Hứa Quân Xương đang chơi game trên máy tính, ngón tay gõ bàn phím lách cách liên tục, vậy mà vẫn rảnh tay cầm điện thoại hỏi cậu rốt cuộc trong gói hàng là gì, làm cậu cũng tò mò theo.
Hai, ba phút trôi qua, Chu Tư Lễ mới nhắn lại:
“Không có gì đâu, thì ra là ai đó gửi bưu thiếp.”
Mưa lớn như hạt đậu rơi lộp bộp vào cửa sổ. Trong phòng, cậu ngồi bất an ở mép giường, hai tay siết chặt hai bên, mạnh đến mức khớp tay trắng bệch.
Dưới chân, trong thùng rác là bức ảnh bị xé vụn – dù có ghép thế nào cũng không thể nhận ra hình dạng ban đầu.
Một lúc lâu sau, cậu mới đưa tay lên ngực.
Đến tận bây giờ…
Chỉ cần nghe đến tên cô ấy thôi, cũng đủ khiến vết thương tưởng đã lành lại bị xé toạc lần nữa.
Ném một hòn đá xuống hồ, ít nhất cũng phải gợn lên vài làn sóng.
Tấm ảnh được gửi đi hai ngày, vẫn không có chút động tĩnh. Đừng nói đến việc gặp mặt, ngay cả một tin nhắn cũng chẳng có.
Cô ngẩng mắt lên, khoé môi khẽ nhếch thành một nụ cười mỉa mai.
Cho dù tấm ảnh đó có sắp lan khắp điện thoại của toàn bộ thầy trò Nhất Trung, thì cậu cũng chẳng quan tâm gì sao?
Chẳng bao lâu sau, Hứa Gia liền bỏ qua ý định này, bắt đầu tính toán cách khác. Dù sao người như Chu Tư Lễ cũng chỉ có một, cô không muốn ép cậu đến đường cùng.
“Chu Nguyệt, tớ về trước nhé!”
Bố mẹ bạn cùng bàn đến đón rồi, cô bé dắt tay người lớn, vẫy tay chào tạm biệt.
“Hẹn gặp tuần sau!” Chu Nguyệt cũng vẫy tay đáp lại. Các bạn xung quanh lần lượt được đón về, cô nhón chân nhìn ra xa, chẳng lẽ là đang tắc đường?
Sáng nay cô còn dặn Chu Tư Lễ đến đón sớm, vậy mà đã đợi hơn mười phút rồi vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu.
Một tia chớp rạch ngang trời, mưa như trút nước ập xuống. Chu Nguyệt hoảng sợ lùi lại vài bước.
Trong tiếng mưa rào rào, một giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai:
“Chu Nguyệt, là em à?”
Cô quay lại theo tiếng gọi, nhận ra người chị từng gặp ở công viên ven sông, kinh ngạc hỏi:
“Chị ơi, sao chị lại ở đây?”
Hứa Gia dừng bước trước mặt cô, hơi cúi người xuống, cười nói:
“Anh em nhờ chị đến đón em.”
“Chị quen anh em ạ?” Chu Nguyệt sững người.
“Đương nhiên rồi.”
Cô lấy ra một bức ảnh – ảnh chụp tập thể lớp. Chu Nguyệt nhanh chóng nhận ra cậu con trai đứng cạnh mình trong ảnh. Cô hoàn toàn không nhận thấy biểu cảm có gì khác thường, niềm vui sướng ấy khiến cô chẳng còn để tâm điều gì khác – thì ra chị ấy quen anh trai mình!
“Trùng hợp quá! Không ngờ hai người lại quen nhau. Chị ơi, thế là em với chị có duyên rồi đấy!” Chu Nguyệt mắt sáng rỡ, cười tươi rói.
Ánh mắt Hứa Gia ẩn ý, cô khẽ ra hiệu, dẫn cô bé bước xuống bậc thềm, bung chiếc ô đen, nắm lấy tay Chu Nguyệt:
“Em có muốn đến nhà chị chơi một lát không?”
Chu Nguyệt lắc đầu dứt khoát:
“Không được đâu, em hứa với anh là sẽ chờ anh ở đây. Nếu không thấy em, anh sẽ lo lắm. Hay là chị ở lại đây chờ cùng em nhé.”
“Anh em có việc bận nên mới nhờ chị đến đón em.”
“Thật á?” Chu Nguyệt cúi đầu suy nghĩ,
“Nhưng mà anh em chưa bao giờ thất hứa. Dù trời có sập, anh ấy cũng nhất định sẽ đến đón em.”
Hứa Gia chợt cười khẽ, giọng nói nhạt tan vào trong mưa:
“Chị và anh em rất thân, nên anh mới yên tâm để chị đến.”
Nghe vậy, Chu Nguyệt lập tức bật chế độ hóng chuyện,
“Rất thân là sao? Chẳng lẽ không phải chỉ là bạn học thôi?”
“Em có muốn biết mặt ít ai biết của anh mình không?” Hứa Gia xoa đầu cô bé, ánh mắt hơi nheo lại suy nghĩ,
“Ví dụ như, ảnh đang giận chị, không muốn gặp chị.”
Chu Nguyệt nghe xong thì ngạc nhiên vô cùng, khó mà tin nổi. Trong ký ức của cô, Chu Tư Lễ luôn là người hiền lành, khó mà gây gổ với ai. Vậy thì chuyện gì đã xảy ra khiến anh không muốn gặp người ta?
“Không thể nào, anh em là người thấu tình đạt lý lắm. Trừ phi chị đâm anh một nhát, chứ bình thường ảnh dễ nói chuyện lắm. Chắc chắn là có hiểu lầm gì rồi.”
Chu Nguyệt nhìn cô, thấy ánh mắt dịu dàng của chị gái, trong lòng liền đổ hết lỗi cho anh trai mình. Cô nắm chặt tay Hứa Gia:
“Chị à, chị tìm em đúng người rồi đấy. Để em giúp chị nói chuyện với ảnh, đảm bảo hai người lại hoà như xưa.”
“Ở đây ồn quá.” Hứa Gia khẽ lắc tay cô bé,
“Em có muốn đến nhà chị một chút không? Chị sẽ từ từ kể cho em nghe.”
Chu Nguyệt chưa từng đến nhà chị gái lớn nào, trong lòng có phần háo hức, cuối cùng đành gật đầu đồng ý:
“Được, nhưng em phải gọi điện cho anh trước đã.”
“Đương nhiên rồi. Nhưng chị lỡ để quên điện thoại ở nhà rồi, đợi đến nhà chị rồi gọi được không?”
Chu Nguyệt vui vẻ nhận lời.
Trên đường đi, nước mưa bắn tung tóe khắp nơi. Con bé ôm chặt lấy Hứa Gia, tiếng cười vang mãi không dứt.
Chỉ chậm một phút.
Cậu vừa chạy tới cổng trường, tóc mái vẫn còn ướt đẫm mồ hôi. Tối nay Chu Khánh Thừa và Lưu Tiêu Như đều có việc, nên sau khi xuống tàu điện ngầm, cậu liền bước nhanh đến đón em gái. Cảm giác bất an mơ hồ nào đó len lỏi trong lòng, cậu quay đầu nhìn lại—một chiếc xe đen chạy vụt qua trước mắt.
Mưa như trút, hơi nước mù mịt. Cậu chỉ liếc qua, rồi lập tức chạy về chỗ hai anh em đã hẹn.
Ánh mắt cậu quét quanh, không thấy bóng dáng quen thuộc. Chu Tư Lễ đứng yên tại chỗ, trái tim lập tức như bị treo lên tận cổ họng.
Chu Nguyệt đâu rồi?
Tiếng mưa vọng trong hành lang vắng lặng của tòa nhà giảng dạy. Cậu chạy khắp các tầng, tìm từng phòng, từng cầu thang. Không có. Không đâu cả.
Cậu khom người chống tay lên gối, thở hổn hển. Mồ hôi lẫn mưa chảy vào mắt, khiến tầm nhìn mơ hồ. Từng ý nghĩ tồi tệ nhất bắt đầu len lỏi trong đầu.
Đúng lúc đó, một số lạ gọi đến.
Cậu siết chặt tay, cổ họng khô khốc, đầu óc tràn ngập mọi viễn cảnh tồi tệ.
“Anh ơi!”
Nghe thấy giọng em gái, cậu mới như vừa sống lại.
Cậu trượt lưng ngồi xuống sát tường, tóc rối bời, trái tim vẫn còn đập loạn vì hoảng loạn. Phải mất một lúc cậu mới điều hòa được nhịp thở, giọng khàn khàn, “Chu Nguyệt, em đang ở đâu vậy? Không phải đã hẹn chờ anh ở tầng lửng rồi sao?”
Đầu dây bên kia, con bé che điện thoại, cuống quýt thanh minh: “Anh ơi, em có chạy đi đâu lung tung đâu.”
Cậu nhắm mắt, cố đè nén cơn tức giận đang dâng lên: “Giờ em ở đâu?”
“Em đang ở nhà bạn học của anh nè! Nhà đẹp cực, to lắm, y như lâu đài công chúa vậy. Ơ mà anh không biết sao?”
Bạn học? Lâu đài công chúa?
Cậu còn chưa kịp xâu chuỗi lại những thông tin hỗn loạn trong đầu thì đầu dây bên kia, giọng nói non nớt của Chu Nguyệt đột ngột bị thay thế. Cô cầm lấy điện thoại, cúi mắt xuống, và mỉm cười với Chu Nguyệt—nụ cười mang năm sáu phần giống cậu, nhưng giọng nói thì vẫn lạnh lẽo và xa cách như trước.
“Chu Tư Lễ, gặp một lần đi?”
Sắc mặt cậu lập tức tái nhợt, giọng trầm thấp kìm nén cơn giận: “Hứa Gia, có chuyện gì thì nhằm vào tôi, đừng động đến con bé.”
Đối phương chỉ buông ba chữ rồi lập tức cúp máy.
“Tôi đợi cậu.”
–
Tiếng sấm kéo dài như bản đ ĩa giới hạn vào cuối xuân, mưa dần nhỏ lại, bản nhạc dài lê thê ấy cuối cùng cũng đến hồi kết. Không khí nặng nề và oi bức.
Có người bước qua sân, nơi đất lún đọng đầy nước, làm bắn lên những làn hơi mù mịt. Vài cánh hoa trắng xoay tròn giữa làn sóng mưa gợn nhẹ.
Sau khi con bé rời đi, cô ngồi một mình trên tấm thảm lông, tiếp tục ghép mảnh chiếc tranh xếp hình chưa hoàn chỉnh. Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua từng mảnh, cô chưa từng nghĩ muốn gặp cậu lại phải vất vả đến mức này.
Không biết bao lâu sau, chuông cửa vang lên.
Hứa Gia mở cửa. Một cơn gió lùa qua, mang theo hơi lạnh.
Đèn đêm hình cầu gắn trên tường rọi xuống sân, ánh sáng bị mưa cắt xén thành từng tia mờ nhòe kéo dài như lưỡi dao nhọn. Cậu đứng cách cô hai mét, vạt áo bị gió thổi bay phần phật, tay cầm ô hiện rõ từng đường gân, mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm về phía cô.
Cô tự hỏi—là thời gian, hay là màn mưa, khiến cậu trở nên xa cách đến thế.
Hai tháng không gặp, câu đầu tiên cậu thốt ra là: “Em tôi đâu?”
Hứa Gia khoanh tay, tựa vào khung cửa: “Cậu đứng xa vậy làm gì?”
Cậu lặp lại như chiếc máy: “Em tôi đâu?”
“Tôi cho người đưa nó về rồi, chắc giờ cũng đến nhà rồi đấy.” Nhìn ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào mình không rời, cô như thấy buồn cười, cuối câu còn cố ý nhấn mạnh: “Không tin tôi à?”
Chỉ gặp cô một lần thôi mà, sau hai tháng, nỗi đau âm ỉ như cơn mưa axit ẩm ướt lập tức dội tràn lên tim gan, khiến cậu nghẹn thở. Cậu quay đầu đi, giọng mang theo nụ cười giễu: “Tôi có thể tin cậu sao?”
Ngay sau đó, điện thoại vang lên, là tin nhắn từ Chu Nguyệt.
Chu Nguyệt: Anh ơi, em về đến nhà rồi nè~ Anh đang ở đâu đó?
Cậu nửa tin nửa ngờ:
Gửi định vị.
Chu Nguyệt: Ối zời ơi, còn định vị gì nữa, em đang ngồi ăn lẩu với chị họ Hân Hân rồi nè. Anh mau về ăn cơm nha~
[Video gửi đến]
Trong video, con bé và Lưu Niệm Hân ngồi cạnh nhau, giữa bàn là nồi lẩu nghi ngút khói. Chu Nguyệt giơ tay làm chữ V với camera, rồi kéo chị họ lại chung khung hình. Lưu Niệm Hân mệt rã người sau một ngày làm việc, đói muốn chết, vẫn cố gắng giơ tay theo một cách uể oải.
Ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt cậu, Hứa Gia chăm chú quan sát nét mặt cau có, đau khổ của cậu. Vài giây sau, cậu tắt màn hình, không nói một lời, xoay người bước đi.
“Cậu nghĩ tôi cho cậu đi sao?”
Cậu làm như không nghe thấy, bước chân không hề chậm lại.
“Chuyện hôm nay xảy ra một lần thì cũng có thể xảy ra lần hai. Tôi có nhiều cách lắm, cậu muốn thử từng cái không?”
Chu Tư Lễ cuối cùng dừng bước, nhìn sang hướng khác, ánh mắt không còn chút ánh sáng. Cậu biết rất rõ, chuyến đi lần này, mục đích duy nhất là đưa Chu Nguyệt về nhà. Giờ con bé đã an toàn, cậu không có lý do gì để ở lại thêm nữa.
Vừa cảm giác được sau lưng có người tiến đến, tim cậu khựng lại một nhịp. Cậu quay đầu, thì thấy cô đã đứng đó từ lúc nào, im lặng như bóng ma, người ướt sũng vì mưa.
Khoảng không dưới tán ô quá nhỏ, chỉ đủ cho hai người, thế giới của cả hai lúc này chỉ còn tiếng mưa rơi dày đặc bao phủ. Mái tóc cô ướt sũng, từng lọn rủ xuống vai. Cô ngước mắt lên, lần này cuối cùng cũng nhìn rõ được cậu.
Đúng lúc đó, một giọt nước từ mái tóc ướt của cậu nh ỏ xuống đuôi mắt cô, chảy dài xuống má — giống như một vệt nước mắt.
Cậu mấp máy môi, giọng khàn:
“Rốt cuộc cậu muốn gì?”
“Tại sao không chịu gặp tôi?”
Ánh mắt cô như mặt hồ đóng băng, giọng nói cũng mang theo cái lạnh mơ hồ. Nếu đã gặp, thì muốn hỏi gì cứ hỏi, chưa chắc cô đã không trả lời. Nhưng giờ nhìn cậu thế này… là định cắt đứt hoàn toàn?
Cô còn định nói gì đó, nhưng ánh mắt chợt dừng lại — cậu đang run. Tay cầm ô khẽ run rẩy, móng tay bấm sâu vào da để lại vết hằn trắng nhợt hình lưỡi liềm. Cậu… đang sợ.
Cậu sợ cô tiến lại gần. Sợ nơi này.
“Sao lại để bản thân thảm hại thế này?” Cô dừng một chút.
Tối hôm đó, khi cậu ôm ngực chảy máu, cố lết từ nhà cô ra ngoài cửa, cô cũng chẳng nói một câu nào về việc cậu “thảm hại”.
Cậu khẽ nhắm mắt, giọng mang đầy giễu cợt:
“Cậu muốn tôi chỉnh tề sạch sẽ rồi đến đây cho cậu… chơi sao?”
Bàn tay lạnh buốt mềm mại đột nhiên phủ lên tay cậu, cắt ngang lời cậu. Cả người cậu khẽ run, cố gắng kìm chế. Rồi nghe thấy cô khẽ nói:
“Không sao, tôi cũng vậy.”
Trái tim Chu Tư Lễ đập mạnh một cái, cậu lập tức đưa ô vào tay cô:
“Giờ gặp rồi, về đi.”
Cô bật cười khẽ:
“Cậu đưa ô cho tôi rồi tính đội mưa về nhà sao?”
Sống chết cô còn không quan tâm. Ướt hay khô, còn quan trọng gì?
Chu Tư Lễ buông ô ra, giơ tay che đầu, định chạy bộ đến trạm tàu điện gần đó. Nhưng chưa đến vài giây, bóng ô trên đầu đã biến mất, cơn mưa đổ xuống ào ào khiến cậu sững người, lập tức cúi xuống nhặt lại chiếc ô bị vứt.
“Cậu làm gì vậy? Ghét tôi thì thôi, còn ghét luôn cả ô của tôi?”
“Đằng nào cũng ướt rồi, che ô làm gì nữa?” – cô cứng đầu đáp.
Chu Tư Lễ thở gấp, thật sự không còn cách nào với cô nữa. Cuối cùng, đành bất lực nắm lấy tay cô, kéo cô bước lên bậc thềm, đưa cô trở lại nhà.
Cậu không dám bước thêm một tấc, chỉ vừa đủ để đẩy cô vào trong, tay vẫn giữ chặt tay nắm cửa, định khép lại — thì cổ áo bị ai đó túm chặt, kéo mạnh vào trong.
Cậu ngã quỵ xuống đất, chống tay bật dậy trong hoảng loạn. Ngay sau đó, cô dùng chân đá mạnh cánh cửa, khoá mã tự động lập tức khóa lại.
Chu Tư Lễ từ từ đứng dậy, thần sắc rối loạn mờ mịt.
Cô đứng trước cửa, khẽ cười khiêu khích nhìn cậu. Cậu như bị nghẹn thở, vài giây sau liền bước thẳng vào phòng, nằm xuống ghế sofa, cơ thể cứng đờ như cá chết.
“Muốn chơi thì nhanh lên, tôi còn phải về ăn cơm.”
Hứa Gia ngồi xuống cạnh cậu:
“Cậu không cam tâm.”
Cậu không cam tâm thì sao? Cuộc đời cậu có việc gì là do cậu quyết đâu?
“Nhanh đi.” Cậu khẽ giục, giọng trầm thấp.
Cậu đoán chắc là việc tìm được Chu Nguyệt cũng chẳng dễ dàng gì.
Mặt cậu ướt đẫm, tóc tai rối bời, đôi mắt trong suốt như nước sau mưa. Chiếc áo thun trắng mỏng dính bám sát lấy người, lộ ra đường nét cơ bụng và làn da khỏe mạnh. Cô ngồi trên người cậu, cảm nhận rõ nhiệt độ bỏng rẫy từ eo bụng truyền đến. Tay cô nhẹ nhàng lau nước dưới cằm cậu:
“Dơ thế này, nhanh nổi gì chứ.”
Cô cúi người xuống, một tay chống bên mặt cậu, tay kia ép cậu quay đầu lại.
“Không nói gì à?”
“… Trong hoàn cảnh thế này, cậu bảo tôi phải nói gì?”
“Thế này là hoàn cảnh gì nào?”
Cô cười, đưa tay vén áo cậu lên.
Gió lạnh từ khe cửa thổi vào, cậu bỗng rùng mình vì lạnh, vội đưa tay ngăn lại, nhưng rồi nhận ra bản thân vẫn không thể chấp nhận nổi tình huống này. Cậu cúi thấp đầu, thở dồn dập, cố ép mình bình tĩnh.
“… Đợi chút đã.”
Đêm hôm đó, đúng là để lại cho cậu không ít ám ảnh.
Nhưng Hứa Gia chưa từng biết đợi. Cô đẩy áo cậu lên tận cổ, luồn tay vào cổ áo, nhẹ nhàng siết lấy cổ cậu.
Lực không mạnh, cô chỉ muốn xem vết sẹo mà cô để lại hai tháng trước. Vết sẹo nhỏ cỡ ngón út đã hiện rõ, nhẵn mịn, hồng nhạt kéo dài như một sợi chỉ.
“Chu Tư Lễ, cậu muốn hỏi gì, bây giờ tôi có thể nói hết cho cậu biết.”
Tay cô nâng lên, chạm vào vết sẹo đó bằng đầu ngón tay, dịu dàng đến mức lạ thường.
Bất kể là Hạ Minh Trì, Hứa Tuấn, hay chính cô, hay là cú dao bất ngờ kia. Chỉ cần cô biết, đều có thể trả lời.
“Tại sao cậu lại ghét tôi?”
Cô hơi sững lại. Rồi cậu lại nói, giọng có chút chua xót:
“Tôi… thật sự khiến cậu ghét đến vậy sao?”
Cậu hỏi xong, người đang ngồi trên cậu lại không nói gì. Cậu cũng chẳng ngạc nhiên, vốn không trông mong gì một câu trả lời từ cô cả.
“… Mau lên đi, người nhà tôi còn đang đợi.”
Cậu quay mặt đi, ánh mắt dừng ở mép thảm bị cong lên, thầm nhủ: nhịn đi, nhịn là qua thôi. Nhưng cảm xúc nặng nề như muốn ép cạn tất cả trong cậu. Hứa Gia nhìn thấy ánh mắt cậu ươn ướt, môi mím chặt không nói, lồ ng ngực phập phồng dữ dội như đang kìm nén điều gì đó.
Trong một khoảnh khắc, cô thuận theo bản năng, ghé sát vào môi cậu.
Nhưng cậu nghiêng đầu né đi.
“Chuyện khác thì tùy cậu, còn cái này… bỏ qua đi.”
“Cậu có chỗ nào mà tôi chưa đụng qua? Giờ tự nhiên làm trai tiết liệt à? Cậu thú vị thật đấy.”
Thấy rõ sự thay đổi trong ánh mắt cô, cậu nuốt khan, chậm rãi đưa tay lên che, lần này là nhìn chằm chằm vào chân bàn, im lặng rất lâu, rồi nói khẽ, giọng nghẹn đắng:
“… Ừm, nụ hôn đầu, tôi muốn để dành cho người mình thích.”
Người mình thích.
Ánh mắt cô lạnh dần — có phải là nhân viên ở cửa hàng tiện lợi hôm nọ?
Thấy một hồi lâu không có động tĩnh, Chu Tư Lễ định giật áo xuống rồi về nhà.
Một tiếng cười lạnh lẽo vang lên. Lưỡi dao lạnh giá áp vào cổ họng, chạm đến cằm khiến cậu run rẩy không ngừng. Chu Tư Lễ rung rung hàng mi, bàn tay ai đó luồn qua mái tóc mềm mại, tóc cậu bị giật mạnh, đầu buộc phải ngửa ra sau. Cậu “xì” một tiếng, miệng hé mở, tay vươn ra định nắm lấy cổ tay cô, nhưng cánh tay trượt đi. Người phía trên nghiêng đầu cúi xuống, lưỡi cô cuốn lấy đ@u lưỡi cậu, trượt vào khoang miệng.
Lần đầu vụng về thử nghiệm, suýt chút nữa đã đập vỡ hàm răng.
Đầu lưỡi cọ vào vòm họng, cảm giác ngứa ran như điện giật xuyên qua xương sống. Cậu ngửa cổ rên khẽ, cho đến khi cô buông ra. Một sợi nước bọt trong suốt kéo dài rồi đứt đoạn, đọng lại trên đôi môi mềm mại ẩm ướt của cậu.
Cô chớp mắt: Hóa ra Chu Tư Lễ… còn có thể dùng theo cách này.
… Hóa ra lưỡi người lại mềm đến thế.
Cậu cũng ngây người, đờ đẫn nhìn cô.
Chưa đầy vài giây, cô lại cúi xuống.
Cậu chống tay lên vai cô, khẽ thở: “Hứa Gia, cậu…”
Hơi thở bị nuốt chửng bởi nụ hôn mãnh liệt.
Tiếng thở d ốc đặc quánh, quấn quýt, xoáy vào nhau, đắm đuối. Chu Tư Lễ cảm nhận rõ thân thể mình đang nóng bừng, mắt hé mở, ánh mắt đen kịt càng thêm u ám. Chẳng thể phân biệt nổi giữa tiếng nước bọt ướt át vang lên từ đôi môi cùng tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Có lẽ không nên mở mắt làm gì. Ánh mắt liếc thấy con dao nhỏ màu xanh trong suốt khắc chữ “Trì” đang đặt cạnh người.
Cổ tay Hứa Gia đau nhói.
Người dưới thân đột nhiên quẫy mạnh, giật lấy vật trong tay cô ném ra xa. Một vệt máu thấm ở cằm cậu. Hứa Gia sửng sốt, không ngờ lại gây thương tích. Ngay lập tức, cô bị đè ngửa ra ghế sofa.
Bóng đen bao trùm, cậu giam cô vào góc ghế, cánh tay sau lưng cô siết chặt nhưng động tác nâng mặt cô lại nhẹ nhàng, giọng khàn đặc: “Cậu và hắn… đã từng làm chuyện này chưa?”
Chưa kịp phản ứng, cô đã vòng tay ôm lấy cổ cậu.
Thế giới chìm vào tĩnh lặng.
Họ chia nhau từng hơi thở mong manh, cùng thân nhiệt bỏng rát.