Tại nơi đóng quân của Binh Nhân Chiến bộ.
Thiết Binh Nhân yên lặng theo dõi huyễn ảnh đậu giáp. Trong đó là một thân ảnh băng bó khắp người, đôi mắt đỏ như cương thi, ngoài trừ thanh âm quen thuộc thì hắn không thể nào liên hệ được thân ảnh đó cùng với thiếu niên ở phường thêu của Tùng Gian Thành trước đây. Thanh âm đó, tuy có chút quen thuộc nhưng nó ẩn chứa sự bình tĩnh cùng quyết tâm. Thiếu niên năm đó sau khi trải qua ma luyện đã không còn sự non nớt, thay vào đó là một ý chí kiên cường.
Thời gian trôi qua thật nhanh a.
Sau khi tỉnh lại, hắn liền tìm kiếm chi tiết về cuộc chiến tại Tùng Gian Thành, sự thảm thiết của nó làm cho hắn cơ hồ hít thở không thông.
Nhìn thấy Ngải Huy dùng kiếm đâm vào Vương Thủ Xuyên, nhìn thấy Minh Tú lệ rơi đầy mặt, bi thương thống khổ, Binh Nhân hắn lòng đau như cắt.
Đêm hôm đó, hắn uống say bí tỉ.
Ông trời thật biết trêu đùa, để hắn hưởng thụ ánh mặt trời tươi đẹp, lại thẳng thừng đạp hắn xuống thâm uyên lạnh lẽo.
Một bàn tay nhẹ nhàng nắm thấy thiết thủ của hắn, bàn tay ấy cũng không mềm mại mà chi chít vết chai vì trường kỳ luyện kiếm.
Hắn từ từ phục hồi tinh thần trở lại.
Buồn cười, đến mạng của mình cũng khônh nắm giữ được thì lấy tư cách gì mà ưu tư sầu não?
Hắn cười cười với Côn Luân Thiên Phong : "Ta không sao, chỉ hơi thất thần một chút, không ngờ tiểu tử đó trưởng thành nhanh như vậy."
Côn Luân Thiên Phong biết rõ sư huynh của nàng lại nhớ về sự tình ở Tùng Gian Thành. Nàng biết mấy năm nay sư huynh luôn buồn bực không vui, mỗi lần hắn nghĩ đến cuộc chiến ở Tùng Gian Thành đều không giữ được bình tĩnh.
Không biết trước kia sư huynh là người như thế nào? Có phải cũng nghiêm túc, không biết cười đùa như hiện tại sao?
Nàng khẽ nói: "Hình như Diệp di có chút ý kiến với Tuyết Dung Nham."
Thiết Binh Nhân đáp: "Không phải hình như mà là chắc chắn. Tuyết Dung Nham là Giáp đẳng hỏa dịch, tác dụng rất lớn. Bây giờ lại xuất hiện thêm Địa hỏa pháo tháp, một vũ khí kinh khủng như thế, Thiên Tâm Thành sao có thể ngồi yên."
Hắn trầm ngâm:"Tiểu tử Ngải Huy vừa có đảm lược lại rất xảo trá, thiệt thòi một chút cũng không nhường. Kẻ nào dám lén lút cướp bát cơm của hắn, nhất định hắn sẽ liều mạng với kẻ đó. Xem xét tình hình hiện tại, ta thấy hắn đã biết Thiên Tâm Thành muốn đoạt Tuyết Dung Nham, do đó hắn liền ra tay trước."
"Ngươi ngẫm lại lời nói của hắn rõ ràng là phản bác lại Thiên Tâm Thành. Nhu cầu Tuyết Dung Nham ở các Chiến bộ ở tiền tuyến cần được ưu tiên hơn các Chiến bộ phía sau. Thiên Tâm Thành nhất định tức muốn bể phổi, hết lần này đến lần khác đều không bắt chẹt được Ngải Huy. Tiểu tử xấu này rất được, trước kia hắn cũng như vậy, cứ nghĩ dồn hắn vào tuyệt lộ, cuối cùng lại bị hắn lật thuyền trong mương. Không hiểu sao một nữ tữ chính khí lẫm liệt như Sư Tuyết Mạn lại ưng ý tiểu tử hư hỏng này. "
Mỹ mâu sau tấm lụa khẽ cong lên, Côn Luân Thiên Phong thích nhất là ngắm bộ dáng tập trung suy nghĩ của sư huynh. Vì mỗi lần như vậy, sư huynh của nàng sẽ tạm thời quên đi hết những việc không vui trước kia, sẽ không bị thương tật của mình ảnh hưởng đến tâm trạng.
Nàng hỏi tiếp: "Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào đây?"
Thiết Binh Nhân suy nghĩ một lát, hắn đáp: "Trừ phi có mệnh lệnh từ Thiên Tâm Thành nếu không chúng ta vẫn giữ thái độ cũ. Ta đoán Thiên Tâm Thành cũng không dám làm liều, hơn nữa, tình huống bây giờ rất nguy cấp. Nếu phòng tuyến sụp đổ thì sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền. Đến lúc đó, đại quân Huyết tu tiến công thần tốc, không gì ngăn cản nổi, Thiên Tâm Thành tuyệt đối không muốn đối diện chuyện này."
Côn Luân Thiên Phong không phải là người không có đầu óc, nàng nghiêng đầu suy tư. Sư huynh nói chính xác, Diệp di am hiểu nhất là ẩn nhẫn, nàng gật đầu: "Sư huynh nói đúng."
Thiết Binh Nhân cảm khái: "Cho nên ta mới nói tiểu tử này xảo trá a, ngươi xem, hắn chọn thời cơ rất chuẩn xác, Thiên Tâm Thành không thể nào phản bác. Tuy nhiên ta cũng không đoán được tiểu tử này sẽ đối phó với cục diện trước mắt thế nào, nhưng có được một khoảng thời gian tạm yên bình này, hắn có thể làm được rất nhiều chuyện. Tiểu tử này là cao thủ trong thế loạn, hơn nữa hắn còn trơn trượt như cá chạch, lại biết nắm bắt thời cơ cùng tận dụng mọi khả năng có thể."
Côn Luân Thiên Phong cười khẽ: "Ta thấy sư huynh thực ra rất thưởng thức Ngải Huy."
Thiết Binh Nhân hơi sửng sốt, hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Ngải Huy có nhiều điểm khác với người thường, đặc biệt là sự kiên cường, ta chưa từng thấy người nào giống như hắn. Đối với chúng ta, ý chí chiến đấu hình thành và duy trì nhờ vào một tín niệm nào đó,khi tín niệm sụp đổ, ý chí đó dễ dàng lung lay, Ngải Huy thì khác, ý chí chiến đấu của hắn giống như là bản năng, gần như không thể lay chuyển."
Côn Luân Thiên Phong có chút giật mình: "Không ngờ sư huynh lại đánh giá Ngải Huy cao như vậy."
Thiết Binh Nhân tự giễu nói: "Thật ra ta có tư cách gì mà đánh giá hắn, những gì hắn có ngày hôm nay đều là bắt đầu từ hai bàn tay trắng làm ra, chúng ta thật sự không thể so sánh a."
Côn Luân Thiên Phong nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Sư huynh nói đúng."
Nàng cùng sư huynh có thể trở thành bộ thủ đều là nhờ vào cha của nàng. Mà Ngải Huy ngày hôm nay lại đứng đầu Tùng Gian Phái, kể cả Sư Tuyết Mạn cũng là trợ thủ của hắn.
Kề vai chiến đấu cùng Sư Tuyết Mạn một thời gian dài, Côn Luân Thiên Phong rất bội phục thực lực cùng cách đối nhân xử thế của Sư Tuyết Mạn. Tên Ngải Huy kia quả thật lợi hại, không biết hắn làm thế nào mà Sư Tuyết Mạn lại cam tâm trở thành phụ tá.
Thiết Binh Nhân nói: "Chuyện Tuyết Dung Nham cứ để Thiên Tâm Thành đau đầu a. Hiện tại ta lại thấy rất hứng thú với Tháp pháo liên minh của Ngải Huy. Nói đi cũng phải nói lại, tên Ngải Huy kia chiến đấu cũng cực kỳ lão luyện, có hắn chúng ta sẽ giảm bớt rất nhiều áp lực."
Côn Luân Thiên Phong cười khẽ một tiếng: "Được sư huynh xem trọng như vậy, ta thật sự mong Ngải Huy đến sớm một chút."
Thiết Binh Nhân nói không sai, Thiên Tâm Thành hiện tại đang đau đầu vì sự tình của Ngải Huy.
"Kết quả hiện tại là thứ mà các ngươi nói đã nắm chắc trong lòng bàn tay? Là thứ mà các ngươi khẳng định sẽ làm tốt?"
Thanh âm nghiêm nghị của Diệp phu nhân văng vẳng trong phòng nghị sự, tất cả mọi người đều câm như hến. Dạo gần đây phu nhân rất ung dung trang nhã a, phu nhân cư xử thất thố như vậy là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến. Lần trước hai chiến bộ Thần Úy Tài Quyết rời khỏi thành cũng không khiến phu nhân tức giận đến mức này.
Trán Niên Thính Phong đổ đầy mồ hôi, gã tốn công sức suy tính tất cả các loại khả năng có thể xảy ra nhưng cách làm việc của Ngải Huy lại vượt xa tất cả tính toán của gã.
Sắc mặt của Diệp phu nhân tái nhợt, bà lạnh lùng nói: "Hắn rõ ràng muốn hạ thấp danh dự của chúng ta! Đầu tiên nói chiến đấu trên tiền tuyến cần được ưu tiên cung cấp Tuyết Dung Nham, câu này của hắn chính là ám chỉ chúng ta trốn ở phía sau kéo dài hơi tàn! Ha ha, hắn còn lập tức ra tiền tuyến, chiêu này lại càng hay hơn nữa! Rõ ràng là chúng ta bị hắn tát thằng vào mặt nhưng không có cách nào phản kích, cái tát này thực sự rất đau a!"
Niên Thính Phong kiên trì: "Thuộc hạ làm việc bất lực, thỉnh phu nhân trách phạt."
Chứng kiến Niên Thính Phong trung thực nhận lỗi, sắc mặt Diệp phu nhân có chút hòa hoãn, bà hừ lạnh một tiếng: "Trách phạt? Trách phạt thì sao? Trách phạt có thể làm cho chúng ta không bị thế nhân cười nhạo không?"
Càng nói nội tâm bà càng bực bội, không hiểu sao sự tình liên quan đến Tùng Gian Cốc luôn khiến bà vô cùng khó chịu. Diệp phu nhân hối hận, vì cái gì mình không sớm san bằng Tùng Gian Cốc!
Niên Thính Phong cúi đầu: "Thuộc hạ tội đáng muôn chết"
Diệp phu nhân hít sâu một hơi, bà cố gắng kìm nén sự bực bội: "Ngươi có tội hay không ta sẽ xử lí sau. Trước mắt chúng ta cần tính xem bước sắp tới nên làm thế nào. Hơn nữa, Ngải Huy phát biểu như vậy là có ý đồ gì?"
Mọi người nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng.
Niên Thính Phong thấy thế, hắn đành phải nói: "Thuộc hạ có suy đoán."
Diệp phu nhân lạnh lùng: "Nói!"
Niên Thính Phong không trả lời ngay, hắn sắp xếp ý nghĩ một lúc rồi mới chậm rãi mở miệng: "Thuộc hạ đã tìm hiểu rất kỹ về Ngải Huy, ban đầu thuộc hạ cũng khá kinh ngạc. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, thuộc hạ thấy hắn rõ ràng là tìm đường sống trong cõi chết. Ngải Huy biết ý đồ của chúng ta với Tuyết Dung Nham nên hắn dùng đại nghĩa đối đại nghĩa, dùng việc ra tiền tuyến để phản bác chúng ta đồng thời khiến dư luận không cách nào trù dập hắn. Ngải Huy hiểu rõ tiền tuyến nguy cơ tứ phía, Tùng Gian Phái nhất định không trụ nổi nên hắn nghĩ ra Tháp pháo liên minh, gài bẫy một đám người, gia tăng lực lượng đồng nghĩa với gia tăng một chút hi vọng chiến thắng."
Diệp phu nhân hừ lạnh: "Ngải Huy chết tiệt, nhìn vào hắn chỉ có cảm giác rất bình thường không ngờ lại là người vô cùng xảo trá. "
Niên Thính Phong rùng mình, Diệp phu nhân tức giận như vậy rõ ràng bà đã động sát tâm.
Mọi người không hẹn mà cùng gật đầu. Trước đây chưa từng có ai trong bọn họ cho rằng Ngải Huy có thể gây bất lợi cho Thiên Tâm Thành. Mặc dù Tùng Gian Cốc thế lực không tầm thường nhưng nó thật sự quá nhỏ. Một nhúm người như vậy có thể làm nên sự kiện gì?
Nhưng mà, hiện tại Tùng Gian Cốc tựa như một cái gai đâm vào yết hầu của Thiên Tâm Thành, nó không đủ sức để giết người nhưng khiến người ta cực kỳ khó chịu.
"Phu nhân anh minh!" Niên Thính Phong vỗ mông ngựa, hắn nói tiếp: "Thuộc hạ thấy hiện tại chúng ta không nên động thủ. Có hai nguyên nhân, một là tình thế nguy cấp, trận chiến này là mấu chốt. Hai là Lôi Đình Chi Kiếm chủ động ra tiền tuyến, chúng ta không có lý do để đối phó bọn hắn. Lúc này chúng ta tốt nhất là lấy tĩnh chế động. Ngải Huy sẽ gặp phải rất nhiều trở ngại nếu muốn thực hiện mục tiêu của hắn. Trước mắt, tình thế của hắn đang rất xấu."
Tinh thần Diệp phu nhân phấn chấn: "Nói tiếp!"
Niên Thính Phong chậm rãi nói: "Thứ nhất chính là danh vọng Tùng Gian Cốc thấp. Trước đây bọn chúng chỉ là một cái tiểu thế lực. Cho dù thực lực Ngải Huy không tệ nhưng vẫn chưa đủ sức hấp dẫn người khác gia nhập. Mà có gia nhập đi chăng nữa, Ngải Huy làm thế nào để mọi người nghe lệnh của hắn."
Mọi người nhao nhao gật đầu, Niên Thính Phong nói có lý.
Diệp phu nhân hiểu vấn đề càng sâu hơn nữa.
Ngải Huy tuy là lãnh tụ của Tùng Gian Phái, vì ban đầu chỉ có mấy trăm người nên chưa gặp chuyện gì. Nhưng bất kỳ thế lực nào khi gia tăng quy mô đều gặp phải vấn đề trấn trụ người tham gia, điều này thực sự không đơn giản.
Diệp phu nhân xuất thân danh giá, gia tộc của bà là một trong những gia tộc cổ xưa nhất của Ngũ Hành Thiên, cộng thêm sự hỗ trợ của Đại Trưởng lão vậy mà cũng có nhiều người không phục. Tân Quang Thành bề ngoài là An Sửu Sửu nắm giữ, thực ra Úy Trì Bá trưởng lão mới là người chủ sự.
Khi Ngải Huy xây dựng Tháp Pháo Liên Minh nhất định sẽ gặp phải vấn đề ai là người có quyền quyết định. Trên chiến trường quan trọng nhất là giữ mạng, chỉ vì Tuyết Dung Nham mà khiến người khác trực tiếp phục tùng là chuyện không thể xảy ra.
"Hoàn cảnh xấu thứ hai, hắn đã thể hiện quyết tâm như vậy thì thứ hắn cần nhất hiện tại chính là một trận thắng. Nếu không thì thái độ của hắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ."
Niên Thính Phong nói tiếp: "Bất kể là Tháp Pháo Liên Minh lục đục nội bộ hay Ngải Huy thất bại, chúng ta đều có lý do để thu thập tàn cuộc. Đến lúc đó, chúng ta dễ dàng nắm Tuyết Dung Nham trong lòng bàn tay."
Diệp phu nhân ho nhẹ một tiếng: "Vậy thì chúng ta cổ vũ một ít chiến bộ có thực lực để bọn họ gia nhập Tháp Pháo Liên Minh."
Niên Thính Phong đáp: "Vâng."
Diệp phu nhân nói tiếp: "Chúng ta phải nắm quyền chủ động, không thể bị động đối phó như lần này!"
Niên Thính Phong cung kính: "Thuộc hạ ghi nhớ!"
Diệp phu nhân trầm ngâm: “Thất bại cũng phải để đám người này ngăn trở Thần Chi Huyết"
Niên Thính Phong hiểu ý: "Thuộc hạ minh bạch."
Diệp phu nhân nói thầm: "Hi vọng Thần Úy Tài Quyết không để ta thất vọng."
Niên Thính Phong không lên tiếng, câu nói của Diệp phu nhân khiến gã trở thành tiêu điểm của mọi người, một số ánh mắt ẩn chứa sự miệt thị. Gã bất động thanh sắc bày ra bộ dáng thư thái, việc Thần Úy Tài Quyết ra tiền tuyến khiến cho Thính Phong Bộ bị cười nhạo.
Lửa giận của Diệp phu nhân đã tắt, bà hướng ánh mắt về phía Ma Sĩ Cát: "Đại sư chi quang mới là khâu quan trọng nhất trong kế hoạch của ta. Hi vọng tiên sinh tiếp tục cố gắng, ta không cần đẩy nhanh tiến độ, chỉ cần mọi thứ ổn định. Chỉ cho phép thành công, không được thất bại"
Ma Sĩ Cát cũng không dám lãnh đạm, lão cẩn thận đáp: "Vâng."