Hứa Gia cụp mắt, “Không ngờ lớp trưởng cũng đến đây vào buổi trưa.”
Cô đứng trong góc khuất, nơi có bóng râm che phủ. Lọn tóc bên tai bị gió khẽ thổi bay. Ánh nắng gay gắt, không có gì cản lại, chiếu thẳng vào mắt khiến Chu Tư Lễ không thể mở ra, cậu liền bước vào vùng bóng râm đó.
Hai người cùng đứng dưới vùng bóng mát được mái hiên che phủ. Chu Tư Lễ cúi đầu, chú ý đến thứ cô đang ôm trong tay — đó là một cuốn sổ vẽ. Nhưng cuốn sổ này khác với những cuốn cô thường mang theo. Bìa của cuốn mới này là những bông hoa rực rỡ, phong cách rõ ràng khác hẳn với sự đơn giản của cuốn trước.
Hứa Gia có mái tóc ngắn mềm mại, vừa chạm đến vai. Khi gió thổi qua, đuôi tóc hơi cong lên, khẽ lay động trên đôi vai mảnh mai. Mái tóc dài qua chân mày ngoan ngoãn phủ xuống, kết hợp với cặp kính gọng đen, gần như che kín hơn nửa khuôn mặt. Dù cô có lên tiếng hay không, từ vẻ ngoài đến tính cách đều trầm lặng như một mặt hồ phẳng lặng.
Trong mười tám năm cuộc đời trước đây, Chu Tư Lễ chưa từng tiếp xúc với người như vậy. Bạn bè quanh cậu phần lớn là kiểu người như Trình Dã và Hứa Quân Xương — luôn cười đùa, nghịch ngợm, hay chọc ghẹo người khác.
Cậu ngập ngừng trong giây lát, cố phá vỡ bầu không khí yên tĩnh:
“Cậu đổi sổ vẽ rồi à?”
Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt cuốn sổ ngang trước mặt, khiến Chu Tư Lễ có thể nhìn rõ toàn bộ bìa sổ.
“Họa tiết rất đẹp.” Cậu nhận xét.
“Vậy à?” Cô cười nhạt, trong giọng nói mang theo chút lạnh lùng,
“Vậy thì tặng cho cậu đấy.”
Diễn biến có phần ngoài dự đoán. Chu Tư Lễ vội xua tay, trong đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ ngạc nhiên:
“Cậu cứ giữ lại đi, tôi không giỏi vẽ.”
“Nếu lớp trưởng coi tôi là bạn, thì hãy nhận lấy.”
Chu Tư Lễ khẽ sững người, cảm giác mép sổ chạm nhẹ vào tay mình. Hứa Gia vẫn giữ tư thế đó, như thể không để cho cậu cơ hội từ chối. Chu Tư Lễ đành phải nhận lấy, cảm giác mặt giấy mịn màng lướt qua lòng bàn tay có chút lạ lẫm.
“Tôi có thể hỏi lý do không?”
“Hôm trước cậu đã để lại cho tôi một gói khăn giấy ở đây. Và cả những lời an ủi lúc đó nữa, tôi đều nhớ rõ.”
“Chuyện nhỏ thôi mà.” Chu Tư Lễ còn tưởng Hứa Gia đã sớm quên mất chuyện này, không ngờ cô lại đặc biệt mua một cuốn sổ để tặng cậu. Cậu có chút ngại ngùng, đưa tay gãi gãi cổ:
“Chỉ là bạn cùng lớp, chuyện nhỏ thôi. Đổi lại là người khác, tôi cũng sẽ làm vậy. Không cần phải tặng quà cho tôi đâu.”
Hứa Gia khẽ nghiêng đầu, nở nụ cười nhẹ, giọng điệu mang theo chút ẩn ý:
“Nếu không phải là cậu, có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội tháo gỡ một khúc mắc… một vấn đề mà tôi đã thắc mắc từ rất lâu.”
Điều đó quả thực là nhờ có cậu. Nhờ cậu mà trong đêm hôm ấy, cô mới có thể tiếp tục sống, để rồi trong những ngày sau đó, bất ngờ gặp lại một người đã lâu không gặp nhưng lại vô cùng nhớ nhung.
Người đó, vì theo đuổi tự do và ước mơ, đã không ngần ngại từ bỏ tất cả ở trong nước — tài sản, gia đình, và cả cô — để ra nước ngoài.
Cô từng nghĩ rằng, có lẽ cả đời này sẽ không bao giờ được gặp lại người đó nữa.
Chu Tư Lễ nghe mà chẳng hiểu gì. Chỉ là một gói khăn giấy thôi mà, thế mà cô ấy lại còn trả lại bằng một cuốn sổ vẽ.
Cậu thậm chí bắt đầu suy nghĩ xem mình đã từng có mối quan hệ nào khác với Hứa Gia mà cậu đã quên không, nhưng dù có cố lục lọi ký ức thế nào, cậu cũng chẳng tìm ra được điều gì.
“Vậy bây giờ cậu đã giải đáp được thắc mắc rồi?”
“Coi như là vậy.” Hứa Gia cười nhẹ, “Nói cho cùng, lớp trưởng có thể xem là người bạn đầu tiên tôi có trong lớp này đấy.”
Chu Tư Lễ kinh ngạc:
“Sao có thể như thế được?”
Giọng cô bình thản như đang kể chuyện người khác:
“Tôi chuyển đến từ năm lớp 11. Khi đó, cả lớp đã quen thân với nhau rồi, tôi rất khó để hòa nhập. Một khi khởi đầu đã được định sẵn như vậy, sau này có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được.”
Chu Tư Lễ mơ hồ nhớ lại, lúc đó Hứa Gia được sắp xếp vào lớp họ nhờ vào quan hệ, vì chuyện này mà cô đã bị không ít lời bàn tán sau lưng.
Cô cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói:
“Có lẽ cũng là do tính cách của tôi. Trong mắt bọn họ, tôi chắc hẳn rất tẻ nhạt.”
Trên sân thượng có rất nhiều chậu hoa do các thầy cô trồng. Chu Tư Lễ ngồi xổm xuống, ra hiệu cho Hứa Gia nhìn về phía một bông hoa trong số đó. Giữa những chậu hoa, bông hoa ấy vẫn nở rực rỡ một cách nổi bật.
“Khi cậu có suy nghĩ như vậy, tức là trong lòng đã gieo một hạt giống rồi. Dù nó nở hoa hay khô héo, so với trước đây, đã là một kết quả tốt hơn rất nhiều.”
Hứa Gia không giống như Hứa Quân Xương và Trình Dã — những người vô tư và không suy nghĩ sâu xa. Nói nhiều quá lại khiến cậu có vẻ như đang xen vào chuyện người khác, Chu Tư Lễ suy nghĩ một lúc mới dám mở lời:
“Thực ra cậu không cần buồn. Nếu ở một mình khiến cậu cảm thấy thoải mái và tự do hơn, thì không nhất thiết phải ép bản thân hòa nhập với người khác.”
Đột nhiên, một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo cánh hoa trắng khô héo bên chậu hoa, cuối cùng rơi xuống dưới chân cô. Hứa Gia ngồi xuống bên cạnh cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3 bông hoa vẫn đang nở rộ, khẽ đáp:
“Ừ.”
Nhưng sự chú ý của cô lại không đặt vào trước mắt.
Cô để ý đến vết sẹo đóng vảy dưới phần cổ áo đang mở của cậu.
“Chỗ này… còn đau không?”
“À, không còn đau lắm.” Chu Tư Lễ có chút bất ngờ, đưa mu bàn tay lên che vết sẹo, cười gượng hai tiếng:
“Đổi chủ đề nhanh vậy? Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”
“Không có gì.”
Cô đứng dậy. Từ góc nhìn của Chu Tư Lễ, ánh nắng gay gắt phản chiếu qua cặp kính, che khuất nét mặt của cô.
“Giờ nghỉ trưa sắp hết rồi, lớp trưởng chắc chắn còn muốn ở lại đây không?”
Chu Tư Lễ cúi đầu nhìn đồng hồ, đã đến lúc rời đi. Chợt nhớ ra chuyện sáng nay, cậu bổ sung:
“Dạo này cậu và Dương Nhược Triều thế nào rồi? Sáng nay tôi hình như thấy cậu ấy ở chỗ ngồi của cậu, nhưng không thấy rõ là cậu ấy làm gì. Cũng có thể tôi nhìn nhầm, nhưng cậu để ý một chút thì hơn.”
“Tôi biết rồi.”
Cánh cửa sân thượng lại khép lại, nơi đây lại trở về sự yên tĩnh như trước khi cậu đến.
Một lúc lâu sau, Hứa Gia ôm lấy một trong những chậu hoa nhỏ.
Nhớ lại lời nhắc nhở của cậu trước khi rời đi, Hứa Gia khẽ cười, nụ cười mang theo chút khó hiểu.
“Hình như… cậu nhắc nhở nhầm người rồi.”
Cô đứng trong vùng bóng râm, mượn ánh nắng nghiêng chiếu để ngắm nhìn kỹ hoa văn trên chậu cây.
Khi Chu Tư Lễ quay lại lớp, Trần Hà Ngữ đang ngồi trên chỗ của cậu, nói chuyện với Lương Vân. Thấy cậu quay lại, Trần Hà Ngữ lập tức đứng dậy nhường chỗ:
“Mượn chỗ của cậu một chút thôi, lớp trưởng, mời ngồi!”
“Không sao.”
Trần Hà Ngữ xoay người ngồi xuống chỗ phía trước cậu, chống tay lên bàn, nghiêng người tiếp tục câu chuyện với Lương Vân:
“Vậy là cậu đã quyết định tổ chức tiệc sinh nhật ở khách sạn Kim Gia rồi à?”
“Ừ, ba tớ đã bảo quản lý bên đó dành riêng một tầng cho lễ trưởng thành của tớ. Lúc đó tớ sẽ nhắn cho cậu.”
“Mong chờ quá! Đây là lễ trưởng thành của cậu mà.” Trần Hà Ngữ chống cằm, ánh mắt đầy mơ mộng:
“Lúc đó cậu chắc chắn sẽ mặc một chiếc váy thật đẹp, dưới ánh đèn rực rỡ, cắt bánh kem. Đến lúc đó, tớ nhất định sẽ chụp cho cậu thật nhiều ảnh!”
“Được thôi.” Lương Vân chú ý đến ánh mắt ra hiệu cố ý của Trần Hà Ngữ, qua một lúc liền quay đầu lại, mỉm cười mời:
“Tư Lễ, cuối tuần sau lễ Quốc khánh là lễ trưởng thành của tớ, bảy giờ tối tại khách sạn Kim Gia. Khi đó cả lớp đều sẽ đến, cậu có muốn đến không?”
Chu Tư Lễ đang nhét cuốn sổ phác họa vào ngăn kéo, nghe thấy giọng cô ta liền ngẩng đầu lên:
“Được thôi, lúc đó tôi rảnh.”
“Tốt quá, tớ còn chưa mời Trình Dã và Hứa Quân Xương. Lúc đó cậu tiện thể nhắn giúp tớ luôn nhé.”
“Được.”
Khi tan học, ba người đi trên hành lang, Chu Tư Lễ kể cho Trình Dã và Hứa Quân Xương về lễ trưởng thành của Lương Vân. Hai người đều lập tức nói:
“Tất nhiên là phải đi, làm sao có thể không đi chứ.”
Trình Dã hỏi:
“Trong lớp chúng ta, cô ấy còn mời ai nữa không? Không lẽ con trai chỉ mời mỗi cậu, bọn mình là đi ké hả?”
“… Nghĩ nhiều quá rồi, cô ấy mời cả lớp mà.”
Hứa Quân Xương đột nhiên nói một câu làm người ta bất ngờ:
“Có khi cô ấy chỉ muốn mời mình cậu thôi, để che giấu nên mới mời cả lớp.”
Chu Tư Lễ không khách sáo đáp:
“Bớt xem phim thần tượng đi, cậu bị đầu độc sâu quá rồi.”
Hứa Quân Xương đang ngậm một viên kẹo trong miệng, quay đầu đi, phớt lờ lời của Chu Tư Lễ:
“Khách sạn Kim Gia… nghe quen quen, hình như đã nghe ở đâu rồi… À, nhớ ra rồi, khách sạn đó lên tin tức xã hội mấy tuần trước.”
“Hoàn toàn không có ấn tượng.”
“Mấy cậu không lướt mạng à? Tôi cũng không thường xuyên theo dõi tin tức, chỉ là vụ này ồn ào quá.” Thấy hai người có vẻ khó hiểu, Hứa Quân Xương hồi tưởng lại:
“Khách sạn này thuộc về tập đoàn Dật Phong. Con trai duy nhất của chủ tịch Dật Phong bị đầu độc nhiều năm, mãi đến mấy năm trước mới phát hiện ra. Nhưng lúc đó chức năng cơ thể đã bị tổn hại nghiêm trọng, nằm liệt giường bảy tám năm, rồi tự sát hai tuần trước.”
Sắc mặt Chu Tư Lễ trở nên nghiêm túc:
“Đã tra ra ai là hung thủ chưa?”
“Con trai bị đầu độc, phía Dật Phong chắc chắn đã thúc giục cảnh sát điều tra nghiêm ngặt. Nhưng dù là tập đoàn có thế lực lớn thế nào, cuối cùng vẫn không tìm ra hung thủ. Hơn nữa, thời gian đầu độc đã quá lâu, rất khó để truy tìm.”
Hứa Quân Xương lắc đầu thở dài:
“Đáng tiếc hơn là nghe nói đó là một nhà vật lý học, có thành tựu lớn trong lĩnh vực này. Nhưng tôi quên mất tên rồi… để tôi nghĩ xem…”
Một giọng nói lanh lảnh cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu:
“Anh ơi!”
Chu Nguyệt nhảy chân sáo chạy đến trước mặt bọn họ:
“Ba anh cùng đến đón em tan học sao?”
“Đúng rồi, Nguyệt Nguyệt.” Trình Dã thuần thục lấy cặp sách của Chu Nguyệt xuống, chỉ vào tiệm trà sữa đối diện:
“Anh trai đặc biệt đến đón em, còn muốn mời em uống trà sữa nữa.”
“Thật ạ? Hay quá!”
Hứa Quân Xương cũng không chịu thua, dẫn Chu Nguyệt sang siêu thị bên cạnh, mua một túi lớn đầy đồ ăn vặt nhét vào cặp của cô bé.
Chu Tư Lễ đi phía sau cùng, dựa vào khung cửa, nhìn họ bằng ánh mắt vừa cười vừa không.
“Hai cậu được đấy nhỉ, mua nhiều đồ ăn như vậy. Lát nữa mẹ tôi mà phát hiện, người bị mắng lại là tôi.”
Hứa Quân Xương đang tìm cách nhét một que kẹo mút vào ngăn phụ của cặp Chu Nguyệt, ngẩng đầu lên:
“Chỉ cần Tiểu Nguyệt có kẹo ăn, cậu bị mắng thêm chút thì sao nào?”
Cô bé ôm ly trà sữa lớn, vừa nhai trân châu vừa cười toe toét:
“Cảm ơn anh!”
Hứa Quân Xương lại càng hăng hái hơn trong việc nhét kẹo.
Cuối cùng, Chu Tư Lễ vẫn phải ra tay ngăn chặn hai kẻ này không ngừng nhồi nhét đồ ăn.
Trình Dã là con một, Hứa Quân Xương trong nhà chỉ có một người anh trai. Hai người chưa từng có em gái, thêm vào đó Chu Tư Lễ là anh em thân thiết của họ, nên tự nhiên coi Chu Nguyệt là em gái của mình.
Đến ngã rẽ, Chu Tư Lễ khẽ xoa đầu Chu Nguyệt:
“Nói tạm biệt đi.”
“Đừng xoa đầu em, sẽ bị ngốc đó!”
Chu Nguyệt ôm túi đồ ăn vặt to, khó khăn vươn tay ra gạt tay anh trai, quay đầu lại, ngọt ngào nói:
“Tạm biệt! Cảm ơn các anh đã cho em đồ ăn vặt, em sẽ ăn thật ngon!”
“Không cần khách sáo, lần sau anh Dã lại mua cho em nhé.” Trình Dã nhét tay vào túi quần, lười biếng phất tay chào.
“‘Anh Dã’ – Nghe thật là sến súa, vậy mà cậu cũng gọi được.” Hứa Quân Xương làm vẻ ghê tởm trêu chọc. Trình Dã bực mình đẩy vai cậu ta ra, bỏ đi:
“Đồ thần kinh.”
“Này, đợi tôi với, hai đứa mình cùng đường mà.” Hứa Quân Xương chạy theo, bỗng nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại vẫy tay với Chu Tư Lễ:
“Ngày mai gặp!”
Từ Thập Nguyệt là một người thích quan sát người khác. Theo lời cô ấy thì đó là “xem cuộc sống như một bộ phim, quan sát từng chi tiết của các NPC.” Nhờ vào những quan sát thầm lặng đó, cô có thể tích lũy được nhiều thông tin về người khác, từ đó có cái nhìn ban đầu về tất cả mọi người, dù chưa từng trực tiếp nói chuyện với họ.
Chẳng hạn như Hứa Gia.
Lúc mới chuyển trường, Từ Thập Nguyệt đã âm thầm chú ý đến cô bạn này — một cô gái không quá hòa nhập.
Từ Thập Nguyệt chưa bao giờ nghĩ vấn đề là ở Hứa Gia, mà là do cô ấy vốn không cùng tần số với mọi người. Khí chất của cô quá đặc biệt, giống như đám mây bao quanh một ngôi sao sắp tàn lụi.
Một bức tường sương mù trong trẻo, tinh khiết, bao bọc lấy vật đã chết, không cho phép bất cứ tia sáng hay chuyển động nào xuất hiện trong không gian đó.
Ở độ tuổi trẻ trung đơn thuần này, rất khó để có ai có thể chung sống hài hòa với loại khí chất như vậy. Nếu mù quáng tiến lại gần, chỉ càng làm nảy sinh những mâu thuẫn khó mà điều hòa.
Người như Hứa Gia — Từ Thập Nguyệt đoán rằng, có lẽ chỉ những người có sự chân thành và nhiệt huyết như mặt trời, không ngừng tỏa ra nguồn năng lượng ấm áp, mới có thể bao dung cô ấy.
Và chỉ khi đứng dưới ánh mặt trời chiếu rọi khắp muôn nơi, ngôi sao kia mới có thể hiện ra từ giữa làn sương mù bao phủ.
Vào buổi trưa thứ Năm, khi bị ngăn cách bởi một lối đi, Từ Thập Nguyệt nhìn thấy Hứa Gia đang thu dọn đống đề thi với động tác nhẹ nhàng khác thường. Cô ấy không khỏi kinh ngạc, còn nghĩ rằng Hứa Gia cuối cùng cũng đã nhận ra thời gian gấp rút đến mức nào.
Thế nhưng, trong nháy mắt, Hứa Gia đã tháo kính, nằm sấp lên mặt bàn trống, chỉ lộ ra đôi mắt híp lại đầy mãn nguyện.
…Vậy là cô ấy vừa bận rộn cả buổi chỉ để dọn trống bàn cho tiện ngủ?
Từ Thập Nguyệt cảm thấy kinh ngạc tột độ.
Nghe thấy tiếng của giáo viên, cô ấy dừng lại những suy đoán của mình, nhưng vô tình nhìn thấy trên đầu ngón tay của Hứa Gia còn sót lại chút bụi bẩn — như thể cô ấy còn chưa kịp rửa sạch hoàn toàn, chỉ còn vương lại một ít.
Buổi chiều, một tin tức chấn động giống như một quả bom phát nổ trong lớp. Giờ giải lao, cả lớp đều thảo luận sôi nổi về chủ đề này, ai nấy đều đoán già đoán non.
Là lớp trưởng, Chu Tư Lễ cũng bị gọi lên văn phòng.
Giáo viên chủ nhiệm Lý Hân ngồi trên ghế làm việc, đôi mày nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm trọng, đang trả lời tin nhắn của ai đó. Thấy cậu bước vào, cô ấy mới ngẩng đầu lên.
“Dương Nhược Triều xảy ra chuyện rồi. Vừa nãy có xe cấp cứu đến đưa em ấy đi. Em có biết chuyện này không?”