(Từ chương này chuyển thành xưng hô anh-em nhé)
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm và cơn mưa phùn quyện vào nhau thành một thể. Trong căn phòng yên tĩnh, anh tựa lưng vào ghế sofa, chiếc áo sơ mi mỏng màu xanh nhạt đã được cởi xuống đến cánh tay. Hai chân anh thả lỏng, tự nhiên dang ra, tay đặt lên eo cô một cách kiềm chế. Dưới mái tóc đen nhánh, tai anh đỏ ửng, vẻ mặt im lặng chịu đựng vừa trong trẻo vừa mê hoặc.
Cô ngồi trên đùi anh, ôm lấy đầu anh, môi lưỡi quấn quýt. Tay luồn vào mái tóc mềm mại của anh, nắm chặt rồi lại buông ra, không nỡ rời xa. Chu Tư Lễ thường xuyên cảm thấy mình không thở nổi, cô gần như chặn hết cả đường thở và không gian hít thở của anh.
Cánh tay thon thả vòng qua hai bên mặt anh, những sợi tóc lạnh lẽo lướt qua xương quai xanh, má áp vào má, anh hoàn toàn bị giam trong vòng tay cô. Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, phát ra tiếng động nhẹ, nuốt lấy không biết là nước bọt của ai. Khi môi hai người vừa tách ra một chút, cô chăm chú nhìn vẻ mặt anh vì thiếu oxy mà choáng váng, đợi anh bình tĩnh lại rồi vỗ nhẹ vào má anh, anh ngoan ngoãn há miệng.
Không biết là lần thứ mấy trong đêm nay anh há miệng ra, một tay anh siết chặt eo cô, tay kia giữ đầu cô, tiếp tục hôn sâu thêm lần nữa. Máu thịt như nóng lên từng chút, cả hai cứ thế đắm chìm trong biển cả đầy hơi thở hòa quyện của nhau.
Thỉnh thoảng, họ lại nói vài câu, tranh thủ nghỉ ngơi. Nhưng hễ ánh mắt chạm nhau, anh nuốt nước bọt, cô cụp mắt xuống, rồi lại tiếp tục.
Cứ như vậy, họ hôn nhau suốt hai tiếng đồng hồ.
Hứa Gia buông đầu anh ra, trán tựa vào vai anh, thở hổn hển. Khuôn mặt trắng bệch thường ngày của cô giờ đã hơi ửng đỏ. Đầu anh vô lực nghiêng trên mép sofa, yên lặng cảm nhận cảm giác tê tê ngứa ngứa còn đọng lại trên môi — một cảm giác thật kỳ diệu, cần thời gian để thưởng thức. Bờ vai của cậu trai này rất rộng. Một lúc sau, cô ngẩng lên mới phát hiện sau tai anh, trên vùng da trắng nõn kia có một nốt ruồi nhỏ, nhạt đến mức khó thấy.
Anh lại vòng tay ôm cổ cô, một tay nâng mặt cô lên. Cô tưởng anh định tiếp tục, nhưng anh chỉ áp sát lại, hôn mấy cái nhẹ nhàng nơi khóe môi cô, rồi bị cô xoay mặt đi.
Những nụ hôn dịu dàng, dồn dập, từ hàng mi run rẩy của anh hôn dọc xuống đến xương quai xanh. Anh rên khẽ vài tiếng, mắt khép hờ, ánh nhìn lờ mờ hướng ra ngoài cửa sổ, nơi có ánh trăng lấp ló. Mặt đỏ tai nóng, ngoan ngoãn để cô hôn.
Mỗi khi miệng vừa rảnh rỗi được một chút, anh lại không kìm được mà lải nhải:
“Chỉ lúc em thấy lạnh mới nhớ đến anh. Em đi vòng đu quay, ăn cơm, xem phim… cũng chẳng nhớ đến anh.”
“Là em bảo anh đừng để ý đến Hạ Minh Trì, còn nói anh đừng lo lắng. Thế mà quay lưng đi một cái đã leo lên vòng đu quay với cậu ta, còn nhận hoa của cậu ta nữa. Anh đều thấy hết rồi, đừng mong lừa được anh.”
“Em chẳng bao giờ chịu kể gì với anh, cứ thế biến mất không một lời…”
Hứa Gia không nhịn được, quát khẽ: “Ồn chết được! Im đi!”
Hôn cũng không bịt nổi cái miệng lắm lời của anh, nói mãi không hết chuyện.
Anh chậm rãi mím môi, gương mặt vừa cứng đầu vừa tủi thân. Hứa Gia phớt lờ cảm xúc ấy, lại vòng tay ôm lấy cổ anh, như đang ăn thạch trái cây, nhẹ nhàng cắn lấy môi dưới anh. “Em vẫn còn muốn. Nhanh lên. Thè lưỡi ra.”
“….” Anh bị lời nói thẳng thừng ấy đánh bại, mặt càng đỏ hơn, lí nhí: “Nhất…nhất định phải thè ra sao… Không thể để nó hoạt động ở vị trí nên ở à…”
Cô liếc mắt nhìn anh lạnh lùng. Chu Tư Lễ dù vậy cũng không phản kháng, nuốt lấy xấu hổ, nhắm mắt rồi thè lưỡi ra. Kết quả chỉ cảm thấy một luồng không khí lạnh buốt phả lên. Nghe được tiếng cô cười khẽ đầy cố ý, anh mới ngơ ra, lí nhí gọi: “…Hứa Gia!”
“Có đây.”
Cô nhìn chằm chằm vào môi anh, khẽ hỏi: “Hôn với em có thoải mái không?”
“…Ừm.”
“Ừm cái gì?” Cô lại áp sát, “Nói rõ.”
Giọng anh khàn khàn: “Anh rất thích.”
“Em cũng vậy.” Cô vừa hôn vừa mở mắt nhìn anh, chăm chú dõi theo vẻ mặt say mê ấy. “Anh khiến em cảm thấy thật ấm áp.”
Thân thể kề sát, nụ hôn cuồng nhiệt như không thể tách rời khiến cơ thể cô càng lúc càng nóng lên. Nhiệt lượng toát ra từ anh liên tục truyền sang cô — còn hiệu quả hơn cả chăn mỏng hay canh nóng. Hứa Gia chưa bao giờ nghĩ rằng việc hôn lại có thể tuyệt vời đến thế. Nếu cô biết điều này từ ngày đầu gặp Chu Tư Lễ, chắc chắn sẽ không để phí mất một năm trời như vậy.
Thật đáng tiếc.
Cũng thật may mắn.
Cô nghĩ vậy, cũng nói ra luôn.
Cô rất thích nhìn gương mặt Chu Tư Lễ bị mấy câu nói ấy làm cho đỏ bừng từng chút một. Quả đúng như cô nghĩ, anh cúi đầu chôn vào hõm cổ cô, đầu mũi phát ra tiếng hừ khe khẽ: “…Không được rồi, nếu cứ thế này, chắc anh không đậu nổi đại học mất…”
Lớp trưởng mà không đậu đại học, đến lúc đó sẽ hoàn toàn trở thành trò cười và nỗi nhục của nhất trung.
Lúc này, điện thoại trong túi anh rung lên — có cuộc gọi đến.
Nụ hôn của cô như một liều thuốc gây mê, khiến phản xạ của anh chậm chạp hẳn. Một lúc lâu sau, anh mới cúi đầu, chậm rãi lấy điện thoại ra.
“Hứa Gia, cái đó…” Anh khó khăn lên tiếng, “Mẹ anh gọi, chờ một chút.”
Cô dừng lại, nhìn anh — người bị hôn đến thần trí mơ hồ.
“Để em dạy anh cách nói.”
Hứa Gia cầm lấy điện thoại từ tay anh, mà anh cũng chẳng phản kháng, tay mềm nhũn rơi xuống sofa, ánh mắt nhìn cô đầy mơ màng, mông lung.
Không ngờ cô ấn nút nhận cuộc gọi ngay sau đó.
Bên kia truyền đến giọng của Lưu Tiêu Như: “Tư Lễ à, con đang ở đâu vậy? Tự dưng không trả lời tin nhắn, bây giờ còn chưa về nhà, mấy giờ rồi đấy?”
Chu Tư Lễ lập tức tỉnh táo, luống cuống áp điện thoại lên tai: “Mẹ, con…”
Môi cô áp sát tai anh, thì thầm: “Nói là mưa to quá, đang ở nhà bạn gái qua đêm, hôm nay không về nữa.”
Chu Tư Lễ vội đưa tay bịt miệng cô lại, căng thẳng đến mức muốn ngất. Cô vẫn ngồi trên đùi anh, tay luồn vào áo anh, anh ngả người ra sofa, quay đầu đi chỗ khác: “Mẹ, mẹ đừng lo, con đang đi chơi với đám Trình Dã, Hứa Quân Xương.”
Điện thoại rơi xuống đất. Cuộc gọi kết thúc.
“Con trai không về nhà qua đêm, kiểu gì cũng bị nghi ngờ cho mà xem.”
Đầu óc anh quay cuồng, một tay chống lên sofa mềm mại, chiếc áo thun trắng bị vai đẩy căng thành hình dáng rõ nét. Lý trí bị bào mòn từng chút, nhưng anh vẫn cố gắng giữ vững, nghẹn ngào nói:
“Hứa Gia, anh không phải đồ chơi của em.”
“Không, anh chính là vậy.” Khoảng cách giữa hai người dần rút ngắn, cho đến khi trán chạm trán. Cô xoa nhẹ d ái tai anh, thì thầm dụ dỗ: “Rõ ràng anh đang rất hưởng thụ mà, đúng không?”
Một lúc sau, cô tựa đầu lên vai thiếu niên, vuốt má anh, đôi mắt trầm xuống: “Em ghét mấy ngày mưa bão như thế này… Ở lại với em vài ngày được không?”
Lúc này, đầu óc anh đã mơ hồ, đến phương hướng còn chẳng phân biệt nổi: “…Hả? Ừ, được.”
Hứa Gia cho người mang đến mấy bộ quần áo nam, đến rất đúng giờ. Cô ném đồ đến trước mặt anh: “Chọn phòng đi tắm đi.”
Anh ngồi ở một góc sofa, vò đầu bứt tai, môi sưng đỏ, mắt cũng hoe hoe. Vẫn chưa thể tin nổi chuyện đã đi xa như vậy.
“Hôn xong là giả vờ không quen à?” Hứa Gia khát nước, tự rót cho mình một ly, bật cười khẽ, “Hay là… anh còn đang luyến tiếc cô thu ngân ở cửa hàng tiện lợi?”
“Cửa hàng tiện lợi cái gì,” Chu Tư Lễ lập tức phản ứng lại, vội vàng nói thêm: “Cô ấy là em gái anh!”
“Chu Tư Lễ, anh nhiều em gái quá nhỉ.”
Cô đặt ly nước xuống, chợt nhớ ra điều gì: “Ờ phải rồi, em cũng được xem là em gái hàng xóm của anh nhỉ? Đây là gu chơi đùa của anh với con gái sao?”
“…Hôm đó ở căng tin, em nghe thấy à?” Anh lúng túng, mặt lại bắt đầu đỏ, ấp úng: “Cô ấy thật sự là em gái anh… em họ, có quan hệ huyết thống đàng hoàng.”
“May mà em với anh không có huyết thống.” Cô đặt tay lên vai anh, cúi người xuống, hôn nhẹ lên khóe môi anh, cười khẽ: “Không thì sao làm được mấy chuyện tuyệt vời thế này, anh trai?”
Cô vừa đến gần, tim anh lại bắt đầu loạn nhịp, chưa kịp làm gì thì đã bị cô đẩy mặt ra.
“Lên lầu chọn phòng đi.”
“…Được thôi.”
Cuối cùng Chu Tư Lễ chọn căn phòng mà trước đây anh từng vô tình thấy được những bức ảnh bí mật của cô. Trên trần dán đầy những ngôi sao dạ quang, tường treo ảnh thời thơ ấu của cô, cả căn phòng mang tông xanh hồng mộng mơ, góc tường chất đầy gấu bông. Mềm mại và ấm áp. Đứng trong đây, anh cảm thấy mình như chạm đến một phần khác trong con người cô.
Hứa Gia đứng bên cửa, nhếch môi: “Bi3n thái.”
“…Anh không phải bi3n thái.” Anh há miệng, nhưng chẳng biết phải giải thích thế nào. Trước mặt cô, anh luôn lóng ngóng, chẳng được lanh lợi cho lắm. Anh bước lại gần cô: “Đừng nói anh như thế.”
“Em có để ý đâu.” Cô bật cười rồi rời khỏi phòng.
Ngoài cửa sổ vẫn mưa tầm tã. Sau khi tắm xong, Chu Tư Lễ bước ra và lập tức đóng kín cửa sổ. Anh đứng trước bức tường, vừa lau tóc vừa ngắm ảnh thời nhỏ của cô.
Chuyện giữa anh và Hứa Gia bây giờ, rốt cuộc là gì chứ?
Dù mọi thứ diễn ra vượt xa tưởng tượng, nhưng anh vẫn cho rằng một lời tỏ tình nghiêm túc là điều không thể thiếu. Nhất định sau này phải nói. Nhưng đến lúc then chốt này, anh lại không dám tiến thêm bước nữa.
Cô có thể chạm vào anh, hôn anh, nhưng cũng có thể đâm anh, làm nhục anh. Cô hoàn toàn có khả năng cướp đi nụ hôn đầu của anh mà chẳng hề có ý chịu trách nhiệm.
Hứa Gia thay đồ xong, đẩy cửa bước vào thì thấy cảnh này — anh ngồi trên mép giường, mái tóc ướt xõa xuống trán, ánh mắt lặng lẽ, vai rũ xuống, mặt mày nhăn nhó như muốn khóc. Môi vẫn còn sưng đỏ.
Cô tiến lại gần, trong mắt không chút dịu dàng: “Ở đây mà anh khó chịu đến vậy à?”
“Không phải vì chuyện đó.” Anh từ nhỏ đã được dạy không nên ép buộc người khác. Nếu lúc này còn đào sâu vấn đề, chỉ khiến bầu không khí thêm căng thẳng. Anh cúi đầu, chậm rãi tháo dép, nhẹ giọng: “Nói trước nhé, anh chỉ ở lại đêm nay thôi, mai phải về.”
Hứa Gia khẽ nhướng môi, vẻ mặt khó đoán: “Được.”
Chu Tư Lễ thừa biết lý do cô nhất quyết giữ anh lại — cô ghét những đêm mưa bão, cần ai đó để xua đi nỗi chán chường. Mà anh, chính là món đồ chơi dùng để giải khuây, để sưởi ấm.
“Vẻ mặt anh như muốn hỏi sao em không đi tìm người kia.” Hứa Gia nhìn xuống, có vẻ không quen với sự im lặng bất ngờ của anh.
Anh kéo chăn lên, nhẹ giọng đáp: “Ừ, em có nói cho anh biết không?”
Cô bất chợt nhớ đến câu hỏi anh từng hỏi dưới phòng khách, ngẫm một lúc rồi chậm rãi lên tiếng: “Em không ghét anh.”
Người nằm trên giường bỗng khựng lại.
Anh mặc chiếc áo thun đen rộng, cổ áo hơi trễ, nhìn kỹ có thể thấy vết đỏ mờ mờ ẩn dưới lớp vải. Trên ngực in một logo nhỏ. Nhãn hiệu giống hệt với bộ đồ cô đang mặc — chỉ khác màu, cô mặc xám. Nhìn thế này chẳng khác gì đồ đôi.
Hứa Gia bước chậm lại gần anh.
Sau đó, cúi đầu, môi cô nhẹ nhàng chạm lên vết sẹo ẩn dưới lớp vải áo anh. Ánh sáng lờ mờ khiến cảm giác càng thêm nhạy bén. Tay anh đang chống trên giường khẽ siết lại, hơi thở nóng rực. Cô ngẩng mặt, thì thầm:
“Tha lỗi cho em, được không?”