Sau giờ tan học, Chu Tư Lễ bị Trình Dã kéo đi chơi bóng rổ, còn có cả Hứa Quân Xương. Ba người thay phiên cầm bóng, hai người còn lại phòng thủ. Hôm nay Trình Dã chơi đặc biệt dữ dội, như thể muốn phát ti3t hết cảm xúc qua từng giọt mồ hôi.
Hứa Quân Xương là người đầu tiên kiệt sức, ngồi phịch xuống băng ghế dài, nhìn Trình Dã vẫn đang dẫn bóng trên sân, bực tức chửi:
“Trình Dã, cậu bị làm sao thế? Nếu bị chơi xỏ thì đi tìm Sơ Ninh tính sổ, đừng có lôi bọn tôi ra chơi bóng mà phát ti3t!”
Cậu ta xoay xoay cánh tay nhức mỏi. Lực ném bóng của Trình Dã hôm nay mạnh đến mức khiến cậu ta cảm giác như mình sắp bị đập nát.
Chu Tư Lễ ngồi cạnh cậu ta, vừa lau mồ hôi bằng khăn vừa hỏi:
“Xảy ra chuyện gì à?”
“Nhìn thấy người trong lòng đi về cùng người khác mấy ngày liền, phát điên vì ghen tuông đấy.”
Sơ Ninh là bạn cùng lớp hồi cấp hai của họ, sau khi lên cấp ba thì chuyển sang lớp bên cạnh. Quan hệ của hai người bắt đầu trở nên vi diệu từ năm lớp 11. Đến một ngày, Trình Dã xác định được lòng mình, mà Sơ Ninh cũng có ý với cậu ta. Hai người cứ qua lại như vậy, chỉ còn thiếu một bước xác nhận quan hệ mà thôi.
Chu Tư Lễ ngạc nhiên:
“Chỉ vậy thôi?”
Chỉ là đi về cùng người khác mà đã khiến Trình Dã xáo động đến mức này. Trong ấn tượng của Chu Tư Lễ, Trình Dã không phải kiểu người dễ bị cảm xúc chi phối.
“Tôi cũng chẳng hiểu nổi cậu ta, không dám xác nhận quan hệ, suốt ngày lo được lo mất, không biết đang dằn vặt cái gì nữa.”
Nhìn thấy Trình Dã cầm bóng đi xuống sân, uống nước, Hứa Quân Xương không nhịn được bèn châm chọc:
“Đại tình thánh, tâm trạng bây giờ tốt hơn chưa?”
Trình Dã ném quả bóng sang, ngồi xuống băng ghế, lấy điện thoại ra, không biết vừa nhìn thấy tin nhắn của ai, tốc độ gõ phím nhanh đến kinh ngạc, trả lời rất dứt khoát.
“Tôi đi trước đây, cô ấy đang đợi ở cổng trường.”
“Giờ đâu phải mùa hè, rõ ràng là mùa xuân, nếu không thì làm sao bạn học Trình Dã của chúng ta lại mặt mày rạng rỡ thế chứ?”
Trình Dã cười lạnh:
“Chó độc thân thì câm miệng đi.”
Hứa Quân Xương khó chịu:
“Cậu với cô ấy thành rồi à? Không phải, Chu Tư Lễ còn đang ế kìa, sao lại chửi tôi?”
“Tư Lễ mà so với cậu á?” Trình Dã liếc cậu ta một cái, cười nhạt: “Số thư tình cậu ấy nhận được có khi cân nặng bằng cân của cậu đấy.”
Chưa bao giờ cãi thắng được Trình Dã, Hứa Quân Xương bất mãn liếc cậu ta một cái, rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc:
“Tình yêu là thuốc độc, kiểu như Trình Dã, cơ bản là không có thuốc chữa nữa rồi.”
“Lớp trưởng, cậu còn nhỏ, ngàn vạn lần đừng dính vào tình yêu đấy.”
Chu Tư Lễ suýt nữa thì sặc nước, đẩy Hứa Quân Xương ra, cười:
“Cậu có bệnh à?”
Hứa Quân Xương bỗng nhớ ra gì đó, đập đùi:
“Chết rồi, quên không nhắc Trình Dã chuyện cuối tuần rồi!”
“Chuyện gì?”
“Thám hiểm nhà ma đó! Ai biết cậu ta về rồi có mải mê hẹn hò mà quên mất không?” Hứa Quân Xương có chút lo lắng: “Không được, lát nữa tôi phải gọi điện cho cậu ta mới được.”
Tối Chủ Nhật, trước khi đi, Chu Tư Lễ còn tiện tay giúp Chu Nguyệt săn vé thành công. Chu Nguyệt lập tức vui sướng nhảy tưng tưng mấy vòng quanh cậu, như một con gà đồ chơi lắp lò xo.
“Anh ơi, anh giỏi quá! Thật đấy! Bạn em nói vé này khó săn lắm luôn!”
Chu Nguyệt không ngớt lời ca ngợi, Chu Tư Lễ rất thích nghe, ấn nhẹ lên đầu em gái, giọng điệu đầy ý cười:
“Đủ rồi, đủ rồi, lát nữa hàng xóm lại tố cáo chúng ta gây mất trật tự bây giờ.”
Chu Nguyệt ôm chặt điện thoại, không nỡ thoát khỏi giao diện đặt vé. Thấy cậu đứng dậy, đi về phía cửa, cô tò mò hỏi:
“Anh, anh ra ngoài à?”
“Ừ.” Dưới ánh đèn vàng ấm áp nơi hành lang, mái tóc đen của cậu dường như được phủ lên một lớp sắc cam nhạt. Cậu hơi cúi đầu, tay đang nhắn tin trả lời: “Tầm mười một giờ về, em nhớ đi ngủ đúng giờ.”
“Giúp em mua một lon cola nha?”
Lời vừa dứt, ánh mắt của anh trai lập tức phóng tới, mang theo cảnh cáo rõ ràng.
“Không cho uống thì thôi.” Chu Nguyệt bĩu môi, nể tình vé xem diễn nên không chấp, hớn hở nhảy về phòng.
Địa điểm mà Hứa Quân Xương gửi cách trung tâm thành phố khá xa. Chu Tư Lễ ngồi xe buýt nửa tiếng mới đến nơi đã hẹn, là người đầu tiên có mặt.
Khu này là khu biệt thự độc lập. Bảo vệ vừa nghe cậu nói đến tìm bạn để chơi thì nhìn cậu có vẻ đáng tin nên cho qua. Vừa bước vào là con đường bằng phẳng, hai bên trồng hàng cây ngô đồng Pháp, theo cơn gió nhẹ lay động phát ra âm thanh xào xạc. Nhiều người dắt chó, dẫn trẻ con đi dạo quanh.
Thật sự có người tổ chức trò chơi kiểu này trong khu dân cư sao?
Chu Tư Lễ cảm thấy buồn cười, dừng bước, mở điện thoại, ánh sáng màn hình hắt lên khuôn mặt cậu. Sau khi xác nhận lại địa chỉ với Hứa Quân Xương, cậu mới nửa tin nửa ngờ bước vào.
Hứa Quân Xương: Chủ nhà rất giàu, làm mấy trò này thuần túy là vì sở thích. Ở khắp nơi trong nước đều có nhà, cậu ta chuyên dùng để làm thành nhà ma. Hàng xóm xung quanh đều biết chuyện này. Tôi còn thấy cậu ta mời hàng xóm vào chơi miễn phí, nếu thoát được còn có quà.
Chu Tư Lễ: Sắp tới rồi.
Đi vào sâu mới nhìn thấy ngôi nhà.
Trên tường viện mọc đầy dây leo, gió thổi qua khiến chúng như con sông ngầm đang dâng trào, một màu xanh đậm.
Bên dưới mấy sợi dây leo đung đưa là tấm biển ghi “Số 318, đường Liễu Nhứ”. Chu Tư Lễ ngẩng đầu, trước mắt là một căn biệt thự lớn. Trăng cô độc treo cao, mây xám chậm rãi tản ra.
Ánh trăng nhợt nhạt xuyên qua những tấm rèm khẽ lay động, chiếu lên tấm thảm cũ kỹ.
Đèn không mở, căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.
Cánh cổng sân mở toang, xung quanh cỏ dại và cây cối mọc um tùm, không ai chăm sóc. Trên bức tường bao quanh, dấu vết của gió mưa bào mòn hằn lên rõ rệt, khiến nơi này trông hoang tàn, khác hẳn vẻ ấm cúng của những căn biệt thự cách đó chỉ vài mét.
Thoạt nhìn, đúng là rất có không khí của một ngôi nhà ma.
Dù không giống như Hứa Quân Xương thích mấy trò này, nhưng Chu Tư Lễ cũng chẳng sợ. Cậu đồng ý đi cùng Hứa Quân Xương chỉ đơn giản vì muốn xem cảnh Hứa Quân Xương và Trình Dã bị dọa đến mức ôm đầu chạy trối chết, la hét thảm thiết. So với việc ngồi không ở nhà, vậy còn thú vị hơn nhiều.
Điện thoại reo lên “ting” một tiếng.
Hứa Quân Xương: “Cậu đến chưa? Tôi và Trình Dã đều ở trong rồi, cậu cứ vào thẳng đi.”
Giữa những tiếng sột soạt của cỏ cây, xen lẫn tiếng côn trùng kêu râm ran và tiếng trẻ con chơi đùa vọng lại từ xa, Chu Tư Lễ đứng tại chỗ, vẫn có chút do dự:
“Tôi cứ đi thẳng vào à? Thật đấy?”
Hứa Quân Xương: “Ừ, cửa không khóa.”
Đúng như lời cậu ta nói, cửa chỉ khép hờ. Chu Tư Lễ khẽ đẩy một cái, cánh cửa liền mở ra.
Bên trong căn nhà so với bên ngoài lại sạch sẽ hơn nhiều — nhưng phòng khách thì bày bừa đủ loại đồ đạc lặt vặt. Trên tấm thảm cũ kỹ là những chồng sách báo cũ chất thành từng đống. Một cơn gió thổi qua, làm những trang giấy phát ra tiếng lật xột xoạt. Rèm cửa sổ đung đưa, ánh trăng lạnh lẽo tràn vào tạo nên một bầu không khí u ám. Có lẽ là để tăng thêm cảm giác rùng rợn, đèn không bật, cả căn nhà im lìm không một tiếng động.
Chu Tư Lễ gọi mấy tiếng nhưng không ai trả lời. Cậu không có kinh nghiệm chơi trò thoát khỏi mật thất, đành lần theo bức tường đi đến cuối hành lang. Càng đi, sự nghi ngờ trong lòng càng lớn. Xem trên mấy chương trình thực tế, người ta đều làm thế này. Cậu đưa tay mò mẫm trên tường, cho đến khi nhấn vào thứ gì đó giống như công tắc.
Đèn hành lang bật sáng.
Cậu quay đầu, nhìn thấy trên tường treo một bức ảnh gia đình được đóng khung cẩn thận.
Ánh trăng chiếu lên khung ảnh, là một bức ảnh chụp ba người. Hai vợ chồng đứng hai bên, tay đặt trên vai cô con gái ở giữa. Cô bé mặc váy công chúa tinh xảo, trông rất được cưng chiều.
Chu Tư Lễ khẽ căng thẳng, bật đèn pin điện thoại chiếu lên, đi dọc theo cầu thang xoắn ốc. Trên tường là những bức ảnh của cô bé đó — có ảnh cô ngồi trong phòng đàn piano, có ảnh cô cầm kem quay đầu cười trên phố châu Âu, cũng có ảnh cô ngủ gục trên bàn.
Những khoảnh khắc đẹp đẽ này rõ ràng được người chụp đặt trọn tình cảm, tỉ mỉ chọn góc chụp đẹp nhất.
Cậu rõ ràng đã vô tình xông vào nhà của người khác.
Đây đâu phải nhà ma gì chứ.
Nhận ra điều đó, cậu liền lui lại về phía cửa, mặt tối sầm, lấy điện thoại gọi cho Hứa Quân Xương, nhưng có vẻ bên kia đã bắt đầu trò chơi nên không ai nghe máy.
Không thể cứ thế mơ hồ xông vào nhà người khác rồi bỏ đi như không có chuyện gì.
Chu Tư Lễ đứng tại chỗ bối rối một lúc lâu, cuối cùng quay lại, để lại một mảnh giấy xin lỗi trên bàn. Lúc chuẩn bị rời đi, cậu ngửi thấy một mùi lạ nồng nặc, gay mũi.
Có gì đó không đúng.
Lần theo nguồn phát ra mùi, Chu Tư Lễ đi lên cầu thang xoắn ốc, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa trên tầng hai —
Trong hành lang tĩnh lặng và u ám, ánh sáng duy nhất là ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua khung cửa sổ cuối hành lang. Từ khe cửa, từng làn khói trắng mong manh thoát ra, mờ mờ như tơ nhện, bao trùm cả không gian.
Cậu nắm lấy tay nắm cửa, dùng vai đẩy mạnh.
Trong căn phòng tối đen như mực, khói mờ bao phủ khắp nơi, che khuất tầm nhìn của Chu Tư Lễ. Nhưng cậu vẫn nhìn thấy rõ, cách cánh cửa không xa, có một người đang nằm trên sàn nhà.
Cậu nín thở, vội vàng bế người đó lên. Người trong vòng tay rất nhẹ, đầu dựa vào ngực cậu, nửa khuôn mặt ẩn dưới mái tóc đen dài, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.
Khói vẫn chưa tan, không thể ở trong phòng lâu. Chu Tư Lễ bế người đó ra ngoài sân, quỳ một chân xuống, nhẹ nhàng nâng đầu cô gái lên, để cô dựa vào cánh tay mình, rồi cẩn thận đưa tay kiểm tra hơi thở của cô.
May là còn thở, vẫn còn sống.
Mặc dù động tác của cậu có vẻ thành thạo, nhưng nếu để ý kỹ, có thể thấy đầu ngón tay của cậu đang khẽ run.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, quá nguy hiểm. Khi nhận ra tình huống, cơ thể cậu đã phản ứng trước cả lý trí. Vào khoảnh khắc đó, cứu người là phản xạ bản năng.
Ánh trăng chiếu lên gương mặt cô gái, phủ lên một lớp ánh sáng lạnh lẽo. Dưới mắt cô, quầng thâm nhàn nhạt càng làm vẻ mặt cô thêm tiều tụy.
Chưa kịp suy nghĩ vì sao lại có cảm giác quen thuộc đến vậy, Chu Tư Lễ nhẹ nhàng đỡ lấy vai cô, lấy điện thoại ra, bấm ba số, tiếng chuông gọi cấp cứu vang lên trong màn đêm yên tĩnh, đặc biệt rõ ràng.
Ngay khoảnh khắc đó, cổ tay cậu bị một cảm giác mềm mại siết chặt.
Chu Tư Lễ giật mình, cúi xuống nhìn. Cô gái hé môi, đôi mày nhíu chặt, như đang lẩm bẩm gì đó. Cậu ngừng một chút, ghé sát tai lại nghe:
“… Đừng…”
Cô gái nắm lấy cổ tay cậu, hơi thở gấp gáp, cổ họng bị khói k1ch thích nên vẫn còn ho khan, thần sắc đau đớn. Cô từ từ mở mắt, ý thức mơ hồ, ánh mắt lơ đãng, trông rất mông lung.
Chu Tư Lễ trấn an:
“Cô nghỉ ngơi đi, xe cấp cứu sẽ đến ngay.”
Không biết cậu vừa nói câu nào đụng chạm đến cô, cô gái đột ngột nhào về phía cậu, vươn tay giật lấy điện thoại của cậu.
Chu Tư Lễ chưa kịp phản ứng thì đã bị cô đẩy ngã xuống đất. Chiếc điện thoại rơi khỏi tay, lăn vài vòng trên bãi cỏ.
Hai người bất ngờ áp sát nhau, hơi thở của cô phả lên mặt cậu, mái tóc lạnh buốt rủ xuống chạm vào xương quai xanh của cậu. Chu Tư Lễ nằm dưới bãi cỏ, theo bản năng giữ lấy cánh tay cô.
Trước mắt cậu chỉ có cô và mặt trăng sáng treo trên bầu trời. Hơi thở cô gấp gáp, trong đôi mắt lạnh lẽo, ánh nhìn đâm thẳng vào đáy mắt cậu.
Chu Tư Lễ thoáng cứng đờ. Lúc sau, cổ áo bị kéo căng, cậu bị buộc phải ngẩng đầu, sững sờ nhìn thẳng vào cô gái ấy.