• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến giờ cơm, Hứa Gia rời khỏi phòng, bước về phía phòng ăn.
Hứa Hạnh đã ngồi vào chỗ, Cố Tình thì vẫn cầm điện thoại ở cách đó không xa, sắc mặt giận dữ.
Hứa Gia kéo ghế ra, nhưng không hỏi gì.

“Cháu có biết vì sao bà nội vẫn ở đó không?”
Hứa Hạnh vẫy tay một cái, lập tức có người giúp việc bước tới, múc canh cho cô.

“Vì sao?”

“Vì cháu đấy, bà ấy đang cãi nhau với bố cô.”

Thấy cô không có phản ứng gì, Hứa Hạnh tiếp tục nói:
“Cho nên cháu phải nhanh chóng lấy lòng họ, khiến họ thích cháu. Không cần nói là thích, ít nhất cũng phải khiến họ nhìn cháu thuận mắt.”
“Mẹ cô thì yêu ai yêu cả đường đi lối về, cháu là con gái của anh trai, bà chắc chắn sẽ đối xử tử tế với cháu. Nhưng bố cô thì hơi khó xử lý đấy.”

Hứa Gia dừng lại động tác, tỏ vẻ như vô tình hỏi:
“Lấy lòng thế nào?”

“Thì đấy là việc của cháu chứ?”

Hứa Hạnh liếc cô một cái, học kỳ này sắp trôi qua rồi mà chuyện này vẫn chưa có chút tiến triển nào, khiến bà ta cũng gần như hết hy vọng.
Bà ta tự nói với chính mình:
“Thôi vậy, nếu cháu là kiểu con gái dịu dàng, ngoan ngoãn, dễ thương, từ xa ngọt ngào gọi một tiếng ‘ông ơi’ thì tốt rồi, người già nghe thấy chắc chắn sẽ mềm lòng.”

Cho dù Hứa Tranh Vinh có cứng rắn đến đâu, có khi cũng sẽ mềm lòng thôi.
Đáng tiếc, cô gái đang ngồi đối diện lúc nào cũng mang vẻ mệt mỏi, hờ hững, đừng nói là cười ngọt ngào, ngay cả việc gọi một tiếng “bà nội” cũng khó khăn.

“Xin lỗi đã làm cô thất vọng.”

Hứa Gia thản nhiên đáp, chu đáo đưa ra một lời đề nghị:
“Hay là cô tìm một người như vậy đi, rồi thay máu của cháu cho cô ta, vậy là có thể thỏa mãn yêu cầu của cô rồi.”

“Cháu đang nói cái gì đấy?”
Hứa Hạnh nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Cố Tình gọi điện xong, quay lại chỗ ngồi, hoàn toàn không nhận ra bầu không khí khác lạ trên bàn ăn.
Bà mở khăn ăn ra, mỉm cười nói:
“Ăn cơm đi, ông nội hôm nay không về đâu.”

Trên bàn ăn, họ hoàn toàn im lặng, chỉ có tiếng dao nĩa chạm nhẹ vào đ ĩa.
Hứa Gia ăn được vài miếng, nhưng chẳng có chút cảm giác ngon miệng nào.

Cố Tình đặt dao nĩa xuống, nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi:
“Trước đây cô đã nhắc với cháu chuyện du học, cháu suy nghĩ thế nào rồi?”

“Bà nghĩ rằng đi du học sẽ giúp cháu mở mang tầm nhìn, trải nghiệm được phong tục và cuộc sống ở những vùng đất khác nhau. Nếu cháu muốn, có thể đến học ở trường mà bố cháu từng học. Dĩ nhiên, ý kiến của cháu mới là quan trọng nhất.”

“Cảm ơn, nhưng cháu không thích lắm.”

Không khí trở nên căng thẳng ngay lập tức.
Thấy Cố Tình sững lại một chút, Hứa Hạnh kéo Hứa Gia ra ngoài.

“Tại sao không muốn? Đi du học chẳng phải là tốt cho cháu sao?”

Trong khu vườn không một bóng người, nhìn vẻ mặt của cô, Hứa Hạnh bỗng nổi giận:
“Cháu giận chuyện cô nói lúc nãy à? Cô chỉ nói cháu mấy câu thôi, cháu nổi giận gì chứ?”

Hứa Gia phớt lờ:
“Cô, cháu muốn về.”

“Cháu về rồi, cô biết ăn nói thế nào với bà nội? Hơn nữa, bà còn định để cháu ở lại đây qua đêm, cháu ở lại đây đi.”

Thấy cô không có phản ứng, giọng điệu của Hứa Hạnh bắt đầu mang theo chút trách móc:
“Cháu nhất định phải phá hỏng bầu không khí tốt đẹp này sao? Sao cháu có thể đáng ghét như vậy? Khó khăn lắm mọi người mới vui vẻ ngồi ăn cùng nhau, tại sao cháu phải phá hỏng tất cả?”

Vốn dĩ cô còn có thể giả vờ mà phối hợp với họ đóng kịch thêm một lúc, nhưng chính mấy câu nói của Hứa Hạnh lại khiến Hứa Gia hoàn toàn mất hứng.
Cô quay mặt đi, lạnh lùng nói:
“Chính sự tồn tại của cháu mới là thứ phá hỏng tất cả.”

Bọn họ không thể chấp nhận con gái của Triệu DoCậu Liễm, càng không thể chấp nhận một đứa cháu từng vào trại tâm thần.
Bây giờ, họ còn ảo tưởng có thể quyết định tương lai của cô.
Dù cô có giả vờ thế nào đi nữa, cô cũng không bao giờ là hình mẫu lý tưởng trong lòng họ.

Nếu đã như vậy, cô còn phải tốn công sức ở lại cùng bọn họ làm gì?

Hứa Hạnh cười lạnh:
“Đừng quên, đây cũng là di nguyện của bố cháu. Khi xưa ông ấy đã cắt đứt quan hệ với gia đình, nhưng sau đó lại hối hận, muốn cháu quay về nhà họ Hứa. Cháu quên rồi à?”

Bà ta cứ ba lần bảy lượt lấy lý do này ra, khiến Hứa Gia cảm thấy chán ghét.
“Dù cho là chính ông ấy đến đây nói cũng chẳng có tác dụng.”

“Hứa Gia!”

Cố Tình vẫn đang ở trong phòng khách, Hứa Hạnh không muốn để bà nghe thấy nên hạ thấp giọng:
“Được, cháu có cốt khí như vậy, từ giờ cô sẽ không ép cháu nữa. Cháu cũng không cần phải miễn cưỡng ở lại đây diễn kịch cùng chúng tôi. Bây giờ cháu cút khỏi đây cho cô!”

Thấy cô quay người rời đi ngay sau khi nghe xong, ngực Hứa Hạnh phập phồng dữ dội:
“Tốt nhất là tự mình đi bộ ra ngoài, xe của nhà này cũng chẳng chở nổi tượng phật lớn như cháu đâu.”

Bóng lưng cô gái không hề dừng lại dù chỉ một giây vì lời đe dọa của Hứa Hạnh, bước chân nhanh chóng vượt qua bậc cửa.


Gió lạnh quét qua, người đi đường đều đã mặc những bộ quần áo dày, hai tay giấu trong tay áo, từng làn hơi trắng phả ra từ miệng mũi.
Hứa Gia không đi xa, liền lấy điện thoại ra. Đồng thời, cô phát hiện Hứa Hạnh đã khóa thẻ của cô, kể cả số tiền mà Hứa Tuấn để lại cho cô cũng không ngoại lệ.

Hứa Gia siết chặt điện thoại, chuyện này vốn đã nằm trong dự liệu của cô. Những thủ đoạn mà Hứa Hạnh hay dùng cũng chỉ có vậy.

Hứa Tuấn, tiền bạc…

Nhưng cô lại không thể làm gì được.

Trong danh sách trò chuyện trên WeChat, cũng chỉ có vài người:
WeChat vận động, WeChat thanh toán, trợ lý WeChat, Hứa Hạnh, và bác sĩ.
Cuối cùng là tin nhắn của Chu Tư Lễ.

Thời gian là tối qua.

Chu Tư Lễ: Chúc ngủ ngon.
Chu Tư Lễ: Ngủ…
Chu Tư Lễ: Ngon!
Chu Tư Lễ: wanan
Chu Tư Lễ: 【Đối phương đã hủy】
Chu Tư Lễ: Xin lỗi, cuộc gọi video lúc nãy là em gái tôi bấm nhầm.

Những tin nhắn lộn xộn như vậy, nhìn thêm một giây cũng phí thời gian, huống chi là trả lời.
Hứa Gia nhắn cho Chu Tư Lễ một tin và gửi định vị.

Hai mươi phút sau, cô đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng cậu dần dần xuất hiện trong tầm mắt, ngày càng rõ ràng.

Tóc mái phía trước của cậu đã được vén lên, để lộ xương chân mày cứng cỏi và đường nét khuôn mặt góc cạnh.
Cậu vội vàng dừng xe, một chân đạp lên mặt đất, vài sợi tóc vẫn tung bay trong gió, hơi thở có chút gấp gáp:
“Sao cậu lại ở đây? Cậu đi từ đâu tới?”

Câu hỏi này cũng không thể trách Chu Tư Lễ tò mò, vì nơi này không cách nhà cậu quá xa.

“Từ…”
Hứa Gia ngập ngừng, cảm thấy nơi đó không có liên quan gì đến mình, chỉ đáp:
“Cậu không cần phải biết.”

“Hơi lạnh.”
Cô nhìn cậu.

Chu Tư Lễ điều chỉnh lại nhịp thở, đáp một tiếng:
“Ồ.”

Cậu kéo khóa áo khoác xuống, khoác áo lên vai cô.
Hứa Gia không có ý này, liền lùi một bước.
Nhưng ngay sau đó, cổ tay cô bị cậu nắm lấy, thuận thế đút tay cô vào tay áo khoác.
Cô còn chưa kịp phản ứng, chiếc áo khoác đã nằm ngay ngắn trên người cô.

“Không còn cách nào khác, sợ cậu lại ném áo khoác đi như lần trước.”
Trên khuôn mặt cậu là vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong đôi mắt lại mang theo ý cười:
“Chỉ có thể để cậu chịu đựng một chút.”

Chiếc áo khoác của một người cao 1m85 mặc trên người cô trông quá rộng, vạt áo dài đến tận đùi cô.
Chu Tư Lễ còn chu đáo đội mũ cho cô.
Chiếc áo phao dày cộp bao bọc lấy cô, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ nhắn.

Cô đứng đó, mái tóc bị gió thổi tung dính vào bên má, trong đáy mắt là cảm xúc mà cậu không thể hiểu được.

“Hứa Gia, bây giờ trên người cậu, đều là mùi của tôi.”

Cậu cúi đầu, giúp cô kéo khóa áo lại.

Hứa Gia không phản kháng, thản nhiên nói:
“Cậu hiểu lầm rồi, ý tôi nói làm ấm là dùng cậu cơ.”

Bên trong cô mặc một chiếc áo len cashmere rộng rãi và đơn giản. Đột nhiên, cô tiến lại gần, làn da mát lạnh áp lên người cậu. Chu Tư Lễ giật mình một cái, nắm lấy bàn tay của cô đang đặt trên bụng mình, vành tai thoáng ửng đỏ. cậu nhìn xung quanh, hạ giọng nói:
“Đây là ở bên ngoài đấy.”

“Nhưng tôi không muốn mặc áo khoác của cậu.”
Cô giơ tay lên, nhìn ống tay áo phồng to, thừa ra hẳn một đoạn dài.

Như cậu đã nói, cô sắp ngạt thở trong mùi hương của cậu mất rồi.
Mặc áo khoác của cậu thậm chí còn khó chịu hơn là ôm cậu nữa.

Thấy cô có vẻ muốn cởi áo ra, Chu Tư Lễ vội vàng đưa tay ngăn lại:
“Cậu mặc ít quá, cứ mặc thêm một lát đi, lát nữa tôi dẫn cậu đi mua túi sưởi tay khác.”

“Đúng rồi, cậu đã ăn gì chưa?”

Cô khẽ ngây người, suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Chưa.”

“Tôi biết gần đây có chỗ ăn ngon, đi với tôi.”
Chu Tư Lễ tự nhiên nắm lấy tay cô.

Tiếp xúc quá nhiều như vậy khiến cậu có cảm giác quan hệ giữa hai người không tệ.
Hứa Gia rút tay lại, cho tay vào túi áo, chạm vào một thứ gì đó.

Cô lấy ra nhìn thử — là mấy viên kẹo.
Giấy bọc trong suốt dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt như hổ phách.

Người phía trước đang đẩy xe đạp nói:
“Trước khi ra ngoài, tôi đã lấy mấy viên kẹo của em gái. Cậu ăn đi.”

“Cuộc gọi video thì đổ cho em gái, kẹo cũng là lấy của em ấy.”
Hứa Gia bóc lớp giấy bọc, cười nhạt:
“Em gái cậu làm thế nào lại có một người anh trai như cậu vậy?”

Chu Tư Lễ chỉ nghe thấy nửa câu đầu, quay đầu lại, trong đôi mắt đen ánh lên chút ngượng ngùng và bối rối:
“Sao cậu biết được?”

“Khó đoán lắm à?”

Chu Tư Lễ dẫn cô đến một quán mì có hương vị khá ngon.
Vừa bước vào, mùi thơm của mì lập tức tràn ngập trong khoang mũi.

Cô tìm một chỗ ngồi xuống.
Chu Tư Lễ ngồi đối diện, đưa thực đơn cho cô:
“Muốn ăn gì?”

“Tùy.”

Hồi trước, khi Lưu Tiêu Như còn chưa nghỉ việc, Chu Tư Lễ và Chu Nguyệt thường xuyên đến đây ăn tối. Lâu dần, họ cũng trở nên quen thuộc với ông chủ quán.
Cậu giơ tay lên:
“Chú Tằng, cho cháu một tô mì bò nhé.”

Ông chủ đáp lại một tiếng “Được!”, chẳng mấy chốc đã bưng tô mì lên.
Tô mì trước mặt tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Hứa Gia rất ít khi đi ăn ngoài.
Chu Tư Lễ như một người phục vụ, rút đôi đũa ra, rửa sạch rồi đưa cho cô.

Hứa Gia cụp mắt xuống, dùng đũa khuấy nhẹ hai cái trong tô mì.

Qua một lúc, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Chu Tư Lễ không mấy thiện cảm:
“Cậu không ăn à?”

Chu Tư Lễ lắc đầu, từ chối:
“Tôi ăn ở nhà rồi.”

“Vậy cũng đừng nhìn tôi ăn.”

“…… Được thôi.”

Đợi cô ăn xong, hai người cùng bước ra khỏi quán mì.
Chu Tư Lễ theo thói quen định đưa tay vào túi áo, rồi mới chợt nhận ra áo khoác đã ở trên người cô.
Cậu hỏi:
“Ngon không?”

“Cũng được.”

“Tay nghề của ông chủ rất giống mẹ tôi, có hương vị của gia đình. Bình thường ở nhà không có thời gian nấu bữa tối, tôi sẽ đến đây ăn.”

Hương vị của gia đình.

Trong mắt cô thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp, nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ bình thản.

Cô đột nhiên không nói gì nữa.
Chu Tư Lễ cứ tưởng là chủ đề của mình quá nhàm chán.
Cậu dẫn cô đi loanh quanh gần đó, chẳng biết thế nào lại đi đến ngay dưới lầu nhà mình.

Chu Tư Lễ không muốn cứ thế mà chia tay cô, trong đầu vẫn đang nghĩ xem gần đây còn có chỗ nào có thể đi được.
Lúc này, cô bỗng ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà dân cư, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc:
“Sao nào, không mời tôi lên ngồi một lát à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK