Mục lục
Ngũ Hành Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiếm cỏ trong tay Ngải Huy, chỉ còn lại một nửa, nhưng cả người hắn không dính một hạt bụi.

Trong sự im ắng hoàn toàn, hắn ném nửa thanh kiếm xuống, biểu hiện như thường: "Vui lòng đổi giúp thanh kiếm khác."

Đám phu tử giật mình như vừa tỉnh giấc chiêm bao, vội vã đưa thanh kiếm trong tay cho Ngải Huy, đến lúc ấy mới nhận ra bao nhiêu là người cùng đưa kiếm một lúc, ai nấy đều lúng túng.

Ngải Huy nhận kiếm từ tay phu tử gần nhất: "Cảm tạ."

Rồi hơi khom người với những người còn lại: "Cảm tạ các vị."

Tới lúc này, mọi người mới hoàn toàn tỉnh lại, một tiếng nổ ầm vang lên, át cả tiếng hắn.

Các học viên tỏ rõ vẻ phấn khởi và không tin nổi, nhiều người ôm đầu, mình nói cái gì mình cũng không biết. Họ đã gặp rất nhiều lần phá giải kiếm trận, đặc biệt là tòa kiếm trận đầu tiên, vì đây là tòa dễ bị phá giải nhất, thời gian phá giải nhanh nhất được ghi lại là một phần mười giây.

Thời gian Sở Triều Dương sử dụng, là thời gian chậm nhất cho tới nay.

Nhưng chính vì là thời gian chậm nhất, nên mới làm cho họ bị chấn động. Họ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh cả kiếm trận bị phá hủy, bắn bay tung tóe, ai cũng chỉ nghĩ tới một câu: làm sao có thể?

Làm sao có thể?

Tần Hiền mở to mắt, trong đầu cũng vang vọng câu này. Khi hắn thấy thời gian đã qua bảy phần, trong lòng liền đã có suy đoán mơ hồ, nhưng nhìn thấy kết quả cuối cùng, cũng vẫn bị chấn động.

Luyện Quân Du hai tay che miệng, mặt ngơ ngác.

Những tàn kiếm cỏ nằm rải rác khắp nơi, như vừa bị dã thú quần ẩu.

Ngải Huy lúng túng: "Thực xin lỗi, phá hủy mất kiếm trận, ta nguyện ý bồi thường."

Hết cách rồi, để thực hiện được nhiệm vụ phải vào chính viện, Ngải Huy nghĩ, phải tạo ra được sự chấn động, làm đối phương bất ngờ.

Hình như, đã đạt được mục tiêu.

Mình là người chạy tới nhà người ta xài nhờ đồ, thế mà còn phá đồ của người ta, lớn lối như vậy, có quá đáng lắm không?

Ờ thì, đúng là có một chút, nhưng vì nhiệm vụ, kệ thôi! Còn nữa, sao mình lại cảm thấy, hình như… ừm, có chút sảng khoái? Cái giây phút cuối cùng đó, rất có cảm giác nhiệt huyết sôi trào.

Khoan khoan khoan, tỉnh táo một chút, mình không phải thứ gia hỏa đạo đức bại hoại như Mập Mạp!

Tần Hiền cười vang: "Sở huynh nói gì thế, chúng ta còn ước gì kiếm trận bị hư mỗi ngày, như thế, mới biết kiếm tu chúng ta mạnh tới cỡ nào. Sở huynh không cần để ý, thực làm cho chúng ta mở mang tầm mắt, cái huynh cho chúng ta đáng giá hơn cái kiếm trận này nhiều lắm. chỉ có một vấn đề thôi."

Hắn cố ý hơi dừng lại, trịnh trọng xòe tay ra: "Kiếm cỏ mới chính là vương đạo để thôi diễn kiếm trận a."

Xung quanh vang lên những tiếng cười vang, ngay cả Ngải Huy, cũng phải mỉm cười.

Phải công nhận, Tần Hiền này rất có sức hút cá nhân, dễ thân cận với người khác.

"Vậy ta có thể tới kiếm trận kế tiếp?"

"Đương nhiên!" Tần Hiền không quên bổ sung: "Sở huynh không cần phải hạ thủ lưu tình, phá hủy cũng không sao cả, để cho bọn tiểu tử được mở mang tầm mắt, biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. kiếm cỏ không mắc, tha hồ bổ sung."

Câu cuối cùng lại làm người xung quanh ồ lên cười.

Ngải Huy cười, xách kiếm cỏ, ngang nhiên đi tới tòa kiếm trận thứ hai.

Hắn bước thong dong, thần thái nhàn nhã, như đang đi dạo, bóng dáng đầy khí thế làm ai nhìn thấy cũng dậy lên cảm giác tin tưởng.

Lăng Phủ, trong Kim Điêu thư phòng.

Bọn hạ nhân đều biết, chỉ khi gặp phải chuyện khó giải quyết, gia chủ mới gọi phu nhân lên thư phòng.

Dựa theo quy củ từ những thế hệ trước, nữ nhân trong phủ không được vào trong thư phòng, nhưng điều này lại chẳng có chút tác dụng với phu nhân. Bọn hạ nhân đều cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, ngay cả lão quản gia đã phục vụ Lăng Phủ năm mươi năm trải qua hai đời gia chủ, cũng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, chẳng hề dị nghị.

Phu nhân đã nhiều lần chứng tỏ ánh mắt và kiến thức của mình, ngay cả lão gia chủ lúc còn khỏe mạnh, cũng còn không ngừng khen con dâu nhiều lần.

Phu nhân lúc còn trẻ không phải là người phụ nữ nổi danh nhất trong giới thế gia.

Năm đó người lừng danh nhất, là "Thế Gia Chi Hoa" Diệp Lâm. Diệp Lâm xuất thân từ một thế gia được tôn kính nhất Ngũ Hành Thiên, sau đó gả cho con trai duy nhất của Đại trưởng lão hiện nay.

Nhưng Lăng phu nhân dựa vào trí tuệ của mình, trở thành người được người ta tôn trọng, trở thành người chiến thắng cuối cùng. Gia đình viên mãn, nhi nữ thành đàn, ai cũng có tiền đồ. Bà trở nên lừng danh hiền đức trong giới thế gia. Trượng phu tôn kính bà, cả Lăng Phủ đều kính yêu chủ mẫu.

Trong Lăng Phủ, nếu có người nói xấu gia chủ sau lưng, tất sẽ bị cảnh cáo bằng lời, nhưng nếu nói xấu chủ mẫu, tất sẽ bị đánh cho một trận.

"Đã điều tra ra rốt cuộc là cái gì không?" Lăng phu nhân uống trà, chậm rãi hỏi: "Thứ đồ có thể làm cho Đại Cương coi trọng, làm sao là vật phàm được?"

"Mỗi người đoán một kiểu." Gia chủ Lăng Thắng khổ não: "Có người bảo là kiếm quyết, là "Ngã Ly"gì đó của Vô Không Kiếm Môn năm đó. Cũng có người nói là huyết luyện pháp quyết, cũng là báu vật của Côn Luân năm đó, cũng có người bảo là thánh vật ma đạo, cũng có người bảo là thần đan. Chúng ta lẽ ra đã lấy được từ tay Đại Ngụy Thương Hội, ai ngờ Đại Ngụy Thương Hội chống cự dữ quá, mấy người kia không dừng tay kịp, cho nên. . ."

Lăng phu nhân đặt chén trà xuống, thở dài: "Tại sao nhất định phải động thủ? Không phải đã nói, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên động thủ sao? Không nên dùng những người đó nữa, sát khí của họ quá nặng."

Lăng Thắng ngượng ngùng: "Ta đã bảo bọn họ dừng lại, nhưng ngươi cũng biết, bọn họ là loại người gì, đã đổ máu là rất khó kiềm chế."

Hắn tiếp: "Nhưng vẫn có một điểm thu hoạch. Có người nói rằng di chỉ này đã sớm bị Đại Ngụy Thương Hội đào sạch. Đại Ngụy Thương Hội có quan hệ không tệ với Đoan Mộc gia, đã từng tặng một món lễ vật cho Đoan Mộc gia. Sau đó ngươi nhớ đi, Đại Cương đột nhiên thu Đoan Mộc Hoàng Hôn làm đệ tử. Đoan Mộc gia đã chọn kỹ một số lễ vật đưa cho Đại Cương, cái thứ kia rất có thể đang nằm trong tay Đại Cương."

"Nói như vậy, cũng rất có thể. Nếu không, Đại Ngụy Thương Hội làm sao lọt được vào mắt Đại Cương?" Lăng phu nhân suy tư, lầm bầm: "Sau khi Đại Ngụy Thương Hội đào được bảo vật, vốn định đưa tới Phỉ Thúy Sâm. Không ngờ tin tức bị lộ, mới bị người ta tới cướp. Vì sao Đại Cương lại không phái người tới tiếp ứng? Chẳng lẽ vào lúc đó, Đại Cương vẫn không biết có huyền cơ trong đó? Ừ, chắc là vậy, như vậy, có thể Đại Ngụy Thương Hội, cũng không biết bảo vật này rốt cuộc có tác dụng gì. Đại Cương không tiếc dùng chúng ta để đi tìm vật đó, rõ ràng nó rất quan trọng với ông ta. Nếu ngươi là Đại Cương, loại món đồ thế nào mới có thể làm ngươi không tiếc bất cứ giá nào cũng phải có được?"

Lăng Thắng suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu: "Không nghĩ ra được. Đại Cương bây giờ là tông sư, ông ta là thần của Phỉ Thúy Sâm, có cái gì ông ta muốn mà không chiếm được?"

Lăng phu nhân đột nhiên nghĩ ra một thứ, bật thốt lên: "Đại tông sư! Nếu vật ấy có thể làm cho ông ta trở thành đại tông sư thì sao?"

Lăng Thắng như bị trúng phép định thân, ngây người như phỗng, một lát sau, mới lắp bắp: "Trên đời này làm sao có thứ đồ nào thần kỳ như thế được?"

Lăng phu nhân hỏi ngược lại: "Vậy theo ngươi, ngoài thứ đó, còn có cái gì hấp dẫn được Đại Cương?"

Lăng Thắng sững sờ nửa ngày, tỏ rõ vẻ thất thần, lẩm bẩm: "Trên đời sao có món đồ như thế được?"

Trong lòng hắn đã tin phán đoán của vợ mình, chỉ là chấn động quá, nên không tin nổi. Một lát sau, hắn chuyển sang một vấn đề khác: "Nếu vật đó quan trọng với Đại Cương như thế, sao ông ta không tự mình ra tay?"

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn đã biết mình hỏi một câu ngu xuẩn.

Quả nhiên Lăng phu nhân tức giận: "An Mộc Đạt còn chưa chết."

Lăng Thắng ngượng ngùng.

Một núi không thể chứa hai cọp, câu này dùng với tông sư là cực kỳ thích hợp. Tông sư với nhau, chẳng khác gì thiên địch, hai bên có thể cảm nhận sự tồn tại của nhau từ cách xa vạn dặm. Đại Cương chui vào Ngũ Hành Thiên, ai ông ta cũng giấu được, chỉ không giấu được An Mộc Đạt.

Tông sư mới thật sự là trọng khí của đất nước, một khi vận dụng, thì đó chính là khi quyết chiến.

Trừ phi Đại Cương bị điên, nếu không, ông ta nhất định sẽ không đặt chân vào Ngũ Hành Thiên nửa bước.

"An Mộc Đạt cũng không còn sống được mấy năm." Lăng Thắng xem thường.

Đó cũng là lý do vì sao hắn âm thầm liên hệ với Đại Cương, để giữ cho Lăng Phủ một con đường lui. Một khi An Mộc Đạt ngã xuống, thế cân bằng hai bên sẽ bị đánh vỡ, cả Ngũ Hành Thiên không ai có thể ngăn nổi Đại Cương.

An Mộc Đạt quá già, ông ta còn sống nổi mấy năm, không ai dám chắc.

Ai cũng hiểu, lúc An Mộc Đạt ngã xuống, cũng sẽ là lúc thiên hạ phải biến sắc.

Giữ lại đường lui như thế, chẳng phải chỉ có một mình Lăng phủ.

"Vật ấy nếu quan trọng với Đại Cương như vậy, vậy nghĩa là Đại Cương bắt buộc phải có nó, ông ta nhất định không chỉ nhờ vào Lăng Phủ chúng ta. Chúng ta phải tóm lấy cơ hội này, nếu lần này lập được công, sẽ trở thành nổi bật hơn hẳn đám người đó." giọng Lăng phu nhân lạnh lẽo: "Người vẫn còn ở Côn Luân Kiếm Minh đúng không?"

Mỗi lần nghe thấy thê tử dùng tới ngữ khí sát phạt thế này nói chuyện, Lăng Thắng đều nổi hứng thú kỳ lạ, hận không thể lập tức nhào tới, mạnh mẽ chà đạp bà.

Hắn liếm môi: "Đúng! Người vẫn còn ở Côn Luân Kiếm Minh, là một đại mỹ nhân. Côn Luân nghe thấy là "Ngã Ly" kiếm quyết gì đó nên giữ lại, thứ đồ rách nát đó thì làm được cái gì? Tiếc là Côn Luân vẫn chưa hỏi ra được tăm tích món đồ, nên đành phải giam lỏng cô ta."

Lăng phu nhân hỏi: "Côn Luân Kiếm Minh có lai lịch gì?"

Bà từng nghe thấy cái tên này, nhưng không để ý lắm, Ngân Thành là nơi mọi thứ thay đổi rất nhanh, trừ các thế gia.

Ngân Thành là một dòng chảy, thế gia lại làm bằng sắt.

"Có lai lịch gì à? Một đám yêu thích kiếm thuật ngớ ngẩn, có thể có lai lịch gì? Kiếm thuật là thứ đã sớm bị quét vào đống rác, nhưng vẫn có những kẻ cứ mơ tới chúng. Dính líu tới kiếm thuật, toàn là đứa ngốc."

Lăng phu nhân mặt không chút cảm xúc: "Giống Diệp Lâm năm đó."

Lăng Thắng kinh ngạc: "Xem ra năm đó Diệp quả phụ cũng có bắt nạt ngươi a, oán khí nặng như vậy."

"Mang mỹ nhân về đây." Lăng phu nhân mặc kệ hắn, mặt lạnh như băng: "Người còn thì nhất định đồ cũng còn. Côn Luân không hỏi ra được, chứ Lăng Phủ chúng ta đâu có vô dụng như chúng."

Lăng Thắng không nhịn được nữa, gào lên một tiếng, như dã thú động dục, mạnh mẽ nhào tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK