• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói là phòng nghỉ, nhưng thực tế cách bài trí chẳng khác gì những căn phòng khác trong khách sạn.

Gạch men sáng bóng như gương phản chiếu ánh sáng và bóng đổ từ chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh. Bên cạnh chiếc bàn dài bằng gỗ đỏ là những chiếc ghế sofa bọc da thật. Bên phải căn phòng còn có một chiếc giường nhỏ và một phòng tắm.

Đứng bên cửa sổ lớn sát đất, thậm chí có thể nhìn thấy khung cảnh hoa lệ của cảng Nguyệt Loan dưới ánh đèn đêm.

Cô bước vào, đưa mắt quan sát xung qu Cậu, nhưng không thấy bóng dáng của Lương Vân, chỉ có Chu Tư Lễ.

Hứa Gia đứng trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống—

Cậu đang nằm nửa người trên tay vịn của ghế sofa, đầu gối lên cánh tay đang kho Cậu lại, mắt nhắm nghiền, mái tóc trước trán lòa xòa rối bời, hơi thở đều đặn.

Hiển nhiên là Lương Vân chưa kịp dìu cậu lên giường thì đã bị gọi ra ngoài gấp, nếu không thì cậu đã chẳng ngủ trong tư thế khó chịu như thế này.

Hứa Gia cũng không biết tại sao mình lại đứng ở đây, chỉ lặng lẽ cụp mắt, chăm chú nhìn cậu.

Ánh mắt cô không hề né tránh, cứ thế lướt qua từng đường nét trên gương mặt cậu, cho đến khi cậu hơi nhíu mày, có lẽ vì duy trì tư thế này quá lâu. Cậu nhấc người thẳng dậy, tựa lưng vào ghế sofa, đầu nghiêng sang một bên, rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Vì động tác này mà cổ áo của chiếc áo nỉ đen bị kéo lệch sang một bên, để lộ vết sẹo nhạt màu hình vòng cung trên xương quai x Cậu, dấu vết để lại sau khi vảy bong ra.

Nếu không phải vừa trông thấy, Hứa Gia đã quên mất mình từng làm chuyện quá đáng như vậy với lớp trưởng.

Cô đưa tay chạm vào vết sẹo mà mình để lại, lực không hề nhẹ. Da ở vị trí đó mỏng m Cậu, nơi đầu ngón tay lướt qua lập tức in lại một vệt đỏ nhạt.

Nhiệt độ cơ thể của Chu Tư Lễ rất cao, hoàn toàn trái ngược với sự lạnh lẽo của cô. Khi rút tay lại, cô thậm chí còn cảm nhận được hơi ấm nóng bỏng của cậu vẫn lưu lại trên đầu ngón tay, nhưng nh Cậu chóng tan biến.

Nghe theo sự tò mò trong lòng, đầu ngón tay cô men theo đường xương quai x Cậu, trượt dần lên trên. Trong đáy mắt ánh lên vẻ thích thú, như thể đang vuốt v3 một con búp bê mà cô tình cờ tìm được ở đâu đó.

Ngón tay cô lướt qua chỗ yết hầu nhô lên của cậu. Bị chạm vào, nơi đó khẽ động đậy.

“… Ngứa.”

Một bàn tay nóng rực và mạnh mẽ chụp lấy cổ tay cô.

Hàng lông mày và khóe mắt của Chu Tư Lễ lộ ra vẻ bơ phờ vì cơn say, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, không biết đang nói gì. Hứa Gia đang nghĩ xem khi nào cậu sẽ buông tay mình thì chợt nghe thấy cậu khẽ cười, khóe môi hơi cong lên:
“… Đừng gãi, ngứa quá. Ha ha.”

Hai lúm đồng tiền hai bên má thoáng ẩn hiện.

Ngay lúc Chu Tư Lễ thả lỏng tay, sắp chìm vào giấc ngủ lần nữa, Hứa Gia đột nhiên ấn ngón tay vào vị trí lúm đồng tiền bên dưới khóe môi, bóp nhẹ cằm, ép cậu quay đầu về phía mình.

Chu Tư Lễ nhíu mày vì cơn đau, chậm rãi mở mắt, ánh mắt nhập nhèm vì chưa tỉnh hẳn. Đôi mắt mông lung của cậu dần lấy lại tiêu cự, cảnh vật trong phòng và gương mặt trước mắt cũng dần trở nên rõ ràng hơn. Giọng nói của cô truyền đến tai cậu:
“Sao thế, không nhận ra tôi à?”

Bờ môi đỏ của cô hơi mím lại, mang theo một độ cong thoáng qua, trong ánh mắt lấp lánh vài phần trêu chọc.

Chu Tư Lễ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, phản ứng chậm chạp, đáp lại cũng chậm rãi:
“Nhận ra rồi… Là cô gái tối hôm đó.”

Hứa Gia ngạc nhiên, khẽ nhướn mày. Cô nhấc nhẹ vạt váy, chậm rãi đi đến phía bên kia của ghế sofa, ngồi xuống, cách Chu Tư Lễ khoảng hai chỗ ngồi.

Xem ra, cảm giác đau đớn mới khiến ký ức khắc sâu hơn. Đêm đó cô chỉ khẽ cào cậu một chút, vậy mà đến giờ cậu vẫn nhớ rõ.

Chu Tư Lễ điều chỉnh tư thế, cúi đầu nhìn cô, khẽ nói:
“Tôi chưa nói cho ai biết đâu. Cậu yên tâm.”

Hứa Gia cười nhạt:
“Làm sao tôi biết lời cậu nói là thật hay giả?”

 Cậu đưa tay chỉ vào mình, vẻ mặt như không thể tin nổi:
“Cậu không tin tôi à? Tôi sẽ không lừa cậu đâu.”

“… Nhưng nếu cậu không tin, tôi cũng chẳng có cách nào.”
 Cậu tựa người vào sofa, mí mắt dần khép lại, có vẻ sắp ngủ thiếp đi.

Đúng lúc này, Hứa Gia nghiêng người, đưa tay giữ lấy mặt cậu, xoay cậu về phía mình:
“Chu Tư Lễ, mở mắt ra.”

“… Hả?”
 Cậu cố mở mắt, ánh nhìn mơ màng chạm phải đôi mắt của cô. Mái tóc mềm rủ xuống trán, ngoan ngoãn ôm lấy hàng chân mày của cậu.

“Cậu thích Lương Vân à?”

 Cậu cọ nhẹ vào lòng bàn tay cô như tìm kiếm hơi mát, giọng nói mơ hồ:
“Không có. Cậu đang nói gì vậy?”

Hứa Gia liếc cậu một cái, không mong đợi một người còn chưa tỉnh táo sẽ nói ra được gì.

Cô đứng dậy, chậm rãi bước đến chiếc đồng hồ quả lắc bên tường. Khi đang mân mê quả lắc, phía sau bỗng vang lên một giọng nói:
“Bây giờ trông cậu không vui chút nào.”

Giọng cậu trong trẻo, mang theo chút men say:
“Giống như đêm hôm đó. Tại sao vậy?”

“Không liên quan đến cậu.”

“Hứa Gia.”

Động tác chỉnh đồng hồ của cô khựng lại.

“Hứa Gia, tôi biết là cậu.”

Hứa Gia quay phắt lại, ánh mắt lạnh băng sắc bén quét về phía cậu. Bàn tay cô siết chặt, ngón tay tái nhợt vì lực nắm.

Lời chất vấn còn chưa kịp thốt ra, đầu của Chu Tư Lễ đã gục xuống, mái tóc mềm mại rối bời úp vào người cô. Sắc mặt Hứa Gia sa sầm thấy rõ, ánh mắt lạnh lẽo như muốn cắt cậu ra từng mảnh.

Cô vội quay mặt đi, không nhìn cậu nữa, sải bước đến bên cửa sổ sát đất, ép mình tập trung vào khung cảnh tấp nập của bến cảng về đêm, cố gắng bình tĩnh lại.

Sắc mặt cô tái nhợt. Chuyện của Dương Nhược Triều, cô làm sạch sẽ đến mức không để lại chút dấu vết. Dù Chu Tư Lễ nghi ngờ cô có liên quan, cậu cũng không thể đưa ra bằng chứng. Điều đáng ghét nhất là cậu đã sớm nhận ra cô, thậm chí che giấu rất tốt — mấy tuần nay tiếp xúc, cô lại bị cậu lừa mà không hề hay biết!

Chu Tư Lễ hoàn toàn không phải kiểu người vô hại như vẻ bề ngoài. Tại sao cậu phải làm vậy? Mục đích của việc diễn trò lâu đến vậy là gì?

Nếu Chu Tư Lễ muốn trả thù cô, kể lại chuyện đêm đó cho người khác nghe… Cuối cùng chuyện đó sẽ đến tai Hứa Hạnh, nhất định bà ta sẽ siết chặt sự kiểm soát với cô. Nếu Chu Tư Lễ dùng chuyện này để uy hiếp cô…

Hứa Gia không ngừng suy đoán theo chiều hướng tệ nhất, cố gắng tìm ra mục đích thật sự của Chu Tư Lễ. Càng nghĩ, câu trả lời càng mơ hồ, cô càng bực bội, hận không thể túm lấy cổ áo cậu mà ném khỏi đây ngay lập tức.

Cô nghiến răng, căm tức.

Vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu chứ?!

Cánh tay bị người ta chọc nhẹ hai cái.

“… Hứa Gia, cậu có thể nghe tôi nói không? Sao lúc nãy không trả lời tôi?”

Mối đe dọa lớn nhất trong mắt cô lúc này đang loạng choạng đứng trước mặt cô. Vì đầu óc choáng váng nên cậu gần như không đứng vững, phải dựa vào cửa sổ để giữ thăng bằng. Khác xa với vẻ điềm đạm khi ở lớp, lúc này cậu lại trông ngoan ngoãn đến lạ —

Đuôi mắt cậu ửng đỏ, men say phủ đầy trong đáy mắt, những đường nét tinh tế trên gương mặt cậu chìm một nửa trong ánh sáng mờ ảo của đêm tối. Hình ảnh phản chiếu từ các tòa nhà cao tầng rực rỡ nhấp nháy trong mắt cậu, lấp lánh như những vì sao.

“Cậu nhận ra từ lúc nào?”

Hứa Gia cố nhịn ý định đập nát cửa sổ để khiến cậu biến mất ngay lập tức, lạnh giọng hỏi:
“Là ở bờ sông à? Hay cậu đã biết ngay từ đầu, chỉ đang chờ xem trò cười của tôi? Chu Tư Lễ, cậu giỏi thật đấy.”

“Mối đe dọa” rõ ràng vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, cậu vẫy tay về phía cô:
“Cậu lại đây… thì tôi… sẽ nói cho cậu biết.”

Hứa Gia nhếch môi cười lạnh, quay người định rời đi.

Ngay sau đó, một lực mạnh kéo lấy cánh tay cô. Chu Tư Lễ đã đứng ngay sau lưng cô, giọng khàn khàn:
“… Cậu không biết à, khứu giác của tôi bẩm sinh đã rất nhạy.”

Nhạy đến mức dù ở tầng một, cậu vẫn có thể bắt được mùi thuốc lá thoảng qua từ khe cửa phòng. Nhạy đến mức, ngay cả khi gió đêm lành lạnh thổi qua bãi cỏ, cậu vẫn có thể nhận ra mùi hương nhàn nhạt thuộc về cô, hòa lẫn trong hơi thuốc lá.

Hứa Gia quay lại, ngước mắt nhìn cậu, vẻ mặt không hiểu.

 Cậu vừa nói, vừa chậm rãi cúi người xuống, giọng nói trầm thấp, từng chữ từng chữ vang lên trong đêm tối, nghe như có chút vương vấn khó tả:
“Thực ra… tôi cũng chỉ vừa mới xác nhận thôi…”

Hơi thở ấm áp phả vào cần cổ trắng mịn của cô, những sợi tóc mềm nhẹ nhàng lướt qua vành tai, khiến Hứa Gia rùng mình, một cảm giác tê dại xen lẫn khó chịu trào dâng. Cô không chút do dự túm lấy tóc cậu, định kéo mạnh ra và hét lên:
“Cậu muốn chết hả, Chu Tư Lễ?”

“… Tôi nhận ra… là mùi của cậu.”

Cô có thể nói dối, có thể thay đổi diện mạo.

Nhưng mùi hương thì không thể giả được.

Trong từng khoảnh khắc ở bên nhau, trong từng lần trò chuyện. Mùi hương đã từng khiến tim cậu đập lỡ nhịp, đêm nay lại một lần nữa vây lấy cậu.

Đầu cậu tựa vào hõm vai cô, giọng nói mơ hồ, âm lượng càng lúc càng nhỏ:
“Rất thơm… rất… rất đặc biệt…”

Sau đó, cậu ngủ thiếp đi.


Ngày hôm sau.

Chu Tư Lễ tỉnh dậy trên giường trong phòng mìnhậu, cậu chống tay ngồi dậy, dựa vào gối, xoa xoa thái dương. Vùng eo đau nhức từng cơn, cậu cúi đầu kéo áo lên, nhìn thấy vài vết bầm tím, trông như bị ai đó đá vài phát.

“…”

Chu Tư Lễ hoàn toàn không bị mất trí nhớ vì say rượu. Trái lại, cậu nhớ rất rõ mọi chuyện đã xảy ra tối qua.

Trong đầu cậu hiện lên cảnh tượng mình đã làm gì với Hứa Gia.

 Cậu vùi mặt vào tay, trong đôi mắt đen thấp thoáng vẻ xấu hổ và bối rối. Nói với một cô gái “Cậu rất thơm” thì khác gì đang giở trò lưu manh chứ?!

So với kết cục của Dương Nhược Triều, việc bị Hứa Gia đá cho mấy cái vẫn còn nhẹ.

Đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy ra.

Đầu của Chu Nguyệt thò vào từ sau cánh cửa, cô bé tươi cười:
“Anh tỉnh rồi à? Vẫn chưa tỉnh rượu hả, mặt đỏ quá kìa.”

“… Bây giờ mấy giờ rồi?”

“Mười một giờ.” Chu Nguyệt bưng bát canh giải rượu đi vào, đặt lên chiếc tủ đầu giường của cậu. “Mẹ vừa nấu cho anh đấy, lát nữa nhớ uống nhé.”

Chu Tư Lễ khẽ ho khan một tiếng:
“Em có biết tối qua anh về nhà kiểu gì không?”

Chu Nguyệt nghiêng đầu, cố nhớ lại:
“Hình như là một ông chú đưa anh về, nhưng em không nhớ rõ mặt ông ta.”

“Biết rồi, em ra ngoài đi.”
Chu Tư Lễ hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về chuyện này.

Chu Nguyệt gật đầu, tung tăng chuẩn bị rời khỏi cửa thì bị cậu gọi giật lại:
“Mẹ không nói gì đấy chứ?”

Cô bé quay đầu lại, nở một nụ cười ngây thơ. Rõ ràng là cái tuổi còn hồn nhiên vô tư, nhưng lời nói thốt ra lại vô cùng tàn nhẫn:
“Mẹ nói, nếu lần sau còn về nhà trong tình trạng như thế, mẹ sẽ đánh gãy chân anh đấy.”

“…”

Cuối cùng, sau khi nhận được tin nhắn của Lương Vân, Chu Tư Lễ đành đến gặp Lưu Tiêu Như để trình bày lại toàn bộ sự việc. Mặc dù Lưu Tiêu Như tin lời cậu, nhưng vẫn ép cậu ngồi trong phòng khách để nghe một bài giảng về tác hại của rượu. Chu Tư Lễ chỉ còn cách gật đầu, liên tục cam đoan sẽ không có lần sau, mới thoát khỏi bài “giáo huấn yêu thương” đó.


Trở lại trường học, vào giờ ra chơi, Hứa Quân Xương tranh thủ chạy đến tìm cậu, ngồi xuống bàn phía trước, gục lên bàn của cậu:
“Tôi không bao giờ dám uống nữa, sáng hôm sau dậy đau đầu muốn chết, đây chính là cảm giác say rượu hả?”

Chu Tư Lễ đặt quyển sách xuống, thản nhiên nói:
“Nói mới nhớ, cậu còn nợ tôi một mạng đấy.”

Hứa Quân Xương thắng trò chơi, đắc ý đến mức đứng lên ghế tự vỗ tay ăn mừng, kết quả trượt chân ngã xuống. Đúng lúc Chu Tư Lễ đứng phía sau cậu ta, bất ngờ trở thành “tấm đệm thịt” cho cú ngã đó.

Cuối cùng, đầu của Hứa Quân Xương chỉ đập nhẹ vào cạnh bàn ghế, nhưng Chu Tư Lễ thì lại bị sức nặng hơn một trăm cân của cậu ta đè lên, ngã ra đất, suýt nữa thì phải kêu cứu.

Trình Dã từ phía sau bước tới, vỗ vào đầu Hứa Quân Xương:
“Tôi đã chứng kiến toàn bộ quá trình đấy, Chu Tư Lễ suýt nữa bị cậu đè chết, mau xin lỗi đi.”

Hứa Quân Xương trợn to mắt:
“Thật hả? Tôi đúng là đáng chết mà!”

Nói xong, cậu ta nhảy sang chỗ của Chu Tư Lễ, liên tục lay người cậu để kiểm tra. Chu Tư Lễ là người chính trực và tốt bụng nhất mà cậu ta từng gặp, lại còn thông minh. Nếu Chu Tư Lễ thực sự bị cậu ta đè đến chết, cậu ta chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.

Chu Tư Lễ bất đắc dĩ để mặc cho cậu ta lắc qua lắc lại, thậm chí Hứa Quân Xương còn định kéo tay áo của cậu lên xem thử. cậu đưa tay đẩy cậu ta ra:
“Cậu không biết xấu hổ nhưng tôi thì còn cần mặt mũi đấy. Được rồi được rồi… Lúc đó tôi đã chống tay xuống sàn, không nghiêm trọng như Trình Dã nói đâu.”

Nói chưa dứt lời, Hứa Quân Xương vô ý kéo phải vạt áo của cậu. Dù chỉ lộ ra trong vài giây, vết bầm cũng không quá lớn, nhưng ánh mắt tinh tường của Hứa Quân Xương vẫn nhận ra.

Cậu ta hít một hơi thật sâu, hai tay ôm chặt miệng, giọng run rẩy:
“Xin lỗi nhé…”

“Không liên quan đến cậu.” Chu Tư Lễ bực bội đưa tay vò đầu.

Nhắc đến mấy vết bầm đó, một sợi dây ký ức nào đó trong Chu Tư Lễ lại vô thức rung lên, trong lòng vừa phiền muộn vừa bất an.

Tối hôm đó trong phòng nghỉ, cậu và Hứa Gia coi như đã nói thẳng hết mọi chuyện với nhau.

Trong ấn tượng của cậu, người bạn học vốn mềm mỏng, nhạy cảm và tinh tế lại có thể có một tâm địa nhẫn t@m đến như vậy. Cậu đã biết được một mặt không ai hay của Hứa Gia, cái giá phải trả chính là việc cậu giờ đây nắm giữ bí mật tội lỗi ấy.

Tương lai, khi Dương Nhược Triều quay lại trường, cậu nên đối mặt với cậu ấy như thế nào đây? Cậu có thể làm ra vẻ thờ ơ, nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này, tiếp tục sống như chưa từng có gì xảy ra hay không? Và rồi cậu lại làm sao có thể chung sống hòa bình với Hứa Gia được nữa?

Diễn xuất của cô quá giỏi — khi giúp đỡ ông lão trong công viên, khi vẽ tranh cho cậu trong phòng dụng cụ, lúc nào cũng tỏ ra dịu dàng và ngoan hiền.

Cô đã đùa giỡn cậu một cách triệt để.

Lần đầu tiên trong đời, Chu Tư Lễ lựa chọn lẩn tránh thay vì đối mặt với vấn đề. Trong mấy ngày tập luyện sau đó, cậu đều xin nghỉ.

Nhưng rất nhanh thôi, vấn đề lại tự tìm đến cậu.

Tan học, ở hành lang không một bóng người, Hứa Gia từ góc khuất phía trước bước ra, va thẳng vào cậu.

Chu Tư Lễ theo phản xạ dừng chân, ánh mắt lập tức né tránh, liếc nhìn sang chỗ khác.

Hứa Gia từng bước tiến lại gần:
“Chu Tư Lễ, cậu đang trốn tôi à?”

“… Không có.”

“Vậy à, thế thì chắc là tôi nghĩ nhiều rồi.”
Cô thản nhiên lướt qua vai cậu, bước đi.


Sáng hôm sau, trước khi bắt đầu tiết học, Lý Hân đứng trên bục giảng thông báo:
“À phải rồi, các em, gần đây cô đã bàn bạc với các thầy cô khác và quyết định sẽ tập trung nâng cao thành tích cho những bạn học kém trong lớp, lấy ưu bù khuyết. Danh sách thay đổi chỗ ngồi không nhiều, các bạn có tên trong danh sách thì tự đổi chỗ nhé.”

Cô giáo cầm tờ danh sách lên đọc:
“Hứa Gia đổi chỗ cho Lương Vân, Hứa Gia sẽ ngồi cùng với Chu Tư Lễ.”

Hàng mi của Chu Tư Lễ khẽ rung lên, trong lòng đột nhiên dâng lên một cơn bồn chồn khó tả. Theo phản xạ, cậu quay đầu nhìn về phía bên phải —

Không ngoài dự đoán, kẻ đầu sỏ đang chống cằm, hờ hững nhìn lại cậu. Khóe môi cô ấy chậm rãi cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý, như thể đang nói:

“Cậu có thể trốn, nhưng tuyệt đối không thể thoát.”

Từ lúc kết thúc tiết học buổi sáng, tâm trạng của Lương Vân đã sa sút hẳn.

Chuông vừa reo, cô ta liền chạy ra khỏi lớp, trốn vào cầu thang vắng người, ngồi thụp xuống và ôm mặt khóc.

Cô ta và Chu Tư Lễ thậm chí còn chưa bắt đầu, vậy mà giờ đã phải tách ra. Điều khiến cô ta càng khó chấp nhận hơn là cô ta lại phải ngồi cùng với Dương Nhược Triều.

Niềm vui từ buổi lễ trưởng thành hoàn hảo hôm trước đã bị quét sạch trong buổi sáng này. Lương Vân khóc không thành tiếng, tự thương xót cho câu chuyện tình yêu học đường vừa chớm nở đã chết yểu của mình.

Cánh cửa phía sau cô ta bị Trần Hà Ngữ đẩy ra. Trần Hà Ngữ bước tới, ngồi xổm bên cạnh, dịu dàng vỗ về lên vai cô ta:
“Vân Vân, không sao đâu, cô giáo chỉ nói là thử ngồi như vậy một thời gian thôi, nếu không hiệu quả thì sẽ đổi lại mà.”

“Một thời gian là bao lâu chứ?! Tớ không muốn ngồi cạnh Dương Nhược Triều chút nào, một ngày cũng không muốn!” Giọng của cô ta nghẹn ngào, ngắt quãng.

“Vậy chúng ta đi nói với cô giáo, bảo là cậu không đồng ý với sự sắp xếp này.” Trần Hà Ngữ càng nói càng cảm thấy khó hiểu. “Sao cô giáo lại nhất định phải đổi Hứa Gia ngồi cạnh Chu Tư Lễ chứ? Trong lớp này có bao nhiêu người học giỏi, tùy tiện chọn ai cũng giỏi hơn Hứa Gia mà.”

Nghe vậy, Lương Vân ngẩng đầu lên khỏi cánh tay, đôi mắt đỏ hoe:
“Nhưng… không chỉ mình tớ bị đổi chỗ, còn có nhiều người khác cũng đổi mà. Nếu chỉ mình tớ đi nói thì có phải sẽ khiến người ta nghĩ tớ quá tính toán không?”

Trần Hà Ngữ lập tức phủ nhận:
“Chuyện này cũng là vì tốt cho Chu Tư Lễ thôi! Hứa Gia mà ngồi cạnh cậu ấy, hỏi gì cũng không biết, chắc chắn sẽ khiến cậu ấy phát bực. Thật không hiểu cô giáo nghĩ gì, việc giúp đỡ học sinh yếu kém đâu có dễ dàng như vậy. Tớ thấy chỗ ngồi này đổi cũng chỉ là vô ích mà thôi. Vân Vân, cậu cứ chờ xem, cô giáo nhìn thấy kết quả là sẽ từ bỏ ngay.”


Trong phòng giáo viên cùng thời điểm đó, Chu Tư Lễ đang đứng bên cạnh bàn làm việc của Lý Hân. Ánh sáng từ khung cửa sổ rọi vào, tô rõ dáng người cao gầy, thanh thoát của cậu. Cậu cúi đầu, cất giọng hỏi:
“Cô ơi, việc thay đổi chỗ ngồi lần này sao lại đột ngột như vậy ạ?”

“Là Tư Lễ à.”
Lý Hân đặt cây bút đỏ đang chấm bài xuống, ngẩng đầu nhìn cậu, tựa người vào lưng ghế:
“Thật ra, tuần trước cô đã bàn bạc với các giáo viên bộ môn khác về chuyện này. Trong lớp có một số bạn thành tích luôn ổn định ở mức trung bình, những môn yếu kém thì rất rõ ràng. Chúng tôi đều cho rằng đổi bạn cùng bàn theo hướng bổ sung cho nhau sẽ có lợi hơn. Chỉ là trước đó vẫn chưa quyết định xong thôi.”

 Cậu ngập ngừng một chút rồi hỏi:
“Hứa Gia cũng là vì lý do này ạ?”

“Em ấy à, không phải.”

Lý Hân xoay nhẹ cây bút đỏ trong tay, cười đáp:
“Ban đầu chúng tôi không có ý định đổi chỗ cho em ấy. Nhưng hôm qua, Dương Nhược Triều đã tìm gặp riêng cô, nói là muốn đổi bạn cùng bàn có thể giúp cậu ấy trong các môn văn hóa xã hội, và còn đích danh nhắc đến Lương Vân. Lúc đó cô nhìn thấy em ấy ở cổng trường, vẫn còn phải chống nạng, sắc mặt trông rất kém.”

Một học sinh có ý chí cầu tiến như vậy, khi ấy cô thật sự không nỡ từ chối. Hơn nữa, thành tích các môn tự nhiên của Dương Nhược Triều cũng không thua kém Chu Tư Lễ là bao, ngồi cạnh Lương Vân có lợi cho cả hai bên.

Lý Hân tỏ ra khó hiểu, hỏi:
“Sao vậy? Trước giờ em đâu có bận t@m đến mấy chuyện này. Nếu em cảm thấy có gì không ổn, nói ra đi, cô có thể linh động cho lớp trưởng một ngoại lệ.”

“Không cần đâu cô.”
Chu Tư Lễ hiểu được ẩn ý trong lời nói của cô, cũng không muốn làm khó thêm:
“Vậy em về lớp học trước đây ạ.”

“Ừ.”


Tan học buổi chiều, Lương Vân chậm chạp thu dọn đồ đạc, động tác uể oải, trông có vẻ thất thần.

Chu Tư Lễ nhất thời không biết nói gì. Cả ngày nay, cô ấy đều trong trạng thái như vậy. Ngay cả người kém nhạy cảm nhất cũng có thể nhận ra cô ấy đang buồn bã vì chuyện gì, huống hồ là cậu — chính vì hiểu rõ, nên cậu lại càng khó mở lời hơn.

Lương Vân ôm chiếc thùng đựng đồ dưới đất lên đầy khó nhọc. Lối đi lại hẹp, cô ta lại đang mất tập trung, không cầm chắc nên chiếc thùng tuột khỏi tay, va vào cạnh bàn, khiến cả người và chiếc thùng ngã nhào xuống đất. Sách vở trong ngăn bàn rơi tung tóe, tạo ra một tiếng động lớn trong lớp học.

Các bạn học còn chưa rời đi đều quay đầu nhìn lại, xúm vào bàn tán.

“Cậu… có bị ngã đau không?”

Chu Tư Lễ đứng trước mặt cô ta, sau khi nghe cô ta nhỏ giọng nói không sao, liền cúi người nhanh chóng thu dọn đống lộn xộn dưới đất.

Lương Vân im lặng đứng một bên, mấy bạn học khác cũng đến giúp cô ta thu dọn, cuối cùng xếp lại mọi thứ gọn gàng và còn giúp cô ta di chuyển bàn học về chỗ mới.

Sau khi đặt bàn xuống, Chu Tư Lễ quay đầu lại, nhìn thấy cô ta đang xách ghế đi theo sau.

Lương Vân cúi gằm mặt, giọng lí nhí như muỗi kêu:
“Tớ… có chuyện muốn nói với cậu.”

Bầu không khí như vậy, mấy bạn học còn lại liếc qua là hiểu ngay, lập tức biết điều mà tản ra hết. Chu Tư Lễ thấy vậy, khẽ gật đầu. Lương Vân định gọi cậu ra một chỗ vắng người để nói, nhưng cậu lại mỉm cười lắc đầu từ chối:
“Lương Vân, cứ nói ở đây đi.”

“Nhưng…”
Lương Vân cắn môi, sợ rằng mình chần chừ thêm nữa thì sẽ bỏ lỡ cơ hội. Cô ta nắm chặt góc áo, ngẩng đầu lên, vội vã nói:
“Cậu có từng… đối với mình…”

“Xin lỗi.”

Lương Vân cứng đờ thấy rõ, đầu óc trống rỗng, chẳng thể thốt nên lời. Sau đó, cô ta lại thấy ánh mắt cậu nghiêm túc đối diện với mình, lần nữa nhẹ giọng, chân thành, hàm ý rõ ràng mà lặp lại câu nói đó.

Đã đến mức này rồi, Lương Vân còn có gì không hiểu nữa chứ? Bàn tay buông thõng bên người siết chặt lại, cô ta khẽ cười:
“Thì ra là cậu à. Tớ đã thắc mắc không biết tại sao bút xóa đang lành lặn lại bị hỏng, là cậu động tay vào nó đúng không?”

Chu Tư Lễ đưa tay xoa cổ, sắc mặt thản nhiên:
“Tưởng là có thể giấu được cậu, không ngờ lại bị phát hiện. Mai tôi đền cho cậu, được chứ?”

Lương Vân đặt mạnh ghế xuống sàn, trông có vẻ tức giận:
“Đền hai cái.”

“Được thôi.”

Đám bạn đứng nghe lén ở gần đó cạn lời, chẳng khác nào vừa chứng kiến một màn tỏ tình. Kết quả… lại chỉ là vì cái bút xóa.

Chu Tư Lễ khoác cặp sách rời đi trước, Lương Vân chậm rãi xoay người, trong mắt đã long lanh nước.

Lời tỏ tình của cô ta, cuối cùng lại chết yểu từ trong trứng nước.


Sáng hôm sau, khi thấy Hứa Gia ngồi xuống chỗ, dòng suy nghĩ của Chu Tư Lễ bất giác bị cắt ngang. Động tác cầm bút viết bài của cậu khựng lại trong giây lát.

Cô lấy ra từ ngăn bàn một quyển sách bài tập dày cộp, kê dưới cánh tay làm gối rồi quay đầu nằm úp mặt, đưa lưng về phía cậu.

Chu Tư Lễ liếc mắt nhìn, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Cả ngày hôm đó, hai người hầu như không trò chuyện với nhau. Chu Tư Lễ nghe giảng, làm ghi chép, còn Hứa Gia thì ngủ. Khi thầy gọi Chu Tư Lễ lên văn phòng, Hứa Gia lại đổi tư thế tiếp tục ngủ. Đến khi Chu Tư Lễ đi đánh bóng rổ ở nhà thi đấu, cô ấy vẫn ngủ.

Trước đây, Hứa Quân Xương có thói quen vừa tan học là chạy thẳng đến, đập mạnh lên bàn của Chu Tư Lễ rồi ngồi xuống trước mặt cậu, nói chuyện oang oang chẳng thèm để ý gì.

Bây giờ, Hứa Quân Xương chạy vào lớp, thấy nữ sinh đang nằm úp mặt lên bàn ngủ bên cạnh Chu Tư Lễ, liền khựng lại đầy khó khăn. Không nhịn được, cậu ta hạ thấp giọng hỏi:
“Cô ấy đã ngủ lâu như vậy rồi, chẳng lẽ vẫn chưa đủ? Cậu… cậu có muốn thử chọc cô ấy xem có còn sống không?”

Chu Tư Lễ nghe xong thì giật thót, theo phản xạ quay sang nhìn phản ứng của cô gái bên cạnh. May mà cô ấy đang ngủ say, không nghe thấy gì. cậu thở phào, kéo Hứa Quân Xương ra khỏi lớp, thấp giọng cảnh cáo:
“Đừng có nói lung tung.”

Hứa Quân Xương thấy cậu phản ứng lớn như vậy, tuy không rõ đầu đuôi ra sao nhưng cũng ngoan ngoãn bịt miệng, gật đầu:
“Biết rồi, biết rồi.”

Cuối cùng, cậu ta lại hỏi:
“Hứa Gia có phải nhà giàu lắm không? Không cần học mà vẫn có thể thừa kế gia sản ấy?”

Chu Tư Lễ cụp mắt, nhẹ giọng đáp:
“Có lẽ là vậy, không rõ lắm.”

Biệt thự nhà cô ấy nằm ở khu tốt nhất trong thành phố, hôm đó ở Kim Gia, cô ấy còn mặc một bộ quần áo đắt đỏ — nếu nói là nhà giàu thì cũng chẳng sai chút nào.

Hứa Quân Xương không nhận ra có điều gì đó không đúng, bèn đề nghị đi lấy nước. Hai người lấy nước xong, không về lớp ngay mà tựa vào lan can hành lang, đứng nghỉ ngơi.

Chu Tư Lễ xoay người, hai cánh tay thả lỏng tựa lên lan can, đồng phục trên người bị gió thổi căng phồng. Ánh mắt cậu dừng lại trên người Hứa Quân Xương, ngạc nhiên nhận ra cậu ta trông gầy hơn trước:
“Gần đây cậu ăn kiêng à?”

“Ừ.” Hứa Quân Xương gật đầu, giơ chiếc cốc sứ vừa pha trà ra, bên trên lá trà xanh lơ lửng, hương trà tỏa ra thoang thoảng:
“Bây giờ tôi còn kiên trì uống trà giảm cân nữa, cậu thấy tôi gầy đi rõ ràng lắm à?”

“Nhìn nhỏ đi một vòng.” Chu Tư Lễ có chút không quen với vẻ ngoài mới của cậu ta. Xem ra Hứa Quân Xương đã quyết tâm giảm cân thật rồi. Cậu vỗ vai cậu ấy:
“Không tệ, kiên trì được đến tận bây giờ.”

Hứa Quân Xương cười ngại ngùng, quay đầu né tránh ánh mắt.

Người bên cạnh hơi nheo mắt, ngẩng đầu đón làn gió thoang thoảng lướt qua những sợi tóc lòa xòa trước trán. Từ tận đáy lòng, cậu chân thành nói:
“Cũng mong chờ lắm đấy, dáng vẻ sau khi cậu gầy đi.”

Hứa Quân Xương như bị đánh trúng tâm can, trong lòng thầm nghĩ: Thật là tức chết đi được! Người với người, sao lại chênh lệch đến thế? Dù có gầy đi thì cậu ta cũng chẳng thể nào đẹp trai như Chu Tư Lễ được.

Có lẽ là vì nhìn qua bộ lọc bạn bè, Hứa Quân Xương bỗng cảm thấy chẳng ai xứng đáng với cậu bạn của mình. Nhưng rồi cậu ta chợt nhớ ra, có lẽ cũng có một người.

Vài ngày trước trong lớp đã có lời đồn đại, Hứa Quân Xương hỏi về chuyện giữa Chu Tư Lễ và Lương Vân.

Chu Tư Lễ chẳng mấy hứng thú nhắc đến chủ đề này:
“Tôi chỉ coi cô ấy là bạn, còn những chuyện khác… chưa từng nghĩ tới.”

“Không thể nào! Lương Vân tính cách tốt, học giỏi, lại còn xinh đẹp, vậy mà cậu cũng không thích sao?” Hứa Quân Xương khó tin, bỗng tò mò không biết cô gái thế nào mới có thể lọt vào mắt xanh của Chu Tư Lễ.

“Cậu kể cho tôi nghe xem hôm đó sau giờ tan học rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi! Tôi chỉ đi vệ sinh có chút thôi mà đã bỏ lỡ nhiều chuyện như vậy!”

Chu Tư Lễ không chịu nổi sự bám riết của cậu ta, cuối cùng chỉ qua loa kể sơ qua, không đi vào chi tiết.

“Cậu chắc là Lương Vân hiểu chứ?”

Đã lâu rồi cô ấy không chủ động xuất hiện trước mặt cậu. Chu Tư Lễ trầm ngâm:
“Chắc là hiểu.”

Nghe xong, Hứa Quân Xương vỗ tay cái “bốp”, đầy vẻ đắc ý:
“Tuyệt diệu! Thay vì để cả lớp tận mắt chứng kiến cảnh cô ấy bị từ chối sau khi tỏ tình, chi bằng dập tắt nó ngay từ trong trứng nước, khiến tất cả như chưa từng xảy ra. Bảo sao mấy hôm nay chẳng ai đồn đại gì thêm. Cái đầu này của cậu, đúng là không phải dạng vừa!”

Nói xong, Hứa Quân Xương theo thói quen huých nhẹ khuỷu tay vào cậu.

Nếu là bình thường, Chu Tư Lễ hoàn toàn có thể chịu được lực này, nhưng không may cậu ta lại đụng trúng vào phần hông của cậu. Chu Tư Lễ nhíu mày, lùi về sau mấy bước, đưa tay ôm lấy bên hông, chậm rãi khom người.

Không biết đã va vào ai, cậu quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của Hứa Gia, không biết cô đã đứng ở đó từ bao giờ.

Cô cầm cốc nước, ánh mắt bình thản.

Chu Tư Lễ thu lại biểu cảm, lập tức nhường đường cho cô.

Hứa Gia đi thẳng về phía máy nước nóng, quay lưng về phía bọn họ, ấn nút rót nước.

Chu Tư Lễ thu ánh mắt lại, thấp giọng nói với Hứa Quân Xương:
“Đi thôi.”

Hứa Quân Xương gật đầu. Dù sao thì cũng chẳng cần thiết phải chào hỏi Hứa Gia.

Ngay khi vừa quay người, cậu ta không để ý tới cây bút đen dưới chân. Lập tức, chân cậu ta trượt đi, khiến cốc trà nóng trên tay hất thẳng ra ngoài.

Hứa Quân Xương đứng vững lại, ngẩng đầu lên, liền sững sờ—

Những lá trà xanh nổi bật trên làn da trắng nõn của cánh tay cô gái, nước trà nóng hổi ướt sũng, chảy thành từng dòng dọc theo cánh tay cô.

“…”

Tim Chu Tư Lễ đột nhiên thắt lại. Từ góc độ của cậu, cô từ từ nghiêng mặt, hạ mắt xuống, ánh mắt giống như đang nhìn một kẻ đã chết mà chậm rãi đánh giá Hứa Quân Xương từ trên xuống dưới.

“Xin lỗi…!” Hứa Quân Xương áy náy, chắp tay lại, còn định nói thêm gì đó thì người bên cạnh đã đột nhiên hành động.

“Để tôi đưa cậu đến phòng y tế xử lý trước đã.”

Hơi ấm nóng bỏng áp lên, Hứa Gia nhìn cậu nắm lấy cổ tay mình, không khỏi khẽ cười lạnh.

Ánh mắt Chu Tư Lễ trở nên bối rối, động tác và giọng nói khi kéo Hứa Gia rời đi vô cùng gượng gạo.

“Hứa Quân Xương, tiết thể dục cậu cứ đến sân vận động trước đi, không cần đợi tôi.”

Hứa Quân Xương cứ thế trơ mắt nhìn hai bóng người dần khuất sau góc hành lang.

“…Phản ứng của Chu Tư Lễ có cần phải thái quá vậy không? Hứa Gia đâu phải là kẻ sát nhân gì chứ.”


Trong cầu thang không người, Chu Tư Lễ bị đẩy mạnh vào tường.

Không khí căng thẳng như dây cung sắp đứt. Những lọn tóc đen rủ xuống nửa khuôn mặt, cậu nghiêng mặt sang một bên, ánh mắt hướng về sàn nhà bên cạnh:
“…Cậu ấy là bạn của tôi, đừng làm tổn thương cậu ấy.”

“Chu Tư Lễ, cậu biết tiên đoán à? Tôi còn chưa nói gì mà cậu đã cho rằng tôi sẽ ra tay với cậu ấy rồi?” Hứa Gia nghiêng đầu nhìn cậu, khóe môi vương nét cười nhàn nhạt.

Chu Tư Lễ mím môi, im lặng.

 Cậu sợ rằng dù có nói gì đi nữa thì cũng đã muộn rồi. cậu không muốn Hứa Quân Xương sẽ chịu chung số phận như Dương Nhược Triều.

Từng tâm tư trên khuôn mặt cậu đều không thoát khỏi ánh mắt của cô.

Đột nhiên, vai cậu bị đ è xuống. Một thứ kim loại lạnh buốt lướt nhẹ qua phần hông của cậu qua lớp vải, mang theo cảm giác ngưa ngứa mơ hồ. Chu Tư Lễ khẽ run lên, vẻ hoảng loạn hiện rõ trong ánh mắt:
“Hứa Gia, đây là trường học!”

Bàn tay đặt trên vai cậu đổi vị trí, trượt xuống sau cổ, khóa chặt lấy gáy cậu. Cô khẽ nhón chân, từ góc nhìn xa trông chẳng khác gì một cặp đôi đang ôm nhau thân mật.

Khoảng cách rất gần. Đầu mũi của cô lướt qua má cậu. Chu Tư Lễ không kiểm soát được khuôn mặt đỏ bừng, sau đó cậu nghe thấy giọng điệu ác ý không hề che giấu của cô:
“Thích ra tay nghĩa hiệp như vậy, vậy thì cậu thay cậu ta chịu đựng là được rồi.”

Chỗ bầm tím bên hông cậu bị cô mạnh tay ấn xuống. Chu Tư Lễ kìm nén hơi thở nặng nề, lồ ng ngực phập phồng kịch liệt.

Nhưng ngay sau đó, bàn tay ấm áp của cậu từ từ nắm lấy tay cô, những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng, bởi vì dùng sức nên gân xanh mờ mờ hiện lên. Cậu chỉ đơn giản là nắm lấy, không hề đẩy ra.

 Cậu cúi đầu, sống lưng hơi cong, đường nét khuôn mặt ẩn trong ánh sáng mờ tối. Vì khoảng cách quá gần, Hứa Gia chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn rõ vẻ mặt của cậu — đôi môi mím chặt, ánh mắt mê mang, trông có vẻ rất bối rối.

Tiếng bước chân lộn xộn vang lên từ bên ngoài, cậu cố gắng kiềm chế không để lộ ra bất kỳ âm thanh nào.

Hứa Gia buông tay, đột nhiên mất hứng thú.

Ánh nắng rực rỡ từ bên ngoài chiếu vào góc cầu thang tối tăm, rọi sáng một góc nhỏ. Chu Tư Lễ lặng lẽ đứng thẳng dậy, xoa xoa bên hông của mình.

Đứng nguyên tại chỗ rất lâu, trong đầu cậu không kìm được mà nhớ lại cảnh vừa rồi — cánh tay phải của cô bị nước nóng làm bỏng, chỗ sưng đỏ rõ rệt.


Giờ học bóng chuyền, Hứa Quân Xương đã chọn sẵn quả bóng từ sớm và ngồi chờ trên khán đài của nhà thi đấu. Đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng Chu Tư Lễ đâu, cậu ta nhảy xuống chỗ ngồi, chuẩn bị quay về tòa giảng đường tìm cậu, vừa bước ra cửa thì liền gặp ngay cậu.

“Cậu đi đâu mà lâu vậy? May mà hôm nay thầy không điểm danh. Mọi người đã chiếm được sân rồi, cậu mau đeo đồ bảo hộ vào đi.”

Hứa Quân Xương nhảy xuống bậc thang, nhưng vừa đến gần thì thấy sắc mặt của Chu Tư Lễ có vẻ không đúng. Môi cậu tái nhợt, những lọn tóc lòa xòa trước trán cũng bị mồ hôi thấm ướt một nửa.

Hứa Quân Xương lau trán, đoán rằng chắc là cậu đổ mồ hôi do phải đi dưới trời nắng gắt.

Chu Tư Lễ khẽ cười, khóe môi cong nhẹ:
“Tiết này tôi không chơi với các cậu đâu.”

“À đúng rồi, tôi quên mất, chỗ bị thương ở eo của cậu đỡ hơn chưa?” Hứa Quân Xương lúc này mới sực nhớ, đưa tay định vén áo cậu lên xem tình trạng, nhưng bị cậu hất tay ra.

“Vừa nãy bị cậu huých trúng trong hành lang đấy, cậu nghĩ là sẽ đỡ hơn được sao?” Chu Tư Lễ nheo mắt, tròng mắt đen sáng rực. Trông cậu có vẻ đã bình thường trở lại. Trước khi rời đi, cậu vẫy tay:
“Tôi về lớp trước đây, các cậu cứ chơi đi.”

Thực ra, Chu Tư Lễ đã đến phòng y tế trước, mua một tuýp thuốc mỡ, rồi men theo hành lang đi một đoạn. Cuối cùng, cậu dừng lại trước cửa phòng chứa dụng cụ cũ. Cậu do dự dừng bước, bàn tay lơ lửng giữa không trung, mãi vẫn không gõ cửa.

Đột nhiên, cửa bị người bên trong kéo ra. Hứa Gia bước ra từ trong phòng, ngay khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, không khí bỗng trở nên tĩnh lặng.

Cô lướt qua cậu, đi thẳng ra ngoài.

“Tôi thay cậu ấy xin lỗi cậu. Đây là thuốc mỡ tôi vừa mua ở phòng y tế. Cánh tay cậu sưng rất to, không thể không bôi thuốc.”

Hứa Gia dừng bước, khóe môi cong lên một nụ cười không rõ ý tứ:
“Xin lỗi à? Tôi không chấp nhận xin lỗi bằng lời. Nếu muốn xin lỗi thì phải chịu đau giống như tôi mới được.”

Cô quay người, bước đến gần cậu, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt cậu. Chênh lệch chiều cao 20cm lúc này hoàn toàn vô nghĩa trước ánh mắt lạnh lẽo, chế giễu của cô.

Chu Tư Lễ chỉ mím môi, đôi mắt đen thẫm như mực.

Ngay lúc Hứa Gia rút tuýp thuốc mỡ trong tay cậu định tiện tay ném đi, cậu liền nắm chặt cổ tay không bị thương của cô, kéo cô vào trong phòng chứa dụng cụ.

Hứa Gia bị ép ngồi xuống tấm đệm. Chu Tư Lễ quỳ gối trước mặt cô, không nói lời nào. Cậu nhanh chóng vặn nắp tuýp thuốc, rút ra một chiếc tăm bông, bắt đầu cẩn thận bôi thuốc cho cô.

Cảm giác mát lạnh lan tỏa trên chỗ sưng đỏ trên cánh tay phải, cơn đau rát như lửa gặp nước, nhanh chóng dịu xuống. Sự thật chứng minh, Chu Tư Lễ làm gì cũng rất nghiêm túc, dù là bôi thuốc hay học tập, cậu đều có thể dồn vào đó sự tập trung giống hệt nhau.

 Cậu nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay cô, hàng mi dài buông xuống, ánh sáng vàng óng ánh tô rõ đường nét khuôn mặt cậu — từ trán, sống mũi đến cằm, từng đường nét đều rành mạch. Hứa Gia thản nhiên ngắm nhìn cậu, không chút che giấu, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên đôi môi sáng màu của cậu.

“Xong rồi.” Chu Tư Lễ cúi đầu, cất lại tuýp thuốc vào túi. Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt của cậu chạm phải ánh mắt cô.

Cứ tưởng cô không hài lòng với cách giải quyết chuyện này, cậu liền nắm lấy tay còn lại của cô, vẻ mặt như thể đã sẵn sàng chịu chết, rồi ấn tay cô vào chỗ bầm trên eo mình.

 Cậu cụp mắt xuống:
“Tùy cậu.”

Nếu muốn xin lỗi thì phải chịu đau giống như cô — vậy như lúc nãy trong cầu thang là được rồi, đúng không?

Giọng điệu của Hứa Gia hơi nâng lên, hỏi:
“Tùy tôi? Cậu ấy có biết cậu đã làm những chuyện này không? Hay là cậu vốn dĩ lúc nào cũng cao thượng như vậy?”

Cô duỗi một ngón trỏ ra, theo ký ức chạm vào chỗ bầm trên eo cậu qua lớp áo. Chu Tư Lễ theo phản xạ khẽ nhắm mắt lại, nhưng cơn đau dự đoán lại không đến. Ngược lại, chỗ eo nhạy cảm của cậu còn bị cô nhẹ nhàng cào qua một chút.

Toàn thân cậu khẽ run lên, hai chân tê dại vì quỳ quá lâu, giây tiếp theo cậu liền ngã ngồi xuống đất. Cậu chống tay lên sàn, mở mắt ra thì thấy cô đã đứng dậy từ lâu. Ánh sáng mặt trời bị bóng cô che khuất, đổ thành một mảng tối lên nửa khuôn mặt cậu.

Hứa Gia hơi cúi người xuống, nâng cằm cậu lên:
“Người đẹp như cậu, tôi sẵn lòng cho chút đặc quyền.”

Khi nói, ngón tay cái của cô còn nhẹ nhàng cọ qua má cậu hai lần.

Cô cười, động tác dịu dàng đến mức khiến người ta có cảm giác những chuyện đã xảy ra trong cầu thang vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác của cậu mà thôi.

Cánh cửa phòng dụng cụ bị đẩy ra rồi lại đóng lại.

“……”

Chu Tư Lễ vùi mặt vào hai cánh tay, tim đập thình thịch đến mức đáng xấu hổ.


Tan học xong, Hứa Gia chẳng có tâm trạng đi bộ về nhà. Cô nhắn cho tài xế một tin nhắn, chẳng mấy chốc, một chiếc xe đen đã dừng ngay trước mặt cô.

Cô vốn dĩ lúc nào cũng có một tài xế sẵn sàng chờ lệnh. Trong nhà còn có nhiều người hầu chuyên phụ trách các công việc khác nhau. Nhưng vì là người mà Hứa Hạnh phái tới, cô không thích nên phần lớn thời gian đều để họ trong trạng thái chờ đợi.

Khi nhìn thấy khuôn mặt của tài xế, cô bỗng nhớ lại chuyện lần trước ở phòng nghỉ khách sạn.

Khi đó Chu Tư Lễ toàn thân mềm nhũn, dựa vào người cô, thần trí mơ hồ.

Vốn không quen với kiểu thân mật này, cô không chút nương tay mà đẩy mạnh cậu ra, khiến cậu ngã lăn mấy vòng dưới đất.

“Mũi chó.”

Vẫn chưa hả giận, cô còn đá cậu hai cái.

Chu Tư Lễ hoàn toàn không có phản ứng gì.

Thế là cô liền gọi tài xế vào, bảo tài xế thay cô đá thêm hai cái.

Quả nhiên, cậu khẽ cau mày, nhắm mắt lại, để lộ biểu cảm đau đớn.

“Khiêng cậu ta lên xe.”

Có lẽ là vì ai cũng ngầm thừa nhận mối quan hệ giữa Hứa Gia và Dật Phong, hơn nữa mặc định rằng một cô gái thì chẳng thể làm gì chàng trai được, nên trên đường đi, không có ai ra ngăn cản bọn họ.

Khi Lương Vân bận xong việc trở lại phòng nghỉ, nhân viên phục vụ đã đợi sẵn từ lâu liền nói với cô ta rằng đã có người đưa Chu Tư Lễ về rồi.

Trong xe, Chu Tư Lễ và cô ngồi tựa vào hai bên ghế sau. Hứa Gia chống khuỷu tay lên, tựa cằm vào tay, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt vô cảm.

Bên cạnh truyền đến âm thanh mơ hồ, khiến cô không khỏi liếc sang.

Ánh sáng lướt nhanh qua cửa sổ, phản chiếu lên đường nét chiếc cổ mảnh mai của cậu, thỉnh thoảng chiếu sáng khuôn mặt say ngủ của thiếu niên. cậu dùng mu bàn tay che mắt, chỉ để lộ sống mũi cao và đôi môi đỏ au.

Đột nhiên, cậu trông có vẻ rất khó chịu, giọng nói trầm thấp, lẫn theo chút âm mũi:
“Hứa Gia, tôi khó chịu quá…”

— Tại sao cậu lại lừa tôi?

Hứa Gia hoàn toàn coi như không nghe thấy.

Khi đó, cô chỉ nghĩ: Cậu khó chịu thì liên quan gì đến tôi chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK