“Hứa Gia, cậu đang làm gì vậy?” Cậu trông đầy lo lắng, nhưng vẫn cố hỏi một câu thừa thãi để mở lời.
Cô không nói gì, chỉ đưa máy quay nhắm thẳng vào tập đề thi trên bàn.
“……” Chu Tư Lễ cũng đang ngồi trước bàn học, so sánh như vậy khiến cậu trông có vẻ không tập trung, suy nghĩ lan man, trong đầu chỉ nghĩ đến cậu nam sinh xa lạ đột nhiên xuất hiện kia. Nghĩ đến chuyện đó, cổ họng cậu khô khốc: “Tôi có làm phiền cậu không?”
Hứa Gia ừ một tiếng, dứt khoát nói: “Cúp máy đi.”
“Đợi đã —— tôi muốn hỏi vài câu, đừng cúp vội.” Chu Tư Lễ vội vàng lên tiếng.
Hứa Gia chậm rãi thu tay lại, sắc mặt có chút mất kiên nhẫn. Chu Tư Lễ đặt điện thoại lên giá đỡ trước mặt, chỉnh lại góc quay rồi thu tay về, đan tay vào nhau đặt lên bàn, trông như đang chăm chú nghe giảng. Trên màn hình cuối cùng cũng hiện rõ khuôn mặt cậu, đôi mắt đen tuyền xinh đẹp cụp xuống, trông đầy u sầu.
“Nói đi.”
Im lặng trong chốc lát, Chu Tư Lễ đưa tay xoa sau gáy, giọng điệu cẩn trọng: “…Tối nay tôi thấy cậu trên phố, lúc đó cậu đang nói chuyện với ai đó. Người đó… hình như không phải là người trường mình.”
Hứa Gia đại khái đã đoán được cậu muốn hỏi gì: “Cậu không cần biết.”
“Nói cho tôi thì có làm sao đâu.”
Đầu bên kia, cậu bỗng cao giọng.
Hứa Gia nhìn chằm chằm vào cậu, vài giây sau ánh mắt cậu lảng đi, dần né tránh ánh nhìn lạnh lùng của cô.
“Bạn cũ.”
“Chỉ là bạn thôi à?”
“Ừ.”
“Nhưng cậu đã cười với cậu ta. Tại sao cậu lại cười với cậu ta?”
Chu Tư Lễ chống tay lên bàn, đột nhiên ghé sát vào màn hình, mang theo chút oán trách.
Người kia chẳng làm gì cả, nhưng lại nhận được nụ cười chân thành của cô. Còn cậu thì phải làm cho cô hài lòng thì may ra mới nhận được một nụ cười, ngoài ra, phần lớn là những nụ cười mang theo ý cợt nhả, chút thích thú.
Dựa vào cái gì chứ?
“Tôi cười với ai là quyền của tôi.” Hứa Gia cúi mắt, bắt đầu làm bài.
Ánh mắt Chu Tư Lễ hơi tối lại. Cậu thực sự không có lý do gì để tước đoạt quyền được cười của người khác, chỉ là trong lòng vẫn có chút không cam tâm.
Vài giây sau, cậu tựa trán lên bàn, ánh mắt dao động, nhìn sang chỗ khác: “Vậy chúng ta… cũng chỉ là bạn thôi sao?”
Cô nhìn cậu, giọng điệu làm tim cậu hẫng một nhịp: “Chu Tư Lễ, tôi và cậu không thể làm bạn.”
“Tại sao?”
Bạn bè của cậu đều là những người tốt.
Hứa Gia không có cảm giác đạo đức mạnh mẽ, làm việc cũng không bị ràng buộc. Còn cậu, là kiểu người thích lo chuyện bao đồng, dễ mềm lòng vì người khác.
Những gì người ta kể không thể nào sánh bằng việc tận mắt chứng kiến. Cậu có thể nhẹ nhàng cho qua chuyện của Vọng Khôn, chỉ vì cậu chưa tận mắt thấy thảm trạng của Vọng Khôn. Nếu Chu Tư Lễ có mặt ở đó, có lẽ cậu sẽ lập tức tránh xa cô.
“Chúng ta mà trở thành bạn thì thật là nhàm chán. Cậu rất mong chúng ta làm bạn sao?”
Cậu ngập ngừng: “Không hẳn.”
Nếu có lựa chọn khác…
Quan hệ giữa hai người từ trước đến nay đều do cô nắm quyền chủ động. Cậu chỉ có thể ở trong giới hạn an toàn mà cô đã đặt ra, lặng lẽ xoay quanh cô. Chu Tư Lễ dần dần đã quen với điều đó, cậu đã học được cách tự điều chỉnh bản thân.
Cô nói chỉ là bạn, thì chắc chắn là bạn.
Một tuần sau, trường Nhất Trung công bố điểm thi cuối kỳ của khối 12 trên mạng. Là lớp trưởng, Chu Tư Lễ đương nhiên có thể xem được bảng thành tích của cả lớp. Cậu để ý đến điểm của Hứa Gia — xếp hạng trong lớp vẫn giữ nguyên ở vị trí thứ ba mươi như trước.
Cô ấy rốt cuộc muốn làm gì đây?
Hứa Quân Xương sau khi xem bảng điểm, liền lên nhóm chat ba người khóc lóc kêu trời — lý do là vì cậu chỉ cách số điểm để được lì xì gấp đôi đúng một câu trắc nghiệm.
Hứa Quân Xương: Nếu lúc đó tôi không sửa lại đáp án đúng, thì đã không bỏ lỡ lì xì gấp đôi rồi.
Hứa Quân Xương: Tôi không thể chấp nhận được.
Hứa Quân Xương: Sao hai cậu không nói gì vậy? Không ai an ủi tôi à?
Trình Dã: Lên game đi.
Hứa Quân Xương: Game vẫn chưa cập nhật xong.
Chu Tư Lễ: ……
Trình Dã: Còn thiếu cậu đấy, Chu Tư Lễ. Mau lên đi.
Chu Tư Lễ: Tôi đang đi mua đồ Tết với gia đình.
Kỳ nghỉ đông của trường Nhất Trung chỉ kéo dài hai tuần, còn mấy ngày nữa là đến đêm giao thừa. Gia đình cậu định đi trung tâm thương mại mua ít đồ Tết rồi về quê. Lúc trả lời tin nhắn, Chu Tư Lễ đang xách theo một túi đồ lớn.
Chu Khánh Thừa và Lưu Tiêu Như đang chọn câu đối và giấy dán cửa trong cửa hàng. Chu Nguyệt thì ngồi xổm bên chân Chu Tư Lễ, dùng đồng hồ thông minh để nhắn tin cho bạn.
Chu Tư Lễ cất điện thoại, nhận ra cô bé đã giữ nguyên tư thế đó khá lâu, liền hỏi:
“Có muốn tìm chỗ nào ngồi không?”
Theo như mọi năm, Chu Khánh Thừa và Lưu Tiêu Như khó mà chọn được câu đối và giấy dán cửa vừa ý trong thời gian ngắn.
Cậu thấy tiệm trà sữa gần đó còn mấy chỗ trống, liền nắm lấy cổ áo cô bé, “Đi thôi, anh mời em uống trà sữa, được không?”
“Được thôi.” Chu Nguyệt vừa theo cậu đi về phía quán, vừa gửi tin nhắn thoại cho bạn: “Tớ đi uống trà sữa với anh trai đây, nói chuyện sau nhé.”
Lúc đang cầm ly trà sữa chờ đợi, Chu Nguyệt đột nhiên hỏi:
“Anh, em có cao hơn năm ngoái không?”
Mỗi lần về quê ăn Tết, cô đều bị kéo ra so chiều cao với các anh chị em họ. Năm nay, cô không muốn thua nữa.
“Chắc chắn là có, đứng lên để anh xem nào.” Chu Tư Lễ đưa tay ra ngang, từ từ di chuyển đến đỉnh đầu cô.
Khung cảnh này khiến cậu có cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Cậu chợt nhớ lại, mình đã từng làm việc tương tự với Hứa Gia trong bảo tàng.
Một lúc sau, Lưu Tiêu Như gọi điện bảo họ quay lại để chọn một mẫu từ số câu đối và giấy dán cửa đã chọn ra. Chu Tư Lễ chọn loại hoa đỏ cát tường, còn Chu Nguyệt chọn loại nhân vật hoạt hình. Cuối cùng, Lưu Tiêu Như đề nghị mua cả hai bộ, mỗi bộ dán một cửa sổ.
Chu Nguyệt băn khoăn: “Nhưng như vậy thì không đối xứng.”
Dù là tường đỏ ngói vàng, hay là thơ ca câu đối, mọi người theo thói quen đều sẽ chú trọng đến sự cân đối. Hoa dán cửa sổ, câu đối, hay những vật trang trí khác, thông thường đều được thiết kế theo cặp. Cô chưa từng thấy ai dán hai loại hoa cửa sổ khác nhau lên cùng một nhà.
“Thích là được, không cần phải đối xứng.” Lưu Tiêu Như xoa đầu cô.
“Dù sao trong nhà có nhiều cửa sổ mà, chỗ dán còn thừa nhiều.” Chu Khánh Thừa cầm mấy tấm hoa dán cửa sổ và mấy món đồ khác mang đi tính tiền.
Thích là được, không cần tuân theo quy tắc.
Chu Tư Lễ bất lực xoa nhẹ ấn đường.
… Sao lại nhớ đến cô ấy nữa rồi.
Lúc này cô ấy đang làm gì nhỉ? Ngủ, đọc sách hay làm bài? Phần lớn có lẽ là hoạt động một mình.
Ngày hôm đó, Hứa Gia bị đánh thức bởi tiếng ồn.
Âm thanh huyên náo từ ban công vọng vào. Đêm qua cô không đóng chặt cửa. Cô đẩy cửa ra, nhìn thấy hai hàng người đứng trong sân, một người phụ nữ trung niên đứng đầu đang vẫy tay, trông như đang phân chia công việc.
Hứa Gia thu lại ánh mắt, đoán rằng đây là người Hứa Hạnh phái đến. Những năm trước, Hứa Hạnh không bao giờ để ý đến nơi này như vậy. Có lẽ là vì tối hôm đó vừa từ nước ngoài trở về, bị mảnh sân um tùm cỏ dại làm cho hoảng hốt.
Sau khi phân chia xong khu vực làm việc, người phụ nữ trung niên còn đặc biệt lên tầng ba hỏi:
“Cô chủ, chúng tôi có thể lên tầng ba dọn dẹp không?”
Sở dĩ bà ta hỏi, chẳng qua là vì trên tầng ba phần lớn là phòng của Hứa Tuấn và Triệu Doanh Liễm từng ở.
“Đừng tự ý vứt đồ, trước khi vứt phải hỏi tôi.”
Cho dù chỉ là một tờ giấy nháp, nó cũng có ý nghĩa của riêng nó.
“Được ạ.”
Trong sân có ba, bốn người làm vườn đang cắt tỉa hoa cỏ, dọn sạch lá rụng. Một người trong đó hỏi:
“Lão Từ, cậu còn bao lâu nữa thì xong? Tôi sắp xong chỗ này rồi.”
Người kia đáp: “Không nhanh như vậy đâu.”
Khóe mắt Hứa Gia thấy có người cầm lấy bình tưới nước, Hứa Thừa Huy lập tức đặt kéo cắt tỉa xuống:
“Cô chủ, để việc tưới hoa cho chúng tôi làm, cô vào trong nghỉ đi ạ.”
“Không cần để ý đến tôi.”
Hứa Gia ấn công tắc, tùy tiện tưới qua loa lên bồn hoa.
Bồn hoa không còn là những bông hồng đỏ rực rỡ như trước, mà là hoa sơn mai trắng tinh khôi, thanh nhã, hương thơm là sự pha trộn giữa mùi lê tuyết và thoang thoảng hương dành dành. Tháng trước, Hứa Hạnh còn đặc biệt gọi điện đến chất vấn cô, hoa đang nở đẹp như vậy, tại sao lại bảo người ta nhổ bỏ?
Bởi vì cô đã từng vào bệnh viện tâm thần, nên trong mắt Hứa Hạnh, mọi hành động của cô đều ẩn chứa động cơ khác thường, không thể suy đoán theo lẽ thường.
Hứa Gia tùy tiện viện ra một lý do cho qua chuyện.
Khu vườn hồng đó đã thấm máu của cậu. Mỗi lần đi qua nơi này, dù hương hoa nồng nàn, cô vẫn luôn cảm thấy phảng phất mùi máu tanh. Hôm sau, cô gọi người đến nhổ bỏ hết.
Tưới hoa chỉ là ý nghĩ nhất thời. Hứa Gia nhanh chóng cảm thấy vô vị, tiện tay ném bình tưới sang một bên, xoay người định quay về phòng, thì thấy Chu Tư Lễ đang đứng ở cổng sân, tay xách hai túi lớn.
“……”
Cậu ngẩng đầu, nhìn những người giúp việc đang bận rộn đi qua đi lại, đồ đạc trong tay họ có vẻ rất nặng, trên mu bàn tay căng lên những đường gân xanh. Cảm nhận được ánh nhìn từ cô, cậu quay sang nhìn cô, ánh mắt khẽ lay động, không biết nên giải thích thế nào về sự đường đột của mình.
Hứa Gia bước đến gần, cúi đầu cố nhìn qua chiếc túi mua sắm trong suốt để xem cậu mang theo thứ gì.
“Sao cậu còn dám đến đây?”
Nơi này lẽ ra đã để lại cho cậu không ít bóng ma tâm lý.
“Tôi đến đưa đồ, không ngờ nhà cậu lại đông người như vậy.”
Hôm đó, sau khi Chu Khánh Thừa và những người khác rời đi, cậu quay lại trung tâm mua sắm, theo danh sách hàng Tết đã chuẩn bị sẵn ở nhà mà mua một phần. Vốn tưởng rằng cô ở đây một mình sẽ rất nhàm chán, nhưng khi đẩy cửa sân ra, thì thấy có người quét dọn trên ban công, có người dọn sân, có người lau cửa — đâu đâu cũng là người.
Cậu đến không đúng lúc rồi.
Chu Tư Lễ siết chặt món đồ trong tay, “Tôi đi thì hơn.”
“Cậu cầm cái gì đấy?”
Cậu giấu chiếc túi ra sau lưng, “Không có gì.”
Hứa Gia đưa tay ra, “Đừng có lằng nhằng.”
“Thật sự không có gì.” Cậu chần chừ một lát rồi miễn cưỡng mở túi ra. Hứa Gia lật xem bên trong — chẳng qua chỉ là mấy tấm giấy dán cửa, câu đối, chữ “Phúc” treo cửa và ít đồ ăn vặt.
“Xem ra là không cần dùng rồi, để tôi mang về vậy.”
Thực ra Chu Tư Lễ cũng không buồn hay tiếc vì những thứ này không được dùng tới. Thấy nhà cô có người trang hoàng, ngược lại cảm thấy yên tâm hơn.
“Vào đi.”
Hứa Gia thu lại ánh mắt, giọng điệu không thể hiện cảm xúc gì. Cậu nghe vậy thì sững sờ một lát, rồi thấy cô đi phía trước, “Mang theo cả mấy thứ của cậu.”
Chu Tư Lễ hoàn hồn, cười rồi theo cô bước vào.
Lúc này, có người bước tới, đứng trước mặt Hứa Gia:
“Cô chủ, chúng tôi đã xếp tất cả những đồ chưa cất vào trong thùng, chờ cô xử lý.”
“Thùng ở đâu?”
“Trong phòng của ngài Hứa.”
Hứa Gia khẽ “ừ” một tiếng, bước lên mấy bậc thang. Không nghe thấy tiếng động phía sau, cô quay đầu lại thì thấy cậu vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác. Cô nghiêng đầu hỏi:
“Cậu không đi, định ở lại dọn dẹp cùng họ à?”
“Tôi muốn ở lại với cậu.” Cậu sải bước dài đến bên cô, cười nói: “Đi thôi.”
Không ngờ Hứa Gia lại cho phép cậu vào phòng của Hứa Tuấn.
Hứa Gia ngồi xuống thảm, chống cánh tay lên sàn, nghiêng đầu lật xem trong thùng. Chu Tư Lễ thì vẫn đứng ở cửa, quan sát căn phòng một lúc. Sau đó, cậu đi đến, ngồi xuống bên cạnh cô:
“Cần tôi giúp không?”
“Không cần.”
Chu Tư Lễ co chân lên, chống cằm lên tay, ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của cô. Như thể đang bù đắp cho sự thiếu vắng trong tuần vừa qua.
Có lẽ vì Hứa Gia quá tập trung vào việc lật xem đồ trong thùng nên không để ý đến ánh mắt của cậu.
Cô lôi ra một cuốn album, bên trong là ảnh của Hứa Tuấn và Triệu Doanh Liễm. Hai người quen nhau từ thời đại học, mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đều đi du lịch. Bốn năm đại học, họ đã đi khắp các danh lam thắng cảnh trong nước, thậm chí còn đi qua nửa bản đồ châu Âu, để lại vô số ảnh kỷ niệm.
Tình cờ lật đến bức ảnh chụp lễ tốt nghiệp của Hứa Tuấn và bạn cùng phòng, cô cầm album lên và nhận ra Hạ Lâm. Hạ Lâm đứng cạnh Hứa Tuấn và thầy hướng dẫn, khoác vai nhau, nở nụ cười rạng rỡ.
Hóa ra quan hệ của họ đã thân thiết từ hồi đó. Cô vẫn luôn nghĩ rằng Hạ Lâm và bố cô quen biết là nhờ mối quan hệ bạn bè giữa cô và Hạ Minh Trì. Xem ra sau khi tốt nghiệp, hai người họ đã đột nhiên mất liên lạc, chỉ nhờ có cô mà mối quan hệ này mới được nối lại.
“Tôi cũng muốn xem, được không?”
Chu Tư Lễ không kìm được liếc qua hai lần nhưng góc nhìn bị hạn chế. Thấy cô không nói gì, cậu liền hiểu đó là ngầm cho phép. Chu Tư Lễ liền ghé sát lại, rất nhanh nhận ra bóng dáng trẻ trung của Hứa Tuấn, cậu chỉ vào đó:
“Đây là bố cậu.”
“Biết nhiều phết đấy.” Cô thản nhiên đáp, lật sang trang khác.
Cô sẽ không bao giờ hiểu được rằng, về mọi thứ liên quan đến cô, cậu đều rất tò mò.
Việc Hứa Gia có thể bình thản ngồi cùng cậu ở đây, đối với Chu Tư Lễ đã là một điều ngoài mong đợi.
Hứa Gia lật từng trang một, nhìn thấy rất nhiều khoảnh khắc được ghi lại giữa Hứa Tuấn và Triệu Doanh Liễm. Họ rất thích dùng máy ảnh để lưu giữ những khoảnh khắc trong cuộc sống. Đến hiện tại, 98% những bức ảnh của Hứa Gia đều đến từ họ, trừ những bức ảnh mà bác sĩ định kỳ gửi cho Hứa Hạnh để báo cáo tình hình —
Ngoài bức ảnh còn lại nằm dưới gối của Chu Tư Lễ.
Nghĩ đến đó, cô ngước mắt nhìn cậu.
Chu Tư Lễ ban đầu đang cúi đầu chăm chú nhìn album, lúc cô ngước lên, đầu mũi của cô lướt qua cằm cậu. Những ngón tay dài đặt trên thảm bất giác siết chặt, yết hầu cậu khẽ trượt lên xuống:
“… Sao vậy?”
“Tối qua cậu có ôm ảnh của tôi ngủ không?”
“….” Chu Tư Lễ quay đầu đi, cảm giác xấu hổ tràn lên mặt, “Khát nước quá, tôi đi uống nước đã.”
“Ra ngoài rồi thì đừng mong được quay lại.”
“Sao tự dưng cậu lại hỏi vậy?” Cậu vò đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Có.”
Đầu cậu bị ai đó khẽ xoa một cái. Cậu khựng lại mấy giây — Hứa Gia rất ít khi dịu dàng với tóc của cậu như vậy. Bình thường cô toàn túm lấy tóc cậu, kéo cậu về phía mình, có mấy lần còn giật đến mức rụng vài sợi.
Rõ ràng còn chưa đến giao thừa.
Nhưng tại sao cậu lại cảm thấy như đang ăn Tết?
Khóe môi chàng trai trẻ khẽ nhếch lên. Cậu từ tốn dịch lại gần cô hơn, vừa lúc cô lật trang tiếp theo, đập vào mắt cậu là bức ảnh chụp hai đứa trẻ. Cô bé trong ảnh, cậu nhận ra ngay lập tức. Chu Tư Lễ sững người, chỉ vào cậu bé bên cạnh:
“Đây là ai?”
“Người cậu đã thấy trên phố hôm đó, Hạ Minh Trì.”
Cậu sững sờ nhìn cô:
“Cậu và cậu ta là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên bên nhau à?”
Nếu nói là “bạn cũ”, cậu sẽ chỉ nghĩ rằng Hứa Gia và người kia từng quen biết, rồi vì lý do nào đó mà chia xa. Nhưng nếu nói là “thanh mai trúc mã” thì ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác.
Người con trai đó đã chia sẻ một phần ký ức tuổi thơ của cô.
Hai người họ từng cùng nhau đi qua rất nhiều nơi khi còn ngây thơ vô tư. Cùng nhau chơi xích đu, cầu trượt.
Nếu bố mẹ họ không ở đó, có thể họ đã cùng ăn chung một cây kem, thậm chí có những người lớn nhiều chuyện còn đùa rằng:
“Hai đứa thân nhau như vậy, hay là hứa hôn từ nhỏ đi?”
Cô tiếp tục lật xem album, từng bức ảnh ghi lại cảnh hai đứa trẻ thân thiết bên nhau lần lượt hiện ra. Khuôn mặt Chu Tư Lễ thoáng vẻ tổn thương:
“Vậy thì… làm sao có thể chỉ là bạn bình thường được.”