“Gặp bạn rồi à?” Lưu Tiêu Như quay đầu hỏi.
Chu Tư Lễ kéo cửa xe đóng lại:
“Vâng, đi thôi.”
Trong lúc Chu Tư Lễ đi gặp bạn cũ, Chu Nguyệt nhàm chán đến mức tự tết tóc của mình, đã tết được bốn, năm bím nhỏ. Phải là bạn bao lâu rồi không gặp mới có thể khiến anh ấy mặc kệ vết thương ở chân mà lao xuống xe đi gặp chứ?
Chu Nguyệt cố nghĩ mãi mà không thể nghĩ ra có người bạn nào trong đời mình đáng để cô làm như vậy.
Lưu Tiêu Như cũng thấy tò mò:
“Tư Lễ, là bạn cấp hai à? Sao mẹ chưa từng nghe con nhắc đến, mẹ đã gặp bao giờ chưa?”
“Chưa đâu, sau này nếu có cơ hội… mẹ sẽ gặp cô ấy thôi.”
Quan tâm thì dễ rối trí.
Giờ cậu mới nhận ra, thực ra với tính cách của cô, cô sẽ không dễ dàng chịu thiệt thòi. Chỉ là lúc đó, cậu chẳng kịp nghĩ gì nữa. Nhưng dù sao cô ấy cũng là con gái, đứng trước một đám con trai, rất khó để giành phần thắng. Cậu không hối hận vì đã quay lại.
Chu Nguyệt bỗng nhớ ra điều gì:
“Anh, có phải là người bạn mà lúc ở chùa Thanh Hồ, anh đã quay lại giữa chừng để gặp không?”
“…Ừ, đúng vậy.” Không ngờ Chu Nguyệt vẫn nhớ chuyện đó, Chu Tư Lễ cảm thấy hơi ngại, đưa tay gãi má.
Bữa tối.
Cả gia đình vui vẻ quây quần bên bàn ăn. Tối nay, Chu Khánh Thừa không phải làm thêm giờ, sớm đã trở về nhà cùng Lưu Tiêu Như chuẩn bị bữa tối.
Dù Chu Tư Lễ đã từ chối nhiều lần, Chu Nguyệt vẫn kiên quyết giật lấy bát của anh, tự mình đi múc cơm. Khi quay lại, cô bé lớn tiếng nói:
“Nhanh cảm ơn em đi! Không có em thì anh tính sao đây?!”
“Được, cảm ơn em rất nhiều.” Cậu cười, nhận lấy bát cơm.
“Không có em, anh không sống nổi.”
Lưu Tiêu Như đẩy đ ĩa cá về phía cậu, rồi chỉ vào mấy món ăn khác:
“Người ta nói vitamin A giúp vết thương lành nhanh hơn, ăn nhiều một chút đi. Mẹ còn ninh cả canh xương, cơ thể con cần được bồi bổ rồi, gầy trơ cả xương. Nếu con có dáng người như Quân Xương thì mẹ đã chẳng lo lắng như vậy.”
“……” Chu Tư Lễ cầm bát, đáp một tiếng “vâng”. Dù không hiểu tại sao mọi người luôn cho rằng mình gầy yếu, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Chu Khánh Thừa là người tỉ mỉ, để ý đến từng chi tiết nhỏ. Ông phát hiện ra một điều không bình thường:
“Tư Lễ lên lớp 12 rồi, sao cứ liên tục bị thương thế?”
Tần suất sử dụng hộp thuốc gia đình trong năm nay đặc biệt tăng lên rõ rệt, phòng của cậu cũng không ít lần thoang thoảng mùi thuốc.
“…Vậy sao?” Động tác gắp thức ăn của Chu Tư Lễ hơi khựng lại.
“Con không cẩn thận thôi, mọi người đừng lo.”
Sau đó, không biết thế nào mà câu chuyện lại chuyển sang chủ đề “yêu sớm”. Chu Khánh Thừa kể về chuyện một học sinh trong lớp bị thầy giám thị bắt gặp đang yêu đương, phụ huynh của cả hai bên đều bị gọi lên văn phòng, vậy mà hai đứa học sinh kia vẫn nhất quyết không thừa nhận.
Lưu Tiêu Như cau mày:
“Anh dạy cấp hai mà? Học sinh bây giờ mới học cấp hai đã yêu đương rồi à?”
“Có đứa trưởng thành sớm quá.”
Lưu Tiêu Như lắc đầu, không mấy thông cảm:
“Dù là cấp ba, tôi cũng không tán thành chuyện yêu đương sớm. Hiện tại, học hành vẫn là quan trọng nhất. Lần trước tôi nghe hàng xóm kể, con gái họ lén lút yêu đương, còn đưa bạn trai về phòng, bị phát hiện. Thật là mất mặt cho con gái.”
Chu Nguyệt đặt đũa xuống, ngẩng đầu:
“Mẹ yên tâm trăm phần trăm đi, anh con sẽ không như vậy đâu.”
Cô thậm chí còn nghi ngờ sau này anh trai mình sẽ trở thành kẻ cô đơn vĩnh viễn — đến ngày khai giảng cô cũng chẳng moi được tin tức gì về người con gái anh thích.
“Tất nhiên rồi, hai đứa đều là những đứa trẻ ngoan.” Lưu Tiêu Như cười.
“Con ăn xong rồi.”
Con trai ngồi đối diện bỗng nhiên đứng dậy:
“…Con về phòng làm bài tập trước đây.”
“Đừng cố quá, nhớ nghỉ ngơi sớm.”
“Vâng.”
Vừa vào phòng, Chu Tư Lễ lập tức cất bức ảnh và chiếc kính của Hứa Gia. Dù Lưu Tiêu Như sẽ không xâm phạm quyền riêng tư của cậu, dù giữa cậu và Hứa Gia cũng chẳng có quan hệ gì đặc biệt — nhưng phòng ngừa thì vẫn hơn.
Sáng hôm sau.
Lưu Tiêu Như đúng giờ lái xe đưa họ đến trường.
Con đường trước cổng trường lúc nào cũng đông đúc, nhất là vào giờ cao điểm. Chu Tư Lễ không muốn làm lỡ giờ đi học của Chu Nguyệt nên nói:
“Mẹ, dừng ở phía trước là được rồi.”
“Chân con vẫn chưa khỏi hẳn, để mẹ đưa đến tận cổng.”
“Đoạn đường này không xa, con đi bộ một chút cũng không sao.”
Cậu hạ cửa kính xe xuống, nhìn tình trạng giao thông mà đoán:
“Xem tình hình này, có lẽ sẽ tắc lâu đấy.”
“Vậy con cẩn thận nhé.” Thấy con nói có lý, Lưu Tiêu Như tấp xe vào lề, mở khóa cửa, quay đầu dặn dò thêm vài câu.
Sáng mùa đông, ánh nắng chiếu xuyên qua làn sương mỏng, trong không khí thoang thoảng hơi lạnh trong lành. Chu Tư Lễ đút hai tay vào túi áo, mái tóc lòa xòa rủ xuống trán.
Cách cổng trường còn một đoạn, vài người bỗng từ con hẻm nhỏ bước ra, chặn ngay trước mặt cậu. Cậu dừng bước, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào họ — đây là con đường duy nhất để vào trường. Sau lưng Vọng Khôn là Trương Văn Bằng cùng vài người khác, trông có vẻ đã đợi sẵn cậu từ lâu.
“Nói chuyện chút đi.”
“Tôi với cậu không có gì để nói.”
Vọng Khôn cúi đầu, khẽ cười, tiến lên phía trước, giơ điện thoại lên, trên màn hình là ảnh chụp từ một đoạn video:
“Không nói cũng được, vậy để tôi đi nói chuyện với cô ấy.”
Cậu nhìn vào màn hình, sững người trong giây lát, môi cậu dần mím chặt khi nhận ra bóng dáng của cô trong bức ảnh.
Trong con hẻm sâu.
“Sao trước đây tôi không phát hiện cậu cũng giỏi đến thế? Cậu liên thủ với người khác để đối phó Lương Vân à?”
“Tôi không biết gì cả.”
Chu Tư Lễ cúi đầu, nhìn bàn tay đang túm chặt lấy cổ áo mình:
“Giải quyết vấn đề kiểu này, không hay lắm đâu.”
“Cô gái này.” Vọng Khôn dí sát bức ảnh vào mặt cậu, lạnh lùng hỏi:
“Bạn gái cậu à? Cô ta là ai?”
Không biết từ khi nào, cậu ta và Lương Vân đã dần mất đi tiếng nói chung trên con đường trưởng thành, mỗi người đi về một hướng khác nhau. Sau khi lên cấp ba, cô hoàn toàn cắt đứt liên lạc với cậu ta.
Về sau, cậu mới nghe từ miệng bạn bè của cô rằng — cô đã có người trong lòng, người đó tên là Chu Tư Lễ.
Nếu không phải vì hai nhà ở gần nhau, nếu không phải vì cậu ta mặt dày bám riết lấy cô, thì cô sẽ chẳng bao giờ chủ động tìm cậu ta. Cậu ta đành phải dùng cách vụng về là vứt vài cuốn tạp chí thể thao ở nhà cô để tìm cơ hội tiếp cận.
Nhưng ánh mắt của cô, tất cả đều dành cho Chu Tư Lễ.
Vọng Khôn hận cái tên này.
“Cậu nói chuyện khó nghe đấy.”
Chu Tư Lễ vẻ ngoài điềm tĩnh, không chút gợn sóng, nhưng trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm.
May mà bọn họ không nhận ra người trong bức ảnh là Hứa Gia.
Mặc dù cậu không biết Hứa Gia và Lương Vân đã xảy ra chuyện gì trên sân thượng, nhưng cậu vẫn nói:
“Tôi không quen cô ấy.”
“Cậu nghĩ tôi là thằng ngu chắc?” Vọng Khôn nheo mắt, ánh nhìn trở nên u ám.
Trong video, người mà Lương Vân nhắc đến là “cậu ấy” — ngoài Chu Tư Lễ thì còn có thể là ai?
Chỉ dựa vào bóng lưng thoáng qua trong đoạn video, Vọng Khôn hoàn toàn không thể đoán ra danh tính của cô gái kia, càng không thể nhận ra giọng nói lạnh nhạt đó — dù hắn đã tua đi tua lại video hơn trăm lần để cố tìm kiếm chút quen thuộc trong ký ức.
Hắn dám chắc, nếu cô gái đó ở gần đây, chỉ cần cô mở miệng nói một câu, hắn nhất định sẽ nhận ra giọng nói của cô.
Nhưng hắn không thể chờ thêm được nữa.
Thấy Chu Tư Lễ nhấc chân định bước đi, Vọng Khôn khẽ giơ tay lên.
Trương Văn Bằng và Lê Kiệt lập tức chặn trước mặt cậu.
Trương Văn Bằng khoanh tay, vẻ mặt cợt nhả:
“Hôm qua đã nói rồi, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu. Cậu còn dám đi một mình à?”
“Tôi không nghĩ giữa chúng ta có mâu thuẫn gì.”
Chu Tư Lễ quay sang nhìn Vọng Khôn, giọng nói bình tĩnh:
“Cậu làm vậy là vì Lương Vân? Thế tại sao cậu không đi hỏi cô ấy? Là vì cậu chắc chắn rằng cô ấy sẽ không nói cho cậu biết à?”
Câu nói này chạm đúng vào nỗi đau của Vọng Khôn.
Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ khóc lóc thảm hại của Lương Vân trong video, mà nguyên nhân lại là Chu Tư Lễ và cô gái nào đó cùng hợp tác hại cô ta, Vọng Khôn liền cảm thấy không thể nuốt trôi cơn giận này.
“Cậu không nói cũng không sao. Tốt nhất là cậu có thể mãi mãi im miệng.”
Hắn siết chặt nắm đấm, rồi tung một cú đấm thẳng về phía cậu —
Chu Tư Lễ tránh không kịp, cậu đưa tay che mũi, lưng dựa vào tường, máu từ mũi nhỏ từng giọt xuống đất.
Nhưng cậu vẫn im lặng.
“Cứng đầu à? Được thôi.”
Vọng Khôn chưa bao giờ định để cậu yên thân.
Hắn túm lấy tóc Chu Tư Lễ, ép cậu ngẩng đầu lên:
“Cậu và cô ta, tôi đều không tha cho đâu. Cậu tốt nhất nên cầu nguyện rằng tôi sẽ không tìm được cô ta.”
Lời vừa dứt, thiếu niên trước mặt đột nhiên lao tới, đấm thẳng vào mặt Vọng Khôn.
Vọng Khôn lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt đầy sát khí.
Nhưng — lực lượng quá chênh lệch.
Chu Tư Lễ nhanh chóng bị ép vào tường, vai bị ghì chặt bởi đám người phía sau.
“Chu Tư Lễ, hôm nay tôi có nhiều thời gian để chơi với cậu đấy.”
Vọng Khôn lắc lắc cánh tay, như thể mới bắt đầu làm nóng người, rồi ra hiệu cho những người khác.
“Đánh tàn phế cứ tính cho tôi.”
Có người từ phía trước đưa bài kiểm tra xuống. Khi nhìn thấy chỗ ngồi trống không của Chu Tư Lễ, người đó sững lại một chút, sau đó đặt bài kiểm tra lên bàn của Hứa Gia.
“Vẫn còn mấy tờ bài kiểm tra của nhóm bên cạnh, cậu cầm luôn rồi tiện tay chuyển qua nhé.”
Hứa Gia, từ khi ngồi cùng bàn với cậu, chưa từng phải phát bài kiểm tra cho cậu. Cô hơi khựng lại hai giây, rồi đứng dậy nhận bài.
Quay lại chỗ ngồi, cô cúi đầu nhìn vào chỗ ngồi trống của cậu.
Đột nhiên, có người đứng trên bục giảng lớn tiếng thông báo:
“Lớp trưởng xin nghỉ phép rồi. Tuần này sẽ không đến trường. Tạm thời tôi sẽ làm lớp trưởng thay thế.”
“Lớp trưởng xin nghỉ phép?”
Có người trong lớp tỏ ra ngạc nhiên, bởi trong mắt bọn họ, Chu Tư Lễ giống như một tấm gương chăm chỉ, chưa từng vắng mặt. Ấn tượng sâu sắc nhất là hồi lớp 11, cậu ấy từng bị sốt cao, nhưng vẫn cố chịu đựng đến khi tan học. Lần này lại xin nghỉ cả một tuần, đúng là chưa từng có tiền lệ.
“Có thể là bị thương nặng trong lễ hội bóng rổ chăng?”
“Không hợp lý lắm. Nếu là vì bị thương trong lễ hội bóng rổ, thì sao đến bây giờ mới xin nghỉ?”
Có người xua tay:
“Tôi biết gì đâu, tự đi mà hỏi cậu ấy.”
Hứa Quân Xương quay đầu nhìn Trình Dã, vẻ mặt đầy khó hiểu:
“Chu Tư Lễ xin nghỉ phép à? Sao cậu ấy không nói gì với bọn mình?”
“Có thể chưa kịp nói.” Trình Dã nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn:
“Xin nghỉ phép lâu như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.”
Đúng lúc đó, chuông vào học vang lên, bọn họ đành phải ngừng cuộc trò chuyện.
Từ khi thay đổi thái độ học tập, Trình Dã thậm chí không mang theo điện thoại. Vì vậy, hai người quyết định đến văn phòng vào giờ trưa để gọi điện cho Chu Tư Lễ.
Đứng trước chiếc điện thoại công cộng trong văn phòng, Hứa Quân Xương nhấc ống nghe, rồi ngẩn ra, quay đầu hỏi:
“Số điện thoại của Chu Tư Lễ là bao nhiêu?”
“Chuyện này… tôi cũng không nhớ.”
Trình Dã không có thói quen ghi nhớ số điện thoại của người khác.
Cậu đi đến bàn làm việc của Lý Hân, lấy ra danh sách liên lạc của phụ huynh học sinh:
“Người thông minh thì sẽ làm thế này — gọi cho mẹ cậu ấy là được mà.”
“Nhanh lên.”
Hứa Quân Xương bụng đói sôi ùng ục, thúc giục.
Ngón tay của Trình Dã lướt qua trang giấy, tìm được số điện thoại của Lưu Tiêu Như, rồi quay số.
Nhưng gọi mấy lần đều không có ai bắt máy.
“Cô ấy bận à?”
“Tôi nhớ Chu Tư Lễ từng nói, năm ngoái cô ấy đã nghỉ việc rồi mà?”
“Vậy thì thử lại lần nữa.”
Tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi dài.
Cuối cùng, bên kia cũng bắt máy.
Giọng nói của người phụ nữ ở đầu dây bên kia hơi mệt mỏi:
“Ai đấy?”
Hứa Quân Xương liếc nhìn Trình Dã, rồi lễ phép trả lời:
“Cô à, xin lỗi vì đã làm phiền. Cháu và Trình Dã muốn hỏi, Chu Tư Lễ xin nghỉ là vì bị ốm sao?”
Vài phút sau, bàn tay cầm ống nghe của Hứa Quân Xương đột nhiên thả lỏng, rồi trượt khỏi tay cậu.
Ống nghe rơi xuống, kéo theo chiếc điện thoại suýt đập xuống đất — may mà có dây nối nên nó lơ lửng giữa không trung.
Trình Dã vội vàng đặt điện thoại về chỗ cũ, định mắng cậu ta vài câu thì trông thấy mắt của Hứa Quân Xương đỏ hoe.
Đây là lần đầu tiên Trình Dã thấy cậu ta có biểu cảm như vậy.
Sắc mặt cậu ta trở nên căng thẳng:
“… Có chuyện gì vậy?”
Vài giây sau —
Hai người họ lao nhanh ra khỏi văn phòng.
Buổi chiều hôm ấy, lớp học trở nên náo nhiệt khác thường. Các học sinh gần chỗ ngồi thì thầm bàn tán.
“Nghe gì chưa? Hứa Quân Xương và Trình Dã đột nhiên phát điên, đến cả cơm trưa cũng không ăn, chạy sang lớp A14 làm loạn một trận.”
“Lớp thể thao à? Hai người đó không phải đi tìm chết sao? Có thù oán gì à?”
“Không rõ, có thể là vì lễ hội bóng rổ? Họ vẫn còn chưa nguôi giận chăng. Kết quả là cả hai bị lôi ra ngoài, bây giờ đang bị thầy giáo mắng trong văn phòng đấy.”
Tiết thứ hai là giờ tự học chung. Lúc đó, ngoài cửa lớp vang lên tiếng động.
Dương Nhược Triều từ khi bị thương đã chuyển lên ngồi ở hàng ghế đầu. Nghe thấy tiếng động, cậu ngẩng đầu lên, liếc nhìn — hai người bọn họ trở về với những vết bầm tím rõ ràng trên mặt, mũi sưng tấy và mặt mũi bầm dập.
Không ít người lén lút nhìn về phía họ, chỉ thấy cả hai đi thẳng về chỗ ngồi của mình, thu dọn sách vở rồi rời khỏi lớp.
“Có phải đánh nhau rồi bị ghi sổ kỷ luật, bị mời về nhà để kiểm điểm không?”
“Hai thằng bạn của nó cũng yếu như nó.”
“Học sinh giỏi mà, chỉ biết viết lách và đấu võ mồm thôi.”
Không moi được chút thông tin nào từ miệng Chu Tư Lễ, Vọng Khôn cầm bức ảnh đứng chờ trước cổng trường.
Đúng lúc này, Trương Văn Bằng trông thấy cô gái mà hôm qua mình để ý. Lần trước vì Chu Tư Lễ xen vào, cậu ta không chỉ không xin được WeChat mà còn chưa kịp nhìn rõ mặt. Cơn thèm muốn trong lòng chưa được thỏa mãn, Trương Văn Bằng thì thào:
“Anh Khôn, em đi xử lý chút chuyện.”
Vọng Khôn cười khẩy, không chút hứng thú:
“Đi đi.”
Hắn ta nhìn theo Trương Văn Bằng bước tới, cúi đầu, lì lợm bám lấy cô gái để xin WeChat. Vọng Khôn không có hứng thú xem tiếp cảnh tượng này, liền rời mắt đi, tiếp tục so sánh hình ảnh trong bức ảnh.
Đột nhiên, hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Được thôi.”
Chính là giọng trong video!
“Nhưng tôi không mang điện thoại.”
Trương Văn Bằng mừng rỡ như điên, lập tức mở màn hình điện thoại:
“Anh có mang theo đây, chỉ cần nói số của em là được.”
Cuối cùng cũng xin được WeChat, Trương Văn Bằng quay về với vẻ mặt hớn hở, vừa đi vừa kiểm tra lại vòng bạn bè của mình, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt đang tối sầm của Vọng Khôn.
Cô gái nhẹ nhàng bước qua bên cạnh họ, ánh mắt dưới gọng kính thoáng hiện ý cười nhàn nhạt.
Vài phút sau, cô rẽ vào một con hẻm phía trước.
Đôi mắt của Vọng Khôn nheo lại, hắn đứng thẳng người lên.
Trương Văn Bằng thắc mắc, ngẩng đầu hỏi:
“Anh Khôn, anh đi đâu vậy?”
“Mấy đứa ở đây chờ đi. Người đông quá sẽ gây chú ý.”
Nói xong, hắn bước nhanh theo sau.
Chu Tư Lễ dù có cứng miệng đến đâu —
Cuối cùng chẳng phải vẫn bị hắn tìm ra rồi sao?