“Hahaha, tụi nó yếu thật đấy, các cậu cũng thấy rồi chứ? Tôi có dùng nhiều sức đâu mà nó đã ngã rồi, thế mà cũng trách mình à? Đám gầy gò lớp A1 đúng là chẳng ra làm sao.”
Lương Viên xoa xoa mũi, nói:
“Thôi đi, nói là chơi cho vui thôi mà, các cậu đánh cái kiểu gì mà ngày càng dữ dằn vậy? Xong việc rồi thì mau đi xin lỗi người ta đi.”
Trương Văn Bằng khoanh tay sau đầu, liếc mắt nhìn Vọng Khôn phía trước:
“Tôi xin lỗi làm gì, chẳng phải là ý của anh Vọng à?”
Lương Viên thật sự không biết chuyện này. Cậu ta chỉ biết hôm nay là đi theo bọn họ đánh một trận. Theo thông lệ, biết rõ thực lực hai bên có sự chênh lệch, lớp cậu ta sẽ nương tay một chút, cố không để cách biệt điểm số quá lớn. Bằng không, sau này cả khối sẽ chẳng ai thèm chơi cùng lớp cậu ta nữa. Lớp A14 cũng không phải ai cũng là dân bóng rổ, còn có mấy bạn học thể dục khác muốn tham gia thi đấu.
Tiếng còi của trọng tài vang lên, trận chung kết bắt đầu. Lương Viên đến muộn, chỉ kịp chơi một hiệp. Đang chạy trên sân, cậu phát hiện ra có gì đó không ổn — đồng đội của cậu nhắm thẳng vào số 7 của lớp A1, cứ bóng vào tay cậu ta là họ lập tức cướp bóng, không để cho cậu ta yên.
“Chơi bóng thì bị xước xát chút có gì lạ đâu?” Vọng Khôn nhếch mép cười đầy ẩn ý, vặn nắp chai nước rồi ngửa cổ uống một ngụm.
“Anh Vọng, cậu ta chọc giận anh lúc nào thế?” Trương Văn Bằng ghé sát lại gần, tò mò không biết giữa hai người này có ân oán gì. Dù sao cậu kia cũng khá có tiếng trong khối.
“Còn lý do gì nữa? Nhìn nó ngứa mắt từ lâu rồi.”
Trương Văn Bằng lập tức hùa theo:
“Ha, loại người đó chỉ được cái ra vẻ. Hồi trước khi nó còn trong hội học sinh, đã bắt quả tang tôi vi phạm kỷ luật không ít lần đấy.”
Nghĩ đến cảnh cuối cùng trên sân bóng khi nãy, mọi người không hẹn mà cùng bật cười.
Đúng lúc này, có người từ cầu thang đi xuống. Vọng Khôn cảm thấy có điều lạ, ngước mắt lên liền bắt gặp ánh nhìn của cô gái đó.
Tóc dài ngang vai, đeo kính gọng đen, trông giống kiểu học sinh chỉ biết vùi đầu vào học hành của lớp nào đó.
Trương Văn Bằng bỗng thấy rùng mình, xoa xoa cánh tay rồi vô thức quay đầu nhìn theo bóng dáng nhỏ bé, mảnh mai kia.
Có người trêu chọc:
“Trương Văn Bằng, chỉ là con gái thôi mà cậu cũng nhìn đến ngẩn người à?”
“Nhìn thì có sao đâu, mà kiểu này cũng hiếm đấy. Không biết nếu hẹn hò thì sẽ thế nào nhỉ?”
Vọng Khôn khẽ cười khẩy:
“Nhàm chán.”
Cậu nằm trên giường, từ từ mở mắt.
Trần nhà màu trắng kẻ ô vuông như đang xoay tròn. Cậu chớp mắt vài cái, nhận ra đây là phòng y tế của trường.
Giáo viên y tế cầm bông băng đứng bên giường, nhìn bộ đồng phục bị trầy rách của cậu mà cũng thấy đau đầu:
“Em tự làm hay để cô giúp?”
“Cảm ơn cô, em tự làm được.” Cậu yếu ớt đáp.
“Được rồi, nếu cần thì cứ gọi cô.” Giáo viên giúp cậu kéo rèm lại.
Cậu cảm nhận được trên người mình chắc chắn có không ít vết thương.
Chu Tư Lễ chống tay lên giường, ngồi dậy, tựa lưng vào tường, đánh giá thương tích của mình — cổ tay, hông, bả vai, đầu gối đều bị trầy xước. Đầu gối và cổ tay là nghiêm trọng nhất, da thịt rách toạc, máu đông lại loang lổ. Chỗ bị va đập còn bầm tím xanh đỏ. Cậu xoay cổ chân, cơn đau buốt nhói lập tức ập tới — có lẽ là bị trật chân rồi.
Nếu muốn xử lý vết thương, bôi thuốc thì phải kéo áo lên. Dù giáo viên y tế là cô giáo lớn tuổi, cậu cũng ngại nhờ cô giúp chuyện này.
Hứa Quân Xương và Trình Dã đặt cậu ta ở đây xong thì chẳng thèm quan tâm sống chết, giận dữ chạy về, trông hùng hổ như sắp đi đánh nhau vậy. Lúc đó Chu Tư Lễ chống tay lên giường, gọi vài tiếng nhưng dường như chẳng ai nghe thấy.
…Đừng làm ra chuyện gì bốc đồng đấy.
Chu Tư Lễ tựa lưng vào tường, thở d ốc một lúc, trong đầu vẫn đang cố nhớ xem trước đây mình đã gây thù chuốc oán gì với đám người lớp A14.
Nghĩ mãi mà không ra, cậu đành từ bỏ, chậm rãi trượt xuống giường, ngồi ở mép, hai chân đặt xuống đất, bắt đầu tự xử lý vết thương ở đầu gối và bắp chân. Trong lúc đó, cậu tiện tay ném que bông vào thùng rác, rồi ngả người ra sau, chống tay lên giường, nghỉ ngơi một chút.
Chỗ khó xử lý nhất là vết thương ở vai. Cậu định để đến cuối cùng. Trước hết, cúi đầu, vén áo đồng phục lên, để lộ vết thương ở bên hông.
Chu Tư Lễ dùng bông tẩm cồn i-ốt, nghĩ thầm đêm nay tắm rửa chắc là đau chết mất.
Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng rèm bị kéo ra. Cậu cứ nghĩ là Hứa Quân Xương và Trình Dã quay lại, chẳng thèm ngẩng đầu, buông giọng bất lực:
“Vào thì làm ơn báo trước một tiếng được không?”
Nhưng mãi không thấy ai lên tiếng. Cảm thấy lạ, cậu ngước mắt lên, liền bắt gặp ánh mắt của Hứa Gia đang đứng bên cạnh rèm.
“……”
Ánh mắt cô lướt qua người cậu, từ trên xuống dưới.
Lạnh nhạt, thâm trầm, ẩn chứa điều gì đó khó đoán.
Ánh mắt ấy từ đầu đến chân, không sót chỗ nào.
Trong đôi mắt của Hứa Gia dường như viết rõ mấy chữ “đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.” Khi nhìn khuôn mặt tuấn tú, thanh tú của cậu dần dần ửng đỏ, cô như đã tìm ra câu trả lời cho thắc mắc trong lòng — đúng là rất dễ đỏ mặt, mà không chỉ có mỗi gương mặt.
Chu Tư Lễ vẫn ngây ra đó, chưa kịp phản ứng. Đối diện với cô, mái tóc đen của cậu rối bù, gò má trắng nõn còn lấm bụi đất, đôi môi tái nhợt, khô đến mức nứt nẻ. Để tránh lộ hàng, bên trong áo bóng rổ cậu còn mặc thêm một chiếc áo đồng phục cộc tay, nhưng tất cả đều bám đầy bụi bẩn. Trông cậu lôi thôi lếch thếch, nhưng đôi mắt sáng ngời ấy lại làm người ta không thể rời đi.
Thứ mà cô chưa từng thấy ở nhà mình thì nay lại thấy được ở đây, theo một cách khác — cơ bắp trên cánh tay, thắt lưng và bắp chân của cậu cân đối, săn chắc, không hề cường điệu nhưng lại tràn đầy sức sống, thứ mà cô hoàn toàn thiếu thốn.
Nếu không có những vết thương thừa thãi kia thì tốt rồi.
“…Cậu, Hứa Gia, sao cậu lại đến đây?” Chu Tư Lễ kéo áo xuống, có chút lúng túng.
Ban đầu cậu vốn định rủ cô đến xem mình thi đấu, kết quả chẳng những không xem được trận đấu, mà còn để cô nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình. Cậu vốn chỉ có mỗi khuôn mặt là tạm gọi là có sức hút, giờ thì chẳng còn chút hấp dẫn nào nữa. Tránh ánh mắt của cô, cậu cúi đầu, khó xử đến mức không nói nổi câu nào.
“Vậy tôi đi đây.”
Qua khóe mắt, cậu thấy cô quay người, trông như thật sự chỉ đến để xem vết thương của cậu.
Cậu ngơ ngác, theo phản xạ định đưa tay kéo cô lại. Vừa động đến vết thương, cơn đau nhói lập tức ập tới, khiến cậu hít mạnh một hơi, cả người cứng đờ. Trong tầm mắt cậu xuất hiện đôi giày vải trắng. Cậu vui mừng ngẩng đầu lên, đôi mắt cong lên, khóe môi nhếch nhẹ:
“Hứa Gia, cậu không đi nữa à?”
“Không phải cậu rất muốn tôi đi sao?”
Rõ ràng vừa rồi cậu còn tỏ ra xấu hổ, ngại ngùng, mong cô mau rời đi.
Chu Tư Lễ nắm lấy tay áo cô, sợ cô lại bỏ đi, mình thì không đuổi kịp, bèn vội vàng phủ nhận:
“Khó lắm cậu mới chịu nói chuyện với tôi. Nếu cậu đi rồi, lần sau có khi tôi chẳng còn cơ hội nữa.”
“Tôi nhớ là… chúng ta là bạn cùng bàn.”
“Cậu không để ý đến tôi, thì chuyện đó liên quan gì đến chỗ ngồi chứ?”
Hứa Gia thực sự không muốn để ý đến Chu Tư Lễ. Cuối tuần trước cậu đã đi quá giới hạn. Không chỉ lén xem ảnh của cô, mà còn ngang nhiên ôm chặt lấy cô không chịu buông.
Cô chậm rãi đưa tay ra. Chu Tư Lễ như được ra hiệu, lập tức ghé mặt đến gần. Đầu ngón tay mát lạnh của cô nhẹ nhàng lướt qua má cậu. Sự ngạc nhiên xen lẫn vui mừng khiến cậu ngẩn người. Hứa Gia chậm rãi lau đi vết bụi trên má cậu, nhẹ giọng:
“Sao lại thành ra thế này?”
“À…” Chu Tư Lễ chớp mắt, không muốn nói thật, bèn qua loa đáp:
“Chơi bóng bị ngã thôi mà.”
“Cậu đúng là không biết nói dối.” Hứa Gia vẫn nhớ lần trước cậu ta cũng dùng cái cớ này để qua mặt bạn bè. Nhưng thôi kệ.
“Vén áo lên.”
“Cậu định giúp tôi bôi thuốc à?”
Hứa Gia theo phản xạ nhíu mày, định nói không. Nhưng nghĩ ngợi một chút, cô lại thả lỏng:
“Ừm.”
“Vậy thì nhẹ tay thôi nhé.”
Chu Tư Lễ cúi đầu, lập tức ngoan ngoãn vén áo lên. Nhưng Hứa Gia chỉ đứng im, không có ý định giúp cậu bôi thuốc, mà lại khiến cậu có cảm giác mình như một món đồ triển lãm trong bảo tàng, để người ta tùy ý quan sát. Cậu vừa chậm rãi thả áo xuống, vừa nói:
“…Thôi bỏ đi, Hứa Gia, chắc cậu không biết bôi thuốc đâu, để tôi tự làm là được rồi.”
“Vậy tôi đi đây.”
“Đợi đã.”
Hứa Gia nhíu mày.
“Cậu… cậu đứng cạnh đây đợi tôi một lát thôi là được.”
Hứa Gia ghét nhất là nghe người ta nói từ “đợi”. Cô lập tức cầm lấy que bông và cồn i-ốt, liếc cậu một cái, lạnh giọng:
“Đừng nói nhảm.”
Tiếp theo là một khoảng lặng kéo dài. Chu Tư Lễ một tay vén áo, quay mặt sang chỗ khác, chăm chăm nhìn vào bức tường. Tay còn lại thì nắm chặt ga giường, cố tỏ ra bình tĩnh.
Trước đây cậu chỉ cảm thấy bôi thuốc là một việc phục vụ người khác. Không ngờ lần này Hứa Gia lại khiến cậu nảy sinh cảm giác khác hẳn. Nhìn thoáng qua vẻ mặt cậu, cô thản nhiên nói:
“Người giúp cậu bôi thuốc, chắc là không thiếu tôi đâu.”
Cậu đáp khẽ:
“Thiếu.”
“Vậy thì cậu tìm nhầm người rồi. Tôi có lẽ sẽ thích nhìn người khác đau đớn hơn.”
Hứa Gia cúi đầu, dùng tăm bông ấn nhẹ lên vết bầm của cậu. Chu Tư Lễ cắn môi, đưa tay che mặt, cố gắng nhịn không kêu thành tiếng. May mà cô chỉ ấn nhẹ một cái rồi thôi.
Cậu thả áo xuống, rồi lại thấy cô quỳ một chân lên giường. Chu Tư Lễ trong giây lát còn chưa kịp hiểu gì, ngay sau đó liền thấy cô đưa tay tháo hai chiếc cúc ở cổ áo của mình.
Chu Tư Lễ khẽ run mi, nuốt nước bọt, mấy lần định nói lại thôi.
“Đừng căng thẳng, chỉ là bôi thuốc thôi.”
Chu Tư Lễ gật đầu, khẽ đáp một tiếng. Thực tế thì những sợi tóc trước trán cậu đã ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng, dính chặt vào trán.
Hứa Gia ngồi xuống phía sau cậu, nhanh nhẹn xử lý xong vết thương ở bả vai và cổ cậu. Cuối cùng, cô vén tóc sau gáy cậu, nhìn vết sẹo mờ do gai hoa cào để lại trên làn da cậu.
“Buổi tối hôm đó về nhà, cậu cũng tự bôi thuốc à?” Cô tưởng tượng cảnh cậu ta quay lưng về phía gương, khó khăn và vụng về với tay ra sau để bôi thuốc, bỗng nhiên cảm thấy tò mò nên hỏi.
“Ừm, vết thương không nặng lắm, xử lý nhanh là xong.” Chu Tư Lễ cúi đầu, không quên cài lại cúc áo. Đột nhiên, sau gáy cậu bị ai đó khẽ vuốt v3 qua lại, mang theo một cảm giác lạ lẫm khiến cậu vô thức rùng mình.
Đôi tai đỏ bừng như sắp chảy máu của cậu đương nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của Hứa Gia. Cô thu tay lại, thản nhiên nói:
“Vết sẹo lành rồi thì lại quên đau.”
Ngụ ý là — cậu làm sao còn dám trêu chọc cô.
Hơn nữa, còn chủ động và nhiệt tình đến thế.
“So với việc bị cậu phớt lờ, mấy chuyện này chẳng là gì cả.” Cậu cụp mắt, khẽ đáp.
Đột nhiên nhớ đến trong phòng y tế còn có một cô giáo, vừa nghĩ đến có người ngoài ở đó, giọng Chu Tư Lễ chợt trở nên căng thẳng:
“Phải rồi, Hứa Gia, cô giáo kia đâu rồi?”
“Tôi đã bảo cô ấy đi rồi.” Hứa Gia vén tấm rèm, có vẻ như sắp rời đi.
“Đợi đã.”
Chu Tư Lễ xuống giường, đi dép vào. Do vết thương nên cử động của cậu chậm chạp, lúc cậu bắt đầu cảm thấy sốt ruột thì Hứa Gia đã quay lại, cầm theo một chai nước. Cô vặn nắp chai, đưa tới trước mặt cậu:
“Uống nước.”
“Cảm ơn.” Chu Tư Lễ ngạc nhiên, đưa tay định nhận lấy, nhưng lại nghe cô nói:
“Cậu chỉ cần há miệng thôi.”
Cậu đỏ mặt, cảm giác bị người khác đút cho ăn khiến cậu trông như một đứa trẻ bất lực, điều đó khiến cậu không thoải mái. Cậu ngước mắt định từ chối thì bắt gặp ánh mắt cô.
Cảm giác của Chu Tư Lễ thể hiện rõ ràng trên mặt.
“Nếu đã phục vụ thì phải phục vụ đến cùng chứ?” Hứa Gia cúi người, giọng nói không cho phép từ chối.
“….” Từ bỏ giãy giụa chỉ mất vài giây. Cậu hơi ngửa đầu, đôi mắt đỏ lên vì xấu hổ. Trong tầm nhìn mờ mờ, cô lại đang cười với cậu. Yết hầu cậu trượt lên xuống, nước khoáng trong miệng bỗng trở nên ngọt ngào. Nhưng càng uống lại càng khát.
Cậu thích nụ cười của cô.
Dù rằng cô chỉ cười khi sắp làm chuyện xấu mà thôi.
Hứa Quân Xương nhìn Trình Dã xách theo một chiếc nạng và cặp sách chạy tới, hỏi:
“Cậu cầm nạng làm gì đấy?”
“Đi ngang qua thấy nên tiện tay lấy luôn.” Trình Dã vốn chỉ quay về lấy cặp sách, cảm thấy cầm nạng làm vũ khí có vẻ rất thuận tay nên tiện thể cầm theo luôn.
“Dương Nhược Triều keo kiệt thế, làm sao chịu cho cậu mượn?”
“Tôi bảo chân Chu Tư Lễ sắp tàn phế rồi, cậu ta liền không từ chối.” Dù lúc ấy thấy Chu Tư Lễ ôm lấy đầu gối nằm trên sân, Trình Dã thật sự đã nghĩ rằng chân cậu ta bị phế rồi. Cơn giận bốc lên tận óc, chẳng kịp suy nghĩ gì nữa.
Đám bạn cùng lớp đều đỏ mắt, từ trên khán đài lao xuống sân. Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn.
Lúc này, lợi thế về nhân duyên phát huy tác dụng. Không ít người xách theo chổi, vác theo chai nước khoáng, có gì cầm nấy, hễ nhìn thấy đám người của Vọng Khôn là ném thẳng qua. Dù là học sinh thể thao thân cao, sức khỏe tốt, nhưng cũng không đỡ nổi một đám người cùng xông lên. Cuối cùng vẫn là thầy giáo ra mặt, tách họ ra mới chấm dứt được trận hỗn chiến này.
Hứa Quân Xương nghĩ đến đám người Vọng Khôn là lại nghiến răng ken két:
“Chúng nó chết chắc rồi. Tôi nhất định phải cho chúng nó biết rằng động vào bọn tôi chính là đụng phải tấm sắt cứng!”
Lời vừa dứt, đã thấy đám người kia xách cặp sách quay lại tòa nhà lớp học. Trình Dã thực sự dám làm chuyện lớn, ánh mắt lạnh lùng, ném cặp của Chu Tư Lễ cho Hứa Quân Xương, cầm chiếc nạng, tức giận xông lên phía trước.
Hứa Quân Xương ôm lấy cặp sách, sắc mặt lập tức tái mét, vội đưa tay kéo Trình Dã lại:
“Cậu điên à? Cậu không thấy ở đó có bao nhiêu người sao? Lực lượng chênh lệch, chúng ta xông lên chẳng phải là nộp mạng à?”
Trình Dã hất tay cậu ra, sắc mặt ngày càng âm trầm:
“Lời là cậu nói đấy, giờ lại không dám là sao?”
“Cậu xem xét tình hình đi, có chuyện gì nhất thiết phải giải quyết ở trường học sao?”
Hứa Quân Xương và Trình Dã bắt đầu tranh cãi, giằng co. Đến khi cả hai nhận ra thì đám người kia đã sớm biến mất khỏi tầm mắt.
Hứa Quân Xương buông tay, thở dài:
“Được thôi, nếu cậu thực sự muốn đi, thì cứ đến lớp A14 tìm bọn họ đi. Lúc đó một mình cậu đấu cả lớp, bị người ta khiêng ra khỏi lớp thì đừng có nói là tôi không nhắc cậu.”
Vài giây sau, Trình Dã cũng bình tĩnh lại. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Lý trí dần dần quay lại trong đầu, hai người cuối cùng cũng nhớ ra trong phòng y tế còn có Chu Tư Lễ. Họ xấu hổ nhìn nhau trong chốc lát, rồi im lặng đi về phía phòng y tế. Từ xa, họ đã thấy một cô gái đứng ở cửa.
Tay cô đặt trên tay nắm cửa, nhưng mãi không mở. Sắc mặt có vẻ do dự.
“Hứa Gia?” Trình Dã cau mày. “Cô ấy làm gì ở đây?”
Hứa Quân Xương thì lại hiểu rất rõ. Đợi đến khi Hứa Gia đóng cửa lại đi vào trong, cậu ta liền ném cặp sách xuống cửa, kéo Trình Dã rời đi.
“Chúng ta nên đi thôi.”
Trình Dã cười lạnh một tiếng, cảm thấy mình kết bạn nhầm người:
“Chu Tư Lễ làm sao lại kết bạn với loại người như cậu chứ? Không gan, không có chí khí.”
“Nếu biết điều thì cậu nên đi ngay đi.” Hứa Quân Xương suýt chút nữa thì bịt miệng cậu ta lại cho im lặng. “Đến lúc đó, cậu ấy sẽ phải cảm ơn tôi đấy.”
Trời đã tối đen, đèn đường trong trường học đều đã sáng lên.
Chu Tư Lễ khoác cặp sách, bước khập khiễng theo sau cô. Hứa Gia kéo cửa xe ra, cậu liền chui vào trong. Cô đứng cạnh cửa xe, nhướng mày:
“Lần này không nói ‘không được’ nữa à?”
“Không quan trọng nữa.”
“Thật sự không sợ tôi đưa cậu về nhà à?”
Cậu quay đầu lại, khẽ đáp:
“… Cũng hơi sợ.”
Cũng không trách cậu được, mỗi lần từ nhà Hứa Gia trở về, cậu đều không được lành lặn cho lắm…
Chu Tư Lễ im lặng ngồi yên, dáng vẻ này khiến Hứa Gia nhớ đến một cô em gái nhỏ. Chỉ coi là trùng hợp, cô bước vào trong xe và đóng cửa lại.
Lần này, hai người không ngồi cách xa nhau ở hai đầu xe. Chu Tư Lễ chậm rãi ngồi gần lại, dựa vào ghế, mí mắt trĩu nặng, mơ màng sắp ngủ.
Chu Tư Lễ không tự nhận thức được nhiệt độ cơ thể mình, không hiểu được chỉ là ngồi cạnh nhau thôi, nhưng lại khiến Hứa Gia cảm thấy ảnh hưởng lớn đến thế nào. Huống hồ cậu còn đang mặc chiếc áo phao dày cộp.
Hứa Gia cúi mắt, vẻ mặt bình thản.
Một lát sau, Chu Tư Lễ cảm thấy có người chạm vào tay mình. Ý thức mơ hồ của cậu cố gắng tỉnh táo lại — là Hứa Gia.
Cô nâng bàn tay phải của cậu lên, mượn ánh sáng chập chờn từ đèn đường ngoài cửa sổ để cẩn thận quan sát thứ gì đó. Lúc ở trên lớp, cô cũng từng nhìn tay cậu như vậy.
Chu Tư Lễ khẽ hỏi:
“Tại sao lại nhìn tay tôi?”
“Chu Tư Lễ, chân cậu dài, tay cũng dài ghê đấy.”
Hứa Gia không hề có ý khen cậu, chỉ là đơn thuần nói ra suy nghĩ trong lòng. Đầu ngón tay cô dịu dàng lướt qua những đốt ngón tay thon dài của cậu, chạm nhẹ vào những đường gân mờ nhạt. Giống như đang nghiên cứu một đề tài vậy.
Đáng tiếc là trên tay cậu vẫn còn vài vết sẹo mờ mờ, sâu nông khác nhau. Dù sắp lành hẳn rồi, chỉ vài ngày nữa là sẽ khôi phục như cũ, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể nhận ra. Hứa Gia cảm thấy hơi phiền lòng. Tất cả cũng chỉ tại cậu đã sinh ra sự tò mò không nên có với quá khứ của cô.
Cô ngước mắt lên, trông có vẻ như thật sự thấy đau lòng, giọng nói dịu dàng:
“Chỉ cần cậu ngoan ngoãn, lần sau tôi sẽ không làm thế với cậu nữa. Được không?”
Chu Tư Lễ nghiêng đầu, không biết đang nhìn về đâu. Cậu nín thở, một lúc lâu sau mới chậm rãi thở ra, quay đầu lại nhìn thẳng vào ánh mắt cô, trong mắt lấp lánh ánh nước:
“Vậy thì… về sau… cậu không được quên đâu đấy.”
Cậu chủ quan tự chỉnh sửa ký ức của mình. Đem những điều “lừa dối,” “nuốt lời” biến thành “quên mất.”
“Ừ.”
“Tay cậu lạnh tay quá.” Cậu cúi đầu, giọng nói trầm thấp:
“… Cũng cho tôi xem tay của cậu đi.”
Hứa Gia liền xoay tay lại, để lộ lòng bàn tay cho cậu xem.
Cậu cũng làm động tác tương tự. Hai người giống như đang so sánh kích thước lòng bàn tay. Chu Tư Lễ kìm nén rất lâu mới nhịn được ý muốn nắm lấy tay cô, đan mười ngón tay vào nhau rồi nhét vào túi áo khoác của mình để sưởi ấm. Nhưng nếu làm vậy, e là Hứa Gia sẽ lại chẳng thèm để ý đến cậu nữa.
“Tay cậu nh ỏ quá.” Cậu khô khan nói một câu.
“Cũng bình thường thôi.” Cô cười khẽ, giơ tay lên, rõ ràng đã chạm vào tóc cậu rồi mà vẫn cố ý hỏi:
“Muốn tôi chỉnh lại tóc cho cậu không? Trông hơi rối đấy.”
Rõ ràng là đã biết câu trả lời.
“… Muốn.” Cậu từ từ cúi đầu xuống.
Chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại. Nhìn ra bên ngoài, cậu nhận ra con đường quen thuộc. Chu Tư Lễ quyến luyến bước xuống xe.
“Tôi về đây.”
Đi được mấy bước, có người gọi cậu lại. Cậu quay đầu, thấy Hứa Gia cũng đã xuống xe, đi về phía mình. Chu Tư Lễ còn tưởng cô sắp nói điều gì quan trọng, ai ngờ cô chỉ nói một câu:
“Cậu đi khập khiễng thế này, nhìn xấu chết đi được.”
Chu Tư Lễ khựng lại, “… Cho tôi chút thời gian để hồi phục được không?”
Hứa Gia khẽ “ừ” một tiếng:
“Nhớ nhanh lên đấy.”
Hai người đứng dưới một ngọn đèn đường, có thể nhìn rõ nhau trong ánh sáng mờ lạnh lẽo. Gió đêm khẽ thổi tung lọn tóc của cô. Đối diện nhau, cô chỉ đứng cao đến ngực cậu. Cậu bỗng khẽ gọi:
“Hứa Gia.”
Gọi và nói không giống nhau.
Nói là hành động tự nhiên, không cần suy nghĩ, bật ra khỏi miệng. Nhưng gọi lại là hành động như muốn đem từng âm tiết trong cái tên ấy tách rời ra, nghiền ngẫm và thưởng thức từng chút một. Là muốn phân tách cái tên của cô, hay muốn khám phá bí mật ẩn sâu trong cô?
Những bức tranh của mẹ, sách vở mà cha để lại — cô rõ ràng chấp nhất với quá khứ, nhưng lại không muốn bày ra cho bất kỳ ai thấy. Cô đang trốn tránh điều gì, hay đang che giấu điều gì? Đây là một bài toán khó giải.
“Hứa Gia.”
Hứa Gia không hiểu ý, nhìn về phía cậu.
Chu Tư Lễ bước lên phía trước. Thực ra khoảng cách giữa hai người không xa, nhưng cậu luôn cảm thấy vẫn chưa đủ gần. Cậu luôn mong có thể tiến gần thêm chút nữa. Cậu cụp mắt xuống, giọng nói mang theo ẩn ý:
“Tôi thích tên của cậu.”
“… Rất thích.”
Một lời khen có phần kỳ lạ. Hứa Gia vẫn giữ vẻ mặt bình thản:
“Tôi không thích tên của cậu.”
“… Vậy cậu thích tên gì?”
“Chu Tư.”
“…” Đây là cái tên mà cô tự đặt cho cậu ở chùa Thanh Hồ. Chu Tư Lễ nói thẳng:
“Không được, nghe dở chết đi được.”
Hứa Gia bật cười.
“Đi đây.”
Hứa Gia vừa nhấc chân định quay người đi thì cổ tay lại bị ai đó nắm lấy. Cô thản nhiên nhìn sang, nhưng trước khi cô kịp mở miệng từ chối, Chu Tư Lễ đã lo lắng lên tiếng:
“Tôi không muốn buông tay.”
Cậu nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói đặc biệt nghiêm túc:
“Hứa Gia, đừng để tôi buông tay.”
Không ngờ cô chỉ mỉm cười, đặt tay lên tay cậu:
“Vậy thì, nắm chặt chút đi.”
Cậu sững người một thoáng, khóe môi dần cong lên thành một nụ cười mờ nhạt. Dưới ánh đèn đường, hai người nhìn nhau không nói lời nào.
Hứa Gia khi đó chắc chắn không ngờ rằng, chỉ là một câu nói thuận miệng thôi, vậy mà về sau, dù có bao nhiêu lần vấp ngã, dù có bao nhiêu lần lao vào ngọn lửa, cho dù phải chịu đựng nỗi đau đớn và máu ch ảy nước mắt giống như đêm hôm đó, cậu vẫn sẽ dốc hết sức để nắm chặt lấy tay cô.
Việc lớp trưởng bị thương đã khiến cả lớp phẫn nộ. Trong buổi họp lớp, các bạn học tranh nhau tố cáo với Lý Hân. Lý Hân sau đó đã phản ánh lại với tổ thể dục, nhưng bị trọng tài lúc đó bác bỏ với lý do:
“Không nhìn thấy.”
Trọng tài đã nói vậy, thêm vào đó là lễ hội bóng rổ cũng đã kết thúc, mà chấn thương của Chu Tư Lễ lại không nghiêm trọng đến mức cần phải khiếu nại. Thế nên chuyện này cứ thế mà chìm xuồng.
Trần Hà Ngữ nhận ra cậu nam sinh cầm đầu hôm đó có quan hệ khá thân thiết với Lương Vân. Cô kéo Lương Vân ra chỗ cầu thang vắng người:
“Vân Vân, mình không nhớ nhầm thì cậu và Vọng Khôn có quen nhau đúng không? Hôm đó cậu ta vì sao lại dẫn người khác đi nhắm vào lớp trưởng vậy? Có phải có chút hiểu lầm nào ở đây không?”
Lương Vân không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đúng là như vậy.
“… Ừm.”
Tuần này, cứ tan học là cô ta lại ra sân vận động để luyện chạy 3000 mét, cố gắng giành huy chương. Cô ta hoàn toàn không bận t@m đến trận bóng của bọn họ. Không ngờ sáng nay vừa vào lớp đã bị người ta thông báo chuyện này.
“Tớ sẽ đi hỏi cậu ấy.” Lương Vân không hề nói cho cô bạn biết nguyên nhân thực sự.
Giờ nghỉ trưa, cô ta gọi Vọng Khôn ra. Vừa nghe thấy cô ta tìm mình vì Chu Tư Lễ, vẻ mặt cậu ta liền trở nên uể oải, tựa người vào lan can:
“Chẳng phải cậu đã nói là không thích cậu ta sao? Tôi làm gì thì liên quan gì đến cậu?”
“Vọng Khôn, cậu đừng làm bậy!”
Lương Vân nghe ra ý cậu ta không có vẻ gì là muốn bỏ qua, lập tức lên tiếng cảnh cáo:
“Đừng có ở bên ngoài làm càn. Làm ầm chuyện này lên chẳng có lợi gì cho cậu đâu. Chu Tư Lễ với cậu chỉ là người xa lạ, cậu phí nhiều thời gian như vậy làm cái gì?”
Ác ý phần lớn thật ra không có lý do rõ ràng.
Dù trước đó không hề có xung đột gì với cậu ta, nhưng điều đó cũng không ngăn được Vọng Khôn sinh ra ác cảm với cái tên Chu Tư Lễ.
Cậu ta vốn thích xây dựng niềm vui của mình trên nỗi đau của người khác, thích nhất là nhìn thấy Lương Vân không làm gì được mình, nhưng lại vì chút tình cảm quen biết từ nhỏ mà buộc phải đối phó với hắn.
Vọng Khôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đã nhuốm chút giận dữ kia:
“Mau về nghỉ trưa đi, đừng lãng phí thời gian ở đây với tôi nữa.”
Lương Vân biết mình không khuyên được hắn. Cả buổi sáng, mọi người trong lớp đều bàn tán về Vọng Khôn, càng nói càng nhiều chuyện được khui ra. Đã có người đào bới ra cả chuyện người yêu cũ và gia thế của hắn. Nếu bây giờ để người khác biết cô ta có quan hệ với Vọng Khôn, thì sau này cô ta còn mặt mũi nào ở lớp nữa, người khác sẽ nhìn cô ta kiểu gì đây?
Càng nghĩ, cô ta càng bất an.
Cô ta từng nghĩ đến việc gọi điện cho chú Vọng, nhưng nghĩ đến tính cách của Vọng Khôn, cho dù cả nhà hắn đến thì cũng vô ích. Chính vì thế, cô ta mới ghét loại người như Vọng Khôn — tính khí thất thường, làm việc bốc đồng.
Lương Vân cứng rắn:
“Đây là lần cảnh cáo cuối cùng. Nếu cậu còn tiếp tục, chúng ta sẽ không thể làm bạn nữa.”
“Ngủ ngon.”
Hắn giả vờ như không nghe thấy, nét mặt lạnh tanh, đứng thẳng người rồi quay về lớp học.
Chuyện này chưa xong đâu.
Hắn ta vẫn chưa chơi đủ.
Hứa Quân Xương giận đến mức suýt ngất trên ghế:
“Tên trọng tài đó nhất định là cùng một giuộc với đám người của Vọng Khôn!”
Trình Dã siết chặt nắm tay:
“Vậy thì giải quyết riêng đi. Để tôi tìm người xử lý bọn chúng.”
“Cậu không nghe nói nhà bọn chúng kinh doanh lớn à? Cậu động vào nó buổi chiều thì buổi tối đã phải vào đồn công an rồi.” Hứa Quân Xương thật ra hiểu về chuyện làm ăn của nhà Vọng Khôn toàn qua phim ảnh và sức tưởng tượng của mình, “Đến lúc đó, cậu khỏi cần thi đại học nữa, đổi sang ăn cơm tù năm năm, lao động cải tạo ba năm đi.”
Chuyện này không được, chuyện kia cũng không xong. Trình Dã nín nhịn cơn giận, hai tay đút túi, nhắm mắt dựa vào ghế, không nói gì nữa.
Cuộc tranh cãi của hai người, Chu Tư Lễ đều thu vào trong mắt. Cậu ngập ngừng một lúc rồi nói:
“Không chọc vào được thì né đi? Tôi tránh xa hắn một chút chẳng phải là xong sao, các cậu đừng vì tôi mà manh động.”
“Không được!” – Trình Dã và Hứa Quân Xương đồng thanh.
“Chuyện này cứ thế mà cho qua à? Tôi nuốt không trôi cục tức này.”
“Chu Tư Lễ, cậu là quả hồng mềm để người ta tùy ý bóp nắn sao?”
Chu Tư Lễ cứng họng:
“Vậy cậu bảo tôi phải làm sao?”
“Trả đũa trực tiếp thì không được rồi, nhưng chúng ta có thể làm hắn bực mình.” Hứa Quân Xương xoay tròng mắt, bắt đầu suy nghĩ cách khiến đám người kia khó chịu. Trình Dã cũng trầm tư suy nghĩ.
“Đói quá, đi ăn đi.” Chu Tư Lễ lên tiếng chen ngang.
Hai người cùng lúc quay đầu nhìn cậu, Chu Tư Lễ đáp lại bằng một nụ cười mỉm. Hứa Quân Xương thở dài, đỡ cậu đứng dậy:
“Thôi, bệnh nhân thì phải ăn uống bồi bổ cho khỏe, đi nào.”
Chu Tư Lễ hất tay cậu ra, thực ra cậu cũng không bị thương đến mức cần người dìu, chỉ là không còn bước đi nhanh nhẹn như trước mà thôi.
Không ngờ, oan gia ngõ hẹp.
Từ xa, Vọng Khôn đi tới, nhìn thấy dáng vẻ bước đi của cậu, liền cười nhạo:
“Đồ phế vật.”