Mục Lôi khẽ bàng hoàng, một đường đi không gặp chướng ngại gì cả.
Lần này còn có Dư thúc, lão quản gia Lục phủ đi theo. Như vậy đủ chứng minh Lục phủ coi trọng chuyến đi này thế nào. Có Dư thúc, cũng chứng tỏ được thân phận, cho nên các thành chủ ven đường đều dùng lễ mà đưa tiễn, còn đặc biệt phái người hộ tống theo một đoạn đường. Ở thời điểm này, không ai đui mù lại đi đắc tội lới Lục phủ.
Thời gian còn lại của An Mộc Đạt Tông sư không còn nhiều, còn chưa biết Diệp phu nhân có chống lại Đại Cương hay không? Nếu như quả thật ngày sau Đại Cương chiếm đoạt vùng Thiên Ngoại Thiên, đắc tội với Lục phủ không khác gì tự chặt lấy đường lui của mình.
Còn chuyện xuất hiện một vài tên tiểu mao tặc đui mù, Mục Lôi vừa thả ra khí thế thì đối phương đã hoảng sợ đến mức tè cả ra quần.
Áp giải lượng hàng hóa lớn đến nơi rất xa như vậy, nếu không phải Lục Thần nhờ cậy thì Mục Lôi nhất định từ chối rồi. Thế nhưng Lục Thần đã từng cứu mạng hắn, cho nên y đã nhờ cậy, hắn không cách nào từ chối được.
Hắn híp mắt, dựa người trên lưng Đà Bồn thú chở hàng, trên người được phủ kín bởi một tấm da thú, thân thể hắn cũng khẽ lắc lư theo từng bước chân của Đà Bồn thú. Ánh mặt trời rơi xuống da thú, tấm da lông màu nâu bóng loáng dưới ánh mặt trời lại nổi lên từng tầng ánh sáng lộng lẫy hoa lệ. Trên người Mục Lôi không có nửa điểm sát khí, nhìn qua như một con mèo lớn lười biếng mà thôi.
Những người khác trong đội ngũ lại tận lực cố gắng không gây ra tiếng ồn. Tính khí Mục sư là không tốt lắm.
Không lâu sau, tham tiếu dò xét trở về bèn nhanh chóng thấp giọng bẩm báo bên tai Dư thúc. Nghe xong, Dư thúc đến cạnh Đà Bồn thú nói: “Mục sư, phía trước là doanh địa Nịnh Mông.”
Mục Lôi ồ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, ngồi thẳng người lên, nhìn về phương hướng xa xa.
Một doanh địa đơn sơ hiện ra nơi phía xa chân trời. Chỉ có thể nhìn ra hình dáng mơ hồ của nó, tựa như là một vết sẹo nơi đường chân trời. Nếu không chú ý hoặc ánh mắt không đủ sắc bén thì rất khó phát hiện ra.
Thật sự đơn sơ quá.
Hắn thoáng chút thất vọng.
Trên đường đi, bọn hắn nghe được không ít tin tức về doanh địa Nịnh Mông, thậm chí còn gặp được rất nhiều Nguyên tu từ doanh địa Nịnh Mông trở về. Mà dường như Dư thúc cũng rất lưu tâm đến chuyện tin tức nơi này, không tiếc tiền tiêu phí một cái giá lớn để có được thu hoạch nhanh chóng nhất.
Nghe nhiều nhất là chuyện mọi người rất tán thưởng Trọng Vân Chi Thương. Nguyên tu nào đã nhìn qua thì đều khen không dứt miệng, đều vì không trúng tuyển mà tiếc nuối. Nhưng đánh giá về Lôi Đình Chi Kiếm lại chia thành hai cực đối lập. Có người cho rằng Ngải Huy không hổ là Lôi đình Kiếm Huy, khai sáng ra một tiền lệ chưa từng có, nhưng càng có rất nhiều nguyên tu nữa lại cho rằng Lôi Đình Chi Kiếm chẳng qua chỉ là cố làm ra vẻ huyền bí.
Toàn bộ Lôi Đình Chi Kiếm cũng chỉ vỏn vẹn có ba trăm, điểm nàylại lập tức khiến tất cả mọi người không cho là đúng.
Nhưng không ai dám cười nhạo đấy.
Cho dù đứng ở góc độ nào đi nữa, thì Ngải Huy cũng là Lôi Đình đại sư đầu tiên. Địa vị như vậy, Nhạc Bất Lãnh có thể cười nhạo, phê bình Ngải Huy, những người khác thì có tư cách gì?
Nhạc Bất Lãnh đột nhiên xuất hiện cũng khơi dậy một trận bàn tán xôn xao. Yên lặng nhiều năm như vậy, mọi người còn cho rằng lão đã chết rồi, không nghĩ tới lão vẫn còn sống. Năm đó, gia chủ Tổ gia để Tổ Diễm bái nhập làm môn hạ của Nhạc Bất Lãnh đã khiến rất nhiều người nhìn vào không hiểu.
Hôm nay xem ra, hành động của gia chủ Tổ gia là sáng suốt đến cỡ nào đấy. Tổ Diễm trở thành dòng độc đinh còn sống sót của Tổ gia, còn Nhạc Bất Lãnh cho dù gian nan cỡ nào cũng không vứt bỏ Tổ Diễm.
Người bình thường nhìn đến thì thấy, tuy thực lực Nhạc Bất Lãnh không được tốt lắm, nhưng lại trọng nghĩa trọng tình, là một sư phụ tốt.
Chỉ có những đại sư thành danh nhiều năm như Mục Lôi mới biết Nhạc Bất Lãnh là một nhân vật có bao nhiêu hung ác. Nghe được Nhạc Bất Lãnh đang ở tại doanh địa Nịnh Mông khiến Mục Lôi không tự chủ mà xốc lên tinh thần. Về sau nghe thấy tin tức Nhạc Bất Lãnh đã cùng Trọng Vân Chi Thương rời đi, Mục Lôi mới cảm thấy được thả lỏng đi nhiều.
Trong đám thế hệ đại sư bọn hắn, Nhạc Bất Lãnh chính là một trong những kẻ khiến mọi người kiêng kị nhất, khiến người ta không muốn gặp phải nhất đấy.
Tất cả mọi người đều biết chuyện Nhạc Bất Lãnh muốn đánh bại Đại Cương. Ban đầu mọi người còn cười nhạo lão, càng về sau này thì không ai còn dám cười nhạo nữa. Đối mặt với Đại Cương, Mục Lôi không sinh ra được nửa điểm phán kháng trong lòng, thế nhưng Nhạc Bất Lãnh lại vẫn luôn không từ bỏ, vẫn chưa từng sợ hãi.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, có lẽ Nhạc Bất Lãnh không phải là đối thủ của Đại Cương, thế nhưng lại là người tiến gần tới Đại Cương nhất.
Mục Lôi thản nhiên nói: “Chúng ta đều qua đó đi, đều phải giữ vững tâm thần.”
Thật ra không cần hắn phân phó, tinh thần mọi người đều rung lên. Mấy người này cùng nhau trải qua đường xá xa xôi, tinh thần mọi người đều có chút mỏi mệt, khi thấy gần đến đích thì tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn. Nhưng nhìn doanh địa nơi xa kia lại dị thường đơn sơ, tâm tình mọi người đều nguội lạnh đi phân nửa.
Lục phủ ở Phỉ Thúy Sâm có quyền thế ngập trời, đám hạ nhân bọn hắn đều đã từng nhìn thấy qua rất nhiều chuyện trên đời. Cho nên phải chạy một quãng thật xa, để đến một nơi tàn phá như vậy thì lập tức cảm thấy vô cùng thất vọng.
Dư thúc nhìn thấy vậy, lạnh mặt quát lớn: “Lát nữa đều phải thành thật một chút, giữ vững tinh thần. Quy củ trong phủ mọi người đều biết, nếu kẻ nào làm hỏng chuyện của ta, thì cũng không cần phải trở về nữa.”
Mọi người chợt rùng mình, vội thu lại vẻ ngạo mạn trên mặt.
Địa vị Dư thúc trong phủ cực cao, là một trong những người được gia chủ tín nhiệm nhất.
Lần này vì lo lắng tới an toàn, hộ vệ cũng được chọn lựa rất kĩ. Hộ vệ trong phủ chỉ có hơn mười người mà thôi, những hộ vệ khác phần lớn là lựa chọn kỹ lưỡng từ những thương hội phụ thuộc Lục phủ, hiểu rõ đến tận gốc rễ. Trước khi bọn hắn đi đã được dặn dò rất kĩ, dám cả gan không nghe lời lão quản gia thì nhất định sẽ bị hung hăng chỉnh đốn.
Dựa theo độ tuổi và tư cách, Dư thúc sẽ không phải lặn lội đường xa khó nhọc đến đây mới phải.
Lần này là Dư thúc chủ động xin đi. Lão mười phần cảm kích đối với Ngải Huy, nếu không có Ngải Huy, thì tiểu thư đã gặp phải bất trắc khi tấn chức đại sư. Huống hồ Ngải Huy còn là vị Lôi Đình đại sư đầu tiên, thành tựu như vậy đã có thể sánh ngang với Côn Luân Thiên Phong.
Ngải Huy đã bước qua cánh cửa đại sư. Theo thời gian, thực lực hắn cũng từng bước tăng lên.
Đối với người bình thường mà nói, đại sư là cao cao không thể với tới, là mục tiêu phấn đấu cả đời. Thế nhưng trong mắt thế gia, đại sư chẳng qua chỉ mới là khởi điểm của con đường cường giả.
Trở thành một vị đại sư, chẳng qua chỉ là vừa mới bắt đầu của con đường cường giả.
Nhưng chỉ có tham gia vào hàng ngũ đại sư thì mới có thể trùng kích vào Tông sư được. Đây là một cuộc chiến dài dằng dặc và đầy khốc liệt. Từng thế hệ thiên tài tựa như một dòng sông chảy siết, liên tục không ngừng, nhưng có thể trở thành Tông sư lại không được một người trong cả vạn người.
Ngải Huy đáng giá để Lục phủ coi trọng.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Mục Lôi khẽ kêu một tiếng, trên mặt lộ vẻ kinh sợ.
Không riêng gì hắn, mà tất cả mọi người trong thương đội xung quanh Dư thúc, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
…………….
Trong nội doanh của doanh địa Nịnh Mông, bầu không khí khẩn trương.
Lần tiếp theo này của bọn hắn, là bắt đầu thử nghiệm Thất kiếm hợp nhất. Đây cũng là lần đầu tiên bọn hắn tiến hành loại tu luyện này.
Cho tới hôm qua, bọn Cố Hiên mới biết được hóa ra ngoài chuyện là một tòa Kiếm tháp riêng biệt, thì kiếm quang của bảy tòa Kiếm tháp còn có thể hợp lại làm một với nhau.
Toàn bộ Lôi Đình Chi Kiếm đều cảm thấy phấn khởi không thể hiểu được.
Hệt như Thiên Quyền, kiếm quang của Thiên Tuyền tháp đã vượt xa tưởng tượng của bọn hắn. Nếu Thất kiếm hợp nhất, thật sự là công kích kinh khủng đến nhường nào!
Nếu như bọn hắn có thể hoàn thành, đây tuyệt đối là một cuộc lật đổ!
Độ khó khăn của Thất kiếm hợp nhất rất cao, cũng chính là một cuộc lật đổ đấy!
Bảy tòa Kiếm tháp, thấp nhất có ba tầng, cao nhất có chín tầng, tổng cộng có bốn mươi hai tầng, mỗi tầng sáu người, cộng lại là hai trăm năm mươi hai người. Lúc ấy mọi người còn cười nói, đã là đồ ngốc còn phải có hai tên, là con số may mắn đến cỡ nào chứ!
Hai trăm năm mươi hai người, cần phải hành động nhất trí với nhau, đồng thời xuất kiếm, khó khăn thế nào có thể thấy được.
"Chuẩn bị!"
Thanh âm nhàn nhạt của Ngải Huy không lớn, nhưng lại như tiếng sấm thoáng qua, nổ tung bên tai tất cả mọi người. Tất cả đều như gặp đại địch, tập trung tinh thần, tu luyện nhiều lần như vậy đã khiến bọn hắn thuần thục dị thường.
"Kiếm lên."
Một tiếng ra lệnh, tất cả nguyên tu đều đồng thời giơ trường kiếm trong tay lên.
Năm tòa Kiếm tháp lóe lên ánh sáng âm u, nhưng hai tòa khác lại không có phản ứng. Ánh sáng của ánh kiếm ở năm tòa tháp nhanh chóng ảm đạm đi.
Đã thất bại!
Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý trước, nhưng xuất sư bất lợi khiến mặt mày mọi người cũng không tốt.
Sắc mặt tháp chủ của hai tòa Kiếm tháp không được thắp sáng đen lại như đáy nồi, cố gắng kìm nén không chửi ầm lên.
"Nghỉ ngơi một chút lại tiếp tục."
Giọng nói của Ngải Huy tựa như một chậu nước đá dội thẳng xuống đầu, cơn tức giận của mọi người lập tức tiêu tan.
…………………..
Phù.
Mục Lôi vô thức mà thở dài ra một hơi. Vừa rồi trong tích tắc đó, doanh địa Nịnh Mông vô cùng đơn sơ rách rưới kia như đột nhiên biến thành một con quái vật đáng sợ, như muốn phá kén mà ra.
Đã bao nhiêu lâu rồi hắn chưa sinh ra cảm giác hãi hùng khiếp vía như vậy?
Bên tai truyền tới tiếng thở dài tương tự khiến Mục Lôi đột nhiên bừng tỉnh. Hắn xoay mặt nhìn sang mới phát hiện là Dư thúc, thần kinh căng thẳng cũng trầm tĩnh lại, vẻ mặt thả lỏng. Hắn hoảng sợ phát hiện, chẳng biết lúc nào mà sau lưng đã có thêm một tầng mồ hôi lạnh.
Dư thúc bên cạnh cũng tái nhợt mặt mày, giọng điệu có chút nghi ngờ khó hiểu: “Mục sư, vừa rồi là chuyện gì vậy?”
Mục Lôi không dám bất kính với lão quản gia này. Canh cửa tể tướng cũng là quan thất phẩm, Dư thúc lại là lão quản gia có địa vị rất cao tại Lục phủ, hơn nữa trên đoạn đường này, lão cũng rất tôn trọng hắn.
Mục Lôi lắc đầu: "Không biết, tại hạ cũng chưa từng gặp qua khí tức như vậy. Lão quản gia ngươi nhìn mấy đám mây trên trời kia."
Theo ngón tay của Mục Lôi, Dư thúc đưa mắt nhìn lại. Phát hiện thấy tầng mây phía trên không trung doanh địa Nịnh Mông xuất hiện một lỗ hổng, lão khẽ giật mình: “Chẳng lẽ là vừa rồi?"
"Không sai." Vẻ mặt của Mục Lôi cũng rất nghiêm trọng: “Chính là cái cỗ khí tức vừa rồi kia. Chưa bao giờ thấy qua cái khí tức nguy hiểm lạnh thấu xương như vậy, không biết là người phương nào phát ra?”
Dư thúc nhìn về phía Mục Lôi: "Theo ý của Mục sư, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
Mục Lôi là nhân viên chiến đấu, cũng là đại sư duy nhất trong đội ngũ, phàm là chuyện liên quan tới chiến đấu, Dư thúc đều lấy Mục sư làm chủ. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà một đường đi tới đây mọi người đều vô cùng sung sướng.
Mục Lôi trầm ngâm: “Chẳng lẽ Nhạc Bất Lãnh còn chưa đi sao? Chúng ta qua đó xem sao. Dù là ai đi nữa, có lẽ sẽ không có địch ý với chúng ta.”
Hắn xem ra, có thể phóng thích khí tức cường đại như vậy chỉ có một khả năng, là cái tên Nhạc Bất Lãnh kia. Nhưng theo lời hắn nói, kể cả là Nhạc Bất Lãnh thì cũng sẽ không có địch ý gì đối với bọn họ.
Dư thúc nghĩ lại cũng thấy thế, vẻ mặt trầm tĩnh lại: “Đi qua xem.”
Phí hết không ít khí lực, đà đội mới lần nữa tiến lên. Vừa rồi rất nhiều Đà Bồn thú bị kinh hãi, bọn hộ vệ phải rất vất vả trấn an chúng nó, đội ngũ lại bắt đầu đi tiếp được.
………
Nghỉ ngơi một hồi, thần kinh mọi người cũng thả lỏng đi nhiều, tính tình nóng nảy cũng dịu đi không ít.
Đây chính là kinh nghiệm của Ngải Huy trong những ngày gần đây. Dục tốc bất đạt, ngay khi mọi người bắt đầu nóng nảy gấp gáp, thì nghỉ ngơi vừa phải lại tương đối có hiệu quả.
"Chuẩn bị."
Thanh âm Ngải Huy vang lên khiến bảy tòa Kiếm tháp an tĩnh lại, người nào người nấy đều tập trung ngưng thần.
“Kiếm lên!”
Vẫn có hai tòa Kiếm Tháp không thắp sáng.
Thất bại.
……………………..
Đà đội vẫn còn chưa hết sợ hãi đang tiến về Nịnh Mông doanh địa, đám hộ về còn đang xì xào bàn tán, thảo luận về cái khí tức đáng sợ lúc nãy, không có nửa điểm chuẩn bị thì cái khí tức giống hệt lúc nãy lại lần nữa xuất hiện.
Đà Bồn thú vừa mới được trấn an lại lần nữa gào rú rồi bỏ chạy tán loạn khắp nơi, đà đội trở thành một mảnh hỗn loạn.
Tâm tình Mục Lôi siết chặt lại, nhưng hắn phát hiện khí tức kia cũng không lao tới đây nên thoáng an tâm một chút.
Sắc mặt Dư thúc tái nhợt, vội vàng chỉ huy: “Kéo trở lại, kéo đám Đà Bồn thú kia trở lại…”
Sau một lát, đội ngũ lại được chỉnh đốn lại, Dư thúc nhìn qua Mục Lôi.
Mục Lôi nghiến răng hô lớn: "Tiến tiếp thôi."
…………….
Bảy tòa Kiếm Tháp.
"Chuẩn bị!"
“Kiếm lên!”
…………..
Đà đội hỗn loạn.
………….
"Chuẩn bị!"
“Kiếm lên!”
………….
Móng trước Đà Bồn thú mềm nhũn, ngã khụy nửa người trước xuống.
Sắc mặt Mục Lôi xanh mét.