• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta tiến lên phía trước, đưa tay ra và chủ động giới thiệu bản thân trước: “Hạ Minh Trì.”

Chu Tư Lễ lịch sự bắt tay lại, còn chưa kịp mở lời thì đã nghe anh ta nói: “Tôi nhớ cậu, trước đây đã nghe cô ấy nhắc đến cậu. Chúng ta cũng đã gặp nhau lần trước, nhưng khi đó vội nên chưa chính thức làm quen.”

“Muộn thế này rồi, không biết cậu đến tìm Gia Gia là vì…”

Hạ Minh Trì hơi nheo mắt, tỏ ra chút nghi hoặc. Chu Tư Lễ siết chặt quai đeo cặp sách, không ngờ tối nay chiếc cặp vốn chỉ để làm cảnh lại có ích: “Làm bài.”

“Tôi mới về nước, ở đây không quen biết nhiều người. Cậu xem, chúng ta đã gặp nhau lần thứ hai rồi, có lẽ sẽ có lần thứ ba, thứ tư, ai mà biết trước được. Hay là kết bạn đi?”

“Được.” Chu Tư Lễ không tìm ra lý do để từ chối, quét mã QR anh ta đưa, ánh mắt dừng lại trên danh thiếp của đối phương.

Hạ Minh Trì khẽ nhếch môi: “Tâm trạng cô ấy không ổn định, ở trường nhờ cậu chăm sóc giúp.”

Chu Tư Lễ thoáng khựng lại, ngẩng lên, cười: “Không phiền đâu, tôi cũng rất sẵn lòng.”

Hạ Minh Trì hơi nhướn mày: “Được.”

Đêm tối mịt mùng, ánh trăng lay động. Chu Tư Lễ đến bằng xe buýt, giờ này vẫn còn kịp chuyến cuối. Thẻ xe buýt chạm vào máy quẹt, phát ra tiếng “tít tít”. Trên xe trống trơn, cậu đi đến hàng ghế cuối cùng ngồi xuống.

Mở WeChat của Hạ Minh Trì.

Chu Tư Lễ lướt màn hình điện thoại, xem hết một lượt. Đa số bài đăng của anh ta đến từ các địa chỉ IP nước ngoài khác nhau, kèm theo ảnh chụp những công trình kiến trúc kiểu Âu tráng lệ, tiệc tùng cao cấp, câu lạc bộ tư nhân, kỳ nghỉ trên đảo và đủ loại tác phẩm nghệ thuật.

Hai bài đăng gần nhất lần lượt là tối nay và hôm trước.

Thì ra chiều nay họ đã tham dự sự kiện khai trương khách sạn.

Thì ra hôm đó sau khi rời trường, họ đã đi xem hòa nhạc.

Ánh đèn neon ngoài cửa sổ vụt qua như dòng nước lặng lẽ lướt qua chân mày cậu. Chu Tư Lễ tựa vào cửa kính nhìn ra ngoài, vừa vặn có một chiếc siêu xe lao vút qua.

Lúc này, cậu hơi ghét trí nhớ quá tốt của mình. Vài phút sau, không nhịn được, cậu lấy điện thoại ra tra giá chiếc xe của Hạ Minh Trì.

Bảng điểm mới phát xuống, Hứa Quân Xương đứng ngoài hành lang, rầu rĩ: “Cậu tin nổi không? Cả kỳ này tôi chưa đụng vào máy chơi game mà điểm thi thử lại thấp kỷ lục trong lịch sử.”

Mặc dù ba người bọn họ đều hẹn nhau sẽ vào Đại học Hoa Ứng, nhưng Hoa Ứng chỉ có một trường, thành tích của cậu và Trình Dã vẫn chưa đủ, đành phải cân nhắc các trường khác thuộc hệ thống Hoa Ứng.

“Tôi thấy Đại học Công nghệ Hoa Ứng cũng không tệ, môi trường tốt, nếu không đỗ Hoa Đại thì vào trường này vậy.” Trình Dã xoay xoay tờ bảng điểm, không muốn nhìn nữa nên gấp lại nhét vào túi áo khoác.

Hứa Quân Xương nhớ lại số điểm mình tra trên mạng tối qua: “Điểm cũng không thấp đâu, nhưng vẫn còn vài tháng nữa, cứ thử xem.”

Bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, cậu chọc vào tay Trình Dã: “Không chừng Sơ Ninh cũng định vào đó đấy.”

Trình Dã thản nhiên đáp: “Ừ.”

“……”

“Các cậu đang nói gì vậy?”

Hai người quay đầu lại theo phản xạ. Chu Tư Lễ vừa từ văn phòng giáo viên trở về, đôi mắt đen như mực sâu thẳm và sáng ngời. Cậu mặc một chiếc hoodie mỏng màu đen, tay áo xắn lên đến khuỷu tay.

Trình Dã hỏi: “Thầy gọi cậu vào làm gì thế?”

“Nhờ tôi giúp dọn đồ,” cậu cúi đầu, chậm rãi kéo tay áo xuống, “Còn nói về lễ tuyên thệ trăm ngày tuần sau, bảo tôi chuẩn bị bài phát biểu và cầm cờ.”

Dạo gần đây, ngày tháng trôi qua nhạt nhẽo vô vị, chẳng có gì đáng mong đợi. Hứa Quân Xương vừa nghe xong đã phấn chấn hẳn lên: “Lễ tuyên thệ trăm ngày?! Có những tiết mục gì, nói nghe thử coi, tôi bắt đầu mong chờ rồi đấy!”

“Cậu vẫn nên hạ thấp kỳ vọng đi.” Khóe môi Chu Tư Lễ cong lên sâu hơn, thong thả nói, “Chỉ có mấy tiết mục thôi, hiệu trưởng phát biểu khai mạc, bước qua Cổng Trưởng Thành, tuyên thệ, còn lại quên rồi. Giáo viên sẽ nói trong lớp, nhớ nghe là được.”

“Chỉ cần không phải ngồi trong lớp là được, tôi không kén chọn.”

Chuông vào học vang lên, trước khi bắt đầu bài giảng, Lý Hân nhắc lại chuyện này: “Nghĩ một khẩu hiệu, đến lúc bước qua Cổng Trưởng Thành thì hô to lên, phải hô lớn để cổ vũ tinh thần.”

Hiện tại, những điểm chung giữa hai người họ chỉ xoay quanh trường học. Cô bận học, cậu cũng không chủ động quấy rầy, cả ngày qua đi, thực ra hai người chẳng có nhiều tương tác. Nhưng chuyện này không quan trọng, Chu Tư Lễ học mệt rồi, thỉnh thoảng lại nhìn cô một chút.

Bình thường, cô thích tựa vào lưng ghế, co chân, đặt bàn chân lên thanh ngang dưới ghế, đặt một cuốn sách dày trên đầu gối để kê bài tập, cúi đầu viết cả ngày.

Đúng vào khoảng thời gian Lý Hân nói về hoạt động, cậu cũng quay đầu lại.

Người bên cạnh đang gục xuống bàn ngủ trưa, dưới cánh tay vẫn kê một tập đề bài. Gió sớm nhẹ nhàng thổi qua, những sợi tóc bên cổ cô khẽ lay động. Bàn tay cô đặt ngay trước mặt cậu. Vài giây sau, cậu nhẹ nhàng lật cổ tay cô lại, hướng về phía mình.

Có lẽ thể chất Hứa Gia không dễ để lại sẹo, vết thương trên cổ tay cô đã hoàn toàn lành lặn, không để lại chút dấu vết nào.

Nhưng cậu thì ngược lại, trên xương quai xanh vẫn còn một vết sẹo trắng nhỏ, hơi lõm xuống.

Cậu dùng hai ngón tay ấn nhẹ lên cổ tay cô, chỗ này một chút, chỗ kia một chút, như thể đang tìm mạch đập của cô vậy.

Đến khi cuối cùng cũng cảm nhận được nhịp đập của cô, khóe môi cậu chậm rãi cong lên. Khi ánh mắt lướt qua, cô đang nhìn chằm chằm vào cậu, “Cậu đang làm gì vậy?”

Cậu vội vàng rụt tay lại. Hứa Gia ngồi thẳng dậy, mái tóc rũ xuống bờ vai. Chu Tư Lễ chợt nhận ra cô không thích tóc quá dài, mỗi lần tóc dài quá vai là cô lại cắt, “Cậu mới cắt tóc à?”

“Ừ.”

Cậu ồ một tiếng, tìm chuyện để nói: “Tôi cũng định tối nay đi cắt tóc.”

Tóc cậu độ dài vừa vặn, dù nắm lấy hay luồn tay vào cũng đều rất vừa tay. Hứa Gia ngước mắt lên, “Cậu không cần cắt.”

“Tại sao?”

“Xấu.”

“Vậy được thôi, tôi không cắt nữa.”

Gần một tháng nay, những gì cậu biết về cuộc sống bên ngoài trường học của cô, tất cả đều đến từ những bài đăng trên WeChat của Hạ Minh Trì.

Tần suất cập nhật của anh ta gần như là ba bài mỗi tuần, đôi khi có một hoặc hai bài có ảnh của cô.

Cuối tuần trước, Hạ Minh Trì đăng một bài viết với chú thích: “Ngày mưa nắng, có em và anh.” Trong ảnh, cô ngồi trong sân sau, có vẻ là nhà Hạ Minh Trì, cúi đầu lật từng trang sách. Đằng sau, những bông hoa với đủ sắc màu nở rộ rực rỡ. Trên chiếc bàn trắng chạm khắc hoa văn tinh xảo, đặt hai tách trà thanh nhã.

Cô đến nhà anh ta làm gì?

Cũng sẽ đè Hạ Minh Trì xuống giường sao?

Nếu Hạ Minh Trì cũng đặt ảnh của cô dưới gối, liệu cô có thưởng cho anh ta để anh ta toại nguyện không?

Cậu rất muốn hỏi cô, nhưng cô chắc chắn sẽ không nói. Bị cô thờ ơ cũng là chuyện bình thường, quan trọng là cô sẽ còn nói những câu đâm vào tim cậu, kiểu như: “Cậu không cần phải biết.” “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Những lời này, cậu chưa bao giờ có thể cứng rắn mà nói lại với cô.

Mặc dù vậy, Chu Tư Lễ vẫn thử lần thứ ba mươi hai:

“…Hứa Gia, cuối tuần trước cậu có đi đâu không?”

Cô cúi đầu, ánh mắt trở lại bài thi, đáp gọn lỏn: “Không đi đâu cả.”

Cậu mím môi, giọng nói nhẹ bất thường: “Vẫn ở nhà, đọc sách, ngủ, làm bài?”

“Ừm.”

“Cậu hỏi mấy chuyện này làm gì?” Hứa Gia hơi nhíu mày, ngước mắt nhìn cậu.

“Không, không có gì, tôi không hỏi nữa.”

Cổ họng Chu Tư Lễ nghẹn lại, quay đi.

Thì ra còn có thứ đau lòng hơn cả sự thờ ơ và những câu nói lạnh lùng.

Chính là sự giấu giếm của cô.

Ngày diễn ra lễ tuyên thệ trăm ngày, trường Nhất Trung vô cùng náo nhiệt. Hầu hết phụ huynh của học sinh lớp 12 đều mang hoa đến tham dự, ngồi vào vị trí nhà trường đã chuẩn bị, ngẩng đầu lắng nghe bài phát biểu của hiệu trưởng. Không ít học sinh còn thay đồng phục, khoác lên những bộ vest, váy dạ hội đã chuẩn bị từ trước, tụ tập chụp ảnh ở một góc sân vận động.

Có người trêu: “Vest và giày da, váy và cao gót, lát nữa các cậu định chạy vòng kiểu gì đây?”

“Chẳng phải chỉ một vòng thôi sao? Mấy thứ này thì ảnh hưởng gì? Lát nữa tôi còn mặc bộ này đi chụp ảnh chung với người ta nữa.”

Trên đường chạy của sân vận động, năm cổng vòm đỏ được dựng lên, mỗi cổng đều dán những lời chúc khác nhau. Trên đỉnh cổng cuối cùng còn treo một tấm biểu ngữ lớn với dòng chữ vàng: “Thanh xuân, biết ơn, ước mơ, trách nhiệm.”

Chỉ lát nữa thôi, lớp A1 sẽ là lớp đầu tiên xếp hàng tại điểm xuất phát, từng hàng ngay ngắn chờ hiệu lệnh.

Tiếng phát thanh từ loa trường vang lên:

“Trăm ngày nỗ lực, một hơi giành thắng lợi; trăm ngày phấn đấu, một lần vinh quang! Chúng ta sẽ dùng tinh thần hăng hái nhất, ý chí kiên cường nhất, dốc toàn lực tiến về phía trước, tạo nên kỳ tích!”

Những chiếc máy bay giấy đầy màu sắc đồng loạt bay ra từ cửa sổ tòa nhà lớp học. Cùng lúc đó, vô số quả bóng bay rực rỡ chen chúc nhau từ từ bay lên không trung.

Từ xa đến gần, từng chấm nhỏ di động, rồi dần dần lộ rõ từng gương mặt.

Dẫn đầu lớp A1 là một thiếu niên cầm lá cờ đỏ phấp phới trong gió, lúm đồng tiền bên môi lõm xuống. Cậu dẫn dắt các bạn cùng lớp, hô vang khẩu hiệu, băng qua từng cổng vòm đỏ rực.

Cơn gió từ sân vận động thổi tung một góc rèm cửa mỏng bên cửa sổ. Trong lớp học trống rỗng, chỉ còn lại một mình cô.

Cô đứng bên cửa sổ, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dừng trên người cậu.

Lớp A1 vừa chạy xong, không lâu sau, giọng Hạ Minh Trì vang lên sau lưng: “Không xuống tham gia cùng bạn học à?”

“Hôm nay cậu đến, khiến tôi gặp rắc rối lớn.” Hứa Gia khẽ mở môi, ánh mắt lạnh lùng.

Cô và Hạ Minh Trì đứng cùng nhau sẽ thu hút bao nhiêu ánh nhìn từ bạn bè trong lớp, may mà bây giờ bọn họ đều tập trung dưới sân.

“Chú thím đều ở nước ngoài, hôm nay lại là lễ tuyên thệ trăm ngày của trường các cậu. Tôi nghe em họ tôi nói, thường thì lễ này cần có phụ huynh cùng đồng hành qua cổng trưởng thành. Tôi nghĩ, một dịp náo nhiệt thế này, cậu lại lẻ loi một mình, như vậy không tốt.” Hạ Minh Trì đứng bên cạnh cô, cuối cùng còn hỏi: “Giận tôi rồi à? Xin lỗi, lần sau tôi sẽ hỏi ý cậu trước.”

“Bây giờ cậu rời đi ngay đi.”

Hạ Minh Trì lộ vẻ khó xử, “Như vậy không hay lắm nhỉ? Tôi vừa hẹn Chu Tư Lễ chơi bóng rồi.”

Anh ta chống tay lên bậu cửa, cúi đầu, cười: “Đúng rồi, vẫn chưa nói cho cậu biết—tôi và cậu ta giờ là bạn bè.”

Cô im lặng trong chốc lát, “Bạn bè?”

“Từ khi nào?”

“Tháng trước, ngay trước cửa nhà cậu. Khi đó tôi để quên đồ ở nhà cậu, không ngờ lại gặp cậu ta, nên tiện thể kết bạn luôn.”

Hạ Minh Trì hoàn toàn không nhận ra ánh sáng sắc lạnh dần hiện lên trong mắt cô. Anh ta nghiêng đầu, nụ cười trên môi vẫn rõ nét:

“Gia Gia, có phải ảo giác của tôi không? Kể từ lần cậu đến nhà tôi lần trước, cậu có vẻ trở nên hơi kỳ lạ… như thể muốn giữ khoảng cách với tôi vậy. Hôm nay tôi đến tìm cậu, cậu dường như cũng không vui lắm. Hôm đó ở nhà tôi, chúng ta chẳng phải đã rất vui vẻ sao?”

Cô ngước lên, nhìn anh ta cười, “Sao có thể chứ? Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Sự bất an trong lòng Hạ Minh Trì vơi đi đôi chút, nhưng vẫn không thể quên được khoảnh khắc khi anh ta xuất hiện, trong ánh mắt cô lóe lên một tia sắc bén thoáng qua. Có lẽ là anh ta nhìn nhầm chăng? Anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Tôi có một câu hỏi vẫn luôn muốn hỏi cậu—Chu Tư Lễ, đối với cậu, rốt cuộc là gì?”

“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Chỉ là trò tiêu khiển lúc buồn chán.”

“Tiêu khiển?” Hạ Minh Trì nhìn chằm chằm vào cô, “Rõ ràng có thể tìm cách khác để giải trí mà. Cậu làm vậy có vẻ không hay lắm đâu.”

“Một con chó dễ thuần như thế, không nhiều đâu.” Giọng nói Hứa Gia vẫn bình thản, cô xoay người đi.

“Chỉ vậy thôi?”

Hạ Minh Trì cười, nhận ra ánh mắt cô đang dừng lại ở đâu, liền nhìn theo.

Ánh mắt anh ta chạm phải ánh mắt của Chu Tư Lễ.

Cậu ta đứng ngây ra đó, chỉ nhìn cô.

Chỉ nhìn cô.

Vài giây sau, cô liếc ra cửa, nhìn người đứng bên ngoài: “Ừ, chỉ vậy thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK