Tình hình xấu đi với tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán của mấy người Sư Tuyết Mạn.
Ba người Sư Tuyết Mạn, Thiết Binh Nhân và Côn Lôn Thiên Phong tổ chức hội nghị khẩn cấp. Ba vị tướng lĩnh chủ chốt của ba Chiến bộ gặp mặt nhau để bàn bạc phương pháp ứng phó với tình hình sắp tới, gương mặt ba người đều nghiêm trọng.
Thiết Binh Nhân trầm trọng nói: "Vừa mới nhận được tin tức, Chiến bộ Bạch Dương và Chiến bộ Thiên Thanh bị trọng thương, Chiến bộ Bắc Vực bị xóa sổ. Cho tới bây giờ, Chiến bộ bị đánh tan đã vượt quá con số hai mươi, Chiến bộ bị xóa sổ đã vượt qua con số sáu. Hơn nữa, căn cứ vào miêu tả của những người sống sót, kẻ địch đúng ra hoàn toàn có thể bao vây tiêu diệt bọn họ, nhưng dường như lại cố ý thả cho bọn họ chạy thoát."
Tang Chỉ Quân giật mình hỏi: "Cố ý thả bọn họ chạy thoát?"
Sư Tuyết Mạn ngẫm nghĩ một lát, sắc mặt trở nên không quá tốt: "Bọn chúng muốn dùng quân thua trận để công phá phòng tuyến của chúng ta."
Tiếng cười vang lên sau mặt nạ của Thiết Binh Nhân đầy gượng gạo: "Đúng vậy! Bọn chúng đang thực hiện chiến thuật lùa dê, giờ những Chiến bộ ở tiền tuyến đều đã sợ vỡ mật, đang liều mạng trốn chạy để sống sót. Xét theo vị trí, ba đội quân đông đảo của chúng càng lúc càng triển khai rộng ra, giống như một cái túi khổng lồ, còn nơi chúng ta đang đóng quân là miệng túi. Hiện giờ, ngày nào cũng có một lượng lớn Chiến bộ rút lui từ tiền tuyến về hậu phương."
Khương Duy nói: "Chiếu bộ ở quanh nơi đóng quân của chúng ta đã giảm đi rất nhiều, đám cỏ đầu tường hầu như đã tháo chạy."
Thiết Binh Nhân gật đầu: "Chạy cũng tốt, tránh biến thành tai hoạ ngầm."
Mấy người còn lại đồng loạt tán thành. Đúng như Thiết Binh Nhân đã nói, những Chiến bộ này là một mớ phiền toái. Sức chiến đấu của bọn họ quá kém, lại còn không chịu nghe theo mệnh lệnh. Hai ngày trước, Sư Tuyết Mạn đã đích thân dạy cho mấy Chiến bộ ương ngạnh một bài học thì đám người đó mới chịu ngoan ngoãn lùi về hậu phương. Đừng mong chờ bọn họ giúp đỡ được cái gì, không cản trở đã là may lắm rồi.
Thế nhưng, những Chiến bộ này chiếm số lượng áp đảo, thành phần viên hỗn tạp, xuất thân từ đủ các loại thành trì, không bảo được nhau. Giết cũng không xong, mà đánh cũng chẳng được, giờ chúng tháo chạy thì còn gì tốt hơn.
Dù biết rõ mục đích của Huyết tu, nhưng mọi người tạm thời cũng chẳng có phương pháp nào ổn thỏa.
Côn Lôn Thiên Phong nói: "Có thể đặc biệt mở một con đường, để cho những Chiến bộ này rút lui về hậu phương không?"
Mọi người cùng lúc lắc đầu. Lúc trước, nhằm thành lập một phòng tuyến, họ đã đặc biệt chọn một khu vực chật hẹp dễ thủ khó công, hai bên là vực sâu không thấy đáy, quanh năm phun ra Kim Phong cuồng bạo, là phong kiều Trân Châu nổi tiếng ở vùng này. Vực rất dài, Kim Phong phun ra tạo thành chướng ngại gần như không thể vượt qua, nhưng trên bờ vực lại có hơn mười cầu đá tự nhiên, không bị Kim Phong làm hại. Bởi vì cầu đá rải rác khắp miệng vực dài hẹp, trông giống như vòng cổ trân châu, cho nên được gọi là phong kiều Trân Châu.
Bề ngang cầu đá không đồng đều, chỗ hẹp là vài dặm, chỗ rộng thì phải tới hơn mười dặm.
Nhằm giảm bớt diện tích phòng thủ, Thiết Binh Nhân còn dùng đến Trấn Thần Phong để phá hủy bớt phong kiều, chỉ để còn một cái cuối cùng thuận lợi nhất cho việc phòng thủ của họ.
Phòng tuyến của họ được xây dựng dựa trên địa hình của phong kiều này.
Vực sâu dài đến cả ngàn dặm, nếu kẻ địch không tiến quân qua phong kiều này thì sẽ phải đi một vòng rất lớn, hơn nữa đường xá còn rất khó đi lại. Nếu là lúc bình thường, mấy người Sư Tuyết Mạn còn phải phòng ngừa đám Huyết tu sẽ đi theo đường vòng. Nhưng, phe Huyết tu đang nóng lòng trả thù, họ cho rằng khả năng bọn chúng cường công là rất cao.
Đây là nơi họ cho rằng thích hợp nhất để phòng thủ.
Đúng như họ đã dự đoán, phe địch quả thật cường công, nhưng không ngờ tới bọn chúng lại cường công theo phương thức như vậy.
Sư Tuyết Mạn trầm tư nói: "Kẻ địch nhiều khả năng sẽ bám sát theo sau đám quân thất trận, mượn đội quân đó làm lá chắn để tới gần, chúng ta sẽ bó tay bó chân khó mà công kích."
"Tạm thời chỉ có thể gia cố phòng tuyến thôi." Thiết Binh Nhân cũng chẳng có phương pháp xử lý nào ổn thỏa cả. Y thấy mọi người đều mặt ủ mày chau, bầu không khí nặng nề, bèn chuyển chủ đề: "Đội quân của Ngải Huy chắc sắp đến rồi nhỉ."
Mặc dù Sư Tuyết Mạn đã cố gắng kìm chế, tuy nhiên gương mặt vẫn không dấu được nét thẹn thùng mà một thiếu nữ phải có. Nàng ừ một tiếng: "Có lẽ sắp đến rồi."
Tang Chỉ Quân nói: "Ngải Huy khẳng định có phương pháp!"
Thiết Binh Nhân nhìn lướt qua những người khác, kinh ngạc phát hiện, vẻ mặt của mọi người đã trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Giống như có một.... niềm tin mù quáng đối với Ngải Huy.
Y đột nhiên cảm thấy chờ mong.
-------------------------------------------
"Đi thêm chút nữa là chúng ta đã vào khu vực tiền tuyến rồi!"
Kiều Mỹ tương đối phấn khích. Toàn bộ gia sản và thành viên trong gia đình lão đều đã được bố trí thỏa đáng, ngoại trừ những điều còn băn khoăn ra, lão bừng bừng sức sống giống như biến thành một người mới, có vẻ trẻ hơn rất nhiều.
Ngư Cốt Đầu, Ngải Huy ghép Hắc Ngư Chủy Sơn và Tùng Gian Cốc lại để đặt tên cho vật thể đang bay trên trời. Hắc Ngư Chủy Sơn có hình dạng giống như một con cá chuối đã trồi một nửa lên khỏi mặt nước, nhưng khi nó đã bay lên không trung, lớp vỏ ngoài của quả núi đã bong ra, nhỏ đi trông thấy so với trước đây, cho nên Ngải Huy mới gọi nó là Ngư Cốt Đầu.
Như thường lệ, cái tên này bị tất cả mọi người phỉ nhổ. Nghe cái tên Trấn Thần Phong của người ta mà xem, thật kiêu ngạo không coi ai ra gì! Rõ ràng là ngọn núi của mình, thể tích lớn biết bao, uy thế đáng sợ đến nhường nào, vậy mà lại đặt một cái tên tầm thường như vậy, tối thiểu cũng phải vang dội một chút chứ!
Nhưng Ngải Huy không thèm hỏi ý kiến những người khác.
Sau khi rời khỏi Tùng Gian Cốc, dọc đường không một lần dừng lại. Họ hoàn toàn không thèm che dấu hành tích, cứ thế ngênh ngang tiến tới nơi đóng quân của Trọng Vân Chi Thương.
Cả quãng đường thuận lợi đến mức làm cho mọi người cảm thấy chẳng giống thời loạn một chút nào.
"Tại sao không có ai hỏi han gì đến chúng ta?"
"Đúng vậy, Đại Hắc Cá của chúng ta oai phong biết bao! Vậy mà không ai có phản ứng gì, ngay cả một bóng người cũng không có."
"Quá quái lạ!"
Nghe thấy các đội viên bên cạnh thì thầm, Hoắc Đạt cảm thấy buồn cười. Trên cơ bản, đội viên của Lôi Đình Chi Kiếm đều là người trẻ tuổi, tính cách bồng bột dễ kích động, là một thành viên trong đó nên Hoắc Đạt cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Hoắc Đạt nhanh chóng lấy lại bình thường, khiêm tốn học hỏi Thạch Chí Quang đang múa may chân tay một mình ở bên cạnh: "Chí Quang, phương pháp thêu này, ta vẫn chưa hiểu rõ lắm."
Thạch Chí Quang lấy lại tinh thần: "Hồi Hình Châm Pháp, phương pháp này rất khó, mấu chốt của nó là trong ngoài ngược hướng, hai mặt đối xứng. . ."
Y có sao nói vậy, không hề giấu nghề. Hoắc Đạt đứng bên cạnh nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng lại gật gù.
Mấy lần đầu khi Hoắc Đạt chạy đến học hỏi, Thạch Chí Quang còn cảm thấy hơi căng thẳng. Người ta dù gì cũng là đại sư, đại sư lại đến nhờ mình chỉ bảo, việc này thật sự làm cho người khác phải cóng chân cóng tay. Thế nhưng, khi đã dần trở nên thân quen, Thạch Chí Quang cũng dần dần thả lỏng. Về sau, Thạch Chí Quang ngày càng thích giảng giải, bởi vì y phát hiện ra khi mình giảng giải cho Hoắc Đạt nghe, một số ý tưởng của bản thân trở nên mạch lạc hơi rất nhiều.
Chẳng hiểu có phải vì Chưởng Kiếm Sử thật sự có liên quan với thêu thùa hay không nữa, mà Thạch Chí Quang lại có tài năng bẩm sinh về thêu thùa, tiến bộ thần tốc.
Ngay cả Ngải Huy đôi khi cũng phải tán thưởng vài câu. Sau này, nếu Thạch Chí Quang không làm Chưởng Kiếm Sử nữa, chỉ dựa vào chiêu thức thêu thùa ấy là đã có thể mở được phường thêu rồi.
Trước kia, mọi người còn lấy thêu thùa ra làm đề tài để trêu chọc Thạch Chí Quang, gọi y là Thạch Tú Nương. Nhưng khi họ thấy ngay cả Hoắc Đạt cũng mê muội cắm đầu vào học thì không còn ai dám cười nhạo nữa. Hoắc Đạt là đại sư, thân thế địa vị đáng tôn sùng biết bao. Ngay sau đó, hình tượng Thạch Chí Quang trong lòng họ đã thực sự trở nên cao lớn không ít.
Thạch Chí Quang không đắc chí một chút nào.
Đừng thấy Hoắc sư thường xuyên học hỏi y mà lầm, chính bởi vậy y mới biết được đại sư kinh khủng đến mức độ nào. Mặc dù chỉ mới tiếp xúc với Chưởng Kiếm Sử và thêu thùa, nhưng Hoắc sư lại chẳng giống một người mới học một chút nào. Những mẫu còn hơn cả phức tạp, chỉ cần nói một lần là Hoắc sư có thể làm được ngay lập tức.
Trận chiến lần trước, bọn y đã giết chết mấy vị đại sư, thành thử ra trong lòng mọi người không cảm thấy đại sư đáng sợ lcho ắm.
Đại sư thì đã sao? Vẫn không đỡ được một kiếm của mình!
Thạch Chí Quang cũng bị lây nhiễm. Nhưng sau khi tiếp xúc thân cận, y mới biết được ý nghĩ đó của bọn mình đáng buồn cười đến nhường nào. Mặc dù y chưa từng nghe thấy tên tuổi của Hoắc Đạt, nhưng đại sư chính là đại sư. Bất cứ một vị đại sư trong lĩnh vực nào, cũng là một nhân vật đặc biệt đáng sợ.
Tầm hiểu biết và năng lực khống chế Nguyên Lực của Đại sư, vượt qua bọn y không chỉ một cấp độ.
Hoắc Đạt lại có cảm nhận khác hẳn. Ở chỗ này, lão đã được biết tới rất nhiều sự vật mới lạ. Điều khiến lão được mở rộng tầm mắt nhất là phương thức chiến đấu của Lôi Đình Chi Kiếm, phương thức đó đã hoàn toàn phá vỡ cách vận chuyên Nguyên lực truyền thống.
Lão hận không thể ngay lập tức điều khiển Phong Xa Kiếm, nhưng đáng tiếc chỉ có một chiếc duy nhất. Chiến đấu quy mô lớn sắp nổ ra, hàng ngày Thạch Chí Quang và mọi người phải tu luyện cùng nhau, Hoắc Đạt vẫn chưa tìm được cơ hội để luyện tập.
----------------------------------
Ngải Huy ngồi trên một tảng đá, nhìn Đoan Mộc Hoàng Hôn chìm trong ánh sáng lấp lánh trong khu rừng trúc cách đó không xa.
Đến giờ, Đoan Mộc Hoàng Hôn vẫn còn chưa tỉnh lại, Ngải Huy cảm thấy không yên tâm lắm nên tới nhìn một chút. Sau khi phát hiện ra khí thế của Đoan Mộc Hoàng Hôn vững vàng, Nguyên lực quanh cơ thể chấn động cũng hết sức đều đặn, hắn đã yên tâm hơn rất nhiều.
Lâu Lan chạy tới, vui sướng nói: "Ngải Huy, chúng ta đã đi vào khu vực tiền tuyến, sắp được nhìn thấy Tuyết Mạn rồi!"
"Vậy mà đã tới rồi à." Ngải Huy tắc lưỡi vài cái, đứng lên nói: "Đi, Lâu Lan, chúng ta lên núi nào!"
Ngải Huy và Lâu Lan leo lên đỉnh núi, đứng ngắm nhìn về nơi phương xa.
Vào lúc nhá nhem tối, tà dương như máu làm cả thế giới đắm mình trong một màu đỏ rực, cây cối cũng giống như bị nhuộm máu. Gió cũng gào rú mạnh hơn, giống như tiếng lưỡi mác đang chém về phía đường chân trời xa xăm.
Cảnh vật trước mặt tang thương, trong đám cỏ cây trong rừng, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy xương trắng.
Niềm vui sướng sắp được gặp cô nàng thép, chẳng hiểu sao lại phai nhạt đi rất nhiều.
Đến khi tâm trạng bình thường trở lại, hắn chợt phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào các đội viên đã tập trung đủ cả ở sau lưng mình.
Hắn quay lại, nhìn các đội viên, hét lớn: "Tập hợp!"
Roạt, tất cả mọi người như vừa tỉnh dậy sau cơn mơ, tập hợp lại theo bản năng, đừng nghiêm trước mặt Ngải Huy.
Ngải Huy nhìn lướt qua Hoắc Đạt đang đứng cạnh đội ngũ, cái lão này cũng đứng nghiêm như các đội viên khác. Ngải Huy thầm kinh ngạc, không ngờ Chưởng Kiếm Sử lại có sức hấp dẫn đối với Hoắc Đạt đến thế.
Hắn không nghĩ ngợi lan man nữa, trầm trọng nói: "Từ giờ trở đi, chúng ta đã bước chân vào khu vực tiền tuyến rồi. Ta tuyên bố, Lôi Đình Chi Kiếm chuyển sang tình trạng sẵn sàng chiến đấu."
Ánh nắng chiều hắt vào mặt các đội viên trẻ tuổi. Trên những gương mặt non nớt chỉ có khao khát lẫn hưng phấn, hoàn toàn không có lấy một chút sợ hãi nào. Đội viên Lôi Đình Chi Kiếm đã nhịn đến biên giới bùng nổ rồi, họ giống như một đàn Mãnh Hổ đã đói khát rất lâu, cuối cùng cũng bước chân vào khu vực săn bắn.
Nhưng Ngải Huy biết, sau khi bước vào khu vực săn bắn, Lôi Đình Chi Kiếm có thể sẽ là thợ săn, nhưng có nhiều khả năng là sẽ trở thành con mồi hơn.
Đây là chiến tranh.
Trong lòng Ngải Huy nặng trĩu, không có một chút hưng phấn nào. Nếu không phải tình thế bức bách, hắn tuyệt đối sẽ không lên tiền tuyến, ít nhất cũng sẽ không lên sớm như vậy. Trong số các đội viên hắn dẫn lên tiền tuyến ở đây, sẽ có bao nhiêu người còn sống sót? Không biết! Ngay cả bản thân có thể còn sống sót hay không, hắn còn không dám chắc nữa là.
Nhưng, cũng như bọn họ, hắn cũng chẳng sợ hãi là mấy.
Nghĩ đến sắp phải chiến đấu với Huyết tu, trong lòng hắn cũng dấy lên kích động. Thành Tùng Gian đổ máu, hắn chưa bao giờ từng quên, sư phụ sư nương chính là mối thù mà hắn vĩnh viễn không bao giờ quên.
Áp lực và kích động, hai cảm xúc hoàn toàn khác nhau đan xen trong lòng hắn, khiến cho hắn trở nên trầm tư.
Các đội viên nhìn Ngải Huy, họ rất ít nhìn thấy Ngải Huy như vậy.
Ngải Huy ngẫm nghĩ một lúc rồi nghiêm giọng nói: "Chúng ta sắp bước chân vào chiến trường, kẻ địch rất mạnh, manh hơn rất nhiều so với chúng ta, mọi người có thể hy sinh bất cứ lúc nào, ta không biết mình có thể giúp các ngươi sống sót hay không. Nhưng ta có thể cam đoan một điều, ta sẽ tuyệt đối không bỏ lại các ngươi, chạy trốn để sống sót một mình."
Các đội viên im lặng, vẻ khao khát trên mặt phai nhạt đi, thái độ trở nên nghiêm trang.
Ngải Huy hít sâu một hơi, nghiêm trang nói: "Hiện giờ ta ra lệnh, toàn bộ đội viên lên kiếm. Lôi Đình Chi Kiếm, tuần tra chiến đấu!"
Mọi người đồng thanh đáp: "Vâng!"
Đội ngũ chỉnh tề theo hàng ngũ, dường như đột ngột bị đao xẻ ra, mọi người chia thành mười dòng nhỏ, leo lên Phong Xa Kiếm theo các hướng khác nhau.
Máy xay gió năm màu ở đuôi kiếm bắt đầu chuyển động.