo!
Lưới lửa sáng trắng khủng khiếp vừa rồi vẫn còn đang hiển hiện trước mắt, cho dù là phiên bản thu nhỏ đi nữa thì một trăm lưới lửa sáng trắng. . . Quả thật là biển lửa không ngoa chút nào!
Vừa tưởng tượng ra cảnh tượng cả bầu trời bị bao phủ bởi biển lửa sáng trắng, tất cả mọi người đều vô cùng kích động.
Tang Chỉ Quân hấp tấp tính toán: "100 khẩu đồng nghĩa với 2.000 người, chúng ta cần bổ sung người rồi."
Bàn Tử nói tiếp: "Đúng vậy, việc cần chuẩn bị sớm một chút, tìm người gấp gáp thế này có lẽ không dễ dàng cho lắm. Điều đó sẽ tạo ra rất nhiều khiếm khuyết. Còn có một vấn đề nữa."
Bàn Tử nhìn sang Sư Tuyết Mạn.
Sư Tuyết Mạn đáp: "Nói đi!"
Thấy được sức tàn phá của tháp pháo mới lúc vừa rồi, nàng đã quyết định dù thế nào đi chăng nữa cũng phải bố trí Phong Sào Trọng Pháo. Nếu thật sự có được 100 khẩu Phong Sào Trọng Pháo, Trấn Thần Phong sẽ biến thành làm một con nhím khổng lồ đầy lông nhọn, khiến cho kẻ địch không có cách nào đối phó.
Nàng biết chắc sẽ không hề dễ dàng, nhưng tính cách nàng quả quyết, một khi đã quyết định phải làm vậy thì sẽ dốc hết sức lực làm cho xong, không nề hà khó khăn. Khi quyết định trang bị Phong Sào Trọng Pháo, nàng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng vượt qua bất cứ khó khăn nào.
Bàn Tử nói: "Không riêng gì vấn đề nhân lực chế tạo tháp pháo, mà còn cả vấn đề về thợ thủ công. Chỉ dựa vào một mình lão Lý thì làm sao mà đủ, chúng ta cần nhiều thợ thủ công hơn nữa, nếu không thì 100 khẩu Phong Sào Trọng Pháo chẳng biết đến khi nào mới làm xong."
Sư Tuyết Mạn ngẫm nghĩ một lát, trong đầu đã ngay lập tức đưa ra quyết định: "Thành Thiên Tâm cho phép chúng ta điều động Nguyên Tu ở bất cứ nơi nào để bổ sung lực chiến đấu. Khương Duy, Tổ Diễm, hai người các ngươi dẫn người đi đến tất cả các thành quanh đây để tuyển nhận Nguyên Tu và thợ thủ công. Nguyên Tu cứ dựa theo tiêu chuẩn bình thường để tuyển, về phần thợ thủ công thì cứ nói trước cho đối phương biết chúng ta có quyền điều động, hơn nữa còn đổi người bằng Tuyết Dung Nham."
Khương Duy chấp hành tuyệt đối: "Chúng ta lập tức xuất phát!"
Nói trước cho đối phương biết bên phía mình có thể cưỡng chế trưng binh, sau đó lại dùng Tuyết Dung Nham để đổi người, đối phương sẽ không quá mức cản trở.
Về phần Tổ Diễm, bảo hắn đi chỉ là để gây sức ép. Không có một vị đại sư ra mặt, đối phương sẽ hoàn toàn không hề coi trọng.
Sư Tuyết Mạn quay sang nói với Bàn Tử: "Nhiệm vụ tháp pháo mới giao luôn cho ngươi, thời gian rất cấp bách. Sau này, phương diện tháp pháo giao cho ngươi phụ trách toàn bộ."
Chưa bao giờ gã có cảm giác giống như dòng điện chạy khắp cơ thể mình như thế này. Mặt đỏ bừng lên, gã vô cùng kích động: "Ta sẽ cố gắng làm tốt!"
Tại phái Tùng Gian, lần đầu tiên gã được giao trách nhiệm độc lập gánh vác một phương diện.
Giờ khắc này, viền mắt gã không hiểu sao lại ửng hồng, đáng tiếc A Huy không có ở đây. Bàn Tử ôm đầu lạnh run, quằn quại trong bùn lầy ngày ấy, cái đồ hèn hạ hám tiền tham tài ngày ấy, cái kẻ nhát gan chỉ biết trốn sau lưng Ngải Huy ngày ấy, cái thằng ranh lười nhác không muốn tu luyện không muốn chịu khổ ngày ấy, cuối cùng đã bắt đầu tự mình gánh vác một phương diện, cuối cùng đã có thể đứng thẳng trước mặt người khác.
Một trang cuộc đời nhát gan, lười biếng, đáng xấu hổ trước kia đã biến thành dĩ vãng, giờ là một trang mới đầy chói lọi.
Cuộc đời lần lượt lật sang từng trang mới, không một trang nào giống trang nào, nó luôn mong chờ mỗi một trang mới của mình lại tốt đẹp hơn.