Bức tường Bắc Hải bị chiếm, chấn động cả Thiên Ngoại Thiên.
Phòng nghị sự Thiên Tâm thành, bầu không khí cực kỳ ngột ngạt.
Diệp phu nhân nghiêm nghị, những người khác trong phòng cũng vậy.
Giọng Niên Thính Phong trầm thấp mạnh mẽ, đang báo cáo tin tức gần nhất cho mọi người: "Tin báo về, Bắc Hải Bộ đóng giữ bức tường Bắc Hải toàn quân bị diệt. Diệp Bạch Y điều động huyết thú công thành, bức tường Bắc Hải đã hoàn toàn tan vỡ, chiến bộ dưới thú triều không chạy kịp, không còn dấu hiệu sống sót của bất cứ ai, Sư Bắc Hải e là cũng..."
Đến đây, hắn nghẹn lại, không nói ra được.
Mọi người ở đây, có ba người rất thân quen với Sư Bắc Hải. Ba người họ đều tán thành Sư Bắc Hải, thuyết phục mọi người đồng ý cho Sư Bắc Hải tiếp nhận vị trí Đại trưởng lão.
Đáng tiếc, Sư Bắc Hải chí không nằm ở đó, đã uyển chuyển từ chối.
Cái tên còn lại, Diệp Bạch Y, cũng là một cái tên mọi người đều quen biết. Trùng hợp chính là, Diệp Bạch Y cũng đã từng là người được đưa vào danh sách làm người dự bị cho chức vị Đại trưởng lão.
Hai người hậu tuyển chức vị Đại trưởng lão đều không trở thành Đại trưởng lão mà lại quay sang giết lẫn nhau.
Vận mệnh quả thực là một trò đùa, một chuyện cười tàn khốc.
Diệp phu nhân nhìn quanh, trầm giọng: "Giờ không phải lúc đau buồn, thời gian của chúng ta không còn nhiều, mau bàn xem chúng ta nên làm như thế nào."
Niên Thính Phong khom người với Diệp phu nhân, tiếp tục nói: "Sư Bắc Hải đã có sắp xếp hậu sự."
Diệp phu nhân không hề giật mình, bà ta hiểu rõ con người Sư Bắc Hải, vuốt cằm nói: "Sư Bắc Hải luôn mưu sự sâu xa, nói ra đi."
"Dạ." Niên Thính Phong quay sang, nói với mọi người: "Sư Bắc Hải đã dự liệu được, bức tường Bắc Hải có thể sẽ thất thủ. Ông ấy đã sai Phó Bộ thủ Tề Tu Viễn xây rất nhiều công sự ở phía sau bức tường Bắc Hải. Kế hoạch lúc đó của ông ấy là sau khi bức tường Bắc Hải thất thủ sẽ dẫn Bắc Hải Bộ về đó, dùng những công sự đó tiếp tục ngăn cản kẻ địch. Tiếc răng ông ấy không ngờ Diệp Bạch Y lại dùng huyết thú công thành. Những công sự này đã hoàn công không ít, người chủ trì việc này là Tề Tu Viễn cũng đã mất tung tích."
Tây Môn Tài Quyết lạnh lùng hỏi: "Những công sự đó đã rơi vào tay địch chưa?"
"Vẫn chưa." Niên Thính Phong nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt mọi người, giải thích: "Sư Bắc Hải cho cao thủ mai phục trong Trấn Thần Phong, giả vờ để ba toà Trấn Thần Phong cho kẻ địch thu được. Ba vị cao thủ Bắc Hải Bộ đã kích nổ Trấn Thần Phong, tình cảnh rất là hoành tráng. Diệp Bạch Y lúc đó đang leo lên Trấn Thần Phong, bị lan đến gần, đến nay trọng thương chưa tỉnh."
"Đáng tiếc..."
"Quá đáng tiếc!"
"Đúng a, chỉ còn thiếu một chút, nếu giết được Diệp Bạch Y, đại quân kia cũng tự sụp!"
Một tiếng tiếc hận vang lên.
Thiết Binh Nhân giận dữ, Côn Luân Thiên Phong ngồi bên cạnh tóm ngay lấy tay hắn, khẽ lắc đầu. Thiết Binh Nhân nhìn Côn Luân, lửa giận cũng giảm đi.
Bàn tay mềm mại nắm lấy tay hắn, đôi mắt luôn lạnh lùng giờ vô cùng dịu dàng.
Thiết Binh Nhân nắm chặt lại bàn tay ấy.
Vạn Thần Úy lên tiếng: "Vậy chúng ta cần tranh thủ thời gian."
Diệp phu nhân nhìn Vạn Thần Úy, mọi người im bặt.
Vạn Thần Úy nói: "Cách của Sư Bắc Hải không tệ."
Bóng đêm như nước, trụ sở Thiên Phong Bộ và Binh Nhân Bộ đèn đuốc sáng choang, tiếng người huyên náo, mọi người đều vô cùng bận rộn, đang chuẩn bị những bước cuối cùng.
Hai canh giờ sau, bọn họ lao tới tiền tuyến.
Mỗi tòa thành trên đường đi đều nhận được lệnh của Trưởng Lão Hội, cung cấp Tinh Nguyên đậu, đồ ăn và nơi nghỉ ngơi cho họ, giúp họ nhanh chóng tới được tiền tuyến, họ đang chính là thi đua với thời gian, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng quý giá.
Hai binh đoàn đều mới được xây dựng lại, người mới chiếm đa số, thường ngày được huấn luyện rất kĩ, nhưng khi thực chiến vẫn còn có chút luống cuống tay chân.
***
Ở phủ thành chủ, từ trên sân thượng, có thể nhìn thấy hai quân doanh đấu dựa vào nhau.
Một nam tử chừng năm mươi, sáu mươi đứng không nhúc nhích, nhìn chăm chăm vào quân doanh, cả người chìm trong màn đêm, sau lưng bỗng vang lên tiếng của Diệp phu nhân.
"Chàng lo cho họ?"
Nam tử không quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Chỉ đánh mấy trận, đương nhiên là được rồi. Tại sao không phái ba bộ trung ương đi?"
Mái tóc ngắn hoa râm cứng cáp, chòm râu ngắn hoa râm càng cứng hơn, gương mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt ông ta cứng rắn như bảo thạch, thỉnh thoảng lại lóe qua hàn quang, làm người cả kinh, đôi mắt ấy rất khó bắt giữ được.
Quần áo rất mộc mạc thoải mái, đi chân trần, vô cùng không phù hợp với phủ thành chủ hoa lệ.
Song ông ta rất lạnh nhạt, không hề quan tâm tới điều đó.
"Đại Cương sắp tới." Diệp phu nhân đi tới bên cạnh ông ta, nhìn ra quân doanh, giọng dịu dàng: "Chàng lo cho nó, ta còn lo hơn."
"Vậy nàng không nên để nó làm Bộ thủ."
Diệp phu nhân nhíu mày, khẽ cười: "Không nên để nó làm Bộ thủ? Vậy ai làm? Chàng à? Ta chỉ là một người phụ nữ, phải tiếp nhận cả một đống hỗn loạn, tứ cố vô thân..."
Càng nói, giọng bà ta càng nghẹn ngào.
Nam tử nhàn nhạt: "Cầu gì được nấy mà thôi."
Diệp phu nhân lau nước mắt: "Ý chàng là bảo những thứ này đều là do ta cầu mong ước ao nên mới ôm lấy? Vậy sao chàng lại bảo đồ đệ tới đây? Sao chàng lại đồng ý con gái của chúng ta tiếp nhận Thiên Phong? Chàng sẽ giúp ta, đúng không?"
Nam tử nhìn bà ta một cái, trong mắt vừa có đau khổ, vừa có thương hại và bi thương, rồi nhanh chóng khôi phục như thường: "Ta làm gì, trong lòng ta hiểu rõ."
Diệp phu nhân ngừng khóc, vẻ mặt khôi phục như thường: "Chàng tới chỗ ta, chắc không phải chỉ để đứng nhìn con gái chứ?"
Nam tử lắc đầu: "Không, ta đến là để cảnh cáo nàng, không được nhúng tay vào chuyện của Côn Luân với A Thiết."
Nét mặt Diệp phu nhân mất tự nhiên: "Chàng lúc nào cũng đa nghi thế, sao ta lại nhúng tay vào chuyện của chúng nó?"
Nam tử nói: "Nếu nàng còn không biết hối cải, ta sẽ giết nàng."
Diệp phu nhân như mèo bị đạp phải đuôi, giọng vút cao: "Giết ta? Giết đi! Không phải năm đó ông cũng là muốn giết ta sao? Hoành Binh Phong!"
Hoành Binh Phong như không nghe thấy, vẫn nhìn chăm chú vào quân doanh.
Diệp phu nhân hừ lạnh: "Vì nể mặt chàng, ta mới cho tiểu tử đó một cơ hội, cho nó làm Bộ thủ Binh Nhân Bộ. Nhưng con gái của ta, sao ta lại để nó chịu thiệt thòi..."
Hoành Binh Phong quay phắt lại, ánh mắt như điện, Diệp phu nhân im bặt.
Hoành Binh Phong nhàn nhạt: "Nàng là nàng, nó là nó, nàng không bao giờ hiểu được, tình cảm còn quan trọng hơn mạng sống."
Diệp phu nhân nhìn thẳng vào Hoành Binh Phong, một lúc lâu không nói, rồi bỗng bật cười như hoa nở: "Lâu rồi không gặp, sao cứ nói chuyện không vui vậy, nói thẳng ra đi. Sao hả? Muốn giúp ta đối phó Đại Cương đúng không? Ta cảm thấy thực lực của chàng không hề thua kém Nhạc Bất Lãnh."
Hoành Binh Phong đáp: "Ta rất thưởng thức Đại Cương, hắn thích hợp làm Đại trưởng lão hơn nàng."
"Đúng là hẹp hòi." Diệp phu nhân bĩu môi: "Không giúp thì thôi, còn cứ nói mấy lời quái gở làm người ta tức giận."
Hoành Binh Phong lại quay đầu nhìn vào quân doanh.
Côn Luân từ nhỏ đều là Hoành Binh Phong nuôi lớn, cảm tình cực sâu.
Diệp phu nhân bỗng nói: "Có muốn xuống dưới đó xem không? Xem Côn Luân với đồ đệ bảo bối của chàng?"
Hoành Binh Phong không nói gì.
Lâu đến mức Diệp phu nhân tưởng ông ta không muốn nói chuyện nữa thì ông ta lại đột ngột nói: "Không cần. Thời loạn lạc, không thể lúc nào cũng che chắn cho chúng, không nên làm cho chúng thêm phiền."
"Chàng định cứ trơ mắt thế nhìn chúng nó ra chiến trường?"
Hoành Binh Phong trầm mặc, chốc lát mới nói: "A Thiết tính tình cương liệt, huyết tai khiến nó phẫn nộ và thù hận, không cho nó ra chiến trường, nó sẽ không thoải mái, Côn Luân thì không nỡ rời xa. Dù tới chân trời góc biển, là sống hay chết, nó đều sẽ đi với A Thiết."
Diệp phu nhân không thể tin được: "Chỉ vì cái nguyên nhân chó má như thế?"
Hoành Binh Phong không quay đầu lại: "Nó thấy vui vẻ là được rồi, cầu gì thì được nấy, thời loạn lạc, còn sống là may rồi."
"Phải, thời loạn lạc, còn sống là may rồi."
Diệp phu nhân nói sâu xa, bà ta nhìn ra xa, thất thần. Ngoài thành là một màu đen mịt mùng, Ngân Thành đầy đèn đuốc sáng rực như trời sao đã không còn nữa.
Bà ta lạnh lùng: "Qua được cửa ải Đại Cương với Diệp Bạch Y, Ngũ Hành Thiên mới sống sót!"
***
Trưởng Lão Hội luôn lề mề chậm chạp, lần này lại phản ứng cực nhanh.
Hai đại chiến bộ Thiên Phong và Binh Nhân đi cả ngày lẫn đêm, đi thẳng tới chỗ hệ thống công sự ở đằng sau bức tường Bắc Hải.
Cùng lúc, Thiên Tâm thành lấy danh nghĩa Trưởng Lão Hội tuyên bố lệnh điều động, điều động rất nhiều chiến bộ, phàm tòa thành nào có chiến bộ hơi có danh tiếng, là đều bị điều động hết.
Lệnh điều động và tin dữ về phụ thân cùng một lúc tới Ngư Bối thành, Sư Tuyết Mạn rất bình tĩnh.
Cô nhận lấy lệnh điều động, thấy trên đó ghi rằng, điều động Trọng Vân Chi Thương và Lôi Đình Chi Kiếm, lập tức lao tới tiền tuyến.
Sư Tuyết Mạn ngẩng lên: "Chỉ có Trọng Vân Chi Thương!"
Nguyên tu Thính Phong bộ tới truyền lệnh ngẩn ra, vội nói: "Nhưng mà..."
Mũi thương lạnh toát gác lên cổ hắn, khiến hắn biến sắc: "Lớn mật! Sư Tuyết Mạn, ngươi đây là muốn kháng lệnh? Ngươi cần phải hiểu..."
"Chỉ có Trọng Vân Chi Thương!"
Giọng nói lạnh như băng, lạnh như mũi thương.
Nguyên tu Thính Phong bộ giải thích: "Đây là Trưởng Lão Hội..."
Sư Tuyết Mạn nói: "Sứ giả truyền lệnh có quyền tuỳ cơ ứng biến."
Người truyền lệnh cứng người, nhớ ra Sư Tuyết Mạn xuất thân đại tộc, hiểu biết cực rõ về quy củ.
Hắn cố gắng trấn định: "Sư tiểu thư, ngài cần phải hiểu, không nên làm ô uế danh tiếng của Sư linh tôn."
Mũi thương trên cổ khẽ rung, một lát sau mới nghe thấy tiếng nói khẽ của Sư Tuyết Mạn: "Người chết rồi, danh tiếng còn để làm gì?"
Sứ giả truyền lệnh thở dài: "Thì ra lời đồn là thật."
Hắn cầm lại lệnh điều động, gạch bốn chữ Lôi Đình Chi Kiếm, lấy ấn giám của mình đóng lên, lại đưa cho Sư Tuyết Mạn.
Hắn trang trọng: "Huynh đệ Thính Phong, đều đã thắp hương cho lệnh tôn."
"Cảm ơn." Sư Tuyết Mạn cầm lệnh điều động, xách thương bỏ đi.
Sứ giả truyền lệnh ngẩng đầu lên, trên trời không biết từ lúc nào tự nhiên xuất hiện hoa tuyết.
Bóng người trong cơn gió tuyết, đơn bạc mà quật cường. (~^~)