Phó Tư Tư hít một hơi thật sâu. Bây giờ cô biết mình nhất định phải làm gì đó, nếu không tất cả mọi người đều sẽ chết tại đây.
Cô điên cuồng vận chuyển nguyên lực trong cơ thể. Hai tay ôm ở trước ngực, gương mặt hiện rõ vẻ nghiêm trọng. Ấn ký trên bàn tay sáng lên tạo thành một ngọn lửa .
Ngọn lửa ngũ sắc tỏa ra ánh sáng yếu ớt giống như chỉ cần thổi nhẹ là sẽ bị dập tắt.
Gương mặt Phó Tư Tư trở nên nhợt nhạt, nhưng bên trong hai mắt lại tỏa ra chiến ý mãnh liệt. Cánh tay nàng nhẹ nhàng đẩy ra. Ngay lập tức, ngọn lửa bay rất nhanh về phía huyết cầu.
Ngay khi ngọn lửa còn cách huyết cầu nửa trượng, lặng yên lặng yên không một tiếng động. Nhưng mà chỗ hỏa diễm rơi đã tỏa ra ánh sáng khiến không gian xung quanh từ màu đỏ đã trở thành ngũ sắc. Năm màu rực rỡ này như thể kịch độc, dần lan theo màu máu đỏ kia lan tràn đi.
Trong nháy mắt, không gian xung quanh huyết cầu đã bị nhuộm thành ngũ sắc, khiến nó trở nên càng thêm yêu dị.
Tạch!
Một tiếng vỡ vụn rất nhỏ bên trong huyết cầu vang lên.
Ầm Ầm
Ngay lập tức, huyết cầu xuất hiện vết rạn nứt, rồi vỡ thành vô số mảnh vỡ rơi xuống đất.
Đến lúc này, Phó Tư Tư mới có thể buông lỏng một chút.
Ngọn lửa ngũ sắc vừa nãy tên là Thiên Diệp lưu ly hỏa, cần phải dùng ấn ký Thiên Nguyên lực mới có thể sử dụng, tiêu hao vô cùng lớn.
May mắn là nó vẫn có tác dụng nên Phó Tư Tư cũng không thèm quan tâm đến tổn thất này.
"Ổn định!"
Người nam tử trung niên hét lên chói tai khiến Phó Tư Tư giật mình. Cô quay đầu lại, nhìn thấy một hình ảnh vô cùng quỷ dị.
Huyết Nhãn quỷ dị cực lớn ở trên không bắn ra một cột sáng màu máu nồng đậm bao phủ toàn bộ toàn bộ sơn cốc. Huyết Nhãn tạo thành từ vô số huyết kiếm. Chúng giống như một bầy cá lớn đang di chuyển liên tục nhưng hình dạng của Huyết Nhãn vẫn không thay đổi.
Dưới tác dụng của cột sáng, sương mù năm màu được tạo ra bởi Ngũ Hành Tỏa Nguyên Đình đang chậm rãi tan rã.
Những người của Mục Thủ Hội đang điên cuồng quán chú nguyên lực vào Ngũ Hành Tỏa Nguyên Đình.
Phó Tư Tư biết rằng Ngũ Hành Tỏa Nguyên Đình sắp biến mất. Đột nhiên nàng cảm thấy vô cùng lo lắng.
Bí thuật này của Mục Thủ hội nhìn rất giống của Thiên Diệp bộ. Chẳng lẽ hai bên có quan hệ gì đó?
Nàng không thể hiểu được tại sao ở thời khắc nguy hiểm như vậy mà mình vẫn còn nghĩ đến vấn đề này. Nhưng rất nhanh, nàng không có thời gian để suy nghĩ lung tung nữa.
Ngũ Hành Tỏa Nguyên Đình tan rã quá nhanh so với tốc độ quán chú nguyên lực của Mục Thủ hội. Ngũ Hành Tỏa Nguyên Đình có lẽ sắp không giữ được nữa.
Người nam tử trung niên tỏ ra vô cùng khó coi. Mục đích của kết giới là để giam giữ thành viên Thiên Diệp bộ nên chú trọng vào phòng ngự công kích bên trong chứ không là từ bên ngoài.
Răng rắc. Như miếng băng mỏng bị đập nát, Ngũ Hành Tỏa Nguyên Đình tan vỡ thành hai phần dưới cột sáng màu máu kia.
"Cẩn thận!"
Ngay khi tiếng nhắc nhở của Phó Tư Tư vang lên, cột sáng màu máu đã chiếu vào Thiên Nguyên thuẫn.
Xì! Xì! Xì!
Thiên Nguyên thuẫn bỗng nhiên bắn ra ngọn lửa ngũ sắc. Huyết quang vừa chạm vào ngọn lửa này lập tức bị thiêu đốt tan thành mây khói.
Thành viên của Thiên Diệp bộ lập tức phấn chấn tinh thần, nhưng Phó Tư Tư thì không có chút vui sướng.
Ngay khi nàng chuẩn bị sẵn sàng phòng bị đòn tấn công càng thêm mãnh liệt của địch nhân thì ánh sáng màu máu kia lại đột nhiên biến mất.
Nàng sửng sốt một chút, rồi ánh mắt trợn to giống như hiểu ra điều gì, quay phắt đầu nhìn về phía Phỉ Thúy Sâm.
Trên bầu trời, Ngài Huy đứng ở trên Huyết Nhãn cực lớn mà yêu dị, nhìn về phía Phỉ Thúy Sâm.
Ở phía chân trời, ánh sáng biến ảo không ngừng, dai dẳng suốt ba ngày không dứt giống như một ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Sau rung động ban đầu, mọi người không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa mà đã quen thuộc. Ai cũng phải sống sót, còn có rất nhiều việc phải quan tâm còn chuyện Tông Sư vốn là một việc quá cao xa đối với họ. Đương nhiên, thỉnh thoảng mọi người cũng nói đến việc này với sự kinh ngạc và tán thưởng. Dù sao kẻ nào mà không hiếu kì đối với những thứ mình không biết chứ.
Một đôi tình nhân ngồi cạnh nhau trên một khối đá ở ngọn núi bên cạnh trấn nhỏ. Cả hai người nhìn về phía chân trời phía xa. Trong hoàng hôn, những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mặt hai người.
Người nam nói: "Thật sự rất đẹp. Giống như ánh nắng lúc hoàng hôn vậy."
Người nữ nói: "Còn đẹp hơn cả hoàng hôn ấy chứ! Nó giống như ráng chiều, không, còn đẹp hơn cả ráng chiều ấy chứ."
Ánh mắt người nam tỏ rõ sự ước ao, nói: "Đây chính là trận chiến của Tông Sư. Đó chính là những người mạnh nhất thế giới này đấy."
Người nữ hỏi: "Tông Sư cũng kết hôn rồi sinh con chứ? Cũng sẽ có người yêu chứ?"
Người nam suy nghĩ một chút rồi lắc đầu trả lời: "Chắc không đâu. Nếu có quá nhiều ràng buộc của phàm nhân sao có thể trở thành Tông Sư."
Người nữ nhíu nhíu mũi nói: "Hừ, ta không tin. Tông Sư cũng là người thôi! Vì sao lại không thể yêu người khác?"
Người nam nói: "Sư phụ nói Đại Đạo vô tình. Nếu muốn có thành tựu thì tất nhiên phải có sự trả giá. Tông Sư là chí cao vô thượng thành tựu nên chắc chắc cái giá phải trả cũng là vô cùng to lớn."
Người nữ nhìn lên vầng sáng đang dập dờn trên trời, thất thần trong một lúc, rồi than nhẹ: "Ngươi không nên làm Tông Sư."
Người nam cười lớn thành tiếng rồi nói: "Nàng nói như kiểu ta có thể trở thành Tông Sư vậy."
Người nữ quay sang, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi có trở thành Tông Sư hay không?"
Người nam vội vàng chịu thua: "Không làm! Không làm! Coi như cho ta làm Tông Sư thì ta cũng không làm. Ai làm Tông Sư người đó là con chó con."
Người nữ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai người nam. Ánh mắt nhìn về phía trấn nhỏ yên tĩnh với tâm tình vô cùng thoải mái.
"Ngươi nói đấy nhé!"
"Đương nhiên!"
Ngay lúc này, một đoàn ánh sáng trắng từ phía xa chân trời bay qua.
Người nữ hoảng sợ hét toáng lên rồi ôm thật chặt, cúi đầu vào lồng ngực người nam. Người nam giật mình nhưng vẫn đủ bình tĩnh để giữ chặt người nữ rồi kéo ra phía sau khối đá.
Qua một thời gian khá lâu, hai người mới cẩn thận từng ly từng tí thò đầu ra.
Ánh sáng biến ảo ở cuối đường chân trời cũng biến mấy. Ánh hoàng hôn lại tiếp tục bao phủ khắp nơi.
Hai người nhìn nhau rồi rất nhanh đã hiểu ra, gương mặt của họ biến sắc.
Hai người chuẩn bị trở về thành. Ở trong trấn đều sôi trào lên, mọi người đều đi ra khỏi phòng, có người nhảy lên nóc nhà, có người bay lên không trung nhưng tất cả bọn họ đều nhìn về phía chân trời.
Tông Sư cuộc chiến đã kết thúc.
Mọi người lập tức thảo luận vô cùng sôi nổi, đủ các loại suy đoán được đưa ra. Đối với bọn họ, cuộc chiến Tông Sư thực sự quá xa xôi. Nó chỉ như một sự kiện thú vị. Còn đối với đám người Nguyên tu, tất cả đều tỏ ra lo lắng, không thể tập trung.
Bọn họ biết rõ, cuộc chiến Tông Sư nhìn qua cách bọn họ xa không thể chạm. Trên thực tế lại có một bóng râm che cao trên đỉnh đầu bọn họ. Cuộc chiến phân ra thắng bại cũng chính là lúc vật này rơi xuống.
Bây giờ rơi là nhân bánh hay lưỡi đao đây?
Một tòa cung điện to lớn, nguy nga lạnh lẽo. Ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào lãnh cung lại thiếu mất đi ít đi một phần ấm áp, nhiều hơn một phần xác xơ.
Bắc Thủy Sinh không quá để ý điều này. Y dựa vào trước cửa uống trà, chờ đợi ánh mặt trời chiếu xuống đại điện.
"Ngươi vậy mà lại thanh nhàn."
Một tiếng nói hùng hậu lại ôn hòa vang lên. Chẳng biết từ lúc nào, một người đàn ông xuất hiện ở bên ngoài cửa điện. Ông ta chắp tay, đứng ở cửa điện nhưng lại khiến người khác cảm thấy nơi đó như là một ngọn núi.
Bắc Thủy Sinh đứng dậy hành lễ: "Bệ hạ."
"Miễn lễ." Đế Thánh khoát tay chặn lại. Ông ta đứng ở trước của, ngồi xuống và nói: "Châm trà đi."
Bắc Thủy Sinh cười cười, cũng không hề câu nệ lễ tiết rồi châm trà và đẩy qua phía cánh cửa bên ngoài.
"Mời bệ hạ dùng trà."
Đế Thánh nâng chén trà, uống một hơi cạn sạch. Ông ta nhấm nháp một lúc rồi mới nói: "Đại Cương thất bại."
Chỉ có bốn chữ nhưng cảm xúc lắng đọng, thổn thức rất lâu.
Bắc Thủy Sinh đang thoải mái phẩm trà cũng sửng sốt rồi vô thức hỏi lại: "Đại Cương thất bại?"
"Đúng thế." Đế Thánh cúi đầu đưa chén trà về phía sau cánh cửa, ý bảo Bắc Thủy Sinh thêm chén nữa.
Bắc Thủy Sinh vội vã cầm ấm trà rồi rót vào đó. Vài giọt nước trà rơi trên mặt đất đã thể hiện rõ tâm trạng khiếp sợ của y lúc này.
Đế Thánh thấy Bắc Thủy Sinh sợ hãi thì không nhịn được mà cười lớn. Ông ta cũng bình tĩnh lại rồi chậm rãi thưởng trà.
Bắc Thủy Sinh không còn tâm tư để uống trà nữa. Y thì thầm: "Tại sao Đại cương lại thất bại?"
Y cau mày, không thể tin sự thật này.
Đế Thánh nhìn thấy vẻ mặt của Bắc Thủy Sinh như vậy thì cảm thấy vô cùng thú vị.
Đế Thánh đã nhận nuôi Bắc Thủy Sinh từ khi y còn là đứa trẻ. Khi còn nhỏ, Bắc Thủy Sinh luôn thể hiện ra sự tỉnh táo và trí tuệ vượt xa những đứa trẻ cùng tuổi. Đế Thánh chưa từng thấy biểu lộ này trên gương mặt y cả.
Bắc Thủy Sinh ngẩng đầu, nhìn Đế Thánh, hỏi lại lần thứ ba: "Tại sao Đại Cương lại thất bại?"
Đế Thánh không còn tâm tư trêu đùa nữa, nghiêm túc lắc đầu: "Trẫm cũng không biết nhưng hắn đã thất bại."
Ông ta cũng cảm thấy không thể hiểu được chuyện này. Đại Cương đang ở vào thời kì đỉnh phong, coi như chính ông ta cũng chưa chắc đã đánh thắng. Nếu không phải biết rõ Đại Cương không thể rời khỏi Phỉ Thúy Sâm thì Đế Thánh cũng không tuyệt đối yên tâm bế quan thế này.
Đại Cương ở trạng thái đỉnh phong lại bị Nhạc Bất Lãnh vừa mới lên cấp Tông Sư đánh bại.
Nếu đánh ngang tay, Đế Thánh lại cảm thấy Nhạc Bất Lãnh không có quá nhiều phần thắng.
Bắc Thủy Sinh dần dần tiêu hóa tin tức này. Ánh mắt của y lại trở nên bình tĩnh. Y trầm ngâm rồi nói: "Chắc là có chuyện gì đó xảy ra mà chúng ta không biết. Có thể khiến cho Đại Cương thua Nhạc Bất Lãnh thì vấn đề nhất định là ở phía Đại Cương. Hơn nữa vấn đề này chắc chắn vô cùng nghiêm trọng. Chẳng lẽ việc tu luyện của Đại Cương xảy ra vấn đề gì?"
Đế Thánh lắc đầu, nói: "Đại Cương tu luyện nhìn qua có vẻ cấp tiến nhưng thực chất lại cực kì bảo thủ. Người khác còn có khả năng phạm sai lầm nhưng Đại Cương thì không."
Bắc Thủy Sinh trầm ngầm nói: "Nếu Đại Cương chết thì thế cục sẽ trở nên rất phiền phức."
Ánh mắt của Đế Thánh lóe lên sự thưởng thức. Ông ta nâng chén trà nhỏ lên nhấp một cái rồi hỏi: "Nói một chút xem."
Lúc này đi truy cứu xem bên trong xảy ra chuyện gì không bằng thảo luận xem chuyện trước mắt có ảnh hưởng gì đến thế cục tương lai thì hơn. Đế Thánh là một bá chủ, cho tới bây giờ chưa từng có hứng thú với những việc nhỏ không đáng kể gì.
Bắc Thủy Sinh không lập tức trả lời mà đang chỉnh lý lại suy nghĩ của chính mình.
Đế Thánh cũng không thúc giục mà vẫn vui vẻ uống trà.
Một lúc sau, ánh mắt Bắc Thủy Sinh dần dần thanh tỉnh. Đột nhiên y hỏi: "Bây giờ Nhạc Bất Lãnh như thế nào?"
Đế Thánh giật mình. Lão chợt nhận ra là chình mình đã bỏ qua vấn đề này.
Ông ta đánh giá Đại Cương cực cao, cảm thấy dù là tài năng, trí tuệ, tính ẩn nhẫn, sự quả quyết hay thủ đoạn biến ảo thì Đại Cương không hề kém so với mình. Ngoại trừ hùng tâm tráng chí không bằng thì ông ta không thể bắt bẻ điểm gì ở Đại Cương.
Ngược lại, ông ta chưa bao giờ để ý tới Nhạc Bất Lãnh. Ông ta không thích tính cách điên cuồng của y. Dù cho đến lúc này, ông ta vẫn không hề đánh giá cao y.
Dù thế, Đế Thánh vẫn là bậc kiêu hùng. Nên khi nghe thấy Bắc Thủy Sinh nhắc nhở ông ta lập tức nhận ra sơ sảy của mình.
Ông ta suy nghĩ một chút, nói: "Nhạc Bất Lãnh thắng nhưng cũng là thắng thảm. Y vừa mới lên cấp Tông Sư nên cảnh giới vẫn chưa ổn định. Hơn nữa, theo đánh giá của trẫm, tính cách của y quá cương mãnh bá đạo nên sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ."
Bắc Thủy Sinh hỏi lại: "Đại cương đã chết chưa?"
Đế Thánh suýt chút nữa thì trả lời là phải chết không thể nghi ngờ. Trận chiến mạnh bạo như thế, Đại Cương có thể thoát chết được hay sao? Nhưng ông ta ngay lập tức dừng lại. Đổi lại là ông ta, Đại Cương chắc chắn phải chết, nhưng người thắng là Nhạc Bất Lãnh.
Tên điên kia ...
Đế Thánh cảm thấy hơi nhức đầu. Đột nhiên ông ta đã hiểu tại sao mình lại không thích Nhạc Bất Lãnh rồi. Bởi vì ông ta chán ghét kẻ điên. Những tên điên đều là những kẻ không thể đoán trước, bọn chúng luôn có thể làm ra mọi thứ dù cho việc đó không hề hợp lý.
Lão day huyệt thái dương, nói: "Trẫm không biết."
Bắc Thủy Sinh cười nhẹ, nói rất chậm: "Điều này rất thú vị!"