Trong khi Tân Quang Thành hát vang tiến mạnh, thì Thiên Tâm Thành cũng không hề giẫm chân tại chỗ.
Khi tin Tháp Mạc của Tân Quang Thành thành công truyền tới, Thiên Tâm Thành tiếp nhận rất bình thản. Đúng vậy, rất bình thản. Đối với những thế gia ở Thiên Tâm Thành, Tân Quang Thành chỉ là một tòa thành có căn cơ kém, chỉ cần vài lần Hoang thú lợi hại công thành thì sẽ thất bại hoàn toàn.
Mà, Tháp Mạc thì có đáng kể là gì?
Thiên Tâm Thành đang chuẩn bị xây dựng thêm Nguyên Lực Trì.
"Nguyên Lực Trì mới xây sẽ có hiệu quả hơn một nửa so với cái cũ. Thời gian xây khoảng chừng ba tháng, nhưng chỉ cần xây xong, quy mô Thiên Tâm Thành sẽ lại được mở rộng thêm lần nữa. Tới lúc đó, chốn này sẽ thu hút các nguyên tu tinh anh tới đây."
Diệp phu nhân thong thả nói chuyện với Đại trưởng lão, đám trưởng lão đứng sau lưng đều mang vẻ cung kính. Không ai ngờ, người phụ nữ sắp nắm quyền cao nhất Thiên Tâm Thành này, trước đây không lâu, vẫn còn mang vẻ cô nhi quả phụ đáng thương.
Chuyện Đại trưởng lão muốn truyền quyền lực cho Diệp phu nhân, đã chả còn là bí mật từ lâu rồi, mà nó đang thực sự được tiến hành, những trưởng lão có mắt nhìn, đều đã bắt đầu ra tay trong bóng tối.
Không phải không có người phản đối, nhưng năng lực Diệp phu nhân phô diễn đã làm cho những kẻ phản đối phải câm miệng, chỉ còn vài lão tiền bối cố chấp bảo thủ là còn lên tiếng, bảo làm thế là không phù hợp truyền thống.
Nhưng trong thời kì ăn bữa nay lo bữa mai này, truyền thống làm gì còn sức thuyết phục?
Có những người trước nay phản đối, thì bây giờ cũng đang từ từ thay đổi cách nhìn. Diệp phu nhân làm rất tốt, không phải thế sao? So với Trưởng lão hội phản ứng chậm chạp, Diệp phu nhân làm việc có hiệu suất hơn hẳn, nếu không Thiên Tâm Thành đã không thể trở thành tòa thành to nhất, mạnh nhất Thiên Ngoại Thiên chỉ trong thời gian ngắn như vậy.
Dẫm Tân Quang Thành dưới thân, đám thế gia cảm thấy thực là khoan khoái.
Thiên Tâm Thành bừng bừng sức sống, nghênh đón làn sóng di chuyển tới của các thế gia. Nhiều thế gia lúc đầu định xây thành một mình, nhưng sau vô số lần gặp phải khó khăn, thấy Thiên Tâm Thành phát triển mạnh mẽ thì đều chạy về cúi đầu xin gia nhập với Diệp phu nhân.
Diệp phu nhân không những bỏ qua những hiềm khích cũ, còn cực kì nhiệt tình, chu đáo đón tiếp họ, mang tới làn gió xuân ấm áp cảm động lòng người cho cái nơi Man Hoang tàn khốc lạnh lẽo.
Thế nên danh tiếng và vị trí của Diệp phu nhân cũng nhanh chóng tăng lên.
Trong lòng nhiều người, Diệp phu nhân nắm quyền là điều đương nhiên, có kẻ còn cuồng nhiệt gọi bà ta là Nữ Đế.
Đại trưởng lão già hẳn đi, hai hốc mắt hõm sâu, nếp nhăn trên mặt cũng sâu hẳn xuống, tạo thành những cái khe, những lớp xếp nếp chập chùng trên mặt. Con ngươi đục hẳn, thỉnh thoảng mới lóe lên tia sáng giúp người ta còn nhớ ông ta là người vẫn còn đang chưởng quản vùng đất này.
Diệp phu nhân đỡ Đại trưởng lão, mỉm cười: "Nguyên Lực Trì mới vẫn còn chưa được đặt tên, mọi người còn đang chờ ngài đặt cho nó một cái tên hay đấy."
Đại trưởng lão nhìn cảnh thành thị phồn hoa trước mặt, trong mắt đầy nỗi vui mừng, cảm khái: "Lão phu tới giờ vẫn không biết ban ra lệnh khai hoang có phải là đúng hay không, vất bỏ đi vùng đất của tổ tiên, mỗi khi nghĩ tới điều này, tim đều như đao cắt."
Giọng lão to hẳn lên, ánh mắt vẩn đục trở nên sắc bén: "Nhưng còn có cách nào đâu? Địa thế còn mạnh hơn người! Thay đổi, có lẽ sẽ chết. Nhưng không thay đổi, thì chắc chắn phải chết! Hôm nay nhìn thấy Thiên Tâm Thành thế này, lão phu bỗng hiểu, hôm nay chúng ta gặp phải khó khăn và nguy hiểm, nhưng đó cũng là con đường ông cha chúng ta đã phải đi qua. Ngày xưa tổ tiên còn gặp nhiều khó khăn hơn chúng ta, nhưng họ vẫn có thể vượt qua mọi chông gai, sáng lập cơ nghiệp vĩ đại Ngũ Hành Thiên. Chúng ta mang dòng máu của tổ tiên, há lại cứ ngồi không ăn bám, nhát gan sợ chết hay sao?"
Mọi người cúi đầu, trong lòng xấu hổ.
Đại trưởng lão ngửa mặt nhìn bầu trời, có chút xuất thần.
Không ai dám lên tiếng, cả không gian cực kì yên tĩnh.
Lão bỗng mở miệng: "An Mộc Đạt tông còn thọ không lâu."
Mọi người nhìn nhau kinh hoàng. Trên phố đã sớm có lời đồn này, nội dung lời đồn rất chân thực, ai cũng đều tin hơn nửa. An Mộc Đạt đã quá già, nhiều gia tộc đã lén lút qua lại với Phỉ Thúy Sâm cũng chính là vì điều này.
Nhưng trong lòng ai cũng cố ôm một một tia ảo tưởng, An Mộc Đạt đại nhân là tông sư, tông sư cơ mà, chắc phải có cách gì để kéo dài tuổi thọ chứ?
Nhưng bây giờ Đại trưởng lão cũng nói vậy, mọi người biết không còn hy vọng gì nữa.
Ai nấy mặt trắng bệch, trong lòng vô cùng rối loạn.
"Cái Nguyên Lực Trì mới này đặt tên là An Mộc Đạt đi, hi vọng nó sẽ giống An Mộc Đạt tông sư, bảo vệ Ngũ Hành Thiên." Đại trưởng lão nét mặt không giấu nét đau thương, An Mộc Đạt không chỉ là tông sư của Ngũ Hành Thiên, mà còn là sư huynh của lão.
Không khí ngột ngạt tuyệt vọng, có người thút thít nho nhỏ.
Đại trưởng lão đang lọm khọm bỗng thẳng lưng lên, đôi mắt mở to, lạnh lùng nói: "Khóc cái gì mà khóc? Khóc có làm cho An Mộc Đạt tông sư sống tiếp được hay không? Khóc có thể làm Ngũ Hành Thiên lại trở về hoàn hảo hay không? Đồ đáng xấu hổ! Một ông già, đã che chở các ngươi nhiều năm như vậy, bây giờ sắp chết, mà các ngươi, lại sợ tới rụt cả người lại như thế!"
Diệp phu nhân vội vỗ nhẹ lên lưng Đại trưởng lão để lão dễ thở.
Đại trưởng lão cũng hạ bớt lửa giận, mắt thâm trầm hẳn đi: "Đám lão già chúng ta cũng đang sắp chết rồi, con đường sau này, các ngươi tự mình đi đi. Là chết hay sống, đều dựa vào bản lĩnh của tự các ngươi. Ta nói điều này, chính là để nhắc cho các ngươi biết, thời gian không còn nhiều đâu."
Nói đến đây, lão có vẻ đã mất hứng: "Lui ra hết đi."
Mọi người quay sang nhìn Diệp phu nhân, Diệp phu nhân khẽ ra hiệu, ai nấy đều cáo lui.
Xung quanh lại trở về yên tĩnh.
Diệp phu nhân ôn nhu nói: "Phụ thân, người cần gì phải giận với bọn họ? Làm ảnh hưởng tới thân thể. Cứ mặc kệ họ đi, họ không quấy rối là được."
Đại trưởng lão than thở: "Ta chỉ hận họ không chịu góp sức vào. Ai cũng có thân thế mạnh mẽ, tổ tiên đều là nhân vật anh hùng, sao tới đời họ, lại toàn là rác rưởi như vậy?"
Diệp phu nhân khuyên nhủ: "Vẫn còn được mấy người mà."
Đại trưởng lão không nói nữa, nói với Diệp phu nhân: "May mà còn có ngươi, bằng không thật chẳng dám nghĩ mọi việc sẽ thế nào nữa. Bọn họ bây giờ nghe lời ngươi, thế là rất tốt, nhưng còn chưa đủ. Ta nói cho bọn họ biết tin này, chính là muốn làm cho họ sợ. Họ có sợ, mới càng thêm nghe lời ngươi, những người tân dân dã tâm lớn hơn, không dựa dẫm được."
Diệp phu nhân ôn nhu nói: "Phụ thân khổ tâm, Lâm nhi cảm ơn người."
Đại trưởng lão hỏi: "Đại Sư Chi Quang tiến triển thế nào?"
Diệp phu nhân dịu dàng trả lời: "Rất thuận lợi. Năm đầu là nguy hiểm nhất, nhưng đã qua rồi, có khoảng ba mươi bảy người không thích ứng được, có sáu người đã mất mạng."
Đại trưởng lão nói: "Đại cục làm trọng, đừng có lòng dạ đàn bà."
"Lâm nhi ghi nhớ."
Đại trưởng lão chợt nhớ tới một chuyện: "Ta nhớ, Vương Thủ Xuyên có một học trò phải không?"
Diệp phu nhân vội đáp: "Vâng, hắn tên là Ngải Huy, được Vương Thủ Xuyên vừa ý thu làm học sinh, đáng tiếc mới hơn nửa năm, đã gặp phải Huyết Tai."
Đại trưởng lão đầy tiếc hận: "Đáng tiếc."
Lão tiếc là tiếc thời gian Ngải Huy đi theo Vương Thủ Xuyên quá ngắn, chỉ có hơn nửa năm, thế thì học được cái gì? Lý luận của Vương Thủ Xuyên bây giờ là thứ nóng bỏng nhất. Trấn Thần Phong, Thiên Tâm Thành, và Nguyên Lực Trì, đều là bắt nguồn từ lý luận của Vương Thủ Xuyên.
Những ai biết nghĩ, đều biết chính những lý luận của Vương Thủ Xuyên mới là thứ đang làm đổi thay thế giới.
"Đúng vậy, rất đáng tiếc." Diệp phu nhân nói tiếp: "Những người còn sống ở Tùng Gian thành năm xưa tụ lại với nhau, gọi là Tùng Gian Phái. Sư Tuyết Mạn và Đoan Mộc Hoàng Hôn đều ở đó, Đoan Mộc Hoàng Hôn tiếng là bị Sư Tuyết Mạn bắt cóc tới đó, nên người của Phỉ Thúy Sâm có lẽ sẽ kéo tới để ý kiến."
Vẻ mặt Đại trưởng lão trở nên cảnh giác: "Có phải là Sư Bắc Hải ở sau lưng?"
Diệp phu nhân cẩn thận nói: "Cái này không biết chắc."
Đại trưởng lão hỏi tiếp: "Bọn chúng đang làm gì?"
"Từng xuất hiện cách đây không lâu ở khu Nịnh Mông, ở phía đông Thải Vân Hương, khá sâu trong Man Hoang." Diệp phu nhân cố nhớ lại, may mà bà ta đã đọc cái gì là không quên, nên mới nhớ được tin báo này.
Đại trưởng lão trầm giọng nói: "Phải chú ý Sư Bắc Hải."
Diệp phu nhân nhớ kỹ. "Vâng."
Đại trưởng lão bỗng thấy giận: "Trong đám con cháu thế gia này, chỉ có mỗi Sư Bắc Hải là còn coi được chút, đám còn lại chẳng đứa nào biết nghe lời, dương thịnh âm suy, thực là kỳ cục!"
Diệp phu nhân cười khổ: "Đâu phải tới hôm nay mới như vậy."
Trong mắt mọi người, Sư Bắc Hải là quái nhân, không ai biết ông ta nghĩ cái gì. Bình thường ông ta rất biết điều, tới mức không hề có cảm giác là ông ta tồn tại, nhưng khi ông ta tạo áp lực, thì rất là khó chơi. Trừ việc cực kì chiều con gái, thì ông ta không hề có ấn tượng gì trong lòng người khác.
Đại trưởng lão lạnh nhạt nói: "Vì thế ta mới để nó làm bộ thủ."
Trong thung lũng.
Ngải Huy ra sức cổ vũ Bàn Tử: "Ngươi cứ làm theo lúc tu luyện thường ngày thôi, không phải ta đã bảo Lâu Lan sắp xếp cho ngươi huấn luyện nhiều thứ lắm rồi sao? Yên tâm, không có gì phải sợ, nó đâu có ăn thịt ngươi!"
Bàn Tử chân cẳng run run, run giọng nói: "Ta chỉ sợ lỡ làm hỏng. . ."
Nhìn dáng vẻ kinh sợ của Bàn Tử, Ngải Huy giận sôi, đập bốp một cái vào gáy tên mập: "Ngươi mà còn cái vẻ muốn chết này nữa, hôm nay ta cho ngươi chết chắc!"
Bàn Tử mặt đưa đám: "A Huy, lỡ ta làm hư, ngươi đừng có trách ta. . ."
Ngải Huy cố áp chế lửa giận: "Không trách ngươi! Không ai trách ngươi! Ngươi cố hết sức là được rồi!"
Bàn Tử vẫn run rẩy: "Ta nói này A Huy, sao ngươi lại làm hỏa Nguyên Lực Trì là cái cuối cùng? Nhiều hỏa nguyên tu như vậy, sao ngươi cứ tìm ta? Ngươi nhất định sẽ trách ta, sẽ đánh ta, sẽ. . ."
Khuyên nửa canh giờ, Ngải Huy rốt cục cũng bùng lửa giận: "Ta đánh ngươi ngay bây giờ đây!"
Bàn Tử ôm đầu ngồi chồm hỗm xuống đất, co người lại, Thiết Nữu vội kéo Ngải Huy.
Thiết Nữu đã dùng hết sức, ai da, cái tay kia làm đau cả ngực hắn!
Ngải Huy thở ra một hơi thật dài, quay mặt sang nhìn thấy Lâu Lan, sáng mắt lên, vẫy tay: "Lâu Lan."
Lâu Lan mở to mắt: "Ngải Huy, cần Lâu Lan hỗ trợ?" [Truyện dịch ở diễn đàn Bachngocsach.]
Ngải Huy nháy mắt: "Đói muốn chết rồi, cho một phần nguyên lực thang đi."
Lâu Lan gật đầu: "Có ngay, Ngải Huy!"
Khóe mắt Ngải Huy liếc qua tên mập, thấy lỗ tai tên kia nhúc nhích, thì cười lạnh: "Lâu Lan đi làm đi, chúng ta dùng bữa trước. Chừng nào Bàn Tử làm xong hỏa Nguyên Lực Trì sẽ ăn sau."
Bàn Tử đứng lên, mặt đầy bi phẫn, bộ dạng thấy chết không sờn, như đang lao tới chiến trường.
"Tên nào ăn phần của ta, ta liều mạng với tên đó!"