Từ lần đi bệnh viện về, Hứa Gia cứ mãi suy nghĩ — bây giờ Hạ Minh Trì đang để ý Chu Tư Lễ ư? Là từ lúc nào bắt đầu? Cho đến khi Hạ Minh Trì gửi đến cho cô một con dao nhỏ, cô mới chợt hiểu ra.
Mấy tháng gần đây, cô luôn phải tiếp xúc với Hạ Minh Trì. Càng đến gần anh ta, cô càng dễ dàng nhận ra con người thật ẩn sau những chi tiết nhỏ nhặt. Dù anh ta tự cho rằng mình che giấu rất giỏi, cô vẫn tình cờ nhìn thấy cái bóng của Hạ Lâm — cha anh ta — trong những biểu cảm thoáng qua ấy.
Không rõ bao năm qua anh ta đã trải qua những gì, từ một người nhút nhát rụt rè lại trở thành kẻ bề ngoài đạo mạo nhưng thực chất như hổ đội lốt người. Với Hứa Gia, chuyện đó không quan trọng. Là con trai của Hạ Lâm, trở nên thế nào cũng chẳng lạ.
Cô phát hiện anh ta lắp camera siêu nhỏ trong phòng khách của mình là chuyện xảy ra một tháng sau đó — thiết bị được giấu ngay trong bức ảnh gia đình treo ở cuối hành lang. Cô quyết định thuận theo kế hoạch, sống bình thường dưới ống kính giám sát một thời gian, rồi sau đó gọi Chu Tư Lễ đến nhà.
Cú ra tay dứt khoát đó vừa giúp xóa bỏ nghi ngờ của Hạ Minh Trì đối với cô, lại vừa khiến cuộc sống của anh ta quay trở về quỹ đạo cũ. Một mũi tên trúng hai đích — cô không ngần ngại mà áp dụng. Những chuyện giữa cô và nhà họ Hạ, càng ít người biết càng tốt. Lôi Chu Tư Lễ vào chỉ khiến cô thêm phiền.
Hứa Gia không kể hết sự thật cho anh nghe, chỉ lướt qua vài câu cho có. Chu Tư Lễ chỉ cần biết rằng việc cô làm là có lý do, không phải xuất phát từ cảm tính, lại có lợi cho cô — như thế là đủ để anh không truy cứu thêm.
Anh nhìn cô, giọng khẽ: “Tại sao đột nhiên… em lại chịu nói với anh những chuyện này?”
“Vì anh rất ngoan.”
Không khóc lóc, không nổi giận, không khiến cô phiền lòng. Nếu cô không chủ động tìm đến, với tính cách của anh, cùng lắm cũng chỉ lặng lẽ rút khỏi thế giới của cô, chẳng có chút ý định trả thù. Có lẽ là do đêm mưa, Hứa Gia đặc biệt khao khát bất kỳ thứ gì ấm áp.
Trước mắt cô lại có một “búp bê hình người” sống sờ sờ. Cô trèo lên giường, tự nhiên ngồi lên đùi anh, tay vòng qua cổ.
Chiều cao có sự chênh lệch, cô như thu mình trong vòng tay anh, ngoan ngoãn và yên tĩnh. Chu Tư Lễ nuốt nước bọt, cổ họng khẽ chuyển động, tim đập rộn ràng như muốn nhảy khỏi lồ ng ngực — chứng tỏ anh hoàn toàn không thể kháng cự lại kiểu dịu dàng này của cô.
Anh ôm eo cô, một tay chống giường dịch người lùi lại, đổi sang tư thế thoải mái hơn để tựa vào đầu giường. Cả hai dùng chung một loại sữa tắm, mùi hương hòa quyện khiến người ta không thể phân biệt đâu là ai. Sờ thử lòng bàn tay cô, thấy còn lạnh, Chu Tư Lễ kéo chăn trùm lên người cô, vừa đắp vừa nói:
“Anh tha thứ cho em rồi.”
Cô khẽ nghiêng đầu, tựa vào vai anh, cong môi cười: “Chỉ vậy là tha thứ rồi à? Anh dễ dãi thật đấy.”
Chu Tư Lễ nhẹ nhàng kéo tay cô xuống. Cô nhíu mày, định hỏi sao vậy, nhưng rồi ngồi thẳng dậy — thấy anh đang nắm lấy tay mình, đầu ngón tay chậm rãi xoa lòng bàn tay cô, muốn sưởi ấm cho cô.
Khi cô bước vào phòng, đã tắt đèn. Ánh trăng mờ mờ phủ khắp không gian. Tiếng mưa vẫn lộp độp đập vào cửa sổ. Trong bóng tối, đôi mắt anh vẫn sáng ngời.
“Anh chưa từng nuốt lời. Anh đã nói sẽ đối xử thật tốt với em. Nếu em hỏi ‘tốt’ đến mức nào, thì có lẽ anh không thể đưa ra một con số cụ thể. Nhưng anh sẽ cố hết sức. Cảm ơn vì em chịu nói với anh những chuyện này. Anh biết, để nói ra, chắc chắn em đã suy nghĩ rất nhiều.”
Không biết vì sao, cô bỗng nhớ đến lời em gái anh từng nói hôm nọ: “Anh trai em chưa từng thất hứa, dù trời có sập cũng sẽ đến đón em.” Cô nhìn vào tay hai người đang nắm lấy nhau:
“Anh phân biệt được lời em là thật hay giả không? Nhỡ đâu chỉ là nhất thời nổi hứng, muốn đâm là đâm thôi thì sao?”
“Với anh… không cần phải tốn công như vậy.”
Chính vì cô nói thế, đã đủ để chứng minh lời cô trước đó là thật. Chu Tư Lễ không thể giải thích vì sao, chỉ là nắm lấy tay cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay. Đến khi nhận ra mình vừa làm gì, anh hơi khựng lại, rồi lén ngẩng đầu nhìn phản ứng của cô. May mà cô chỉ rút tay về, không nói gì.
Trong phòng chỉ còn chiếc cũi trẻ em mà cô từng nằm lúc nhỏ. Cái giường họ đang ngồi là giường xếp lôi từ kho ra.
Cô lại ôm lấy cổ anh, nửa người trên gần như tựa hẳn vào người anh. Chiếc giường cũ phát ra tiếng “cót két” nhẹ nhàng, nghe trong đêm lại đầy ám muội. Nhưng lời cô nói lại lạnh như băng:
“Chu Tư Lễ, anh sống được tới giờ là nhờ may mắn, gặp toàn người tốt. Chứ không sớm muộn cũng bị người ta xử rồi.”
Tim Chu Tư Lễ gần như không chịu nổi nữa. Anh nhìn bàn tay cô đưa về phía mình, sau đó đầu lưỡi anh khẽ di chuyển theo ngón tay cô, giọng trở nên mơ hồ:
“Ừ, mạng anh đúng là tốt thật…”
“Cho nên trong năm cuối cùng ấy, vẫn kịp gặp được em.”
Ánh mắt anh trở nên mơ màng, môi khẽ hé mở:
“Nhưng mà, sao em lại đưa tay vào miệng anh?”
Cô nhìn chăm chú vào môi anh:
“Vì lưỡi anh mềm quá, em muốn thử cảm nhận nó theo cách khác, xem sẽ thế nào.”
Cảm nhận sự mềm mại và ẩm ướt nơi đầu ngón tay, Hứa Gia nhìn khuôn mặt anh hiện lên vẻ “tuy không hiểu rõ nhưng cô làm gì thì cứ để cô làm vậy đi”, tâm trạng cô liền tốt hẳn lên. Cô hôn nhẹ vào lúm đồng tiền của anh, cười:
“Sao anh dễ thương thế? Nói lại lần nữa đi, người anh thích là ai?”
Cô rút tay về, Chu Tư Lễ ho khù khụ mấy tiếng, mặt đỏ bừng. “Chỗ đó chẳng phải đều mềm sao? Của em cũng rất… thì có gì khác chứ.”
Hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi, ánh mắt anh sáng rực:
“Em rõ ràng biết rồi còn gì.”
Nếu không phải thích cô, thì làm sao anh có thể ôm cô hôn suốt hai tiếng đồng hồ?
“Hứa Gia, anh muốn biết… vì sao em hôn anh?”
“Cảm giác tới thì làm thôi.”
“Cảm giác gì chứ, em nói vậy chẳng rõ ràng gì cả.”
Anh như muốn làm mẫu cho cô thấy, vẻ mặt và giọng điệu đều rất nghiêm túc:
“Cảm giác của anh là — anh thích em, rất thích em. Không biết… em có như vậy không?”
Thấy nét mặt cô hơi sững lại, anh lập tức nói thêm, giọng có chút năn nỉ:
“Chỉ một chút cũng được…”
Thật ra ngay cả Hứa Gia cũng không biết cơn bốc đồng lúc đó đến từ đâu. Nhưng từ sau lần đó, cô đã rơi vào một thoáng bối rối — là vì hôn vốn dĩ đã dễ chịu, hay là vì hôn Chu Tư Lễ nên mới dễ chịu đến thế? Rất nhanh sau đó, cô liền vứt câu hỏi ấy ra khỏi đầu.
Hà tất phải nghĩ nhiều như vậy?
Chỉ cần cô không bài xích là được rồi.
Hứa Gia trầm ngâm chốc lát, nhìn vào đôi mắt đầy mong đợi của anh, lặng lẽ một giây, rồi cực kỳ qua loa đáp một tiếng “Ừ”.
Chỉ một âm tiết ngắn ngủi ấy thôi, cũng đủ làm tan biến hết đám mây u ám mà anh tích tụ trong lòng suốt mấy tháng qua, giống như cơn mưa lớn ngoài kia tràn vào qua khe hở nơi tim anh, cuốn trôi tất cả những cảm xúc mục nát, u uất.
Khoảnh khắc ấy, anh thấy một sự dễ chịu không lời nào diễn tả được. Bỗng nhiên rất muốn nắm tay cô, chạy ra cánh đồng ngập tràn ánh xuân, chạy về phía mặt trời mọc cho đến khi cạn kiệt sức lực.
Cảm xúc của anh lan truyền mạnh mẽ, Hứa Gia nhìn anh bỗng như sáng bừng lên, cơ thể cũng căng tràn năng lượng, thấy có chút bốc đồng.
Chu Tư Lễ ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào hõm cổ cô, hít sâu hương thơm quen thuộc:
“Nhưng mà, tại sao em không nói trước với anh? Nếu em nói, anh nhất định sẽ phối hợp.”
Vết thương thể xác có thể lành lại, nhưng mỗi lần nghĩ tới đêm hôm đó, anh vẫn như nghe thấy tiếng lưỡi dao đâm vào da thịt, cảm giác hoảng loạn không sao xua đi được.
“Cảm xúc thật thì mới thuyết phục được người khác. Diễn xuất của anh tệ quá.”
Nghĩ đến nhát dao dứt khoát gọn ghẽ của cô, trong lòng anh thầm nhủ: Diễn xuất của cô đúng là rất tốt, đến mức khiến người ta gần như không phân biệt được thật giả.
Anh đặt tay cô lên vết sẹo của mình:
“Chỗ này của anh vẫn còn đau đấy, Hứa Gia, em đối xử với anh tốt một chút được không?”
Cô cụp mi mắt xuống:
“Vậy anh muốn em làm gì?”
“Em hôn anh thêm lần nữa đi.”
Anh đặt tay sau gáy cô, dù còn chưa bắt đầu, nhưng ánh mắt đã dần trở nên sâu thẳm.
Lời anh nói trong phòng khách hôm qua hoàn toàn là lời từ đáy lòng.
Nếu ngay từ ngày đầu tiên đã được nếm trải cảm giác mềm mại tuyệt diệu này, thì có lẽ anh chẳng cần đi học làm gì nữa, mỗi ngày chỉ cần vắt óc nghĩ cách kéo cô vào phòng thiết bị để hôn thôi.
“Được thôi.”
Cô mỉm cười khẽ, nghiêng người lại gần, không hề từ chối.
Sáng hôm sau, Hứa Gia tỉnh dậy trên giường trong phòng mình. Có lẽ sau khi cô ngủ, anh đã bế cô trở về phòng. Thời tiết tạm ngừng mưa, làn gió buổi sớm mang theo hơi ẩm nhè nhẹ. Cô thấy bóng dáng anh thấp thoáng trong bếp.
Chu Tư Lễ bưng sandwich và sữa ra ngoài:
“Em tỉnh rồi à? Ăn sáng đi.”
“Anh dậy sớm thế.”
Hứa Gia ngồi xuống bên bàn, còn lơ mơ chưa tỉnh ngủ.
“Anh có làm em tỉnh không?”
Hứa Gia thản nhiên đáp:
“Không có.”
Chu Tư Lễ thở phào nhẹ nhõm:
“Anh quen sinh hoạt thế này rồi, giữ nếp ấy lâu lắm rồi.”
Sáng nay vừa thức dậy, anh đứng ngoài hành lang, thấy có hai cô giúp việc vào phòng khách nhà cô, lập tức đứng sững người. May mà họ không phát hiện ra anh. Có vẻ là người được thuê đến nấu ăn theo giờ, họ bỏ vài món vào tủ lạnh rồi rời đi.
Chu Tư Lễ đã ăn sáng xong từ trước, nên hâm nóng phần của cô rồi bày ra trước mặt cô. Anh chống tay lên bàn, bỗng hạ giọng:
“…À, em có thứ gì che mấy cái này lại không?”
Hứa Gia nhìn anh, thấy anh khẽ sờ lên cổ mình. Nhìn những vết đỏ đậm nhạt xen kẽ kia, cô chống cằm nói:
“Tại sao phải che?”
“Anh ra ngoài thế này, người khác nhìn thấy không hay lắm. Giờ trời tạnh rồi, lát nữa anh phải về nhà một chuyến.”
Không có sự cho phép của Hứa Gia, anh chẳng dám để lại dấu vết ở nơi nào khác, vậy mà chính anh — trên cổ lại chi chít dấu hôn. Ra đường thế này, chẳng phải ai đi ngang cũng tha hồ tưởng tượng sao.
Ngay sau đó, một đoạn ghi âm vang lên trong phòng.
Âm thanh mập mờ của hai người, cả tiếng nuốt khẽ cũng được ghi lại rõ ràng. Xen lẫn giữa đó là tiếng thở d ốc kèm theo tiếng anh gọi tên cô trong lúc không kiềm chế được bản thân, cùng tiếng cười mơ hồ của cô.
“Anh ở lại, ở với em mấy ngày được không?”
“Ừm… được.”
Nam chính trong đoạn ghi âm thoáng sững người, đồng tử khẽ rung lên, lập tức không thể tin nổi mà nhìn cô. Rõ ràng là lúc đó anh bị hôn đến mơ mơ màng màng, vậy mà cô vẫn tỉnh táo… để ghi âm?! Anh đỏ bừng mặt:
“Em… em, sao em lại còn ghi âm?!”
Đoạn ghi âm vẫn tiếp tục phát, tiếng môi lưỡi quấn quýt càng thêm rõ ràng. Anh lập tức bước lên định dừng bản ghi lại, lắp bắp bảo cô đừng mở nữa, nhưng Hứa Gia đã nhanh tay thu điện thoại về.
“Anh nói xem, nếu các bạn học và thầy cô thân yêu của chúng ta mà nghe thấy đoạn ghi âm này, họ sẽ nghĩ gì nhỉ?”
Tốc độ lan truyền trên mạng còn nhanh hơn nữa, huống chi Chu Tư Lễ lại khá nổi tiếng ở Nhất Trung. Nếu cô thêm chút dầu vào lửa, thì cả đời này, cái tên Chu Tư Lễ sẽ gắn liền với đoạn ghi âm ấy — và cả tên Hứa Gia.
Cứ như vậy, danh tiếng ba năm cấp ba của anh, lại bị hủy hoại vào một buổi sáng sau kỳ thi đại học. Càng nghĩ cô càng thấy ngứa ngáy, ngón tay đã lơ lửng trên nút chia sẻ.
“Em không cần uy hiếp anh như vậy. Em muốn anh ở lại thì cứ nói thẳng là được.”
Hứa Gia thu tay lại, khóe môi cong lên nụ cười nhẹ:
“Nếu em không làm vậy, anh sẽ ở lại sao?”
“Anh chỉ định về nhà lấy một thứ thôi.”
Chiếc vòng tay hình bướm vẫn còn trong ngăn kéo ở nhà anh. Anh muốn về lấy nó, trên đường mua thêm bó hoa, rồi sẽ có một màn tỏ tình chính thức. Thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, Chu Tư Lễ chỉ chỉ cổ mình:
“…Anh thế này rồi, em còn không tin à.”
Hứa Gia đứng dậy, giọng nói không cho phép cãi lại:
“Anh chẳng cần đi đâu hết, anh muốn gì cứ nói, em cho người mang đến.”
Thấy chuyện không còn đường lui, Chu Tư Lễ đành thở dài đồng ý. Ban đầu anh còn định về nhà giải thích với mẹ Lưu Tiêu Như.
Anh ra ngoài sân, gọi một cú điện thoại.
Nghe thấy anh nhờ mình giúp nói dối, Hứa Quân Xương sững người trong giây lát, không nói nên lời:
“Cậu đang ở đâu?”
“Tôi đang ở với Hứa Gia.”
“Dì cũng đâu phải người cổ hủ gì, cậu cứ nói thẳng là được mà.” Hứa Quân Xương hỏi tiếp, “Nhưng mà cậu với Hứa Gia lại quay lại rồi à? Hai người làm hòa rồi hả?”
“Ừ.”
Quả thực, mẹ anh sẽ không can thiệp quá sâu vào chuyện yêu đương. Nhưng nếu nói rằng anh định ở lại nhà con gái mấy ngày, chắc chắn bà sẽ không đồng ý. Chưa kể hai người vẫn chưa chính thức xác lập quan hệ, trai gái ở cùng một nhà, nhỡ có chuyện gì vượt giới hạn thì sao.
Chu Tư Lễ vẫn khá tự tin vào khả năng kiềm chế của mình. Chờ trận mưa lớn này qua đi, anh sẽ rời khỏi đây. Trong thời gian đó, anh chỉ đơn giản là ở bên cô, tuyệt đối không làm chuyện gì quá mức.
Chỉ là, đối với gia đình, trong lòng vẫn cảm thấy áy náy. Năm vừa rồi, anh đã nói dối quá nhiều.
“Vài hôm nữa tôi sẽ về.”
“Được thôi, chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của cậu mà, tất nhiên tôi phải giúp rồi.” Hứa Quân Xương hỏi điều mình quan tâm nhất:
“Thế hai cậu bây giờ là gì? Đang yêu nhau rồi à?”
“Chưa.”
“Vậy cậu ở nhà người ta làm gì? Làm nền à?”
“Ở bên cô ấy, chơi với cô ấy.”
Hứa Quân Xương lập tức tăng âm lượng:
“Chu Tư Lễ, không danh không phận, cậu tự nguyện bị ‘gái bao’ à?!”
Anh phản bác ngay:
“Không phải như cậu nói đâu.”
“Vậy hai người đã có gì chưa? Kiểu như hôn hít, nắm tay này nọ ấy?”
“Chuyện đó… không cần thiết phải nói.”
Hình bóng anh in trên cửa kính, tay khẽ chạm lên cổ mình.
Bên kia đầu dây cười khẽ, bắt đầu suy đoán:
“Cậu lừa được ai chứ? Chắc chắn là có rồi. Nhưng mà với cái tính của cậu ấy à, chắc chỉ dám hôn kiểu chạm nhẹ thôi nhỉ?”
Hứa Quân Xương còn không hiểu cậu chắc?
Cầm tay con gái thôi chắc cũng đủ khiến cậu muốn bay lên trời, nói gì đến việc thân mật hơn, kiểu hôn kiểu Pháp này kia, đúng là quá sức.
“Sao cậu cứ quan tâm mấy chuyện đó thế?” Anh mím môi, “Không nói nữa, tôi về với cô ấy đây.”
“Thôi được rồi.” Hứa Quân Xương tặc lưỡi hai cái, chỉ cảm thán một câu:
“Con trai lớn rồi, chẳng giữ nổi nữa.”
Kết thúc cuộc gọi, Chu Tư Lễ quay về phòng khách.
Cô đang ngồi trên tủ, ánh nắng từ cửa sổ sau lưng chiếu vào, làm đường nét nghiêng nghiêng bên mặt cô thêm phần mềm mại.
Thấy anh, cô gọi tên anh, giọng bình thản:
“Lại đây.”
Chu Tư Lễ đi đến:
“Sao em lại ngồi trên đó?”
“Lúc nãy đang tìm sách.”
“Vậy tìm được quyển muốn đọc chưa?”
Câu trả lời là — chưa.
Hứa Gia chống hai tay sang hai bên, từ trên cao nhìn xuống anh. Một lúc sau, cô đặt tay lên vai anh. Anh bước tới một bước, để cô dễ dàng nhảy xuống.
Trán chạm trán, anh dùng một tay đỡ cô thật vững, khuôn mặt bị vỗ nhẹ một cái, anh hiểu ý, ngẩng đầu, hé môi.
Hơi thở ẩm ướt, tiếng m*t khẽ vang trong tai, như dòng điện chạy qua người. Không lâu trước, những âm thanh ấy còn là đoạn ghi âm trên điện thoại, giờ đây đã trở thành hiện thực.
Anh vừa hôn vừa ôm lấy cô, tiến về phía ghế sofa.
…Gì mà chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước chứ.
Mỗi lần anh hôn cô, chưa từng có lần nào là “lướt nước” cả.