Sư Tuyết Mạn đang đi tuần tra nơi đóng quân, thấy hai người Khương Duy và Tang Chỉ Quân, nàng bèn hướng họ gật đầu hỏi: “Đã an bài trinh sát rồi chứ?”
Khương Duy đáp: “Đã an bài. Tổ Diễm dẫn đội, Bàn Tử hỗ trợ.”
Khí tức của hắn ngày càng trầm ổn, nội liễm. Quá trình ma luyện trong chiến đấu liên miên có ảnh hưởng rất lớn tới hắn. Mà không riêng hắn và đám người Tang Chỉ Quân, đến Bàn Tử cũng như biến đổi thành một người khác vậy.
Khương Duy từ trước tới giờ làm việc luôn khiến mọi người an tâm, rất hiếm có sơ suất.
Sư Tuyết Mạn kinh ngạc: “Bàn Tử cũng đi ư? Hắn có thích hợp làm trinh sát đâu?”
Tang Chỉ Quân cười đáp: “Hai người bọn họ không phải đều là hỏa tu sao? Cả hai cùng ngâm mình chung một hỏa trì, Tổ Diễm làm sao có thể là đối thủ của tên Bàn Tử mặt dày đó chứ. Kết quả là bọn họ vụt cái biến thành hảo huynh đệ lúc nào không hay.”
Khương Duy vội vàng bào chữa: “Ngoại trừ hơi chút không biết xấu hổ, chứ kỳ thật con người Bàn Tử không tệ mà.”
Tang Chỉ Quân che miệng, nín cười nói: “Ngươi là đang tâng bốc hắn đó hả?”
Khương Duy nghe thấy thế cũng cười lên ha hả.
Sư Tuyết Mạn chú ý thấy nguyên lực chấn động quanh thân Khương Duy, hai mắt sáng lên: “Khương Duy, ngươi sắp đột phá sao?”
Tang Chỉ Quân nghe vậy liền sững sờ, nàng quay sang nhìn Khương Duy, sắc mặt kinh hỉ hỏi vội: “Đột phá ư? Như thế nào mà ngươi lại không nói chứ?”
Khương Duy lắc đầu: “Chỉ là sắp đột phá, vẫn chưa đột phá cơ mà, có cái gì đáng nói chứ.”
Tang Chỉ Quân xoa xoa tay: “Xem ra bổn tiểu thư phải cố gắng hơn nữa mới được, không thì có thể bị ngươi bỏ lại sau lưng mất.”
Sư Tuyết Mạn nhìn nhìn hai người, khẽ mỉm cười. Khương Duy cùng Tang Chỉ Quân quan hệ rất thân cận, cảm giác hai người họ đang rất tốt. Khương Duy tuy rằng không xuất thân từ đại gia tộc gì đó, nhưng là một người trầm ổn, đại khí, tiền đồ sáng lạng. Tang gia trước kia tuy là một gia tộc, nhưng cũng chỉ bình bình, càng không nói hiện nay tình cảnh không được tốt cho lắm. Hơn nữa, Tang Chỉ Quân có địa vị hết sức quan trọng ở trong gia tộc của nàng, vì vậy lời nói của nàng rất có trọng lượng, có thể tự quyết định cho bản thân.
Hai người họ có thể tiến tới cùng nhau khiến cho nội tâm Sư Tuyết Mạn cũng cảm thấy cao hứng theo.
Khương Duy nghĩ đến một việc bèn nói: “Tổ Diễm dạo gần đây có vẻ rất phấn khởi a.”
Với thực lực cấp đại sư của Tổ Diễm, theo lệ cũ người khác khi xưng hô sẽ thêm từ “sư” vào. Nhưng hai tiếng “Tổ sư” thực khiến người khác phải ngượng mồm. Tổ Diễm hiểu điều này bèn yêu cầu mọi người khi xưng hô cứ gọi thẳng tục danh của hắn.
Sư Tuyết Mạn cảm khái nói: “Có lẽ là được Nhạc Bất Lãnh tiền bối khích lệ đó mà.”
Khương Duy cùng Tang Chỉ Quân đều gật đầu, bọn họ cũng cho rằng Sư Tuyết Mạn nói rất có lý.
Tang Chỉ Quân đầy lo lắng nói: “Cũng không biết hiện giờ Nhạc Bất Lãnh tiền bối đã tới Phỉ Thúy Sâm chưa nữa? Tuy rằng ta rất bộc phục dũng khí của tiền bối, nhưng thời điểm này đi khiêu chiến Đại Cương, quả thực phần thắng không lớn cho lắm.”
Khương Duy lại có cái nhìn khác: “Khiêu chiến Đại Cương thì nào có thời điểm nào có phần thắng lớn chứ? Ta thì lại thấy thời cơ lần này thật vừa đúng. Trong tương lai, Tổ Diễm sẽ không cần lo lắng nữa, sẽ không còn vướng mắc trong lòng. Cảm thụ quang huy dấu chân của An Mộc Đạt tông sư, chiến ý của Nhạc Bất Lãnh tiền bối càng thịnh. Hơn nữa từ vụ việc ở Thiên Tâm Thành, trong lòng ắt có nộ khí. Tất cả hợp lại, có thể nói về mặt sĩ khí thì hiện tại chính là trạng thái đỉnh phong nhất của Nhạc Bất Lãnh tiền bối rồi. ”
Vừa nhắc tới Thiên Tâm thành, Tang Chỉ Quân lại thấy tức giận, hừ một tiếng nói: “Đáng tiếc lúc đó ta không ở đó, không được nhìn cảnh tiền bối giận dữ mắng mỏ đám đó. Thiên Tâm thành thực khiến cho người ta không thể không tức giận mà!”
Khương Duy thấy Tang Chỉ Quân không vui, bèn vội vàng an ủi: “Nàng không việc gì phải tức giận. Ít ra thì chúng ta cũng lấy được từ bọn họ một tòa Trấn Thần Phong mà. Đây là Trấn Thần Phong đó, thực sự là nằm mơ ta cũng chưa dám nghĩ tới nữa.”
Tang Chỉ Quân vừa nghe cũng vui ra mặt, đầy mong mỏi nói: “Đúng vậy, chỉ cần nằm Trấn Thần Phong trong tay thì chúng ta cũng không cần nhìn sắc mặt của bọn chúng. Hơn nữa, vô số chiến pháp của Tuyết Mạn cũng có thể được hiện thực rồi.”
Sư Tuyết Mạn cũng rất mong chờ đối với Trấn Thần Phong. Trước kia, bản thân nàng từng đóng giữ trên Trấn Thần Phong nên hiểu rất rõ sự lợi hại của nó. Lúc trước nàng từng nghĩ, nếu có Trấn Thần Phong kết hợp Địa Hỏa Tháp Pháo thì không biết sẽ phát huy ra được hiệu quả gì nữa?
Chiến đầu gần đây làm nàng cảm nhận sâu sắc được hoàn cảnh xung quanh đang dần biến hóa.
Trước kia, chiến bộ đối mặt là hoang thú, mà hôm nay, địch nhân của bọn họ đã là Thần tu, là Thần tu chiến bộ đã được chỉnh hợp. Địch nhân sai khác cực lớn, rất nhiều chiến thuật đã không còn phù hợp nữa.
Đây chú định là một thời kỳ biến đổi mạnh mẽ.
Nàng nhớ tới một ít quan điểm mà Ngải Huy đã trình bày trong thư, không thể không thừa nhận rằng Ngải Huy có trực giác nhạy cảm với chiến đấu vượt xa thường nhân. Tuy rằng không có được nhiều kinh nghiệm tác chiến trong chiến bộ, những điều đó cũng không ảnh hưởng tới lý giải của Ngải Huy đối với chiến đấu.
Có lẽ đây cũng là một loại thiên phú đi.
Ý nghĩ này vừa hiện, khiến Sư Tuyết Mạn không kìm được bật cười. Tới tận bây giờ mình mới hiểu được thiên phú của Ngải Huy ư? Từ lúc mới đầu, từ trận chiến đầu tiên, có lúc nào mà thiên phú của Ngải Huy không phát huy tác dụng đến mức tận cùng chứ?
Nàng dặn dò: "Tiếp tục cảnh giới."
"Dạ!"
Khương Duy cùng Tang Chỉ Quân đồng thời hành lễ. Dù quan hệ riêng tư giữa họ rất tốt, nhưng trong việc công thì tất cả mọi người đều không chút tùy tiện.
Sư Tuyết Mạn bước chân nhanh hơn, lúc này trong đầu nàng mơ hồ có linh quang chớp động.
Nàng phải tranh thủ nắm giữ được cái cảm giác này.
Ánh mắt Bàn Tử đảo qua dãy núi phía dưới, miệng lầm bầm: “Đây là cái chốn khỉ ho cò gáy nào mà tới một cái bóng người cũng không thấy vậy. Không có, không có cái quái gì cả. Đã phi hành suốt cả buổi rồi, mệt mỏi quá đi. Tiểu Diễm Diễm à, chúng ta hạ xuống nghỉ ngơi một chút nhé.”
Vẻ mặt Tổ Diễm lặng im đáp: “Ta mang theo ngươi phi hành, ngươi còn ca cẩm cái gì hả?”
( Dịch: kiểu như cạn lời, sa mạc lời đây mà.)
Bàn Tử hiên ngang nói: “Ánh mắt ta mệt mỏi a, nếu không ta đổi cho ngươi thử xem? ”
Tổ Diễm liếc mắt, nhưng đáy lòng thực sự thừa nhận Bàn Tử có tư cách để nói như vậy. Mặc kệ là hình thể hay tốc độ thì Bàn Tử đều không thích hợp đảm nhiệm trinh sát. Sở dĩ Tổ Diễm nguyện ý không quản cực khổ mang theo Bàn Tử cùng phi hành, ngoại trừ là vì gia hỏa chết bầm này sống chết đòi hỏi ra, còn có một nguyên nhân trọng yếu khác.
Đó là Bàn Tử sở hữu “tặc nhãn” rất độc, dù là con gà rừng nấp kỹ trong bụi cây cũng có thể bị tên mập này moi ra được.
Về cơ bản, chỉ cần Bàn Tử quét mắt một vòng, hắn nói nơi này an toàn thì chính xác nơi đó an toàn.
Thực lực của Tổ Diễm có thể mạnh hơn Bàn Tử khá nhiều, nhưng về nhãn lực thì chạy dài không lại mập mạp. Suy xét kỹ, mới thấy không phải ngẫu nhiên mà Địa Hỏa Tháp Pháo do Bàn Tử đảm nhiệm lại có được sự chuẩn xác khủng bố tới vậy.
Nhưng Bàn Tử có một ít tật xấu khiến Tổ Diễm thực sự căm ghét đến tận xương tủy.
Làm việc chưa bao lâu đã kêu la mệt mỏi, lời nhảm nhí như mưa xuân không ngừng phun ra, muốn lấp cũng không lấp nổi. Lúc trước, Tổ Diễm đã bị lời nói nhảm của Bàn Tử khiến cho thiếu chút nữa là phát điên lên. Nhưng sự đời oái oăm, cả hai lại ở cùng một cái hỏa trì, có muốn trốn cũng không biết trốn đi đâu được. Mặc cho Tổ Diễm dựa vào thực lực mạnh mẽ, có thể đi vào những vị trí hỏa trì cao giai, nhưng y đi tới đâu, Bàn Tử đều có thể theo sát không rời.
Tên béo này có thể ngây ngốc trong đó cả ngày.
Đoán chừng… chắc là do da dày đi...
Tổ Diễm vừa hạ thấp độ cao, chuẩn bị đáp xuống. Hắn chọn một vị trí ở lưng chừng núi, có tầm quan sát vô cùng tốt, đủ để quan sát rất xa.
Bàn Tử đang chuẩn bị nghỉ ngơi bỗng tròng mắt co rút, thân thể cứng đờ.Tổ Diễm phát giác khác lạ, lập tức cảnh giác hỏi: "Có biến sao?"Bàn Tử không đáp, chỉ híp mắt rồi đảo qua một vòng. Lát sau hắn xoay người lại, thấp giọng nói: "Là Huyết tu!"
Tổ Diễm rùng mình: "Ở đâu?"Nãy giờ hắn không phát hiện ra được chút gì cả.Bàn Tử giãn lưng, ngáp một cái nói: "Ở sau phiến đá đằng kia, cách chúng ta khoảng chừng sáu, bảy dặm."Tổ Diễm thấy Bàn Tử bày ra cái bộ dáng đáng khinh, liền hiểu ngay gia hỏa này đang có ý nghĩ xấu xa nào đó, liền vội hỏi: "Ngươi có kế hoạch gì?""Ngươi đi bắt một ít con mồi tới đây, không cần phải đi quá xa."Bàn Tử thỉnh thoảng lại quay người, ánh mắt đảo bốn phía, tựa như một vị trinh sát lão luyện.Tổ Diễm hoài nghi hỏi: "Có phải là ngươi đói bụng? Muốn lừa gạt ta đi săn giúp ngươi."Bàn Tử đầy căm phẫn đáp: "Tín nhiệm cơ bản giữa huynh đệ đâu? Còn có, cái gì gọi là lừa gạt ngươi? Vì huynh đệ đi săn chẳng lẽ không phải là thiên kinh địa nghĩa sao? Dù gì lúc ngươi ngâm mình trong hỏa trì, ta sợ ngươi nhàm chán, đã bỏ ra không ít thời gian quý báu để mà đặc biệt bồi tiếp ngươi a."Tổ Diễm quyết định “im lặng là vàng”. Trước nay cùng tranh cãi với Bàn Tử, hắn chưa từng thắng nổi một lần.Bàn Tử nói xong cũng nghênh ngang đi đến một chỗ đất trũng, bộ dạng giống như muốn tìm một chỗ tránh gió để nghỉ ngơi thật tốt.
Tổ Xuân phi hành nhanh nhất, gã tuy xuất phát muộn nhất nhưng hiện tại lại vượt qua được quãng đường xa nhất. Thần thông của gã là Thiên Bằng Sí, một loại thần thông rất đặc biệt. Cặp hắc sí ở sau lưng với từng chiếc lông vũ đỏ thẫm chất chồng lên nhau chính là do thần thông sinh ra. Lông vũ màu đỏ đan xen trên nền đen kịt thành từng hoa văn cực kỳ tinh xảo mà lại đầy ưu nhã, thâm trầm.
( Dịch: Giải thích tí cho cả nhà. Cái cánh da nó đen, kiểu gà ác á. Nên trước là đen kịt, sau mới tả lông là đỏ. Chứ không nhiều bạn tưởng tác giả mù màu thì chứt J )
Thiên Bằng là thượng cổ thần thú, cực kỳ hung mãnh, ngao du thượng cửu thiên.
Trong huyết mạch của gã có ẩn chứa một tia Thiên Bằng huyết mạch, có lẽ nhờ việc hấp thụ máu Kim Điêu mà ra. Tuy vậy, Thiên Bằng huyết mạch ẩn chứa trong máu Kim Điêu, trải qua trăm vạn năm đã vô cùng mỏng manh. Gã cực kỳ may mắn khi kích hoạt được huyết mạch hiếm có này, điều này giúp cho thực lực của Tổ Xuân xảy ra biến hóa về chất.
Tổ Xuân đã phát hiện hai người từ sớm.
Gã không trực tiếp xông tới mà lại lẳng lặng đáp xuống, tìm một vị trí bí mật để ấn nấp. Gã muốn chờ cho hai tên trinh sát nguyên tu kia tiến vào trong phạm vi công kích của mình.
Giao phong giữa các trinh sát với nhau là vô cùng thê thảm và tàn khốc.
Mỗi một trinh sát đều muốn bắt sống được đối phương, bởi lẽ giá trị tin tức của người sống vượt xa một cỗ thi thể lạnh ngắt. Trinh sát khi bị bắt làm tù binh sẽ gặp kết cục cực kỳ bi thảm. Bọn hắn sẽ phải chịu đủ loại cực hình tra khảo. Khi đó, dù muốn tự sát cũng là hy vọng xa vời.
Trinh sát không những cần thực lực mạnh mẽ, mà tiên quyết là cần có ý chí cứng rắn như sắt thép. Nếu không, một khi bị bắt giữ mà không thừa nhận nổi cực hình, ý chí sụp đổ sẽ triệt để bại lộ tin tức về phe mình cho địch nhân.
Nhưng mà gã tuyệt đối không ngờ là hai gã trinh sát nguyên tu kia lại bỗng nhiên dừng lại nghỉ ngơi, không tiến lên nữa.
Chẳng lẽ mình bị chúng phát hiện rồi.
Tổ Xuân càng nghĩ càng không có khả năng. Khoảng cách hai bên quá xa, hơn nữa gã cũng chưa để lộ ra nửa điểm sơ hở.
Sau đó, gã thấy một tên trinh sát tách ra đi săn thú bèn yên lòng lại. Xem ra mình may mắn đụng phải hai tên trinh sát gà mờ rồi.
Trinh sát tiền tiêu là cực kỳ nguy hiểm. Bất luận và trinh sát của chiến bộ nào đều là tinh anh trong tinh anh. Thế nhưng đụng trúng hai tên biểu hiện nghiệp dư tới như vậy, thật khiến Tổ Xuân cũng phải lắc đầu.
Mà khi nhìn thấy dáng người của Bàn Tử, gã lại càng thêm câm nín. Chiến bộ thế nào mà lại chọn một tên béo tròn như vậy đi làm trinh sát hả?
Không phải hai tên này bị lạc đường chứ?
Hay là có thêm chiến bộ khác? Trọng Vân Chi Thương, Binh Nhân và Thiên Phong sẽ khó có thể nghiệp dư như vậy a. Càng nghĩ càng thấy có khả năng. Chẳng lẽ lần trước Sư Tuyết Mạn đánh bại bên gã, đã kích thích những chiến bộ khác tham chiến, muốn kiếm chút công tích tại Thần Quốc này?
Tổ Xuân cười lạnh trong lòng.Gã lặng lẽ di chuyển về phía đối phương.Đối phương cực kỳ lơ là sơ suất, cư nhiên dám đưa lưng về phía hắn, hơn nữa bọn chúng tựa hồ còn đang tranh chấp.
Hai tên rác rưởi.
Ánh mắt Tổ Xuân chớp động sát cơ.