Ngải Huy bay trên không trung, toàn thân bị lôi đình bao phủ.
Trong cơ thể hắn, lôi đình đang chạy loạn khắp nơi. Cho dù thân thể đã được lôi đình rèn luyện từ lâu, có được sức chịu đựng xuất sắc đối với lôi đình nhưng lúc này vẫn bị thương tổn. Huyết nhục trên người bắt đầu cháy đen, héo khô.
Ý thức hắn khôi phục được vài phần tỉnh táo, ánh mắt nghiêm nghị cũng nhạt đi vài phần điên cuồng.
Trong lòng hắn có chút an tâm. Quả nhiên lôi đình không hổ danh là khắc tinh của Hoang thú. Lôi đình cũng có tác dụng khắc chế nhất định đối với những khói đen mảnh như sợi tóc trong cơ thể mình.
Không ngừng có khói đen bị tan thành mây khói dưới lôi đình này.
Huyết nhục bị tổn thương không phải là vấn đề lớn, nghĩ ra vài biện pháp là có thể khôi phục lại được. Trước tiên cần phải tiêu diệt đám khói đen quỷ dị này rồi tính tiếp.
Ngải Huy tiếp tục gia tăng Nguyên lực chuyển hóa thành lôi đình. Đang đầy hi vọng thì hắn lại nhanh chóng phát hiện ra tình huống không được tốt lắm.
Gần một nửa Nguyên lực trong cơ thể được chuyển hóa thành lôi đình, thế nhưng số lượng khói đen mảnh như sợi tóc lại chỉ giảm đi chừng một phần mười. Chiếu theo tốc độ này, đến khi Nguyên lực bản thân tiêu hao hầu như không còn thì cũng không tiêu diệt được bao nhiêu khói đen cả.
Hắn có thể cảm nhận được, cho dù khói đen bị áp chế nhưng chỉ cần được thả lỏng đôi chút là nó lại tiếp tục sinh sôi trong cơ thể mình với một tốc độ kinh người.
Đầu óc Ngải Huy nhanh chóng xoay chuyển. Thực tế, vào lúc này sự thanh tỉnh có ý nghĩa trọng yếu.
Hả?
Đột nhiên hắn chú ý thấy xung quanh Địa cung lại không có chút tung tích của khói đen.
Trong lòng khẽ động, chẳng lẽ khí tức Kiếm thai cũng có tác dụng với đám khói đen này hay sao?
Bàn tay Ngải Huy bắt lấy kiếm quyết, ngưng thần thúc dục lôi đình trong cơ thể.
Lôi đình tản mạn trong cơ thể theo biến ảo của đầu ngón tay hắn mà tập hợp lại. Một cỗ Kiếm khí tức mãnh liệt bao phủ quanh người hắn. Ngải Huy tiếp tục khống chế, khiến đám lôi đình chi kiếm tiếp tục di chuyển trong thể nội.
Đám khói đen nằm trên đường đi bị va chạm vào là lập tức tan thành mây khói. Hiệu suất tăng lên nhiều.
Tinh thần Ngải Huy rất phấn chấn. Trước mắt hắn chỉ có một mục tiêu, chính là tiêu diệt đám khói đen nguy hiểm kia, chỉ cần có tác dụng thì hắn sẽ không do dự mà làm. Hắn không ngừng thúc dục lôi đình chi kiếm di chuyển trong người, xoắn giết khói đen.
Nhưng chả mấy chốc, sắc mặt Ngải Huy lại lần nữa ngưng trọng.
Khói đen mảnh như sợi tóc lại khó chơi hơn hắn tưởng rất nhiều. Chúng nó biết rõ lôi đình chi kiếm lợi hại, nên chỉ cần lôi đình chi kiếm tới là chủ động né tránh, giảo hoạt dị thường.
Chúng vô cùng trơn trượt, linh hoạt hơn hẳn lôi đình chi kiếm.
Lôi đình chi kiếm tiêu hao lượng Nguyên lực của Ngải Huy phi thường to lớn, Nguyên lực trong cơ thể hắn đã nhanh chóng chạm đáy.
Làm sao bây giờ?
Tại một nơi rất sâu trong tầng mây trên không trung, kim phong gào thét, sắc bén hơn mọi lưỡi dao sắc bén nhất.
Thế mà Nhạc Bất Lãnh lại vô cùng thờ ơ với kim phong này. Tư thế của lão rất kì quái, mặt hướng xuống đất, tứ chi dang mở, toàn bộ cơ thể cứ như đang nằm sấp trên một cái giường đệm vô hình.
Cả buổi vẫn không nhúc nhích, tựa như đang ngủ.
Ánh mặt trời như được tụ tập trên lưng lão, hình thành nên một cột sáng màu vàng nhạt mà mắt thường có thể nhìn thấy được, bao phủ lấy toàn thân lão.
Một đám hỏa diễm màu vàng nhạt gần như trong suốt xuất hiện ngay tại đầu cuối của cột sáng, dán sát sau lưng lão, lặng yên thiêu đốt.
Kì dị là, y phục lão lại không có nửa điểm tổn thương.
Đột nhiên Nhạc Bất Lãnh mở to hai mắt. Bên dưới truyền đến một trận chấn động, khí tức lôi đình vô cùng lăng lệ bá đạo.
Là tiểu tử Ngải Huy kia?
Xảy ra chuyện gì vậy?
Chấn động mãnh liệt như thế cho thấy Ngải Huy đang toàn lực ứng phó, có cao thủ lợi hại nào đến chăng?
Nhạc Bất Lãnh chợt có thêm vài phần hứng thú, thu hồi công pháp lại. Cột sáng sau lưng lão nhanh chóng ảm đạm, còn phần hỏa diễm vàng nhạt sau lưng thì chui vào trong cơ thể lão. Lão bèn vung vẩy tay chân, sau đó cả người tựa như một tảng thiên thạch lao thẳng xuống mặt đất.
Vù vù vù, kim phong quanh lão gào thét hình thành nên những đạo vết tích ánh sáng màu bạc.
Hình ảnh bên dưới đám mây mênh mông cũng cấp tốc biến lớn lên trong ánh mắt lão.
Phần lớn Nguyên tu bình thường chỉ hoạt động ở khu vực tầng mây có kim phong nhu hòa, không gây ra quá nhiều tổn thương.
Chỉ có cường giả chân chính mới dám ở nơi rất sâu trong tầng mây mà ngao du như loài Tọa Vân kình cao ngạo, cường đại kia.
Tựa như một tảng đá đâm ngang vào biển mây, tầm mắt Nhạc Bất Lãnh chợt trắng xóa lại thành một mảnh, nhưng lão nhanh chóng phá tan tầng biển mây này.
Phù!
Một đạo hỏa diễm màu vàng nhạt sau lưng biến ảo thành cánh chim mở ra, đà rơi xuống lập tức ngừng lại.
Nhạc Bất Lãnh yên tĩnh lơ lửng trên không trung, ánh mắt rơi xuống người Ngải Huy. Nét mặt lão lập tức trở nên ngưng trọng.
Minh Linh quả!
Khác với những người khác chỉ được nghe tên Minh Linh quả, lão đã tận mắt nhìn thấy Minh Linh quả. Hơn nữa lão còn từng tham gia đuổi giết tổ chức sử dụng Minh Linh quả, lão biết rõ Minh Linh quả nguy hiểm đến cỡ nào.
Mình mới vừa rời đi một lúc, Ngải Huy đã dính phải Minh Linh quả rồi.
Nhạc Bất Lãnh nhíu mày. Không có thuốc nào giải được Minh Linh quả, lần này Ngải Huy lành ít dữ nhiều.
Đáng tiếc.
Lão âm thầm lắc đầu, Ngải Huy là một trong số ít những người trẻ tuổi có tiền đồ mà lão gặp được trong những năm gần đây. Thế nhưng chỉ tiếc nuối chốc lát, lão liền bình tĩnh lại, thần sắc hờ hững.
Cả đời này, Nhạc Bất Lãnh trải qua kinh lịch phong phú, từng gặp qua vô số thiên tài không kể hết. Có rất nhiều nguyên nhân khiến thiên tài vẫn lạc, có kẻ nảy sinh vấn đề trong tu luyện, có kẻ gặp phải cường địch, có kẻ lại bị kẻ thù ám sát, kẻ chìm trong thanh sắc, cũng không thiếu kẻ đánh mất ý chí chiến đấu….
Thiên tài thì tính là gì?
Thiên tài sống sót được mới có thể trở thành cường giả.
Có vị cường giả nào dưới chân chưa từng phủ kín đống xương cốt của những kẻ được gọi là thiên tài?
Ngải Huy chỉ là một bọt sóng nhỏ, một kẻ trong đống xương cốt kia, không có gì to tát cả. Cái thế giới này cũng không vì Ngải Huy chết đi mà bị diệt tuyệt.
Hả? Đột nhiên trên mặt Nhạc Bất Lãnh hiện lên một tia kinh ngạc, khí tức Minh Linh quả trên người Ngải Huy đang yếu bớt.
Lại có thể áp chế Minh Linh quả?
Trong lòng Nhạc Bất Lãnh chợt dâng lên chút hiếu kỳ, cảm giác như mình lại biết thêm chút nữa về Ngải Huy.
Lần đầu tiên lão nhìn thấy chuyện có thể áp chế Minh Linh quả.
Thằng dở này làm sao làm được thế?
Trong lòng Nhạc Bất Lãnh như có người nào đó đang gãi ngứa, khiến lão hận không thể xé Ngải Huy ra để nhìn xem trong thân thể hắn đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng rất nhanh, vẻ kinh ngạc trên mặt Nhạc Bất Lãnh dần dần biến mất, bởi khí tức Minh Linh quả lại tăng lên. Lão không khỏi lắc đầu, quả nhiên vẫn chưa được. Chiếu theo tốc độ này, Ngải Huy sẽ nhanh chóng trở thành chất dinh dưỡng cho Minh Linh quả.
Nhưng vào lúc này, Ngải Huy chợt động. Hắn lao thẳng vào tầng mây trên không trung.
Nhạc Bất Lãnh chăm chú nhìn cử động Ngải Huy, thân hình không động. Lão không có năng lực cứu chữa cho Ngải Huy, lúc này có lên quan tâm thì cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Lão cho rằng, đại khái Ngải Huy cũng biết mình không có thuốc nào cứu được nên không muốn chết trước mặt đám bằng hữu và đồng bạn của mình.
Thằng nhỏ này vẫn rất kiêu ngạo a!
Trong mắt Nhạc Bất Lãnh hiện lên một tia tán thưởng, nhìn thân hình Ngải Huy chui vào trong tầng mây.
Hả?
Nhạc Bất Lãnh phát hiện Ngải Huy đột nhiên đứng ở trong tầng mây dày đặc. Lão có chút buồn bực, thằng dở này muốn làm gì?
Trong tầng mây, bốn phía quanh Ngải Huy đều là một mảnh trắng xóa, không nhìn thấy được gì cả. Từng làn mây trôi nhè nhẹ lại khiến cổ họng như bị hun khói lửa của hắn cảm thấy thư thái hơn một chút, thân thể khô héo cháy đen cũng cảm thấy được một tia thoải mái.
Phù, hắn thở ra một hơi dài. Cảm nhận được khói đen đang điên cuồng phản công lại trong cơ thể, khóe miệng hắn gian nan kéo ra một đường vòng cung. Một đường vòng cung chứa đầy sự điên cuồng, kiên quyết và trào phúng.
Hắn thúc giục lượng Nguyên lực cuối cùng, tạo thành từng sợi lôi đình điện hồ nhè nhẹ chạy khắp cơ thể.
Tựa như ném một que diêm vào trong một chảo dầu, biển mây dày đặc bắt đầu phát sinh biến hóa.
Nhạc Bất Lãnh đứng dưới tầng mây, vẻ mặt biến đổi.
Tầng mây trên đỉnh đầu lão vốn bình tĩnh bắt đầu trở nên xao động, mơ hồ như lóe lên ánh chớp. Rồi chẳng mấy chốc, rất nhiều nơi lóe lên ánh chớp. Ầm, một tiếng sấm nặng nề nơi sâu trong tầng mây vang lên.
Sấm sét vang dội.
Xoẹt, một tia chớp to lớn vắt ngang qua tầng mây, còn mơ hồ nhìn thấy được một bóng người mờ ảo.
Thằng nhỏ thế mà có đủ cái điên cuồng a!
Vẻ hân thưởng trong mắt Nhạc Bất Lãnh càng lúc càng nồng nặc. Lão nhớ tới bản thân lúc còn trẻ.
Đáng tiếc.
Đây là lần thứ hai trong ngày Nhạc Bất Lãnh sinh ra cảm giác đáng tiếc, gia hỏa này đã có lão sư rồi. Nhạc Bất Lãnh rất tiếc nuối. Lão khá hài lòng với các phương diện khác của Tổ Diễm, nhưng về mặt huyết tính và điên cuồng của hắn lại không giống với học trò của lão chút nào. Ngoan ngoãn nghe lời như vậy thì làm được cái rắm gì chứ?
Bỗng nhiên lão không muốn Ngải Huy cứ như vậy mà chết đi.
Tiểu gia hỏa điên cuồng như thế, cứ vậy mà chết đi thì cái thế giới này chẳng phải lại thiếu đi vui thú hay sao?
Lâu Lan tựa như một đầu trâu rừng điên cuồng xồng xộc chạy vào trong cốc.
Hà Hạt Tử đang rèn đồ nghe được bước chân Lâu Lan, không khỏi vui vẻ hỏi: “Lâu Lan hả? Tới giúp ta tham khảo một chút. Đại kiếm này gần như được định hình rồi, chẳng qua cái đồ chơi này thật sự có thể bay được à…”
Lâu Lan tai ngơ mắt điếc, như một trận gió xẹt qua.
Hà Hạt Tử sửng sốt một chút, lầm bầm lầu bầu: "Gấp gáp thế, xảy ra chuyện gì sao?"
Ông lắc đầu, lại tiếp tục công việc của mình. Đại kiếm cổ quái như vậy đã vượt qua nhận thức của ông, nhưng lại khiến ông có thêm nhiều chỗ cần khiêu chiến nữa. Mấy chỗ vô cùng mới lạ chính là những chỗ hấp dẫn ông nhất, khiến ông sa vào đó mà không cách gì thoát ra được.
Lâu Lan tìm được Đoan Mộc Hoàng Hôn tại khu rừng trúc.
Cách đó thật xa, Lâu Lan đã hô lớn: "Chạng Vạng ơi!"
Đoan Mộc Hoàng Hôn mở to mắt, nhìn thấy bộ dạng này của Lâu Lan, gã khẽ giật mình: "Làm sao vậy? Lâu Lan."
Đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy Lâu Lan lo lắng như vậy. Bình thường mặc kệ làm gì Lâu Lan vẫn cứ thật vui vẻ, tràn ngập sức sống.
Nhất định có chuyện gì đang xảy ra.
Lâu Lan gấp giọng hỏi: "Chạng Vạng, ngươi có biết về Minh Linh quả?"
Vẻ mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn đại biến, đột ngột đứng lên: "Ai trúng Minh Linh quả?"
Vọt tới trước mặt Đoan MộcHoàng Hôn, Lâu Lan gấp giọng đáp: "Là Ngải Huy!"
Đoan Mộc Hoàng Hôn như bị sét đánh, ngây ngốc một chút, sắc mặt tái nhợt: "Làm sao…làm sao lại như vậy?"
Minh Linh quả không có thuốc nào cứu được.
Lâu Lan bất chấp mọi thứ, gấp giọng nói: "Chạng Vạng, Lâu Lan không có tư liệu về Minh Linh quả, không phân tích ra được. Chạng Vạng biết rõ tư liệu về Minh Linh quả không? Càng kỹ càng tốt!"
Lâu Lan tràn ngập chờ mong nhìn Đoan Mộc Hoàng Hôn. Vừa rồi khi nghĩ đến ca ca của Minh Tú là Lục thần thì nó nghĩ đến chuyện này. Chạng Vạng là sư đệ của Lục thần, cũng là Mộc tu thế gia, nhất định biết rất nhiều tư liệu về Minh Linh quả.
Nếu có tư liệu kỹ càng về Minh Linh quả, khó khăn trong quá trình phân tích phá giải cũng giảm đi rất nhiều. Khả năng phá giải cũng nhờ vậy mà gia tăng rất lớn.
Đoan Mộc Hoàng Hôn nghe vậy bèn ổn định lại tâm thần. Huyết sắc trên mặt gã được khôi phục lại một chút, liên tục gật đầu: "Lâu Lan nói đúng. Tư liệu Minh Linh quả ta biết không nhiều lắm, chỉ có mười bảy thiên, bây giờ ta bắt đầu nói."
Hai mắt Lâu Lan bắt đầu chớp lóe ánh sáng đỏ.
Vẻ mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn trở nên chăm chú, bắt đầu đọc thuộc lòng tư liệu về Minh Linh quả trong đầu. Thiên thứ nhất, tốc độ của gã vẫn chỉ như là nói chuyện bình thường. Thiên thứ hai, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, đọc cả quyển sách lại không ngừng nghỉ chút nào.
Mười bảy thiên liên tục, thuộc lòng một hơi, không vấp váp lấy một chữ.
Gã nói tiếp: “Còn có vài quyển sách có đề cập đến thông tin về Minh Linh quả. Trong đó, có một quyển sách tên là 【 Tẩy Đường lục 】do đại sư Thường Ngọc viết ra khoảng ba trăm hai mươi sáu năm trước, trang thứ tám mươi hai có một đoạn viết, nguyên văn là…”
Tốc độ lời nói của Đoan Mộc Hoàng Hôn như gió, ánh sáng đỏ chớp động trong hai mắt Lâu Lan còn nhanh hơn nữa.
Trên không trung phía trên đỉnh đầu bọn họ, mây đen áp đỉnh, sấm sét vang lừng.