• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa bước vào cửa, là một con đường nhỏ lát đá cuội. Đi hết con đường, trên giá đặt rất nhiều chậu hoa cảnh với đủ loại hình dáng. Cố Tình kéo Hứa Gia ngồi xuống chiếc bàn gỗ bên cạnh, trên bàn bày sẵn nhiều bó hoa. Vừa chọn hoa, bà vừa nói:

“Đến mùa đông, hoa mai sẽ nở, đặt trong phòng khách chắc sẽ rất đẹp. Cháu cũng thử cắm hoa đi.”

Hứa Gia nhận lấy chiếc kéo bà đưa cho, cắt theo bà vài bông.

Cố Tình nhân cơ hội quan sát cô bé, luôn không nhịn được mà tìm kiếm bóng dáng của Hứa Tuấn trên người cô.

Đáng tiếc, đường nét trên khuôn mặt cô bé lại giống người phụ nữ đó hơn. Cố Tình thu lại ánh mắt, cắt đi những cành lá thừa:

“Ta vừa bảo người mang đến mấy bộ quần áo cho con gái. Lát nữa cháu thử xem có thích không. Nếu không thích, ta sẽ bảo người đổi cho cháu.”

Gặp Hứa Gia vài lần, Cố Tình cũng nhận ra cô bé không quá để t@m đến chuyện ăn mặc. Ngày nào cũng mặc đồ đơn giản: quần áo thoải mái, áo khoác nhẹ, màu sắc chủ yếu là các tông xám trắng đơn điệu. Con gái mà sống như vậy thì không được, bà cảm thấy cần phải chỉnh đốn lại thói quen ăn mặc của cô bé.

Chốc lát sau, Hứa Gia đáp khẽ: “Vâng.” Hai người cắm xong hoa, Cố Tình bảo người mang lọ hoa đi, rồi dẫn Hứa Gia quay lại phòng khách.

Lúc này, có người đẩy đến hai hàng quần áo. Cố Tình lựa chọn một chiếc váy có phong cách ngọt ngào, màu sắc tươi sáng, điểm xuyết pha lê và lông vũ. Nhìn thấy biểu cảm vi diệu trên khuôn mặt cô bé, Cố Tình ngừng lại một chút:

“Không thích à?”

Hứa Gia ngước mắt lên, giọng điềm nhiên:

“Không thích.”

“Thử đi, có thể là vì cháu không quen mặc thôi.” Cố Tình đưa chiếc váy đến trước mặt cô bé, dịu dàng nói: “Chiều nay sẽ có khá nhiều khách đến đây, cháu mặc thế này không tiện gặp người khác đâu. Trên tầng ba có phòng trống, cháu thay xong xuống đây cho ta xem nhé.”

Ngón tay trong túi khẽ siết chặt con dao nhỏ rồi lại buông lỏng. Hứa Gia kiềm chế sự bực bội trong lòng, khóe miệng nở nụ cười:

“Vâng.”

Quay người đi, ánh mắt đã không còn chút ấm áp nào. Vào phòng, cô tiện tay vứt chiếc váy sang một bên. Từ sáng đến giờ, Hứa Hạnh và Cố Tình cứ liên tục bắt cô phải học lễ nghi tiếp khách, rồi cắm hoa và thưởng trà, dường như rất sợ cô sẽ làm mất mặt trước người khác.

Cô bước đến một căn phòng cao hơn, từ ban công có thể nhìn thấy rõ tất cả những con đường dẫn ra khỏi nơi này.


Hứa Hạnh dẫn người vào phòng khách. Lúc này đã có người chuẩn bị sẵn trà. Bà ta quay người, nói:

“Mọi người cứ tự nhiên, đừng khách sáo.”

“Lâu rồi không gặp, cô vẫn xinh đẹp như ngày nào.” Người nói là Trình Tự, tóc đen chải gọn gàng, hai tay đan vào nhau, ngồi trên sofa, cả người toát lên vẻ tự tin và kiên định.

“Chúng ta đừng nói mấy lời khách sáo này nữa.” Hứa Hạnh cười, ngồi xuống.

Dương Hâm thò đầu vào nhìn ngó xung quanh, rồi hỏi:

“Hứa Hạnh, hôm nay là đêm giao thừa, trong nhà chỉ có mình cô thôi sao?”

“Họ vẫn đang ở trên lầu, lát nữa sẽ xuống.”

Lần gần đây nhất ba người gặp nhau là tại lễ tưởng niệm của Hứa Tuấn. Nói chuyện phiếm một lúc, Hứa Hạnh hỏi:

“Còn Hạ Lâm đâu? Tối qua anh ta còn nói với tôi là sẽ đến mà.”

“Kẹt xe trên đường.” Trình Tự nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Chắc cũng sắp đến rồi.”

Nhắc đến Hạ Lâm, giọng điệu của Dương Hâm có chút chua xót:

“Giờ thì người ta phất lên rồi, đến mức để người khác phải đợi nữa cơ đấy.”

Hứa Hạnh trầm ngâm:

“Anh ta mấy năm nay đều ở nước ngoài, sao đột nhiên lại về nước? Nếu không phải hôm qua anh ta gọi cho tôi, tôi cũng không biết anh ta đã về.”

“Có lẽ là ý của bố vợ anh ta thôi.” Trình Tự cũng không rõ tình hình hiện tại của người bạn đã mất liên lạc nhiều năm.

Dù là bạn cùng phòng hồi đại học, nhưng sau khi tốt nghiệp, Trình Tự đã không còn nghe tin tức gì về Hạ Lâm. Anh và Dương Hâm thân với Hứa Tuấn hơn. Hạ Lâm lúc đó tính tình trầm lặng, nói chuyện lắp bắp, ngày nào cũng chỉ loanh quanh từ ký túc xá, lớp học đến thư viện, lúc nào rảnh là lại chui vào thư viện học, chẳng mấy khi đi chơi cùng mọi người.

Nếu không phải Hứa Tuấn tình cờ thấy Hạ Lâm trong căng-tin, chỉ gọi một suất cơm giá một tệ kèm bát canh miễn phí, chắc họ cũng sẽ chẳng chủ động để ý đến Hạ Lâm.

Sau lần đó, Hứa Tuấn bắt đầu có ý kéo Hạ Lâm vào các hoạt động trong ký túc xá. Trình Tự vẫn nhớ, Hứa Tuấn thậm chí còn lén tìm cách giúp đỡ Hạ Lâm về tài chính. Sau này, Hạ Lâm cảm động trước sự chân thành đó, dần dần mở lòng hơn.

“Đến muộn rồi.” Giọng một người đàn ông vang lên ở cửa.

Dương Hâm là người đầu tiên nhìn về phía đó, khi nhìn rõ người vừa đến, anh không khỏi sững sờ. Đúng là tiền bạc thay đổi con người, chàng trai ngốc nghếch, quê mùa ngày trước giờ đã lột xác thành một người đàn ông giàu có. Dù thân hình vẫn thấp bé, nhưng bộ quần áo hàng hiệu cùng phong thái của một người đã trải qua nhiều sóng gió trên thương trường khiến anh ta có một dáng vẻ hoàn toàn khác.

Đúng là tạo hóa trêu người. Dương Hâm từng nghĩ người sẽ thành công nhất trong tương lai chắc chắn là Hứa Tuấn sinh ra trong nhung lụa. Nhưng không ngờ người đó lại là Hạ Lâm – người mà anh trước giờ chưa từng xem trọng.


Hứa Gia tựa vào lan can ban công, bên ngoài có người bắt đầu thúc giục. Cô nhíu mày, vừa quay đầu lại thì thấy cổng sân xa xa bị đẩy ra.

Hạ Minh Trì có nét giống bố khoảng năm, sáu phần: mũi cao, mắt dài, lông mày rậm và ngắn, đặt trên khuôn mặt khiến người ta cảm thấy hơi kỳ lạ.

Người đàn ông đó rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác, nhanh chóng nhận ra ánh nhìn của cô. Ông ta ngước mắt lên, dường như nhận ra cô, khóe môi nhếch lên. Đây là một người họ hàng đã lâu không gặp, Hứa Gia lễ phép gật đầu chào.

Bên ngoài lại có người gõ cửa, cô chỉ đành rời khỏi đó. Sau khi thay bộ váy, Hứa Gia xuống lầu. Cố Tình đã ngồi đó trò chuyện với mọi người.

Hứa Hạnh thấy cô liền vẫy tay, gọi cô lại:

“Đây là bạn học đại học của ba con, chào hỏi đi.”

Trình Tự cười khẽ:

“Đã lớn thế này rồi sao? Lần cuối gặp con là trong tiệc đầy tháng của con, lúc đó bé tí xíu. Chú vẫn nhớ con tên là Hứa Gia, đúng không?”

“Vâng.” Dưới ánh mắt của Hứa Hạnh, Hứa Gia lần lượt chào hỏi mọi người.

“Gia Gia.” Người đàn ông ngồi trên sofa, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhạt. Ánh nắng buổi chiều chiếu lên người, khiến dáng vẻ của ông ta thêm mơ hồ.

Hứa Gia nhìn rõ, sắc mặt bình tĩnh, nhẹ giọng gọi:

“Chú Hạ.”

Ông ta bước tới, đặt tay lên vai cô, vỗ nhẹ, ánh mắt rơi trên khuôn mặt cô, cười mà như không cười:

“Cao hơn nhiều rồi. Nghe Minh Trì nói, lần trước hai đứa còn tình cờ gặp nhau trên phố, đúng là có duyên.”

Hứa Gia liếc nhìn bàn tay đặt trên vai mình, đáp lời nhạt nhẽo:

“Đúng là tình cờ.”

Dương Hâm nhìn ông ta:

“Cậu còn có con trai à?”

“Đúng vậy, Minh Trì và Gia Gia quen nhau từ hồi mẫu giáo, đã biết nhau nhiều năm rồi.”

Ngồi bên cạnh, Cố Tình và Hứa Hạnh có chút ngượng ngùng. Bởi lẽ họ chưa từng tham gia vào quá khứ của Hứa Gia. Tiệc đầy tháng, thời mẫu giáo… từ khi Hứa Tuấn rời khỏi nhà, quan hệ giữa ông và gia đình gần như bị cắt đứt.

Mọi người lại hỏi vài câu khách sáo, chẳng qua chỉ là chuyện thành tích học tập, áp lực học hành, định hướng nghề nghiệp trong tương lai… Hứa Gia ứng phó qua loa rồi ngồi vào một góc, lặng lẽ làm phông nền cho buổi trò chuyện.

“Sau khi tốt nghiệp, cậu ấy còn mời bọn tôi đi ăn,” Trình Tự chậm rãi nói, “Khi đó tôi thực sự nghĩ đó là bữa ăn ngon nhất mà mình từng được ăn.”

Bọn họ đều xuất thân từ những gia đình bình thường, khi còn là sinh viên đại học thì ít có cơ hội được vào những nhà hàng sang trọng.

Trên mặt Cố Tình vẫn nở nụ cười, nhưng trong lòng có chút chua xót. Cũng chính từ khi đó, mối quan hệ giữa bà và Hứa Tuấn bắt đầu trở nên căng thẳng.

Dương Hâm gật đầu, chợt nhớ ra điều gì đó:

“Lúc đó tôi nhớ là Hạ Lâm không có mặt, chụp xong ảnh tốt nghiệp là cậu ấy đi luôn.”

“Bố tôi khi đó bị bệnh nặng, tôi phải vội về chăm ông.” Hạ Lâm mỉm cười giải thích.

“Thì ra là vậy, tôi còn tưởng lúc đó cậu không muốn ở lại với bọn tôi thêm giây nào nữa.”

Khóe mắt Hạ Lâm lộ ra nếp nhăn khi cười:

“Sao có thể chứ.”

Bọn họ đến đây chẳng qua là để thay mặt Hứa Tuấn thăm hỏi người thân của ông, hỏi thăm sức khỏe của bố mẹ ông. Một số việc, họ chắc chắn không thể thay thế được Hứa Tuấn, nhưng đây coi như là một chút tấm lòng.

Nói chuyện khoảng một tiếng đồng hồ, Trình Tự thấy Cố Tình có vẻ đã mệt, liền đứng dậy cáo từ:

“Chúng tôi không làm phiền nữa.”

“Hôm nay còn cố tình đến từ xa, thật là vất vả cho mọi người rồi.” Cố Tình mỉm cười.

“Đâu có, đâu có.” Dương Hâm cũng biết điều mà đứng dậy theo. Nhà họ Hứa là gia đình giàu có, hôm nay lại là đêm giao thừa, chắc chắn sẽ có nhiều người đến chúc Tết. Bọn họ đã chiếm dụng đủ nhiều thời gian của chủ nhà rồi.

Trước khi rời đi, Hạ Lâm còn nói thêm một câu:

“Gia Gia, nếu rảnh thì đến nhà chú chơi nhé. Chú sẽ bảo Minh Trì đi cùng cháu.”

Khóe môi Hứa Gia hơi nhếch lên:

“Vâng.”

Tiễn khách xong, Hứa Hạnh lạnh giọng:

“Hạ Lâm là cái thá gì, dám có ý đồ với nhà mình. Mười câu thì hết tám câu là nhắc đến quan hệ giữa con trai ông ta và Gia Gia hồi bé. Con thấy ông ta trông chẳng khác gì con cóc ghẻ, chắc con trai ông ta cũng chẳng khá hơn đâu.”

Cố Tình dù cũng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng hiện tại Hạ Lâm cũng chưa làm gì thất lễ với nhà họ Hứa. Ngược lại, lời của con gái mình lại có phần kém nhã nhặn:

“Đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.”

Bất chợt, Hứa Gia lên tiếng hỏi:

“Họ đều là bạn cùng phòng đại học của bố sao?”

“Đúng vậy, sáng nay cô đã nói với cháu qua điện thoại rồi mà?”

Theo lý mà nói, đã là bạn cùng phòng thì hẳn là học cùng chuyên ngành. Nhưng trong ảnh tốt nghiệp của Hứa Tuấn, Hạ Lâm lại cầm một tấm bằng tốt nghiệp khác.

Thấy cô cau mày, như thể đang suy nghĩ điều gì đó, Hứa Hạnh thản nhiên nói:

“Khi đó cô cũng từng hỏi chuyện này. Nghe nói là ông ta đã chuyển ngành từ năm nhất.”

Hứa Hạnh nheo mắt, hồi tưởng lại:

“Trình Tự nói khi đó ông ta học rất giỏi, thuộc dạng đứng đầu trong lớp. Cũng không biết vì sao lại chuyển ngành.”

Hứa Gia hơi cúi đầu, chỉ ậm ừ một tiếng. Sau đó, vì đã mệt, Cố Tình lên lầu nghỉ trước.

Trời dần tối, phòng khách tầng một nhà họ Hứa lần lượt có thêm nhiều người thân mà Hứa Gia chưa từng gặp mặt. Hứa Hạnh không ép cô phải ngồi lại, chỉ bảo cô về phòng, dù thế nào cũng không cho phép cô rời khỏi nhà.

Hứa Hạnh liếc qua người cô từ trên xuống dưới:

“Đừng vội thay bộ váy này, tối nay có khi cháu sẽ phải xuống chào ông nội đấy.”

Tối nay Hứa Tranh Vinh sẽ có mặt trong bữa tiệc gia đình. Dù hiện tại ông không ưa gì Hứa Gia, nhưng bề ngoài vẫn phải giữ thể diện.

Hứa Gia cảm thấy chán nản, lại thiếu ngủ, nên chẳng muốn phiền phức thêm. Cô nằm trên ghế sofa trong phòng, thiếp đi được khoảng nửa tiếng thì bị tiếng trẻ con chạy qua cửa làm tỉnh giấc. Không thể nào ngủ lại, cô xoay người, nhìn chằm chằm lên trần nhà, dần dần thất thần.

Bộ váy trên người khiến cô không ngừng nghĩ đến Triệu Doanh Liễm — người rất thích những bộ váy màu sắc tươi sáng thế này. Trong ký ức của cô, bà ấy giỏi đủ thứ.

Bà ấy biết vẽ, biết cắt giấy, biết may vá, thậm chí còn biết sửa ống nước. Con dao đa năng Thụy Sĩ này cũng là quà sinh nhật mà bà ấy đã tặng cho cô.

Những ai nghe chuyện này đều ngạc nhiên — làm gì có ai lại tặng con gái mình một con dao nhỏ làm quà sinh nhật? Triệu Doanh Liễm chỉ cười đáp:

“Đừng lo, con bé rất thông minh, sẽ không tự làm mình bị thương. Nếu có ai muốn làm hại nó, nó còn có thể tự bảo vệ mình.”

Bà muốn con gái mình từ nhỏ đã có ý thức và khả năng tự bảo vệ bản thân. Khi những người khác tặng Hứa Gia búp bê, trang sức hay sách truyện cổ tích, thì người mẹ ruột này lại tặng cho cô một con dao Thụy Sĩ tinh xảo và nhỏ nhắn.

Sau khi thay đồ, Hứa Gia tiện tay để con dao cùng bộ váy lên ghế trong phòng. Cô đứng dậy, cầm điện thoại lên thì thấy có một tin nhắn từ Chu Tư Lễ.

Chu Tư Lễ: 【Đã thu hồi một tin nhắn】

Hứa Gia: Tại sao lại thu hồi?

Chu Tư Lễ: … Cậu thấy rồi à?

Hứa Gia: Chẳng phải chỉ là một tấm ảnh selfie của cậu sao?

Đối phương không trả lời lại. Nghĩ đến cuộc trò chuyện tối qua, Hứa Gia bỗng chợt hiểu ra — thì ra cậu ta tưởng dùng cách này là có thể khiến cô trả lời tin nhắn?

Bên phía kia, Chu Tư Lễ đã xấu hổ đến mức muốn chết. Không ngờ mình lại có thể làm ra chuyện như vậy. Nhưng xem ra cách này cũng không tệ — Hứa Gia vậy mà đã trả lời tận hai tin nhắn. Trước đây, cô thậm chí còn chẳng thèm để ý đến cậu.

Ngay lúc đó, điện thoại lại vang lên một tiếng “ting”.

Nụ cười hiện lên nơi khóe môi, cậu cúi đầu nhìn xuống.

Hứa Gia: Một tấm selfie là không đủ đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK