• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự phản kháng mạnh mẽ của anh cuối cùng chỉ đổi lại được một lớp chăn phủ lên hai người. Không khí dưới chăn không còn lưu thông, trở nên ẩm ướt và ngột ngạt, như những sợi tơ mỏng manh của d*c vọng bám lấy hai thân thể, không buông. Đường cong trên mặt chăn thay đổi theo từng nhịp chuyển động, thấp thoáng tiết lộ điều gì đang diễn ra bên dưới.

Chiếc váy cô mặc có nếp gấp nhỏ ở hai bên eo, quai váy màu hồng nhạt được viền ren trắng, ngay trước mắt anh. Vải mềm mại mịn màng trong tay anh, cảm giác ấm áp dễ chịu. Động tác anh đặt lên eo cô vừa rụt rè vừa lúng túng, biểu cảm khi cảm nhận sự thay đổi của cơ thể trông thật bối rối.

Rồi cô ghé sát tai anh thì thầm: “Anh lại nóng lên rồi.”

Hứa Gia chống hai tay lên gối hai bên người anh, cố tìm lại cảm giác tê dại ngứa ngáy như điện giật đã từng khiến cô run rẩy trong căn phòng lần trước. Cô rất thích cảm giác ấy.

Chuyện này cũng như hôn vậy — càng làm càng quen. Khi cả hai hoàn toàn nhập cuộc, cô gần như kiệt sức, nằm vật trên người anh, thở hổn hển:
“Mệt quá, Chu Tư Lễ.”

Ngay sau đó, cô bị anh lật người lại. Anh cũng chẳng khá hơn, trông như đang cố nén chịu đến cực hạn. Tóc mái dính mồ hôi che một phần trán, khoé mắt đỏ hoe mang theo sắc dục chưa nguôi.

Trên chiếc giường đã nằm từ nhỏ tới lớn, Hứa Gia vẫn giữ nét bình thản vốn có, dù sắc mặt hơi đỏ. Tầng tầng lớp lớp váy bị dồn lại trên eo anh, che khuất cảnh tượng nóng bỏng bên dưới. Chỉ riêng hình ảnh ấy thôi cũng đủ khiến anh mất kiểm soát. Anh cúi người xuống, lòng bàn tay dọc theo xương sống cô mà trượt chậm, siết lấy eo cô, tay còn lại giữ chặt vai mảnh khảnh từ phía sau. Hơi thở phả lên cổ cô, nóng bỏng đến ngứa ngáy:
“…Để anh làm nhé.”

Phải nói rằng, điều anh thích nhất vẫn là được ôm cô vào lòng.

Nghe vậy, Hứa Gia nhếch môi, trêu chọc:
“Bộ dáng nghiêm túc thường ngày của anh, chắc toàn là diễn kịch nhỉ?”

Nếu là trước đây, Chu Tư Lễ nhất định sẽ phản bác tới cùng. Nhưng trong tình trạng bây giờ, anh không còn lý lẽ. Anh thở gấp:
“…Giờ anh cũng không chắc nữa rồi.”

Đến cuối cùng, lý trí anh cũng sụp đổ. Không còn để ý việc bị cô thấy điều gì. Chăn mỏng trượt khỏi người anh. Anh quỳ gối trên giường, nâng chân cô đặt lên vai mình.

Tư thế này khiến anh nhìn rõ cô hơn — người con gái anh yêu đang mặc chiếc váy dễ thương, quai áo trễ xuống vai, cổ vẫn còn lưu lại dấu vết do chính anh để lại trong cơn mê man — hình ảnh ấy quá đỗi k1ch thích. Anh khàn giọng, đáp lại ánh mắt như ngầm hỏi của cô:
“Trên mạng nói làm thế này sẽ rất dễ chịu.”

Nói xong, anh khẽ nhắm mắt lại. Vì tận sâu trong lòng, anh biết có lẽ không nên như vậy, nhưng đồng thời cũng không thể không như vậy. Anh yêu cô, và sẵn sàng cùng cô khám phá những điều mới mẻ. Chỉ là… Chỉ là… Mọi lưỡng lự trong lòng đều bị những tiếng thở d ốc và hơi thở gấp gáp của cô cuốn phăng đi. Mọi thứ thật điên cuồng. Chiếc giường khẽ rung lên theo từng nhịp.

Ngoại trừ cảm giác mềm mại pha chút rát nhẹ do vải thô gây ra, thì gần như chẳng khác gì thật cả. Cho đến khi cả hai đồng thời phát ra những âm thanh mơ hồ, không rõ nghĩa.

“…Xin lỗi, làm em rối tung cả lên rồi.”

Anh cúi đầu, kéo quai áo cô lên lại, rồi cẩn thận vuốt phẳng nếp váy cho cô. Nhưng Hứa Gia chẳng để tâm, tay thả lỏng rơi xuống giường:
“Ra tiệm gần đây mua cho em ít đồ dùng cá nhân.”

“Em không về nhà à?”

Cơn sóng dư âm vẫn còn lăn tăn trong cô, khiến cơn buồn ngủ kéo đến nhanh chóng. Thì ra chuyện này còn có tác dụng ru ngủ. Cô xoay người, nhìn lên trần nhà:
“Không về. Em buồn ngủ.”

Chu Tư Lễ cầm lấy chìa khoá xe điện, nhanh chóng đi mua những món cô cần rồi về ngay. Anh đặt túi lên bàn, lần lượt lấy ra:
“Đây là bàn chải, khăn mặt em bảo mua…”

Cuối cùng, mặt đỏ bừng khi rút ra chiếc qu@n lót dùng một lần:
“Còn cái này nữa.”

Không ngờ bộ đồ vừa mua hôm nay ở trung tâm thương mại lại có dịp mặc sớm đến thế. Cô xách túi đi vào phòng tắm. Tiếng nước lách tách vang lên. Chu Tư Lễ mở tủ quần áo, lấy thêm chiếc chăn mỏng vứt lên ghế sofa. Nhà không có phòng thừa, nên anh định ngủ tạm ở đó đêm nay.

Hứa Gia từ phòng tắm đi ra, tiện tay ném váy vừa thay cho anh. Chu Tư Lễ nhanh tay bắt lấy, gấp gọn rồi bỏ vào túi mua hàng.

“Giúp em sấy tóc.”

“Ừ.” Anh lấy máy sấy ra, nhẹ nhàng nắm lấy mái tóc đen ướt sũng của cô. Ánh mắt dịu dàng, lặng lẽ như nước.

Cô sờ thử phần tóc ướt dính lên vai. Tạm ổn. Không nói gì thêm, liền quay về phòng. Như thể sai bảo anh là chuyện đương nhiên. Chu Tư Lễ mồ hôi đầm đìa, người vẫn dính dấp. Đợi hơi nước trong phòng tắm tan bớt, anh mới vào trong.

Đóng cửa lại, anh cúi đầu, đứng dưới vòi sen. Trong tầm mắt, một mảnh vải trắng mỏng, nhẹ, bị bỏ quên, treo lặng lẽ trên giá sắt bên tường hiện ra. Anh sững lại một giây, rồi vội vàng dời ánh nhìn đi.

“Hứa Gia… đồ của em vẫn còn trong phòng tắm.” Chu Tư Lễ đỏ mặt bước vào phòng, tay cầm một chiếc túi sạch vừa tìm được. Anh nhắm tịt mắt trong suốt quá trình, bỏ mảnh vải ấy vào túi một cách nghiêm túc.

Cô không buồn ngẩng đầu, đang ôm một quyển sách tùy tiện lấy trên kệ của anh đọc:
“Giúp em vứt đi.”

“Vứt luôn à?” Anh hơi khựng lại.

“Anh thích thì giữ cũng được. Không phải anh rất thích mấy thứ đồ linh tinh của em sao?”

“Anh khi nào thu đồ linh tinh của em đâu.”

Cô nhảy xuống giường, đá ra một chiếc hộp đựng kính của mình từ dưới gầm giường.

“Cái này đâu phải đồ linh tinh.” Chu Tư Lễ lập tức phản bác, còn ngượng ngùng nhét hộp lại vào chỗ cũ, tay vẫn cầm cái túi chứa “bí mật”, hỏi lại lần nữa. Khi nhận được câu trả lời y hệt, anh đem túi đó ném vào thùng rác.

Anh ngồi xuống mép giường, mở điện thoại ra xem những tin nhắn chưa trả lời. Phát hiện mấy tiếng trước Lưu Tiêu Như đã gửi cho anh một đoạn video quay tại lễ cưới. Lúc đó anh đang bận… với Hứa Gia.

Trong video, nhạc nền du dương vang lên, cô dâu khoác tay cha mình, bước đi trên thảm đỏ thật dài, cho đến khi dừng lại trước mặt chú rể. Khoảnh khắc đôi mắt họ chạm nhau, cả hai đều rưng rưng xúc động. Tiếng reo hò và vỗ tay vang lên khi họ ôm chặt lấy nhau.

Khi nhìn thấy vẻ đẹp thuần khiết và nụ cười rạng rỡ của cô dâu, trong lòng anh bất chợt dâng lên một cảm xúc nào đó, ánh mắt dừng lại bên gò má nghiêng nghiêng của cô gái bên cạnh, trong tâm trí chỉ còn hình ảnh của cô.
“…Hứa Gia, sau này chúng ta sẽ kết hôn chứ?”

“Mình mới quen nhau mấy ngày?”

“Bốn ngày.” Anh trả lời thành thật.

“Mới bốn ngày mà anh đã đòi kết hôn với em?” Hứa Gia không nhịn được cười.

Anh cúi đầu, chẳng biết nên nhìn đi đâu, tai đỏ lên, nói nhỏ:
“Nhưng mình đã làm chuyện đó rồi mà.”

“Chuyện gì cơ?”

“Thì… chuyện đó đó.”

“Chu Tư Lễ, anh mặc đồ lót, em cũng mặc đồ lót. Anh nói mình giống đang l@m tình — anh có cảm thấy ngớ ngẩn không?”

Rõ ràng anh không chịu nổi mấy câu kiểu này. Anh bật dậy ngay lập tức, môi mấp máy nhưng lại không tìm được lời nào phản bác. Hứa Gia nhìn thấu vẻ lúng túng ấy, nhếch môi, cố tình nói chậm mà ác ý:
“Vậy đổi cách nói, gọi là dùng cơ thể an ủi nhau?”

“…Thôi bỏ đi.” Chu Tư Lễ chịu thua, ngồi phịch lại xuống giường, cầm khăn lau tóc:
“Mình bỏ qua chủ đề này nhé.”

Anh biết rõ Hứa Gia sẽ chẳng bao giờ nói ra câu trả lời anh mong đợi. Chu Tư Lễ thu lại vẻ mặt, nhanh chóng chấp nhận sự thật. Đúng lúc đó, một tin nhắn mới bật lên.

Hứa Quân Xương: 【Hình ảnh】

Hứa Quân Xương: Đừng nói với tôi người trong hình này không phải cậu.

Trong ảnh là trước cửa trung tâm thương mại, anh đang khoác vai Hứa Gia, cả hai bước đi rất nhanh. Thì ra lúc đó họ đã để ý. Anh không phủ nhận:
Là tôi, có chuyện gì à?

Hứa Quân Xương: Hay quá ha, gặp bọn tôi mà không thèm chào lấy một tiếng, vội vội vàng vàng bỏ đi 【Trái tim tan vỡ】

Chu Tư Lễ: Bạn gái tôi ngại người lạ, nên tôi đưa cô ấy đi trước.

Hứa Quân Xương: Hai người thành đôi rồi á?! Cậu với Hứa Gia thành đôi rồi á?!

Trình Dã: Gì cơ?!!

Trình Dã: Bao giờ vậy?

Chu Tư Lễ: Mới gần đây. Bạn gái còn tặng tôi hoa nữa đấy.

Trình Dã: Bảo sao dạo này mất tích luôn. Hôm nay bọn này còn bàn chuyện cậu, tưởng cậu mất tích thật, cả tuần không thấy tin gì luôn.

Hứa Quân Xương thật sự không thể tưởng tượng nổi kiểu yêu đương hàng ngày của hai người họ ra sao nữa.

Hứa Quân Xương: Vậy cậu dắt cô ấy ra ngoài, tụi mình cùng nói chuyện một chút, không phải là quen biết rồi sao?

Chu Tư Lễ giơ tay gõ vài chữ trả lời:
“Để tôi hỏi cô ấy đã.”
Sau đó anh quay sang Hứa Gia:
“Anh muốn giới thiệu em với bạn bè anh, em có đồng ý không?”

“Không đồng ý.”

“Nếu em đồng ý thì—” Anh đang nói chợt nhỏ giọng, đổi lại cách nói, rồi gõ vào khung chat:
“Bạn gái tôi không có gì để nói với mấy cậu đâu.”
Cùng lúc, anh cũng nói với Hứa Gia:
“Anh biết rồi.”

Trình Dã: Bệnh quá đi, miệng mở ra là “bạn gái”. Tụi này không có chắc?

Trình Dã: @Hứa Quân Xương

Hứa Quân Xương: Yêu nhau một năm mà còn chưa hôn lần nào, mối tình này không yêu cũng được.

Người ngồi bên giường cười khúc khích, dù cố gắng che giấu, nhưng bờ vai khẽ run vẫn phản bội cảm xúc thật sự của anh. Ngón tay gõ chữ cũng nhẹ nhàng, đầy niềm vui.

Cô nhìn anh đang vui vẻ trò chuyện với bạn bè, suy nghĩ một lúc rồi dời ánh mắt đi nơi khác:
“Chuyện yêu đương với em, có giống như anh tưởng tượng không? Hay là khác xa quá?”

Chu Tư Lễ không hiểu nên nhìn cô, cô thì gập ngón tay lại, vừa gấp góc trang sách, vừa chậm rãi nói:
“Yêu em, phải quen với việc bị em từ chối, phải luôn nhường nhịn, phải chịu thiệt thòi… và có khi phải cắt đứt giao tiếp với thế giới bên ngoài hơn một tuần.”

“Quên chưa nói, em còn mắc bệnh tâm lý, tâm trạng không ổn định lắm, hiện tại vẫn phải uống thuốc ngắt quãng.”

Anh bình thản nói, không chút do dự:
“Mới kể xong ưu điểm rồi, còn khuyết điểm thì sao?”

Hứa Gia khựng lại, trong mắt viết rõ mấy chữ: “Anh cũng bị bệnh à?”

“Chỉ cần em chịu yêu anh, anh đã thấy vui lắm rồi.”

Anh leo lên giường, ngồi sát bên cô, cầm quyển sách mà cô vừa đóng lại ném qua một bên. Định ôm cô, nhưng bị cô đẩy ra. Hứa Gia cụp mắt:
“Đừng chạm vào em bây giờ.”

Vì chỉ cần ôm được cô rồi, Chu Tư Lễ sẽ trở nên dính lấy cô, cả người như bị “chập mạch”, không còn tỉnh táo gì nữa.

“Anh đã bao giờ nghĩ… thật ra, anh hoàn toàn có thể chọn một người như… Lương Vân chẳng hạn, làm bạn gái không?”
Cô nheo mắt lại, nhớ lại cái tên đó.

Hai người họ có thể cùng nhau thực hiện mấy “luận thuyết về đời sống đại học” mà anh từng nhắc: đi dạo, đạp xe, đọc sách, ăn vặt…

Giọng anh vang lên kiên quyết, chỉ có vành tai đỏ bừng là tiết lộ cảm xúc:
“Em không cần thử lòng anh. Bây giờ, người anh yêu nhất trên thế giới này—chỉ có em thôi.”

“Anh nói mấy câu này đúng là chẳng cần chuẩn bị gì cả.”
Hứa Gia khẽ bật cười.

Chu Tư Lễ vốn rất giỏi bày tỏ cảm xúc. Anh không vòng vo khi nói chuyện, luôn truyền tải cảm giác của mình thẳng thắn cho người đối diện. Nếu vui, anh sẽ chia sẻ để mọi người cùng hân hoan. Nếu buồn, anh cũng chẳng khiến ai phải gánh vác nỗi u sầu của mình. Anh có khả năng tự chữa lành mạnh mẽ, đồng thời còn có thể lan tỏa cảm xúc tích cực ấy, để chữa lành cho cả người khác.

Hứa Gia bắt đầu cảm thấy có chút tò mò về cha mẹ của Chu Tư Lễ — bọn họ nuôi dạy thế nào mà có thể dạy ra được người như anh?

Cô vuốt nhẹ mái tóc mái mềm mượt rũ trước trán anh, “Đúng là cún con ngoan ngoãn.”

Nhìn vẻ mặt cô lúc đó, Chu Tư Lễ nghiễm nhiên xem đó là một lời khen.

Tối hôm đó, cô bất ngờ ngủ rất yên giấc tại nhà anh. Có lẽ vì đã rời khỏi ngôi nhà kia, hoặc có thể là do những lời anh nói, và cả kỹ thuật thể hiện trước đó đủ khiến người ta an tâm. Tóm lại, hoàn toàn không giống như cô tưởng tượng sẽ “khó ngủ vì lạ chỗ” — Hứa Gia ngủ một mạch đến tận sáng.

Cô từ từ ngồi dậy trên giường, không thấy bóng dáng Chu Tư Lễ đâu, thì điện thoại lại vang lên — là cuộc gọi từ Hạ Minh Trì.

“Cuối tuần này tôi về rồi, nhớ tôi không?”

Giọng anh ta thoải mái, hơi nghiêng đầu:
“Tôi còn mang quà cho cậu nữa đó, đặc sản nổi tiếng ở đây, đợi về Lăng Hòe sẽ đưa tận tay.”

Cô đứng ở ban công, nhẹ nhàng đáp:
“Ừ, được thôi.”
Khóe mắt thoáng thấy một chậu hoa quen thuộc — những bông hoa nhỏ vàng nhạt, nhụy ẩn hiện, mùi hương dìu dịu lan tỏa.

Hứa Gia khẽ lướt ngón tay qua cánh hoa, ngẩng đầu, đáy mắt ánh lên chút gì đó sâu xa:
“Trùng hợp thật, tôi cũng chuẩn bị quà cho anh đấy.”

Cúp máy xong, đúng lúc cửa phát ra tiếng động. Chu Tư Lễ xách bữa sáng trở về, đang thay giày ở cửa. Nhìn thấy cô đi từ ban công ra, anh thuận miệng hỏi:
“Sao em ra đấy?”

“Không biết em thích ăn gì nên anh mua đủ thứ, nhưng em yên tâm, có thừa anh cũng ăn hết được.”
Anh đặt túi bữa sáng còn bốc khói lên bàn.

Hứa Gia bước đến, tiện tay chọn một chiếc bánh ngọt:
“Lát nữa em về, anh không cần đi theo đâu.”

Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng qua nét hụt hẫng:
“Ý là… không cần anh đưa em về nữa à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK