• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đừng để “ba” tìm thấy.

“Ba” đã biến thành một người kẹo bông, khuôn mặt có thể méo mó, biến dạng. Ông ta sẽ xuất hiện trong khu vườn, sẽ vẫy tay với cô trong chiếc gương vào lúc nửa đêm, sẽ hỏi cô trong mơ xCậu có muốn cùng nhau đi du lịch hay không. Dù hai người có dáng vẻ tương tự, nhưng đó không phải là ba thực sự.

Trong thế giới tối tăm bỗng xuất hiện một khe sáng hẹp, giọng nói lanh lảnh của một người phụ nữ thấm vào từ bên ngoài.

“Cháu trốn trong này làm gì, bắt cô phải tìm nửa ngày trời!”

Hứa Hạnh cúi người, đứng trước chiếc tủ, kéo cô bé ra ngoài.


Ga giường trắng, trần nhà trắng, rèm cửa trắng.

Cô rơi vào một vòng xoáy thuần sắc khác.

Bên cạnh vang lên tiếng máy móc vận hành, ai đó đeo cho cô một chiếc vòng tay, cố định cô vào giường. Một ống tiêm lạnh buốt c ắm vào làn da, dung dịch lạ chảy dọc theo tĩnh mạch đi tới một nơi nào đó trong cơ thể. Dường như đã mất đi cảm giác với cơn đau, cô không hề cau mày, chỉ ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà.

“Việc mất người thân đã để lại cho cô bé chấn thương tâm lý nghiêm trọng, dẫn đến cảm giác sợ hãi và lo âu kéo dài. Thêm vào đó, việc không được an ủi kịp thời đã khiến cô bé mắc chứng rối loạn tâm thần nặng, thường xuyên xuất hiện ảo giác. Chúng tôi đề nghị giữ lại để điều trị.”

Việc này kéo dài suốt hai năm.

Phòng bệnh bên cạnh có một người phụ nữ trẻ, từng coi cô là con gái của mình. Mỗi khi cô đi ngang qua cửa phòng, bà ta sẽ kéo cô vào, trói cô lại, rồi kiên nhẫn, không ngừng chải tóc cho cô.

Ở hành lang, thỉnh thoảng cô sẽ gặp một người đàn ông trung niên xa lạ, ông ta sẽ xông đến bóp cổ cô, tự xưng là chúa tể của nơi này, nói rằng cô phải dâng tặng món quà quý giá nhất của mình. Nhưng cô chẳng có gì cả — ngoài một mạng sống.

Còn có một cậu bé, mỗi đêm đều tìm cách bỏ trốn, thường xuyên khiến cô giật mình tỉnh giấc giữa cơn mơ. Nếu cậu ta thất bại, cậu sẽ ôm một quyển sách cổ tích, kiên trì đọc cho đến khi mặt trời mọc.

Ở nơi này, cô đã để lại rất nhiều ký ức đẹp. Vào ngày xuất viện, cô còn tặng cho những người đó từng món quà chia tay khác nhau.


Trong một căn phòng làm việc rộng rãi, đơn giản và lạnh lẽo, cô ngồi trên chiếc ghế sofa, trên bàn trước mặt là một ly nước. Có người ngồi xuống đối diện, hỏi cô mấy câu.

Sau đó, Hứa Hạnh vội vã đến, trao đổi với bác sĩ.

“Cô có thể đưa con bé xuất viện rồi. Để con bé ở đây mãi cũng không phải là cách. Trẻ con vẫn nên đi học. Cô cũng đừng lúc nào cũng bận rộn với công việc kinh doanh xuyên quốc gia của mình, hãy dành chút tâm tư cho nó.”

“Nói thì dễ, tôi nào có thời gian để nuôi nó? Nếu cậu chịu nuôi giúp tôi thì tôi cảm kích vô cùng. Nói thật đấy, cậu có muốn cân nhắc không? Tôi sẽ chu cấp cho cậu mỗi tháng.”

“Cô nói thế nghe được à? Thôi thôi thôi, cô đi ra đi.”

Hai người cãi nhau, hạ thấp giọng, nói qua nói lại.

Hứa Hạnh bước ra khỏi phòng, nhìn thấy cô vẫn đang dựa vào ghế sofa ngủ, liền thở phào nhẹ nhõm:

“Đừng ngủ nữa, đi thôi.”

Hứa Gia mở mắt, hoàn toàn tỉnh táo.

Hai năm không gặp, họ nhìn nhau qua một khoảng không vô hình.

Bộ quần áo rộng thùng thình không vừa vặn khoác lên người cô, làn da nhợt nhạt như mắc bệnh, khuôn mặt hơi ngẩng lên toát ra vẻ u ám như cành cây khô trong ngày đông. Hứa Hạnh liếc nhìn cô, quay sang chất vấn Lưu Tĩnh An xCậu bệnh viện này có phải ngược đãi bệnh nhân, không cho ăn uống hay không, rồi dọa sẽ kiện bệnh viện vô lương tâm này.

Lưu Tĩnh An lập tức đuổi bà ta ra ngoài:

“Căng tin của chúng tôi cơm nước đầy đủ! Bà cô vô lương tâm mà còn dám ăn vạ sao?”


Sau hai năm cách biệt với thế giới, khi quay lại trường học, vẫn có những bạn học nhao nhao tặng cô đủ loại “quà tặng”: keo dính trên ghế ngồi, phân công trực nhật không lý do, và những lời bàn tán sau lưng trong nhà vệ sinh.

Những món quà họ tặng ngày càng phong phú và đa dạng, lý do tặng quà cũng không thiếu kiểu kỳ quặc.

Lần cuối cùng, có người bước lên, định tát cô để thăm dò xCậu cô có phản ứng gì không. Cô từ chối thẳng thừng món quà này, đứng trên cầu thang, lạnh lùng nhìn cậu ta ôm lấy đầu gối khóc nức nở. Sau đó, cô bước xuống cầu thang, rút ra một con dao nhỏ, định tặng lại cho cậu ta một món quà.

Đôi khi, cô không thể không nghĩ:

Có phải thế giới này là một bệnh viện tâm thần khổng lồ?

Dù là trong bệnh viện, trường học hay ở nhà, cô đều không cảm nhận được sự khác biệt.

Vô vị, nhàm chán, lạnh lẽo, đơn điệu.

Cô như thể vẫn đang mắc kẹt trong chiếc tủ tối tăm, không hiểu sự tồn tại của mình có ý nghĩa gì.


Ngày xuất viện, khi bước ra khỏi phòng làm việc, khóe mắt cô bị thu hút bởi một mảng màu sáng.

Trên chiếc tủ có một bình hoa, giữa những cành lá xanh mướt là những bông hoa vàng không rõ tên nở rộ, kiêu hãnh và rực rỡ.

Hình ảnh trước mắt hòa vào ký ức, Hứa Gia đưa tay khẽ chạm vào cánh hoa, nhận ra đây chính là màu sắc tươi sáng trong ký ức của cô.

“Đây là hoa gì?”

Chu Tư Lễ thấy cô quan tâm thì mừng rỡ ra mặt:

“Cậu hỏi bông nào? Ở đây có hoa tầm xuân vàng, cúc họa mi, hoa hồng… Mấy loại khác thì không biết.”

Hứa Gia chỉ nhớ màu sắc, quên mất hình dáng của loài hoa đó, nhưng cô cũng không để tâm lắm.

Vài giây sau, cô quay người, làm động tác chuẩn bị rời đi.

Chu Tư Lễ lại đưa bó hoa ra trước mặt cô:

“Cậu không thích sao? Sao vậy, không đẹp à?”

Hứa Gia không buồn liếc mắt, trực tiếp đẩy bó hoa ra.

Cô không muốn, cậu đành tự mình ôm lấy bó hoa, vì vốn dĩ trước khi mua, cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối.


Trước cổng phòng tranh, trong đám đông ồn ào, có một góc hoàn toàn lạc nhịp.

Nữ sinh đứng đó, sắc mặt lạnh lùng, trong ánh mắt chất chứa sự u ám. Cô bước lên phía trước cùng dòng người, động tác chậm rãi, khóe môi kéo nhẹ như đang nói gì đó.

Chàng trai cao lớn đứng bên cạnh, ôm bó hoa, cúi người xuống để nghe cô nói, trên môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.

Hai bầu không khí hoàn toàn trái ngược nhau, hòa quyện lại tạo nên cảm giác khác thường khó diễn tả.

Phòng tranh có ba tầng, du khách thỉnh thoảng sẽ dừng lại để chiêm ngưỡng vẻ đẹp nghệ thuật trong các bức tranh.

Chu Tư Lễ và Hứa Gia lại đi thẳng từ cổng đến tầng cuối cùng, mất tổng cộng chỉ khoảng ba mươi phút.

Giữa chừng, họ còn cùng nhau chụp một bức ảnh trước máy chụp ảnh nhiệt.

Cái gọi là máy chụp ảnh nhiệt, thực chất là một thiết bị biến hình ảnh nhiệt phát ra từ cơ thể con người thành hình ảnh hai chiều có thể nhìn thấy. Hiện tại, rất nhiều triển lãm nghệ thuật đều trang bị thiết bị này để du khách trải nghiệm.

Những yếu tố từ ảnh nhiệt còn được áp dụng vào không ít tác phẩm thiết kế.

Chu Tư Lễ đứng trước máy chụp ảnh nhiệt, nhấn vào màn hình để thanh toán, rồi in ra bức ảnh. Hứa Gia đứng cách đó không xa, nhìn cậu cầm tấm ảnh, vừa đi về phía cô.

“Xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Ở tầng này vẫn còn vài bức tranh chưa xem. Chu Tư Lễ không hiểu tranh, điều duy nhất cậu có thể làm là đưa mắt lướt qua chúng. Còn việc đưa ra nhận xét thì cậu không làm được, mà cũng chẳng có ý định làm. Giả vờ hiểu biết hay ra vẻ tao nhã chỉ khiến cậu càng thêm ngớ ngẩn.

Ban đầu, cậu nghĩ rằng Hứa Gia sẽ hứng thú với buổi triển lãm tranh, nhưng suốt dọc đường, cô chỉ thoáng nhìn qua.

Đột nhiên, có một bức tranh thu hút sự chú ý của Chu Tư Lễ.

Người bên cạnh không một tiếng động lặng lẽ rời đi. Hứa Gia có vẻ không hài lòng, quay đầu nhìn cậu.

Xung quanh chẳng có ai. Cậu đứng một mình trước bức tranh.

Bức tranh có gam màu chủ đạo là xanh lục và hồng phấn, tràn đầy hơi thở mùa xuân. Cậu ôm bó hoa, chăm chú ngắm nhìn nó. Khoảnh khắc đó khiến cô chợt nhớ ra chủ đề của buổi triển lãm: Khúc thơ về sự hồi sinh của mùa xuân.

“Tiêu đề của bức tranh này, rất thú vị.”

Cảm nhận được có người đến gần, Chu Tư Lễ quay đầu lại, mỉm cười, chậm rãi đọc từng từ:

“Mời bạn gặp gỡ tôi.”

Cậu không hiểu tranh, nhưng ít nhất vẫn có thể đọc được phần giới thiệu bên cạnh.

Gặp gỡ vốn dĩ là chuyện không dễ dàng, nên trước khi mọi câu chuyện bắt đầu, xin hãy gặp gỡ tôi — điều đó đã là một niềm may mắn.

Chu Tư Lễ đọc xong phần mở đầu, mới sực nhớ cô không thích nghe những lời sáo rỗng như vậy. Cậu cúi xuống, lặng lẽ quan sát biểu cảm của người bên cạnh. Cô vẫn giữ vẻ hờ hững, thờ ơ như mọi khi.

“Hứa Gia, nếu cậu đã không thích triển lãm tranh này… Vậy tại sao hôm nay lại đến?”

“Đáp án chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?”

Cô khẽ hé môi, trên mặt không có biểu cảm gì. Chu Tư Lễ không thể nào bình thản như cô.

Không nghe thấy cậu trả lời, Hứa Gia hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía cậu.

Cậu chậm rãi nâng bó hoa lên, che khuất khuôn mặt và tầm nhìn của cô. Giữa những tán lá xanh mướt, ngoài những bông hoa đang nở rộ, còn có thể nhìn thấy một phần vành tai đang đỏ bừng. Giọng nói của cậu lạnh mà trong:

“… Đừng nói những lời dễ gây hiểu lầm như vậy.”

Cậu thường xuyên bị cô làm cho ngộ nhận rằng cô cũng thích cậu. Nhưng thực tế thì không phải.

Nếu cô thích cậu, hẳn là cô đã không từ chối bó hoa của cậu.

Hứa Gia lướt qua ánh mắt của cậu, không nói gì.

Cô đúng là có chút hứng thú với cậu — nhưng chỉ là hứng thú mà thôi.

Không biết nói gì thì giả ngốc — đó là chiêu trò quen thuộc của Chu Tư Lễ.

Cô dời tầm mắt, bỗng nhiên, khi nhìn rõ một góc nào đó, ánh mắt cô trầm hẳn xuống.

Xung quanh trở nên im ắng lạ thường. Chu Tư Lễ cảm thấy có gì đó không ổn, liền hạ bó hoa xuống. cậu nhìn theo ánh mắt của cô —

Một người phụ nữ đang bế một bé gái, đứng yên trước bức tranh.

Người phụ nữ dịu dàng chỉ vào bức tranh, nhẹ giọng giải thích về các gam màu được sử dụng trong bức tranh đó.

Chu Tư Lễ nhanh chóng nhận ra người phụ nữ này.

Đó chính là người trong tấm ảnh chụp gia đình — mẹ của cô. Theo suy đoán của cậu, có thể tên của bà là Triệu Doanh Liễm.

Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn của họ, người phụ nữ quay đầu lại.

Chu Tư Lễ nhẹ nhàng kéo Hứa Gia, xoay người, chặn lại tầm nhìn của cô.

Hứa Gia lúc này mới hoàn hồn, vô thức nắm chặt tay áo của cậu, mượn cơ thể cậu để che chắn cho mình.

May mắn là người phụ nữ kia không nghi ngờ gì. Chẳng mấy chốc, bà dắt theo bé gái rời khỏi nơi đó, đến ngắm bức tranh tiếp theo.

Hứa Gia hơi nghiêng đầu, lộ ra đôi mắt sáng, lặng lẽ nhìn người phụ nữ kia hội ngộ với người đàn ông đang đứng chờ phía trước.

Ánh mắt của cô lạnh lẽo và u ám.

“Cậu ổn chứ?” Chu Tư Lễ nhận thấy trạng thái của cô không bình thường, mím môi, nhẹ giọng hỏi, “Cần tôi làm gì không?”

“… Không cần,” thần sắc của Hứa Gia có chút rối loạn. Cô buông tay áo của cậu ra, lạnh lùng nói:

“Chúng ta rời khỏi đây.”

Đây là lần đầu tiên Chu Tư Lễ thấy Hứa Gia trong trạng thái như vậy — thất thần, sắc mặt tái nhợt.

Trước khi rời đi, cậu lại liếc nhìn gia đình đó một lần nữa, trong lòng đã có suy đoán — có vẻ mẹ của cô đã tái hôn, bắt đầu một cuộc sống và gia đình mới.


Đây không phải là kết quả Chu Tư Lễ mong đợi.

Ban đầu, Chu Tư Lễ vốn định hôm nay sẽ dùng sự chu đáo và tinh tế của mình để làm cảm động Hứa Gia. Dù là khi tham quan triển lãm tranh, đến thư viện hay ngồi trong quán cà phê tâm sự, cậu đều đã lên sẵn kế hoạch trong đầu cho cả ngày hôm nay.

Nhưng kết quả lại là — chỉ mất có ba mươi phút để dạo qua triển lãm tranh, sau đó trực tiếp lên xe trở về nhà của Hứa Gia!

Năm phút trước, khi hai người vừa bước ra khỏi phòng triển lãm, Chu Tư Lễ đề nghị đến quán cà phê. Vừa dứt lời, một chiếc xe đã dừng ngay trước mặt.

Có người bước xuống xe, mở cửa ra, ra hiệu cho hai người lên xe.

Hứa Gia đứng sau lưng cậu, “Lên xe đi.”

“Đi đâu?”

“Một nơi.”

Vừa ngồi vào xe, xe lập tức khởi động. Trước những câu hỏi liên tục của cậu, Hứa Gia mới đáp:

“Nhà tôi.”

“Không được.” Chu Tư Lễ vừa nghe xong đã muốn lập tức xuống xe, nhưng phát hiện cửa xe đã bị khóa chặt.

Hứa Gia không hiểu: “Tại sao lại từ chối? Đi đâu mà chẳng giống nhau? Dù sao cũng chỉ có hai người chúng ta.”

Cậu áp tay lên cửa sổ xe, sau đó nghe thấy cô nói:

“Diễn trò đủ lâu rồi.”

“Diễn trò?” Chu Tư Lễ không thể tin được, quay đầu nhìn cô, “Cậu nghĩ hôm nay chúng ta chỉ đang diễn trò thôi à?”

“Không phải sao?” Hứa Gia hờ hững nói, “Giả vờ làm hai người nhàm chán, đi qua đi lại trong một phòng triển lãm nhàm chán, kết quả chỉ có được một tờ giấy bỏ đi.”

Còn trông thấy Triệu Doanh Liễm và con gái của bà nữa.

Hứa Gia tựa lưng vào ghế, bỗng nhớ đến buổi chiều hôm đó, khi cô nhìn thấy cậu trước cửa siêu thị. Khi đó, cô đã muốn kéo cậu lên xe, nhưng sau đó không biết vì sao lại thay đổi ý định.

May mắn là mọi chuyện đến giờ vẫn chưa quá muộn.

“Giấy bỏ đi cái gì chứ”

Chu Tư Lễ lấy ra bức ảnh nhiệt. Dù không thể nhìn rõ khuôn mặt, chỉ là một đường nét thân hình màu sắc không đồng đều, nhưng đây là bức ảnh chụp chung đầu tiên của họ. Cậu lên tiếng phản bác:

“Đây không phải giấy bỏ đi, hôm nay cũng không phải là diễn trò.”

Hứa Gia nhắm mắt lại, mặc kệ cậu muốn nói gì thì nói.

Chu Tư Lễ cảm thấy chuyện này có gì đó rất kỳ lạ.

Cậu chưa từng thấy bạn bè quanh mình cách vài ngày lại đến nhà một cô gái khác. Dù có đến thì cũng chỉ là quan hệ khá thân thiết, và khi đến thì trong nhà chắc chắn sẽ có người khác.

Cậu và Hứa Gia như thế này, rốt cuộc là tính gì đây?

“Hứa Gia, tìm một chỗ nào đó thả tôi xuống đi. Tôi không đến nhà cậu đâu.” Cậu nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc.

Bầu không khí căng thẳng trong chốc lát, Hứa Gia lạnh mặt nói:

“Có thể đi quán cà phê, đi triển lãm tranh, nhưng lại không thể đến nhà tôi sao?”

“Không giống nhau.”

“Chu Tư Lễ, cậu thật là chẳng biết nghe lời gì cả.” Cô nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu mang theo ý cảnh cáo.

Chu Tư Lễ bực mình, dứt khoát không nói gì nữa.

Hứa Gia đá nhẹ vào chân cậu.

“Sao cậu lúc nào cũng như thế?” Cậu quay đầu lại, chạm phải ánh nhìn lạnh lùng của cô, “…Lần sau không được như vậy nữa.”

Chu Tư Lễ nhượng bộ, hướng thẳng tầm mắt về phía trước, nhưng tay thì đưa bó hoa sang một bên, bất đắc dĩ nói:

“Đến nhà cậu cũng được, nhưng phải nhận lấy hoa của tôi.”

Người khác thì vừa muốn cái này, vừa muốn cái kia. Đến lượt Chu Tư Lễ thì thành ra vừa cho đi, lại còn cho thêm.

Sự khó chịu trong lòng Hứa Gia vì Triệu Doanh Liễm đã dịu bớt phần nào, vẻ mặt cũng có chút thư giãn hơn:

“Đừng lo, tôi chỉ là một cô gái, có thể làm gì cậu được chứ.”

“……”

Chu Tư Lễ câm nín.

… Suốt ngày nói bản thân chỉ là một cô gái, không thể làm gì cậu được — nhưng rõ ràng cô đã làm tất cả mọi thứ.

Nửa giờ sau, cậu đứng trong sân nhà Hứa Gia, dùng tay che mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK