• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Gia chống tay lên mép bàn, lạnh lùng nhìn cậu xoay người khép cửa lại, sau đó kéo ghế trước bàn trang điểm ngồi xuống, đặt bó hoa lên bàn, rồi cầm túi đựng đồng phục bước vào một phòng thay đồ.

Thay đồ xong, cậu mới ngả người tựa vào lưng ghế, hai chân duỗi ra, ngồi theo một tư thế rất tùy ý.

Ánh đèn ấm áp trong phòng thay đồ phủ lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của cậu, những sợi tóc đen mềm mại rủ xuống gáy. Cậu vẫn luôn cố ý quay đầu đi chỗ khác, thà nhìn vào những vật dụng trong phòng còn hơn là nhìn về phía Hứa Gia.

Trong lòng cô khẽ cười lạnh, cô còn chưa nổi giận, cậu tức cái gì chứ?

“Hứa Gia, làm ơn đừng đùa kiểu đó nữa.”

Đã dùng đến từ “làm ơn” rồi cơ đấy.

Nụ cười trên môi cô khựng lại, đường cong dần thẳng ra:
“Ý cậu là gì?”

Cậu quay đầu, mím môi không trả lời.

Lưỡi dao lạnh băng bất ngờ chạm vào vành tai cậu, khiến cả người cậu khẽ run lên.

Những phản ứng nhỏ bé ấy không thoát khỏi ánh mắt của Hứa Gia.

Cô bỗng nhiên ngộ ra, cúi người cười khẽ:
“Hóa ra cậu nói là chuyện này à? Đừng căng thẳng thế, lần trước là tôi lỡ tay, không phải cố ý đâu.”

Nói xong, cô còn cố tình dùng lưỡi dao lướt dọc theo viền tai cậu, nếu không nhìn thấy thứ trong tay cô, người ta còn tưởng cô đang dùng bút để vẽ lên đó.

“Nhìn xem, bây giờ tay tôi rất vững, có cắt trúng cậu đâu.”

Chu Tư Lễ không chịu nổi kiểu trêu chọc này, tai cậu vốn dễ đỏ, cuối cùng không thể nhịn được nữa, đưa tay nắm chặt cổ tay cô, chấm dứt hành động khiến cậu vô cùng xấu hổ này.

Bầu không khí bỗng chốc rơi vào trạng thái bế tắc không lời.

Cậu không nói gì, nhưng Hứa Gia có thừa cách để bắt cậu mở miệng. Cô giơ chân đá vào chân ghế của Chu Tư Lễ. Chiếc ghế có trục xoay, bị cô đẩy một cái, liền chậm rãi trượt đi trên mặt sàn nhẵn bóng.

Tầm mắt cậu di chuyển theo chiếc ghế, trần nhà kiểu lưới hiện lên trong tầm nhìn, tiếp theo là ánh đèn hắt ra từ gương trang điểm sau lưng cô, chói cả mắt.

Chu Tư Lễ vẫn giữ nguyên tư thế đó, ánh mắt đen láy rơi xuống khuôn mặt cô — cô đang ngồi trên bàn trang điểm, vẻ mặt vô cảm nhìn xuống cậu.

Cả hai đều nhìn ra sự khó chịu rõ rệt trong mắt đối phương.

Người thua cuộc trước là Chu Tư Lễ. Cậu đạp chân xuống sàn, khiến chiếc ghế trượt về phía bàn trang điểm. Tiện đà, cậu kéo tay cô xuống, con dao Thụy Sĩ rơi xuống sàn, Hứa Gia buộc phải chống tay lên bàn, nửa người khẽ cúi xuống.

Cậu ngước mắt lên, lông mày thanh tú, yết hầu khẽ chuyển động:
“Hứa Gia, đừng làm quá.”

“Người làm quá là cậu mới đúng.”

Ánh mắt Hứa Gia lạnh băng đến cực điểm. Vừa nhìn thấy cậu, trong đầu cô lập tức hiện lên cảnh trên cầu thang lúc chạng vạng — cậu đỡ lấy Dương Nhược Triều lướt qua cô. Cô rất ít khi dao động cảm xúc, nhưng lần trên cầu thang đó tính là một lần.

“Chu Tư Lễ, cậu giỏi thật đấy. Sáng thì hứa với tôi, vậy mà mới quay đi đã lập tức chạy tới chỗ cậu ta khi thấy có chuyện. Sao hả, cậu nhiệt tình giúp người khác đến thế à? Bớt phung phí lòng tốt không đáng giá của cậu đi.”

Chu Tư Lễ không nhớ mình đã hứa điều gì, nét mặt cậu không chút gợn sóng:
“Tôi chỉ nói là nghe thấy rồi.”

“Chơi chữ với tôi?”

Hứa Gia đột nhiên hiểu ra điều gì đó, cuối cùng cũng bừng tỉnh:
“Cậu thấy áy náy với cậu ta à? Vì sao? Để tôi đoán xem… là vì cậu biết rõ sự thật nhưng lại che giấu nó? Cậu nghĩ rằng làm chút chuyện nhỏ này sẽ khiến lương tâm cậu dễ chịu hơn, rồi sau đó có thể tiếp tục an tâm làm người tốt?”

Sự chế nhạo và mỉa mai thẳng thừng này còn sắc bén hơn cả con dao trong tay cô. Chu Tư Lễ gần như trống rỗng trong giây lát, đứng sững ra rất lâu.

Lời đã nói đến mức này, cả hai đều hiểu rõ rằng đối phương đã bất mãn với mình từ lâu, chỉ là đang đợi một cơ hội để bộc phát, mà bây giờ chính là cơ hội đó.

Cô gián tiếp thừa nhận hành vi của mình, vậy thì cậu cũng không cần phải do dự nữa.

Chu Tư Lễ đứng dậy, chiếc ghế ma sát trên sàn tạo nên âm thanh chói tai. Đôi mắt đẹp của cậu thoáng qua một tia đau đớn:
“Cho dù cậu ta đã làm gì, cậu cũng không nên lấy mạng người ra làm trò đùa. Hứa Gia, lần này cậu thật sự đã đi quá giới hạn rồi. Mạng người không phải là trò tiêu khiển của cậu!”

“Vậy chẳng phải cậu ta vẫn đang sống rất tốt sao?”

Cậu kinh ngạc nhìn Hứa Gia, cô cũng nhìn lại cậu, khóe môi cong lên thành một nụ cười trong trẻo và vô tội, nhưng trong ánh mắt và nét mặt lại lạnh lùng đến đáng sợ. Lời cô nói có vẻ nhẹ bẫng, nhưng sự kinh hoàng mà nó mang lại lại nặng nề đến khó thở.

“Chuyện này rất nghiêm trọng. Ngày mai tôi sẽ báo cáo với thầy cô, cậu hãy chuẩn bị tâm lý đi. Chuyện này nhất định phải cho Dương Nhược Triều một lời giải thích rõ ràng. Đến lúc đó, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm cho việc bao che trước đây của mình.”

Cậu nghiêng đầu, khép mắt lại, cố gắng bình ổn tâm trạng, nói từng từ một cách chậm rãi và kiên quyết.

“Không cần đợi đến ngày mai.”

Cô thoải mái nhảy xuống khỏi bàn trang điểm, hai tay chắp lại, đưa về phía trước mặt cậu:
“Ngay bây giờ đi. Nếu cậu muốn, thậm chí có thể xông lên sân khấu của đêm hội văn nghệ, cướp lấy micro và thông báo cho cả khối biết tôi xấu xa đến mức nào.”

Chu Tư Lễ cúi đầu nhìn cô:
“Cậu nghĩ tôi không dám à?”

Hứa Gia cười khẽ, lười biếng không muốn đôi co, kéo tay cậu đi ra ngoài.

Khi đến cửa, Hứa Gia bất ngờ bị một lực mạnh kéo lại, khiến cô lảo đảo lùi về sau hai bước, đến khi lưng cô áp chặt vào cánh cửa. Cô nhíu mày, nghiêng đầu nhìn sang — một cánh tay đang chống lên cửa, ngay cạnh đầu cô.

Các khớp ngón tay rõ ràng, bàn tay thon dài và đẹp đẽ.

“Chu Tư Lễ, cậu muốn chết à?”

“Thế còn cậu thì sao——”

Khi cậu cúi đầu xuống, hơi thở của cậu bao trùm lên cô, những sợi tóc lòa xòa trước trán khẽ đung đưa:
“Tại sao lại bảo Dương Nhược Triều đi tìm thầy cô để đổi chỗ? Ngồi cạnh tôi, cậu đang toan tính điều gì? Hay là…”

Giọng cậu đột nhiên trầm xuống, ánh mắt tối đi:
“Tôi là mục tiêu tiếp theo của cậu? Hứa Gia, cậu định làm gì tôi? Phế tay tôi, hay là phế chân tôi?”

Hứa Gia đang toan tính điều gì với cậu?

Từ khi cô ngồi cạnh cậu, câu hỏi này đã luôn quanh quẩn trong đầu Chu Tư Lễ. Sự bận t@m đến câu trả lời đã lấn át mọi lý trí của cậu, đến mức cậu không nhận ra khoảng cách giữa hai người đã hoàn toàn vượt ra ngoài giới hạn của quan hệ xã giao thông thường.

Hứa Gia vốn nhỏ nhắn, giờ phút này dường như bị cậu bao phủ hoàn toàn, bóng dáng cô chìm trong bóng tối mà cậu tạo ra.

Cậu cúi mắt, nhìn cô thật kỹ. Dưới hàng mi dài là một vùng bóng mờ dày đặc. Nhưng cậu mãi không đợi được câu trả lời của cô.

Từng giây trôi qua, cuối cùng cô mới có phản ứng. Hứa Gia khẽ nâng mí mắt lên, ánh mắt mang theo nét cười mỉa mai.

Ngay sau đó, bờ vai cậu bỗng nhiên trĩu nặng. Những đầu ngón tay lạnh buốt nhẹ nhàng chạm vào bên cổ, khiến Chu Tư Lễ lập tức cứng đờ tại chỗ.

“Tôi đang nghĩ…” Giọng cô mềm mại, hơi thở phả nhẹ bên tai cậu, kéo theo một bầu không khí mờ ám, khó nói thành lời trong đêm tối.
“Cậu nói xem, liệu bọn họ có biết Chu Tư Lễ — người mà trong mắt mọi người luôn khiêm tốn, lịch sự, tuân thủ quy tắc — lại đang ép một cô gái vào cửa phòng thay đồ không?”

Hứa Gia kiễng chân, giọng điệu đầy phấn khích, như bị thái độ của cậu k1ch thích:
“Chu Tư Lễ, cậu thật sự không đoán được tôi định làm gì cậu à? Hay là cậu thật ra đã biết rõ trong lòng, nhưng cứ giả vờ như không biết?”

Chu Tư Lễ sững người, vội vàng kéo tay cô ra khỏi vai mình, lùi về sau hai bước, giọng nói mang theo ý cảnh cáo:
“Hứa Gia!”

Nhưng lời cảnh cáo này trong mắt Hứa Gia chẳng có chút sức nặng nào. Cô đứng dựa lưng vào tường, ngửa đầu, giọng điệu thản nhiên:
“Có đây.”

Chu Tư Lễ giận dữ quay đầu đi, cúi mặt xuống, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vài phần xấu hổ và bối rối.

Cậu đã thực sự cố gắng đoán xem cô đang suy tính điều gì.

Cậu biết bí mật của cô. Cô làm sao có thể yên tâm để cậu rời khỏi tầm mắt của mình? Hứa Gia cố tình đổi chỗ ngồi bên cạnh cậu, chẳng qua là để theo dõi cậu mà thôi.

Nếu không phải vì lý do đó…

Bàn tay buông thõng bên người vô thức siết chặt lại. Sau một lúc lâu, cậu nhắm mắt:
“Hứa Gia, đừng đùa giỡn với tôi nữa.”

Cậu biết rất rõ, cô sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu — Dương Nhược Triều chính là ví dụ điển hình.

“Chúng ta thỏa thuận đi.” Một lát sau, cậu lên tiếng.

Hứa Gia nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt khẽ lay động.

Chu Tư Lễ quay sang, ánh mắt trong veo và nghiêm túc:
“Tôi phải làm gì thì cậu mới chịu buông tha cho tôi?”

Hứa Gia khẽ cười, đôi mắt đen long lanh, nhưng ẩn chứa một sự lạnh lẽo xa lạ khiến người ta cảm thấy rùng mình:
“Nói rõ đi.”

“Tôi có thể đồng ý bất cứ điều kiện gì, chỉ cần cậu… đừng truy cứu chuyện cũ, để chúng ta quay về như trước đây, không can thiệp vào cuộc sống của nhau.”

“Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện của cậu cho bất kỳ ai. Tôi có thể đảm bảo với cậu điều đó. Còn về Dương Nhược Triều, tôi vẫn sẽ tiếp tục giúp đỡ cậu ta — dù sao đó là điều duy nhất mà tôi có thể làm cho cậu ta.”

Chu Tư Lễ quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào cô. Cảm nhận được ánh mắt cô vẫn không rời khỏi mình, giọng cậu dần trở nên thiếu tự tin.

Nói xong, cậu liếc nhìn Hứa Gia, chờ đợi câu trả lời. Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng nói:
“Được thôi.”

Hứa Gia đứng thẳng dậy, bước đến bên bàn trang điểm, cúi xuống nhặt lấy một con dao nhỏ tinh xảo. Chu Tư Lễ trông thấy cảnh này, tim cậu thót lên một nhịp. May mà cô chỉ cầm nó lên, rồi thản nhiên nhét vào túi.

Sau đó, cô quay lưng lại, tựa vào cạnh bàn, đối diện với cậu. Đôi mắt đen nhánh phía sau cặp kính phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo:
“Vậy thì giúp tôi bổ túc vật lý đi. Đạt được… tám mươi điểm? Đối với tôi, thế là không thiệt rồi.”

Chu Tư Lễ không dám tin rằng cô lại dễ dàng đồng ý như vậy. Cậu còn tưởng sẽ phải mất rất nhiều công sức để thuyết phục. Cậu thở phào, chấp nhận với vẻ nhẹ nhõm:
“Bây giờ cậu thi được bao nhiêu điểm?”

“Hai mươi? Ba mươi? Không nhớ nữa.”

Chu Tư Lễ thoáng giật mình, ánh mắt phức tạp:
“Cậu còn bảo không phải đang đùa giỡn với tôi?”

Hứa Gia cười nhạt:
“Tôi rảnh đến thế sao?”

Mười tiết học thì tám tiết ngủ, thời gian còn lại thì đọc truyện tranh — Chu Tư Lễ thật sự không nhìn ra cô bận bịu ở chỗ nào. Nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cô, cậu đành nuốt lời phản bác vào trong:
“Tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng nếu cậu không chịu học nghiêm túc, cố tình thi trượt, thì làm sao tôi biết cậu thật lòng muốn thực hiện giao kèo này?”

Hứa Gia đột nhiên cười, bước thẳng về phía cậu.

Chu Tư Lễ đề cao cảnh giác, không hề lùi bước. Nhưng vai cậu liền bị cô đẩy mạnh một cái.

Cô nheo mắt, giọng điệu sắc bén:
“Chu Tư Lễ, đừng tưởng mình là cái gì ghê gớm lắm. Đâu phải ai cũng tranh nhau làm bạn cùng bàn với cậu, quấn lấy cậu không rời.”

“…Tôi không có ý đó.”

Hứa Gia thu tay lại, nhưng bước chân vẫn không dừng. Chu Tư Lễ không dám rời mắt khỏi cô, sợ rằng cô sẽ bất ngờ ra tay. Cậu nhìn theo cô đi tới cửa, vặn nắm cửa.

“Thật đáng tiếc.”

Cô khẽ cúi mắt, cặp kính che khuất toàn bộ cảm xúc trong đáy mắt. Sự giễu cợt và lạnh lùng trước đó cũng tan biến. Làn gió đêm thổi qua, cuốn theo những sợi tóc tán loạn dính vào gò má cô. Giọng nói của cô tan vào trong màn đêm:
“Tôi đã nghĩ… chúng ta sẽ là bạn.”

Cô không ngờ cậu lại sẵn sàng hy sinh mối quan hệ của họ, chỉ để cô rút lui khỏi cuộc sống của cậu.

Chu Tư Lễ khẽ sững người, ánh mắt thâm sâu khẽ gợn sóng. Cậu hiểu được ý trong lời nói của cô, nhưng cổ họng cậu như nghẹn lại, không thể thốt nên lời.

Cô từng nói trên sân thượng rằng cậu là người bạn đầu tiên của cô ở trường. Khi đó, cậu đã tin là thật.

Kể từ khi mọi chuyện sáng tỏ trong phòng nghỉ Kim Gia, cậu luôn nghĩ rằng quan hệ giữa họ đã kết thúc từ khoảnh khắc ấy.

Không ngờ… cô thực sự từng xem cậu là bạn.

Tà áo đồng phục của cô biến mất nơi góc hành lang. Cánh cửa khép lại, Chu Tư Lễ vẫn đứng yên thật lâu.

Từ khi gặp Hứa Gia, cậu luôn cảm thấy bản thân nói sai, làm sai, nhưng quay đầu lại, cậu cũng không biết rốt cuộc sai ở chỗ nào.

Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, Hứa Gia khẽ chỉnh lại gọng kính, trong đáy mắt lóe lên một tia cười lạnh lẽo.

Phản ứng của Chu Tư Lễ đương nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt cô.

Đồ ngốc này, chỉ một câu nói đã có thể khiến cậu ta mềm lòng.

Bị cô trêu đùa, thì có thể trách ai được chứ?

Sự yếu đuối và xúc động giả vờ ban nãy lập tức tan biến. Khóe môi cô khẽ nhếch lên, nụ cười mỏng manh nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng và âm u.

Đợi đến khi tìm được cơ hội… nhất định cô sẽ khiến cậu ta phải chịu khổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK