Nham thạch dưới chân băng lãnh rét thấu xương, Ngải Huy cảm giác mình như đang đi lại bên trên cực địa băng nguyên.
Đi bao lâu rồi? Hắn không biết.
Thời gian trôi qua cũng tựa hồ rất kỳ quái, như thể dòng suối quanh co khúc khuỷu trong sơn cốc, rất khó nắm bắt. Dù Ngải Huy có phán đoán chuẩn xác đối với thời gian thì ở nơi này cũng trở nên mơ hồ không rõ.
Thử qua mấy lần không có kết quả, Ngải Huy không còn muốn lãng phí công sức mình nữa.
Không riêng gì thời gian, mà phương hướng cũng không cách nào phán đoán được. Đỉnh đầu hắn không có trăng sao, địa hình cũng không có không có bất kỳ đặc thù tham khảo nào. Nham thạch băng lãnh, cằn cỗi hoang vu không có bất kỳ dấu vết sinh mệnh.
Ngải Huy coi như đã từng trải đủ mọi nơi, lại chưa từng nghe nói qua có nơi kì quái như vậy.
Không có thảm thực vật, không có kiến, không có bất kỳ chấn động Nguyên lực nào, thậm chí ngay cả gió cũng không có. Ngoại trừ nham thạch màu đen lạnh như băng thì không còn gì khác, hoang vu như hư vô vậy.
Thật kỳ quái!
Hắn cứ tiến lên mà không có mục đích gì.
Không biết qua bao lâu, phía trước xuất hiện một vùng sáng nhạt.
Ngải Huy đần độn đi về phía trước, đột nhiên tinh thần tỉnh táo.
Như thể lữ khách bôn ba gian khổ liên tục suốt cả đêm, mỏi mệt không chịu nổi nhìn thấy ánh ban mai đầu tiên nơi chân trời phía xa, không có phấn khởi nào so được với ánh sáng nhạt này cả, làm cho cả người kích động hẳn.
Phấn khởi đột nhiên xuất hiện như một cỗ lực lượng rót vào thân thể của hắn, quét đi hết tất cả mỏi mệt.
Ngải Huy tăng thêm tốc độ, dốc sức liều mạng chạy như bay đến chỗ có ánh sáng. Hắn cảm giác mình còn chạy nhanh hơn cả một con báo săn, như một ngọn gió vậy.
Chung quanh càng ngày càng sáng ngời, hắc ám và hư vô dần dần bị hắn bỏ lại phía sau. Lúc này Ngải Huy sinh ra một ảo giác, như thể bản thân đã chạy xuyên qua giao giới tuyến Âm Dương.
Bỗng nhiên hắn dừng bước lại, cúi đầu nhìn xuống chân. Một màn xanh mởn ánh vào tầm mắt.
Đó chỉ là cây cỏ bình thường, nhưng lại sinh trưởng trên mặt đá màu đen.
Ngải Huy cẩn thận nhìn tới. Bụi cỏ này không có gì đặc biệt, như thể cỏ dại tùy ý thấy ven đường. Duy có một điểm bất thường, đó là nó không cắm rễ trong khe vỡ nham thạch, mà là từ đá mà ra, sinh trưởng ngay trên mặt đá. Kỳ thật chuyện này cũng không có gì đặc biệt, dù sao nham thạch có rất nhiều vi dưỡng cho thực vật. Ngải Huy cũng gặp qua không ít thực vật còn có thể biến sắt đá cứng rắn thành nước bùn mềm mại được đấy.
Ngải Huy thử lục lọi tên của cây cỏ này. Nhờ lần ở Man Hoang ban tặng mà hắn cũng được tính là nửa người trong nghề trên phương diện phân biệt thực vật này.
Rất nhiều cái tên hiện lên trong đầu hắn, lại bị hắn gạt đi cả. Nhìn qua thì cây cỏ rất quen, có điều lại không có đặc thù rõ ràng.
Ngải Huy lắc đầu, đại khái là một loại cỏ mới mà hắn không biết đi.
Hắn nhanh chóng ném đi nghi hoặc không có ý nghĩa kia ra sau đầu. Trong cánh đồng hoang vu cằn cỗi vô tận hắc ám này, có thể nhìn thấy sinh mệnh tồn tại với hắn đã là kích động lớn lao rồi.
Bước chân Ngải Huy cũng guồng nhanh hơn.
Xung quanh càng lúc càng nhiều sắc xanh, cũng càng trở nên sáng ngời. Ngải Huy không hiểu rốt cuộc ánh sáng đến từ nơi nào, dù sao trên đầu hắn cũng không có mặt trăng hay ngôi sao, mà chỉ toàn là hư không vô tận hắc ám.
Thật là một nơi kỳ quái.
Trong lòng Ngải Huy khẽ thì thầm không rõ là lần thứ mấy rồi.
Tiếp tục đi lên phía trước, cỏ xanh càng ngày càng rậm rạp, rất khó nhìn thấy mảng đá nham thạch đen trần trụi bên ngoài rồi. Địa thế bắt đầu nhấp nhô, không còn là bình nguyên vô tận nữa.
Chủng loại thực vật cũng nhiều hơn, hắn thậm chí còn phát hiện một lùm cỏ.
Đó là một lùm cỏ xoã tung mà tươi đẹp, như thể đuôi chó đỏ hồng được máu tươi nhuộm qua, cao tới hông Ngải Huy. Quanh nó nửa trượng, tuyệt không thấy cỏ dại nào, khiến nham thạch màu đen trần trụi lộ ra, đầy bắt mắt giữa đồng cỏ liên miên chập chùng này.
Từ xa Ngải Huy đã chú ý tới.
Lại là một loài thực vật hắn chưa từng gặp qua.
Phiến lá hình trái tim lớn hơn móng tay, phình ra như khí cầu màu đỏ. Cuống lá nhỏ như tơ tằm, khiến hắn không khỏi hoài nghi nếu mình bẻ gãy cuống, phiến lá hình trái tim màu đó có bay lên không trung như khí cầu đi xa mất hay không.
Hắn bẻ gãy một cuống lá mỏng, đáng tiếc phiến lá không bay lên không trung mà như bọt biển bị rã ra, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Khóm cây như khí cầu vậy?
Thật kỳ quái.
Ngải Huy lắc đầu, hắn chẳng muốn suy nghĩ nữa.
Nơi đây lộ ra cổ quái khắp nơi.
Ngay khi hắn chuẩn bị đi tiếp, bỗng nhiên cảm giác có thứ gì rớt xuống người mình. Hắn ngẩng đầu, vô số điểm sáng từ hư không vô tận lộn xộn rơi vãi xuống. Chúng mang theo ánh sáng nhạt, đạp phá đêm tối mà đi tới.
Tầm mắt lập tức trở nên trắng xoá, giống như một đợt tuyết rơi dày.
Ngải Huy vô thức xòe bàn tay ra, từng điểm ánh sáng nhạt rơi vào trong lòng bàn tay.
Điểm sáng lớn chừng hạt gạo toả ra hào quang nhu hòa rơi vào lòng bàn tay không có chút lạnh lẽo, còn mang chút ấm áp, thoải mái không nói ra được.
Ngải Huy như thể có lực hấp dẫn với mấy điểm sáng này. Tất cả điểm sáng chung quanh mấy trượng đều bay tới hắn, hình thành một vòng xoáy hơi yếu. Ánh sáng nhạt rơi vào trên người hắn, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, đồng thời có một dòng nước ấm chảy vào thân thể của hắn.
Bụp, bụp, bụp.
Tiếng bạo liệt dày đặc vang lên cách đó không xa.
Ngải Huy bị kinh động, vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy bụi cỏ màu đỏ có phiến lá như khí cầu kia nhao nhao nổ bung, biến thành từng cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi kiều diễm. Cuống lá mảnh khảnh như tơ tằm cuồng loạn vũ động, những cái miệng đỏ kia cũng linh hoạt theo đó mà bắt lấy ánh sáng nhạt bay xuống. Chúng nó giống như bầy rắn cuồng loạn nhảy múa, mau lẹ tinh chuẩn, ngạc nhiên hơn là giữa những sợi tơ đó không bị rối vào nhau.
Chúng nó đầy tham lam mà khát khao, như thể chờ đợi đã lâu.
Bụi cỏ màu đỏ mới vừa rồi còn xoã tung đáng yêu, lúc này đã trở nên yêu dị kinh hãi.
Không chỉ là bụi cỏ, thảm cỏ xanh rậm rạp nơi mặt đất lúc này cũng đã thay đổi, trở nên dữ tợn hẳn. Phiến lá xanh điên cuồng phiêu động như những cánh tay cuồng nhiệt, liều mạng bắt lấy ánh sáng nhạt.
Đồng cỏ trên núi cao yên tĩnh tường hòa đột nhiên trở nên dữ dằn mà yêu dị, như thể đàn thú nghe thấy được mùi máu tươi.
Đợt "Tuyết rơi dày" không bao lâu, chỉ chừng hai mươi hơi thở thì biến mất. Tới không hề có dấu hiệu, đi cũng dứt khoát không kém.
Đột nhiên tầm mắt Ngải Huy lại lần nữa thoáng đãng lại. Đồng cỏ mới vừa rồi còn điên cuồng khát máu đã trở lại vẻ yên tĩnh tường hòa như trước, bụi cỏ yêu dị một lần nữa trở nên xoã tung đáng yêu. Mọi thứ đều biến hóa nhanh đến mức Ngải Huy cũng hoài nghi đó chỉ là ảo giác của mình, nhanh đến mức còn chưa kịp mộng mị đã tỉnh táo lại.
Đáy lòng Ngải Huy không hiểu sao chợt lạnh lẽo.
Cảm giác vừa rồi không phải là mộng mị.
Bụi cỏ cách đó không xa cao thêm một đoạn, cỏ xanh dưới chân cũng dày đặc thêm vài phần.
Chỉ mới hai mươi hơi thở ngắn ngủn vừa rồi.
Thật sự là một nơi kỳ quái.
Ánh mắt Ngải Huy đảo qua bốn phía, trong lòng âm thầm đề cao cảnh giác.
Cho dù bộ dáng điên cuồng của cỏ xanh và bụi cỏ khiến hắn có chút sợ hãi, nhưng hắn cũng có được lợi ích không nhỏ. Hắn có thể cảm nhận bước chân mình thêm nhẹ nhàng, từng dòng nước ấm chảy tràn trong cơ thể hắn. Đến khi hắn tiêu hóa xong dòng nước ấm hấp thu được này, thực lực của hắn có thể cao hơn một tầng.
Hắn không ở lại, mà quyết định đi tới.
Ven đường, hắn gặp được thêm nhiều thực vật mới, các loài hoa dại đủ màu sắc bắt đầu xuất hiện trên thảo nguyên. Thảo nguyên đơn điệu ban đầu đã trở nên sặc sỡ nhiều màu. Ngải Huy cũng không biết tên gọi của mấy hoa dại kia, nhưng hắn không quá để ý.
Càng đi vào, càng có thể thấy nhiều bụi cỏ hơn. Hình dạng chúng nó cũng thiên kì bách quái, đủ chủng loại khiến Ngải Huy được mở rộng tầm mắt. Hắn hầu như không nhìn thấy hai bụi cỏ giống nhau qua, tựa hồ mỗi bụi cỏ đều độc nhất vô nhị.
Trong lúc này, Ngải Huy cũng gặp được ba đợt "tuyết rơi dày"
Ba đợt "tuyết rơi dày" cũng khác biệt nhau, có óng ánh màu lam, có rất nhiều điểm sáng lục sắc như bảo thạch, còn có một đợt màu đỏ nhàn nhạt. Thời gian cách quãng giữa ba đợt "tuyết rơi dày" không có quy luật gì đáng nói, thời gian dài ngắn cũng không giống nhau. Dài nhất tới hơn bốn mươi hơi thở, mà ngắn nhất chính là đợt có màu lục, chỉ bảy hơi thở thì chấm dứt.
Ngải Huy không biết rốt cục những điểm sáng kia là gì, nhưng hiển nhiên những đợt "tuyết rơi dày" kì lạ này chính là căn bản bồi dưỡng mảnh đại địa kỳ lạ này.
Dù sao chung quanh đều đầy cổ quái.
Chung quanh không còn là thảo nguyên đơn điệu nữa, mà còn tùy ý có thể thấy được đại thụ che trời, dây leo màu sắc diễm lệ cùng bụi cỏ rải rác. Nhưng mà dù Ngải Huy với kiến thức rộng rãi lại không nhận biết được một gốc cây nào. Hình dạng chúng nó đều thiên kì bách quái, không hề giống nhau.
Có cây thẳng tắp như kiếm, thân cây lóng lánh ngân quang như thể cự kiếm chỉ thẳng lên bâu trời. Phiến lá cây lại như từng đám mây màu trắng, mờ mịt sương mù.
Có cây nhánh lại mềm mại như con rắn, cuộn thành từng mảng tròn tròn. Chỉ đến đợt "tuyết rơi dày" chúng mới giãn ra, kết thành từng tấm lưới lớn.
Hiện tại Ngải Huy đã chắc chắn, ngoại trừ cỏ xanh ngoài rìa kia thì những thực vật khác tuyệt sẽ không xuất hiện hai gốc cây giống hệt nhau.
Thế giới kỳ quái trước mắt khiến Ngải Huy có một cảm giác không chân thật vô cùng mãnh liệt.
Hắn chưa từng nghe nói có nơi như vậy, có lẽ thế giới trước mắt này chỉ có thể xuất hiện trong truyện cổ tích.
Đáng tiếc, hắn hiển nhiên không phải ở trong truyện cổ tích. Bởi vì thế giới này không chỉ kỳ quái, mà còn tràn ngập nguy hiểm.
Nguy hiểm hơn cả Man Hoang.
Ngải Huy cẩn thận đi trên mặt đá. Nham thạch màu đen mà hắn chán ghét trước kia lại trở thành thứ hắn thích nhất, mà cảm giác lạnh đến thấu xương kia hiện tại cũng khiến hắn cảm thấy an tâm.
Cỏ xanh mênh mông bát ngát lúc trước hầu như tuyệt tích ở nơi này.
Ngải Huy đã rõ, thực vật nơi đây tiến hóa tựa hồ chỉ có một mục đích, chính là bắt lấy những "bông tuyết" rơi vãi trên bầu trời kia. Đương nhiên đó là đồ ăn của chúng nó. Trong phiến khu vực này, cỏ xanh không cách nào sinh tồn được. Những thực vật hình dạng kỳ quái hơn, thể tích khổng lồ hơn mới trổ đủ tài năng giành chiến thắng.
Rất nhanh, Ngải Huy ý thức được, chúng nó có thể thắng cả con người. Không phải vì chúng nó có thể tích khổng lồ, mà là kỹ xảo "săn mồi" của chúng mới là kinh người.
Ngải Huy tận mắt nhìn thấy dây leo vằn vện màu máu làm sao xoắn giết một gốc cây có lá giống như lông chim màu nâu, phát ra âm thanh ha ha trầm thấp. Dây leo vằn vện màu máu như con rắn cạp nong linh hoạt quấn quanh thân cây màu nâu đất. Lá cây màu nâu lại như dao găm cắm vào dây leo huyết sắc vặn vện. Chất lỏng đỏ như máu từ trong dây leo ồ ồ chảy ra, bị cây thấp có lá màu nâu kia cắn nuốt mất. Nhưng dây leo vẫn chậm chạp kiên định quấn quanh thân cây, không ngừng buộc chặt, rồi siết chặt lấy thân cây.
Cây thấp ào ào rung rinh, phát ra tiếng kêu quái dị dồn dập, càng lúc càng có nhiều lá cây đâm vào dây leo, thôn phệ chất lỏng trên dây leo.
Dây leo càng quấn càng chặt, khảm sâu vào thân cây. Lúc này, thân cây thấp đã đứt đoạn ra từng khúc. Mỗi đoạn lại biến thành một hạt giống, bắt đầu điên cuồng đâm chồi.
Trong đợt đấu sức này, cuối cùng dây leo vằn vện đã chiến thắng. Cây thấp kia ầm ầm ngã xuống, trở thành một bữa ăn ngon.
Dây leo vằn vện màu máu kia cũng biến thành dây leo có vằn màu vàng.
Nó theo dõi Ngải Huy.