Bóng hình An Mộc Đạt mơ hồ, tầng tầng Nguyên lực kinh người quay chung quanh người ông, không ngừng cuồn cuộn.
Mắt Đế Thánh sắc lẻm, đâm xuyên qua những tầng nguyên lực, nhìn thấy rất rõ ràng.
Hắn khẽ thở dài, như tiếng chuông du dương, vang vọng Thần chi huyết.
An Mộc Đạt bên trong biển nguyên lực, quanh người là một vầng ánh sáng năm màu nhàn nhạt xán lạn như lửa, đó là da thịt của ông đã bắt đầu tan rã thành Nguyên lực, bay ra.
Hoàn toàn rời khỏi sự ràng buộc của nhân sinh, Tông Sư là sinh vật hoàn mỹ nhất của thế giới này, dù đến lúc cuối khi mất mạng, cũng vẫn tuyệt mĩ như thế.
Đế Thánh tự nhiên thấy bực, hừ lạnh: "An Mộc Đạt, đáng vậy sao? Chỉ vì đám ngu xuẩn kia? Mở mắt ra đi An Mộc Đạt, nhìn cho rõ những kẻ ngươi bảo vệ xem đó là hạng người gì? Nếu đó là trẫm, bọn chúng đừng mơ kẻ nào sống sót!"
Đế Thánh khinh thường An Mộc Đạt.
Dưới cái nhìn của hắn, Ngũ Hành Thiên thất bại, vô cùng liên quan với việc An Mộc Đạt không hề làm gì cả. Nếu đó là hắn, tuyệt đối sẽ không cho phép quyền lực rơi vào tay đám Trưởng Lão Hội chó má kia, nếu có kẻ không nghe lời, hắn sẽ giết ngay không chút chần chừ. Thế gia cái gì, tân dân cái gì, trong mắt hắn, đều chẳng khác gì giun dế.
Thân là Tông Sư, ngoài ta làm gì còn ai!
Ý chí của hắn, chính là Thần chi huyết.
Nhưng ngày hôm nay, Đế Thánh lại sinh ra chút kính ý với An Mộc Đạt. Lão già này quá mềm yếu, lòng dạ đàn bà, lúc nào cũng để mình bị tình nghĩa làm khó, nhưng lại không phải hạng người thiếu dũng khí và dám gánh vác.
Thế nhân chỉ biết thán phục dư huy cuối cùng của Tông Sư, nhưng không ai biết, An Mộc Đạt đang phải chịu đựng sự đau đớn như thế nào. Tông Sư tuy cũng không thể thoát khỏi cửa ải sinh tử, nhưng không phải là không có cách để khiến cho việc ấy trở nên dễ chịu. Gần đây Đế Thánh đã cảm ngộ được điều ấy, nó mới chính là cơ hội cuối cùng của Tông Sư, cũng là món quà lớn nhất mà một Tông Sư có được.
An Mộc Đạt lên cấp Tông Sư đã rất lâu năm, lâu hơn hắn và Đại Cương rất nhiều, không thể không biết điều này.
Nhưng An Mộc Đạt đã chọn từ bỏ cơ hội cuối cùng đó của mình, để giúp đám ngu ngốc kia.
Đế Thánh cảm thấy vừa thương hại vừa giận dữ. Đường đường một Tông Sư, lại vì đám bùn nhão không đỡ nổi tường đó mà hi sinh cơ hội cuối cùng của mình.
Thật quá ngu xuẩn!
Bóng người trong biển nguyên lực không hề dao động, An Mộc Đạt sang sảng cười, như một thanh niên chỉ mới hai mươi tuổi: "Người thông minh mới làm được chuyện thông minh. Ta không đủ thông minh, chỉ có thể làm điều mình thích."
Đế Thánh đầy trào phúng, giọng sắc lẻm: "Thích? Ha ha, thực là buồn cười! Tại sao người ta trở thành Tông Sư? Có thiên phú mạnh nhất, chăm chỉ nhất, may mắn nhất, mới trở thành được Tông Sư, không phải là để nắm thế giới này vào trong tay hay sao?"
An Mộc Đạt hờ hững: "Thế giới của ta đã ở trong tay ta."
Đế Thánh không buồn đôi co thêm nữa: “Vậy tới đây đi, An Mộc Đạt, thời gian của ngươi đã không còn nhiều. Nếu chút giãy dụa cuối cùng của mình Tông Sư cũng không làm được, vậy thì thật là làm người ta sợ hãi. Trẫm cũng đang rất tò mò, không biết cảm giác giao thủ với Tông Sư là như thế nào."
"E là đã làm ngươi thất vọng."
Giọng An Mộc Đạt vui vẻ.
Đế Thánh sửng sốt.
Ba, một tiếng vỡ nhẹ vang lên, rơi vào trong tai Đế Thánh trong tai. Đế Thánh biến sắc, sau một khắc, một luồng sáng chói mắt bao phủ lấy hắn.
Biển nguyên lực của An Mộc Đạt nổ tung.
Một điểm gợn sóng, từ trên bầu trời Thần chi huyết hiện ra, sau đó từ từ tản ra bốn phía.
Thần tu bên dưới ngơ ngác nhìn lên, qua một hồi lâu, mặt ai nấy đều rõ vẻ hoảng sợ.
Nguyên lực, tất cả đều là Nguyên lực.
Đế Thánh xuất hiện cách đó mấy trăm dặm, mặt tái nhợt, mở bàn tay, những đốm đủ màu hiện ra rõ mồn một, trông rất kinh khủng.
Hắn sầm mặt, đầy giận dữ, nhưng đó là tự giận bản thân mình.
Bị chơi xỏ!
Biển nguyên lực rầm rầm bùng ra khắp xung quanh.
An Mộc Đạt căn bản không định đánh một đòn tối hậu này lên người hắn, mà là đánh cả Thần chi huyết.
Tới lúc này hắn mới nhớ ra, nguyên lực quanh người An Mộc Đạt cực kì nồng đậm.
Vì sao lại có Nguyên lực nồng đậm đến như thế?
Những đốm năm màu trong tay to cỡ đồng xu nho nhỏ, như những đốm sáng đủ màu không ngừng lưu chuyển, sáng sủa đẹp đẽ.
Đế Thánh cảm nhận được những cái đốm đó đang không ngừng hút đi nguyên lực trong không khí, và to dần ra. Mắt hắn sáng lên, thú vị nhỉ, An Mộc Đạt đây là muốn bắt chước đặc tính khuếch tán của Huyết độc đây mà.
Quả không hổ là Tông Sư già nhất.
Những đốm sáng là vết thương do việc nguyên lực bị ăn mòn tạo ra, nguyên lực An Mộc Đạt phóng ra có kết cấu rất phức tạp và kỳ lạ. Nó là một loại vòng tròn Ngũ Hành, đủ cả năm loại thuộc tính, kết cấu rất tinh xảo.
Những vòng ngũ hành này không ngừng lưu chuyển, mỗi một vòng là một cái vòng xoáy, không ngừng hút Nguyên lực chung quanh vào, bất kể đó là loại nguyên lực gì.
Nó sẽ không ngừng lớn mạnh lên.
Đế Thánh là người cực thông minh, chỉ trong chớp mắt đã nghĩ ra nguyên lực quanh người An Mộc Đạt là từ đâu mà có.
Trên đường đi, có lẽ tất cả nguyên lực trên đường đều đã bị An Mộc Đạt lấy sạch, bây giờ e là Thải Vân Hương, Ngân Vụ Hải, đã bị thay đổi gần như giống với Cựu Thổ luôn rồi.
Mình đã đánh giá thấp An Mộc Đạt!
Lửa giận trong mắt Đế Thánh tiêu tan không ít, mặt vẫn âm trầm, trong lòng cảm thấy bội phục. Chưa bao giờ đặt mục tiêu lên người hắn, mà là đặt lên Hỏa Liệu Nguyên và Hoàng Sa Giác, quả là cao thủ. Không tiếc lấy hết nguyên lực của Thải Vân Hương, Ngân Vụ Hải ra để đấu, tàn nhẫn như vậy, mới là Tông Sư a.
Mặt Đế Thánh hiện lên ý cười, mấy năm nay An Mộc Đạt quả là không ở không nhỉ, loại vòng tròn nguyên lực ngũ hành này, chính là mấy năm nay chuẩn bị để đối phó Thần chi huyết đây chứ gì.
Vì nó có thể chống được sự ăn mòn của Huyết Linh lực.
Đế Thánh đã dự liệu ra biển nguyên lực kia sẽ gây nên tai nạn khủng khiếp như thế nào cho Thần chi huyết , và nó sẽ tiếp tục quét ngang cả Hoàng Sa Giác.
Vòng nguyên lực của An Mộc Đạt, sẽ nuốt chửng tất cả nguyên lực xung quanh, để làm cho nó mạnh hơn.
Thổ Nguyên lực Hoàng Sa Giác tuy không sánh được với trước đây, nhưng vẫn còn lại rất nhiều, Hỏa Liệu Nguyên cũng còn rất nhiều Hỏa Nguyên lực. Những Thổ Nguyên lực và Hỏa Nguyên lực này, sẽ trở thành đồ ăn cho vòng Ngũ Hành.
An Mộc Đạt thực là rất vừa ý nhược điểm của Huyết độc a.
Nếu Nguyên lực chỉ có một loại, sẽ dễ dàng bị Huyết độc lây nhiễm. Song nếu chủng loại nguyên lực nhiều hơn, sẽ không dễ bị lây nhiễm nữa. Nếu Hoang thú có năm loại Nguyên lực, Huyết độc sẽ mất đi tác dụng. Đây là lý do Huyết độc không lan tràn được trong Man Hoang, vì đa phần Hoang thú và thực vật Man Hoang đều ẩn chứa nhiều loại Nguyên lực.
Khi Nguyên lực của Hoàng Sa Giác, Hỏa Liệu Nguyên hoàn toàn biến thành vòng ngũ hành của An Mộc Đạt, thì chính là lúc Thần tu khó đường sống sót.
Huyết Thụ không được một loại nguyên lực bất kì nuôi nấng, sẽ chết héo, dẫn tới không có quả ngọc để thu hoạch. Đối với Thần quốc bây giờ, không có quả ngọc, sẽ ảnh hưởng tới cả căn cơ. Huyết Thú sẽ không có đồ ăn, sẽ chết dần, dẫn tới không có Huyết tinh. Không có quả ngọc và Huyết tinh, Thần tu không thể nào tu luyện được.
Đáng tiếc, An Mộc Đạt, ngươi đã tính sai.
Tại sao ngươi lại nghĩ trẫm không biết gì về Ngũ Hành Nguyên lực?
Đế Thánh nghĩ tới một người, cười gằn.
Hắn không chỉ biết rành về Ngũ Hành Nguyên lực, mà cũng biết rõ nhược điểm của huyết độc, xưa nay chưa bao giờ dừng việc cải tiến huyết độc.
Không sai, vòng ngũ hành của An Mộc Đạt phức tạp hơn những gì hắn biết về nguyên lực Ngũ Hành, nhưng Đế Thánh không hề nghĩ mình không phá được. Hắn nghiên cứu về Ngũ Hành Nguyên lực rất kĩ, hiểu rõ hơn người thường rất nhiều, rất tự tin về mặt này.
Đế Thánh mặc kệ cơn bão vòng ngũ hành sẽ nhanh chóng càn quét tới Hoàng Sa Giác Hỏa Liệu Nguyên, mặc kệ Thần tu sẽ bị áp chế, vì đó chỉ là tạm thời, chỉ cần hắn phá được vòng Ngũ Hành, Hoàng Sa Giác Hỏa Liệu Nguyên sẽ trở lại như cũ.
Vòng ngũ hành này của An Mộc Đạt là vòng ngũ hành hoàn mỹ nhất, xuất sắc nhất mà hắn từng thấy, nếu hắn phá được nó. . .
Hắn bỗng cảm thấy hưng phấn, vì hắn nghĩ ra được, nếu phá được vòng ngũ hành này, hắn sẽ thu hoạch được rất rất nhiều.
Đến lúc đó, Man Hoang chưa bao giờ với tới, sẽ mở rộng vòng tay ra với hắn.
Tới lúc đó, huyết độc sẽ tràn khắp Man Hoang, vào từng ngõ ngách, nghĩ tới Man Hoang vô tận với Hoang thú vô tận đều nằm trong bàn tay mình, trong lòng hắn hừng hực, bản đồ thời tu chân sẽ được phục hồi trong tay hắn.
Không, hắn còn muốn đưa Man Hoang đi xa hơn nữa.
Đế Thánh ngửa mặt lên trời cười dài: "Ha ha ha ha. . ."
An Mộc Đạt đã không làm hắn thất vọng!
Là Tông Sư cơ mà, làm sao làm hắn thất vọng được!
Tiếng cười khiến biển nguyên lực càng thêm gầm gào cuồn cuộn, vô cùng dọa người.
Hắn tin rằng An Mộc Đạt cũng biết điều này, cũng biết lộ vòng ngũ hành ra trước mặt hắn là vô cùng nguy hiểm, nhưng An Mộc Đạt vẫn làm, chính là để kéo dài thêm một chút thời gian cho đám phế vật kia.
Đế Thánh không thể hiểu nổi cái kiểu hi sinh này, thêm tí tẹo thời gian ấy vậy thì sao? Thay đổi được cái gì? Không thay đổi được cái gì cả. Không lẽ An Mộc Đạt nghĩ, cho đám Trưởng Lão Hội đó thêm tí thời gian, thì sẽ có thêm một phần thắng à?
Không có đâu.
Thân là Tông Sư, mà không làm gì được, thực là buồn cười, ngu xuẩn.
Đế Thánh hắn, sẽ không ngu xuẩn buồn cười như thế, vụ đánh cuộc này, hắn chấp nhận! Hắn sẽ phá vòng ngũ hành của An Mộc Đạt trong thời gian ngắn nhất, bởi vì hắn là người mạnh nhất của thời đại này.
Không, không chỉ trong cái thời đại này!
Hắn muốn trở thành người vĩ đại nhất từ trước đến nay, vượt qua cả những người tu chân kia trong truyền thuyết!
Giữa cơn bão nguyên lực đang tản ra khắp nơi đã trống rỗng, Tông Sư không còn nữa.
Đế Thánh rất vui vẻ nhìn những nốt lốm đốm trong bàn tay, cười ha hả: "An Mộc Đạt, cảm ơn món quà của ngươi. Ngươi sẽ sớm nhìn thấy sự hi sinh của ngươi là hoàn toàn không có ý nghĩa, chẳng mấy chốc sẽ thấy lũ người đó còn rác rưởi hơn ngươi nghĩ."
Hắn biến mất, sau một khắc, xuất hiện trên bầu trời quân doanh của Diệp Bạch Y.
"Diệp khanh, An Mộc Đạt đã chết, tiến công đi."
Đế Thánh lạnh lùng nhìn phòng tuyến Bắc Hải, trong mắt loé ra sự khinh thường, và thương hại!
Dưới chân hắn, vạn ngàn tướng sĩ đã quỳ xuống.
Trẫm mới là Tông Sư!
Đế Thánh từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống, sau đó từ từ biến mất.
Cơn bão nguyên lực đang gào thét xa xa.