Trải qua cả ngày kịch chiến, dù nguyên tu hay huyết tu đều vô cùng mỏi mệt. Hai bên không hẹn mà cùng ngưng chiến, tranh thủ hồi phục lực lượng, chời ngày mai lại chiến.
Thú Doanh đã thử đánh lén vào ban đêm nhưng hiệu quả rất kém, tử thương vô cùng nghiêm trọng.
Cảnh ban đêm như nước, tiếng rít của Kim Phong Phong Mạc(*) lấn át tất cả âm thanh khác.
(*) Vùng gió lớn.
Trước Phong Mạc, cách đại doanh 120 dặm(*), hai chiến bộ nghiêm trang yên lặng xuất hiện. Đội hình bọn họ sâm nghiêm, giống như tượng không hề nhúc nhích, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng sói hít thở khe khẽ.
1 dặm = 0,5km.
Khí trời tối nay rất tốt, không có trăng, chỉ có màn đêm đen kịt.
Đứng trước trước Phong Mạc, Hách Liên Thiên Hiểu thần sắc lạnh lùng:
- Ở chỗ này?
Tống Tiểu Khiểm hành lễ:
- Là chỗ này, chúng ta đã dò xét tổng cộng sáu chỗ phong mạc tương đối yếu, phong mạc chỗ này là là yếu nhất.
Hách Liên Thiên Hiểu gật đầu:
- Bắt đầu chuẩn bị đi.
Tống Tiểu Khiểm do dự một chút:
- Chúng ta không chờ viện quân sao?
Mặc dù trong lòng nàng cũng không muốn chờ viện quân, nhưng Hạ bộ thủ gửi thư tới, bọn hắn sao có thể làm như không biết nên nàng cảm thấy có chút không ổn.
Hách Liên Thiên Hiểu lắc đầu:
- Không đợi.
Sắc mặt những người khác cũng thả lỏng, chuyển sang hưng phấn.
Chỉ cần đột phá Phong Mạc, phần bụng mềm mại của địch nhân lập tức xuất hiện trước mặt bọn hắn. Nếu không phải vì địa hình trắc trở của Trân Châu Phong Kiều giúp che chở kẻ địch, đối phương chỉ dựa vào ba tòa Trấn Thần Phong làm sao cản được bước tiến của bọn hắn. Điểm duy nhất khiến bọn hắn kiêng kỵ là Trọng Vân Chi Thương, nhưng dù là Trọng Vân Chi Thương thì khi hai bên trực tiếp đối mặt, bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ của Thần Lang bộ.
Phòng tuyến của Trân Châu Phong Kiều là phòng tuyến cuối cùng của địch nhân, nếu lấy được Trân Châu Phong Kiều, phía sau chỉ còn lại con đường bằng phẳng, thắng là cái chắc. Công lao lớn như vậy, giống như miếng thịt béo thơm nguậy, ai lại đồng ý chia sẻ cho người khác?
Lúc này, nghe Bộ thủ đại nhân nói không chờ viện quân, tâm tình mọi người lập tức ổn định trở lại.
Hách Liên Thiên Hiểu đảo mắt nhìn quanh chư tướng, cất giọng nói:
- Các vị, trận chiến tối nay, ta không cần nhấn mạnh điều gì. Chỉ có, thắng - sẽ là công lao bất thế, bại - nơi đây sẽ mồ chôn của chúng ta.
Chỉ có mấy lời nhưng khiến nhiệt huyết của tất cả chư tướng lên cao, hưng phấn đến mức cả người run lên.
Bọn họ đều là kiêu binh hãn tướng, chiến công hiển hách, khát vọng kiến công lập nghiệp vượt xa người thường, huống chi trận chiến hôm nay đã được định trước sẽ thành trận chiến được lịch sử khắc ghi đậm nét.
Chiến công bất thế như thế, bất kỳ tướng lãnh nào có dã tâm đều tha thiết mong mỏi có được.
Dã tâm và hung tính bị kích phát, bọn họ trở thánh những quái thú khát máu. Ngồi trên lưng sói, hơi thở tất cả đều ồ ồ, thỉnh thoảng còn liếm môi, tất cả đều đang cố gắng kềm chế kích động.
Hách Liên Thiên Hiểu không nói thêm, trực tiếp hạ lệnh:
- Bắt đầu đi.
Tống Tiểu Khiểm trong lòng không còn chút do dự, thần tình khôi phục vẻ lạnh lùng ngày thường, thúc Ngân Sương Lang bên dưới tiến về phía Phong Mạc.
Trước Phong Mạc đã có mười hai chiến sĩ Ngân Sương đợi lệnh.
Tống Tiểu Khiểm hít sâu một hơi:
- Bắt đầu!
Trên mặt các chiến sĩ Ngân Sương lộ vẻ không đành lòng, một số người trong mắt còn đỏ lệ. Tất cả rời lưng sói, nhẹ nhàng xoa nhẹ đầu chúng.
- Lên!
Thanh âm ẩn chứa run rẩy.
Ngân Sương Lang tru nhẹ một tiếng thê lương, lè lưỡi liếm chủ nhân của mình, sau đó hóa thành một đạo lưu quang màu bạc, vọt thẳng tới Phong Mạc.
Mười hai con Ngân Sương Lang, hóa thành mười hai đạo tia sáng trắng, đâm mạnh vào Phong Mạc.
Đâm vào Phong Mạc, lập tức thân thể chúng nổ tung.
Ngân Sương vô cùng mạnh mẽ, giống như những khối băng cứng rắn lạnh lẽo, đâm thật sâu vào bên trong Phong Mạc.
Một ít Ngân Sương băng lãnh lạnh lẽo tỏa ra như sóng dữ quét sạch toàn trường. Bất kể là Thần Lang hay Ngân Sương, các tướng sĩ đều an tĩnh trở lại. Tinh thần của bọn hắn và tọa kỵ đều rất vững vàng nhưng thấy cảnh này cũng không khỏi động dung.
Trên Phong Mạc, mười hai vệt băng lãnh màu bạc bám vào Phong Mạc, tạo thành một vòng tròn bằng băng có đường kính chừng năm, sáu trượng.
Kim Phong Phong Mạc không ngừng rít bên tai nhưng vòng băng vẫn vô cùng ổn định, sừng sững bất động.
Tống Tiểu Khiểm lạnh lùng hô:
- Sương Hoàng Thảo!
Binh sĩ đã chuẫn bị sẵn, thả ra Sương Hoàng Thảo. Huyết Châu Chấu đỏ thẩm như một đám mây màu đỏ đen bay về phía vòng băng.
Bùng bùng bùng.
Huyết Châu Chấu đánh lên vòng băng giữa Phong Mạc.
Những đốm màu xám bắt đầu khuếch tán, rất nhanh, vòng băng nhuộm thành màu xám. Kim nguyên lực nhanh chóng bị ăn mòn, một thông đạo hình tròn hiện ra trước mắt mọi người khiến tất cả đều trở nên hưng phấn, kích động.
Mặc dù bọn hắn biết rõ cấp trên nhất định đã tìm ra được biện pháp, nhưng đến khi tất cả nhìn thấy thông đạo, thật sự đả thông được Phong Mạc, chiến ý trong người mới dâng cao đến đỉnh điểm.
Chỉ cần vượt qua Phong Mạc, thắng lợi sẽ dễ dàng như trở bàn tay!
Tống Tiểu Khiểm hạ giọng, trấn định hạ lệnh:
- Thần Lang, Ngân Sương cùng nhau đi qua, lúc Ngân Sương đi qua băng đạo, chú ý gia cố hàn khí trong thông đạo.
Mọi người lập tức hiểu ý Tống Tiểu Khiểm, thầm khen biện pháp này xảo diệu. Hai chiến bộ đã hợp tác nhiều năm, vô cùng ăn ý, rất nhanh hòa lẫn vào nhau, không chút lề mề.
Một tướng lãnh Ngân Sương đi đầu, Ngân Sương Lang nhảy vào cửa thông đạo.
Mỗi lần chân Ngân Sương Lang hạ xuống đều tản ra một chùm sương mù băng lãnh, gia cố thông đạo.
Một tướng lãnh của Thần Lang theo sát ngay phía sau.
Cứ như vậy, các tướng sĩ nối đuôi đi. Đến khi nhìn thấy tên lính cuối cùng đi qua thông đạo, Tống Tiểu Khiểm mới lộ ra nét mừng rỡ.
Vì đột phá Phong Mạc, nàng đã tốn rất nhiều công sức. Chỉ kể chuyện tìm kiếm điểm yếu của Phong Mạc cũng đã tốn rất nhiều thời gian, sau đó lại phải vắt hết óc ra tìm biện pháp đục thủng Phong Mạc. Sau này, khi thấy Thú Doanh sử dụng Sương Hoàng Thảo, nàng mới nghĩ ra phương pháp này.
Hách Liên Thiên Hiểu trước nay vốn lạnh lùng, giờ cũng khó nén vui mừng:
- Công đầu thuộc về ngươi!
Trên lưng sói, Tống Tiểu Khiểm hạ thấp người đáp lại, không nói gì.
Băng đá chỗ thông đạo không có hàn khí gia cố, bắt đầu tan dần. Một lát sau thì biến mất, khôi phục trạng thái như lúc đầu.
Hách Liên Thiên Hiểu thu hồi ánh mắt, trước mặt hắn, Thần Lang, Ngân Sương đã nghiêm chỉnh lại đội hình.
Ngữ khí của hắn trở nên khiêm khắc:
- Từ giờ trở đi, không được ồn ào, nói chuyện với nhau. Giảm tốc độ, khống chế bộ pháp, không được phát ra âm thanh. Xuất phát.
Thần Lang, Ngân Sương tiến lên, tốc độ của bọn hắn không nhanh. Đội ngũ đông như vậy mà chân sói chạm đất lại lặng yên không một tiếng động, tỏa ra sát cơ bốn phía.
***
Một sơn cốc không ai chú ý.
Mộc tu gieo xuống dây leo ngụy trang xung quanh nơi trú quân, tay bọn họ tỏa ra ánh sáng nhu hòa, bằng mắt thường có thể thấy rõ dây leo nhanh chóng cao lên, quấn quanh bốn phía nơi trú quân. Cộng với sương mù nhàn nhạt và lá dây leo ngụy trang sum xuê, từ ngoài nhìn vào, nơi trú quân dần biến mất.
Sơn cốc rất nhỏ, vừa nhìn là biết, thậm chí không cần trực tiếp vào sơn cốc cũng biết địa hình nơi đây, đảo mắt qua là thấy hết, không sót ngõ ngách nào.
Thần Úy Tài Quyết lợi dụng triệt để điểm này.
Huyết tu truy tìm, thường chỉ liếc mắt qua rồi bỏ đi. Bọn hắn không phái người vào sơn cốc tìm kiếm vì sơn cốc quá nhỏ, không có chỗ cho người ẩn nấp.
Mọi người bắt đầu nghỉ ngơi.
Từ khi Diệp Bạch Y bị Thiên Thần Tâm phong ấn, tình cảnh mọi người lập tức thay đổi. Bọn họ bắt đầu nắm giữ thế chủ động, không còn mệt mỏi như lúc trước. Thậm chí, bọn họ mấy lần bị phục kích đều toàn thắng, sĩ khí mọi người lần nữa tăng cao. Không gì kích động lòng người bằng có thể nhìn thấy ánh rạng đông của chiến thắng.
Thấy nét mỏi mệt trên mặt Tây Môn Tài Quyết, Vạn Thần Úy tới ngồi cạnh, hỏi:
- Không sao chứ?
Tây Môn Tài Quyết không vui nhíu mày:
- Ta có thể có chuyện gì?
Tích cách nàng quật cường, không thích người khác quan tâm.
Vạn Thần Úy và Tây Môn Tài Quyết đã biết nhau mấy chục năm, hiểu rõ tính tình đối phương nên y cũng không giận, tiếp:
- Có điểm gì đó là lạ.
Tây Môn Tài Quyết nhìn y một cái, thật ra trong lòng nàng có chút bội phục Vạn Thần Úy, trầm giọng hỏi:
- Lạ chỗ nào?
Vạn Thần Úy đáp:
- Ngày hôm qua và hôm nay, chúng ta không gặp tên huyết tu nào, dù là đại đội hay là đội do thám.
Tây Môn Tài Quyết sửng sốt một chút, sắc mặt hơi đổi. Nàng không ngốc, lập tức phát giác được dị thường trong đó. Theo tình huống lúc trước, bình thường mỗi ngày bọn họ gặp ít nhất phải hai, ba lượt địch nhân. Hai ngày liên tiếp không gặp huyết tu, chắc chắn có điểm gì đó khác thường.
Diệp Bạch Y còn trong tay bọn hắn, huyết tu không lý nào buông tha.
Trừ phi…
Nàng bật thốt:
- Chẳng lẽ Đế Thánh tới?
Vạn Thần Úy nghe vậy sắc mặt cũng khẽ biến.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười khẽ từ đỉnh đầu truyền đến.
Vạn Thần Úy trong lòng nhảy dựng, y ngẩng phắt đầu, thấy trên đỉnh núi, một thiếu nữ áo đỏ ngồi đó tự lúc nào. Đồng tử Vạn Thần Úy co lại, tâm trầm xuống, đối phương xuất hiện lúc nào mà y lại không phát hiện được!
Chỉ riêng điểm này cũng đủ cho thấy thực lực đối phương bất phàm.
Từ trên cao nhìn xuống, Xà Dư mỉm cười:
- Các ngươi quá đề cao bản thân, một đám tàn binh bại tướng cũng xứng được bệ hạ đích thân đến?
Thanh âm nàng cực kỳ êm tai, mang theo một chút mị hoặc, giống như bên tai có thoang thảng dư âm khiến một số binh sĩ lộ ra trên mặt một tia hoảng hốt.
Vạn Thần Úy trong lòng hoảng sợ, tướng sĩ của Thần Úy, Tài Quyết trải qua vô số chiến đấu, tâm chí cứng rắn như sắt, vậy mà đều trúng chiêu rồi!
Toàn thân y lay động nguyên lực, miệng hô lớn như sấm truyền:
- Tỉnh!
Trong sơn cốc như có một cơn gió lốc tạt qua, mọi người giật mình tỉnh lại, tất cả phục hồi tinh thần.
Mọi người nhìn về phía đỉnh núi, ánh mắt nhìn thân ảnh hồng y lập tức thay đổi.
Ánh mắt của những người lão luyện lập tức đoán biết được thực lực đối phương.
Thần Úy, Tài Quyết đều là thế hệ thân kinh bách chiến, đã rèn sẵn bản năng nhạy cảm phán đoán tình huống. Hồng y nữ tử nhìn qua tưởng như mảnh mai vô lực, nhưng trong mắt bọn hắn, nàng là địch nhân nguy hiểm nhất!
Tây Môn Tài Quyết nhìn chăm chú nữ tử trên núi, nhận ra nàng mặc áo đỏ bắt mắt, lập tức đoán ra thân phận đối phương, hỏi lớn:
- Ngươi là Hồng Y Xà Dư?
Vị trí của Tống Yên ngay dưới chỗ Xà Dư, lúc Tây Môn Tài Quyết mở miệng, trong nháy mắt, hắn lập tức xuất thủ.
Một ánh đao ảm đạm vô quang, dán vào vách núi, lặng yên không một tiếng động chém về phía Xà Dư.
Một đao đó cho thấy Tống Yên kinh nghiệm phong phú thế nào, mượn nhờ âm thanh của Tây Môn Tài Quyết để che giấu, lựa chọn góc độ ra tay cực kỳ xảo trá, hiểm hóc vô cùng.
Xà Dư bỗng nhiên cúi đầu, đột nhiên cười tươi với Tống Yên.
Nụ cười này như hoa tươi nở rộ, bầu trời trên đỉnh đầu nàng như trở nên sáng sủa, dễ nhìn hơn.
Ngón tay thon dài, trắng như tuyết vô lực uốn cong búng ra.
Bùng!
Ánh đao nứt vỡ, Tống Yên vừa đánh lén kêu lên một tiếng vô lực, thân hình lui lại săú bước mới đứng vững, miệng phun ra một búng máu tươi.
Mọi người biến sắc.