• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu rất để ý đến cậu ta?” Hứa Gia nhìn về phía cậu.

Nghe vậy, cậu khẽ gật đầu. Hứa Gia tâm trạng khá tốt, thậm chí còn lên tiếng trấn an:

“Cậu không cần lo đâu. Trước khi tìm được người nào đẹp trai hơn cậu, tôi sẽ không thay thế cậu.”

… Nghe còn đáng lo hơn.

Chu Tư Lễ rất hiểu rõ bản thân mình — trên thế giới này, người đẹp trai hơn cậu có rất nhiều. So với những người cùng lứa, thứ giúp cậu được cộng điểm trong mắt các cô gái khác, trong mắt Hứa Gia lại chẳng đáng là bao.

Cậu chỉ có thể dâng lên một trái tim chân thành, vừa mù quáng vừa liều lĩnh mà xoay quanh cô. Nếu may mắn, có lẽ cậu sẽ tìm được con đường đi vào trái tim cô.

Cậu có chút buồn bực: “Đừng thay thế tôi.”

Không nhận được phản hồi từ cô.

Hứa Gia đẩy chiếc thùng giấy vào góc phòng, nắm lấy tay cậu định kéo cậu đứng dậy. Chu Tư Lễ vẫn ngồi yên trên sàn, không dám đứng lên, ngước đầu lên nhìn cô:

“Cậu định đưa tôi đi đâu?”

Nhận ra sự căng thẳng trong mắt cậu, cô khom người, trêu đùa mà cuộn lấy mái tóc của cậu, kéo nhẹ, x0a nắn, vuốt v3.

“Yên tâm đi, lần này tôi sẽ không để cậu phải rời khỏi đây với cái bụng đói đâu.”

Chu Tư Lễ không phân biệt được câu nói của cô là thật hay đùa, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo cô xuống tầng.

Cậu ngồi đối diện Hứa Gia, nhìn người giúp việc lần lượt bưng thức ăn lên, thậm chí có người mang đến bát canh, ân cần múc canh cho họ.

Chu Tư Lễ nhận lấy bát canh, khẽ nói cảm ơn. Hứa Gia đã bắt đầu ăn, phía xa vẫn còn mấy người giúp việc đứng chờ, cậu không dám nói thêm gì nữa.

Thấy cô đặt đũa xuống, Chu Tư Lễ mới hỏi vấn đề đè nén trong lòng bấy lâu:

“Món lần trước tôi nấu, cậu đã ăn chưa?”

“Ăn rồi.”

“Cậu thấy thế nào?”

Tay nghề của cậu quả thực không tệ. Hứa Gia thản nhiên đáp:

“Cũng được.”

Khóe môi Chu Tư Lễ hơi cong lên, như thể đang tranh thủ từng giây từng phút, tiếp tục truy hỏi:

“Tối mai là đêm giao thừa, cậu định làm gì?”

“Sao cậu hỏi nhiều thế?”

“Cậu không trả lời tin nhắn của tôi nên tôi đành phải hỏi hết luôn bây giờ.”

Ngày mai Hứa Gia vốn không có kế hoạch gì. Đêm Giao thừa của cô cũng chẳng khác gì những ngày bình thường.

“Ngày mai chưa có dự định gì.”

Hỏi nhiều quá dễ bị ghét, Chu Tư Lễ rất thức thời mà dừng lại, liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường:

“Tôi phải đi rồi. Sáng mai tôi sẽ về quê với bố mẹ, nên phải về sớm để thu dọn hành lý.”

“Sáng mai về quê, mà hôm nay vẫn cố tình đến đây ăn cơm với tôi?” Cô chống cằm, vẻ mặt suy tư: “Chu Tư Lễ, cậu có vẻ như không có tôi thì sẽ không sống nổi ấy nhỉ?”

Chu Tư Lễ tránh ánh mắt của cô, khó mà trả lời được. Thích một người chính là như vậy, không thể kiềm chế được mà muốn đến gần. Cô căn bản không thể hiểu được cảm giác của cậu, mà ngay cả cậu cũng không thể lý giải nổi lòng mình.

Chiều nay, khi đứng trước cổng sân, Chu Tư Lễ thực sự đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho mọi tình huống có thể xảy ra.

Đây là lần đầu tiên cậu rời khỏi nhà cô trong bộ dạng chỉn chu như vậy. Chu Tư Lễ dừng chân trước cổng.

Cơn gió nhẹ thổi qua, làm mấy lọn tóc bên má cô bay lên. Cậu giơ tay ra, đầu ngón tay dừng lại ở khoảng cách chừng một tấc trước mặt cô.

Hứa Gia hạ mắt, ánh nhìn dừng lại trên đầu ngón tay cậu. Chu Tư Lễ chỉ nhẹ nhàng cuốn lấy lọn tóc đó, xoay giữa các đầu ngón tay:

“Lần tới gặp lại có lẽ là sau khi khai giảng. Có thể nào… thỉnh thoảng trả lời tin nhắn của tôi được không?”

“Thỉnh thoảng?”

“Ừ, thỉnh thoảng.” Giọng điệu của cậu rất nghiêm túc: “Xin cậu đấy.”

Hứa Gia không nói có hay không: “Còn phải xem cậu nhắn gì cho tôi.” Nếu vẫn là những câu mơ hồ như trước, cô cũng chẳng cần lãng phí thời gian.

“Vậy cậu muốn tôi nhắn gì?”

“Cậu nên biết rõ chứ.” Hứa Gia nghiêng đầu.

Chu Tư Lễ mơ hồ đoán được, nhưng không chắc chắn, cũng không dám hỏi kỹ. Vài giây sau, cậu nghiêm túc nói:

“Đừng để bị đói hay bị lạnh, chăm sóc bản thân cho tốt. Tôi vừa thấy cậu ăn, cảm giác là…”

“Cậu có thể đi rồi.” Hứa Gia không chút khách sáo mà đóng cửa lại.

“Khoan đã.” Chu Tư Lễ giơ chân, chặn cánh cửa, một tay đặt lên cửa, ánh mắt lóe lên vẻ không nỡ rời xa:

“Cho tôi nhìn cậu thêm chút nữa.”

Khóe môi Hứa Gia khẽ nhếch: “Nếu đã không nỡ đi, sao không ở lại luôn đi?”

“Đó là hai chuyện khác nhau.” Nói xong, cậu mới chợt phản ứng, ánh mắt bừng sáng: “Hứa Gia, cậu… đang giữ tôi lại sao?”

“Sân nhà tôi thực sự cần người trông coi đấy.”

“…” Chẳng phải là muốn trói cậu lại làm chó giữ nhà hay sao?


Tiễn cậu đi xong, Hứa Gia quay về phòng.

Lúc đi ngang qua bàn trà trong phòng khách, cô thấy hai túi lớn cậu để lại. Hứa Gia tùy tiện lục qua, chỉ là vài món đồ ăn vặt.

Cô không có sở thích ăn uống, nếu không ai nhắc, cô thậm chí có thể quên cả ăn cơm. Như lời cậu nói, cô thực sự không biết cách chăm sóc bản thân.

Hứa Gia chỉ lấy một viên kẹo.

Sau khi dọn dẹp xong, người giúp việc cùng nhóm nhân viên lần lượt rời đi.

Hai người giúp việc trẻ tuổi đi sau cùng, sắp đến giờ tan làm, thái độ làm việc tự nhiên có phần lơi lỏng.

Trước khi ra đến cửa, họ bắt đầu thì thầm trò chuyện. Lúc đi ngang qua bàn ăn, một người vô tình huých khuỷu tay, làm đổ chiếc cốc.

“Choang!” Tiếng vỡ giòn tan vang lên, chiếc cốc thủy tinh vỡ nát thành nhiều mảnh nhỏ.

“Mấy người đi đứng kiểu gì vậy?! Làm ra chuyện như này mà còn không mau dọn dẹp đi!”

Người giúp việc lớn tuổi lập tức quay lại, quát mắng với giọng điệu gay gắt.

Cũng may nơi này chỉ có một cô gái ở, không giống như những bà chủ khó tính khác, dễ nói chuyện hơn nhiều. Bà ta cúi xuống, vốn chỉ nghĩ là nói một câu xin lỗi là xong.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, bà ta phát hiện sắc mặt của cô gái vô cùng khác thường — cả người cứng đờ, hơi thở gấp gáp, gương mặt trắng bệch đến kỳ lạ.

“Tôi đã bảo bọn họ đi dọn dẹp rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi, sẽ không…”

“Ai làm đổ?”

Cô chăm chú nhìn đống mảnh vỡ thủy tinh trên sàn, ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ.

“Nuốt nó đi.”

“Không, cô chủ, tôi không cố ý!” Người giúp việc trẻ run lên, quỳ gối bò đến bên cô: “Tôi sẽ đền, tôi sẽ đền chiếc cốc đó, đền bao nhiêu cũng được… Mảnh thủy tinh mà nuốt vào sẽ chết người đấy, tôi xin cô…”

Cô không có phản ứng gì, nhưng ánh mắt lạnh lẽo tựa như muốn xuyên thấu cô ta. Vài giây sau, cô gái nắm lấy đầu cô ta, bất ngờ siết chặt, như thể muốn tự tay ấn cô ta xuống, bắt cô ta nuốt hết những mảnh vỡ thủy tinh kia.

Người giúp việc trẻ hoảng sợ khóc lóc, vội vàng túm lấy tay cô, cầu xin chút lòng thương xót.

Viên kẹo trong tay cô rơi xuống sàn, lăn vài vòng.

Ánh mắt Hứa Gia dừng lại trên viên kẹo đó. Cô dần định thần lại, cuối cùng cũng nhận thức được những gì đang diễn ra trước mắt.

“Cút.”

Cô đặt tay lên bàn tay đang run rẩy của mình, quay người bước đi.


Đêm khuya.

Trong giấc mơ của cô, vô số chiếc lọ thủy tinh vỡ vụn, rơi từ trên trời xuống.

“Hứa Tuấn, anh đã từng nói rõ ràng với tôi, sau khi kết hôn, mọi chuyện sẽ theo ý tôi. Bây giờ tại sao anh lại ngăn cản tôi ra nước ngoài?”

Giọng nói trong ký ức vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.

“Gia Gia còn nhỏ, em không thể đợi thêm hai năm nữa sao?!”

“Hai năm trước anh cũng nói như vậy!”

Người phụ nữ hất tay anh ra:

“Tôi ra nước ngoài thì có chết đâu, vẫn có thể ở bên con bé, chỉ là theo một cách khác mà thôi. Lần này là cơ hội rất hiếm có, sẽ giúp ích rất nhiều cho con đường sáng tác hội họa của tôi, anh đừng cản tôi!”

“Hứa Tuấn, tôi lấy anh không phải để anh dùng gia đình ràng buộc tôi. Ước mơ của tôi, sự tự do của tôi — tất cả đều quan trọng. Lần này tôi sẽ không vì gia đình mà nhượng bộ. Anh chăm sóc con bé cho tốt, đến lúc đó chúng ta sẽ liên lạc qua mạng.”

Người phụ nữ quay người rời đi.

Ngay lúc đó, phía sau vang lên tiếng thủy tinh vỡ.

Người đàn ông cầm một mảnh thủy tinh, kề sát động mạch cổ của mình:

“Nếu tôi nói, là tôi không nỡ để em đi thì sao?”

Họ đã cãi vã vô số lần, cảm giác rung động ban đầu đã mất từ lâu, chỉ còn lại sự mệt mỏi.

“Vậy thì, chúng ta chỉ có thể đi đến bước ly hôn mà thôi.”


Trên giường, cô gái đột nhiên mở bừng mắt.

Quay đầu lại, cô thấy một người đàn ông ngồi cạnh giường.

Hắn nở một nụ cười, khóe môi hai bên chậm rãi cong lên, cong mãi cho đến tận thái dương.

Gương mặt hắn vặn vẹo đến kinh khủng, như kẹo bông đang tan chảy, nhưng lại có dòng dầu nóng không ngừng chảy xuống.

“Gia Gia, con còn nhớ ba không? Lâu rồi không gặp.”

“Ba.”

Cuối cùng cô cũng có thể rơi nước mắt. Nước mắt chảy dài theo gò má.

“Ba rất nhớ con.”

Tiếp đó, có ai đó nắm lấy cổ tay cô:

“Gia Gia, đi du lịch cùng ba đi. Chúng ta còn rất nhiều nơi chưa đến.”

“Nhưng mà…”

“Ông không phải là ba tôi. Ông là người kẹo bông.”

Hứa Gia bước xuống giường, nhưng chân cô đột ngột mềm nhũn, khiến cô ngã xuống thảm. Cô bò đến bên tủ đầu giường, kéo ngăn kéo ra. Tay cô run lên không ngừng, có quá nhiều loại thuốc lẫn lộn, khiến cô không thể tìm thấy loại cần thiết trong lúc hoảng loạn.

Bóng của người đàn ông chậm rãi bao phủ cô.

Giây lát sau, hắn cúi xuống. Hứa Gia rút ra một con dao Thụy Sĩ, vung về phía hắn, giọng sắc bén:

“Tránh xa tôi ra!”

Người kẹo bông biến mất ngay trước mắt cô.

Thế nhưng, mùi máu tanh lại xộc vào mũi cô.

Cô hoàn toàn tỉnh táo, cúi xuống, phát hiện máu ấm nóng đang trào ra từ cổ tay mình.


Sau khi xử lý xong vết thương, cô ra ngoài ban công, để mặc gió lạnh thổi qua người.

Đồng hồ treo tường hiển thị đã bốn giờ sáng.

Chiếc ghế xích đu nhẹ nhàng đung đưa.

Cô không hề buồn ngủ. Cơn đau nhói từ cổ tay khiến cô đặc biệt tỉnh táo.

Bốn giờ sáng.

Lần đầu tiên cô thức khuya như vậy là vào năm mười hai tuổi, trong hành lang bệnh viện.

Có lẽ vì hôm nay cô đã xem lại nhiều bức ảnh của Hứa Tuấn, nên ký ức về đêm hôm đó lần lượt hiện lên trong đầu cô.

Ngày hôm đó, Hứa Hạnh vội vàng chạy đến bệnh viện, nhìn thấy tình trạng thê thảm của Hứa Tuấn, lập tức nắm lấy cổ áo cô, mạnh mẽ đẩy cô xuống sàn, chất vấn cô về tung tích của Triệu Doanh Liễm.

Cô bé cuộn mình trong góc, ôm đầu gối, vừa khóc vừa nói:

“Con không biết mẹ đã đi đâu.”

Một tuần sau, báo cáo kiểm tra của bệnh viện có kết quả.

Hứa Tuấn đã bị đầu độc với liều lượng nhỏ nhưng nhiều lần trong suốt vài tháng gần đó.

Cảnh sát đã phong tỏa căn nhà đó, tiến hành điều tra tất cả những người đã ra vào căn nhà trong ba tháng qua — nhưng kết quả là không có manh mối nào.

Từ đó, mọi đầu mối đều bị cắt đứt.

Là người luôn ở bên Hứa Tuấn, Hứa Gia đương nhiên không tránh khỏi bị thẩm vấn. Nhưng vì cô còn nhỏ, nên một nữ cảnh sát đã dẫn dắt cuộc hỏi cung.

Lúc đó, cô chỉ biết rằng, ban đầu Hứa Tuấn bị rụng tóc dữ dội, sau đó là gặp khó khăn trong việc nói chuyện, giọng nói trở nên ngọng nghịu, và cuối cùng là bị liệt toàn thân, không thể cử động.

Hứa Tuấn lúc sinh thời không có kẻ thù nào. Trong khoảng thời gian được cảnh sát xác định là bị đầu độc, cô và Hứa Tuấn hầu như ngày nào cũng ở bên nhau, nhưng cô không phát hiện ra điều gì bất thường.

Cô hoàn toàn không hay biết.
Hoàn toàn bất lực.

Đêm mưa bão đó, trước khi ngã xuống, Hứa Tuấn vẫn đang trong bếp nấu bữa tối cho cô.

Vì vô tình đụng phải nồi dầu, dầu nóng đã dội lên mặt ông, khiến ông bị hủy hoại dung mạo.

Khóe mắt cô rơi xuống một giọt nước.

Hai tay cô không ngừng run rẩy.

Không biết đã qua bao lâu, bầu trời dần dần sáng lên.

Tiếng chuông điện thoại reo lên.

Đầu dây bên kia vang lên giọng của Hứa Hạnh:

“Cô biết cháu muốn nói gì. Nhưng hôm nay bạn cũ của bố cháu sẽ đến thăm nhà, nếu cháu không có mặt, sẽ làm mất mặt gia đình chúng ta.”

Giọng điệu của Hứa Hạnh không cho phép từ chối:

“Lát nữa cô sẽ cho xe qua đón.”

“Còn Hạ Lâm, cháu còn nhớ không? Hắn có mối quan hệ tốt với bố cháu, hôm nay còn nhắc đến tên cháu trong cuộc điện thoại đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK