“Tùy thôi, bọn mình cố gắng hết sức là được.” Trọng tài thổi còi, kết thúc trận đấu hôm nay. Chu Tư Lễ cầm áo khoác đồng phục lên, dù đã thắng trận nhưng giọng điệu nghe vẫn uể oải:
“Tôi quên lấy cặp sách rồi, về lớp một chuyến đã. Mấy cậu đừng đợi.”
Cậu đã ủ rũ suốt một tuần nay, Hứa Quân Xương đoán hợp lý rằng chuyện này chắc chắn liên quan đến ‘cô em gái hàng xóm.’ Chuyện tình cảm thì ai mà đoán được, là anh em thì điều duy nhất cậu ấy có thể làm là thỉnh thoảng hỏi thăm, quan tâm, còn những lúc khác tốt nhất là nên im lặng.
Trình Dã từ sân đấu chạy xuống, thấy trên ghế dài chỉ còn Hứa Quân Xương ngồi đó liền hỏi:
“Cậu ấy đâu rồi? Đi sớm vậy?”
“Con lớn rồi thì không giữ lại được.” Hứa Quân Xương vỗ vai cậu ta, cảm thán nói.
Hành lang tòa nhà dạy học im ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước chân của chính mình. Chu Tư Lễ rẽ qua góc hành lang, trong lớp chỉ còn lại một người. Cô vừa đeo cặp sách lên vai, bước về phía cửa.
Chu Tư Lễ cố gắng bình tĩnh nhìn xuống sàn, định cứ thế lặng lẽ đi qua.
Khi hai người sắp lướt qua nhau, một cánh tay bất ngờ đưa ra chặn ngang trước mặt, chống lên tường, chặn đường của Hứa Gia. Chiếc băng cổ tay màu đen ở ngay trước mắt, Hứa Gia nhìn dòng chữ tiếng Anh trên đó, ngẩn người trong chốc lát.
Chu Tư Lễ vô thức làm ra hành động này, nhưng trong đầu vẫn chưa nghĩ ra phải nói gì.
Lúc này, từ xa vang lên tiếng động — là bạn cùng lớp đang quay lại. Hứa Gia thản nhiên nhìn cậu, Chu Tư Lễ thu lại cảm giác ngứa ngáy và hụt hẫng trong lòng, cúi đầu, bất đắc dĩ thả tay xuống.
Phải diễn tả tâm trạng của cậu những ngày qua thế nào đây — giống như một chú chó nhỏ bồn chồn cần được chủ nhân dỗ dành và vuốt v3 đúng lúc.
Chỉ tiếc là từ cái đêm hôm đó, hai người gần như không nói chuyện với nhau.
Lẽ nào vòng tay hôm đó khiến cô cảm thấy phản cảm?
Sự bực bội trong lòng Chu Tư Lễ vơi bớt đôi chút. Cậu biết, dù có quay lại bao nhiêu lần, thì tối hôm đó cậu vẫn sẽ chọn đưa tay ra ôm lấy cô. Khi đó, cảm giác ấy chính là —
Nhiệt độ của hai người hoàn toàn khác biệt, Hứa Gia nhỏ bé như vậy, ôm trong lòng lại ngoài ý muốn mà rất… dễ chịu. Dù lúc ấy cô có rút ra một con dao nhỏ và đâm cậu cũng đáng — chỉ là một vết cắn thôi, có là gì chứ.
Chính vì thân thể hai người dán chặt vào nhau, nên mới có được khoảnh khắc cùng chung nhịp tim. Nghe được tiếng tim cô đập khe khẽ, cậu mới biết cô có trái tim.
Mà chỉ cần có trái tim, tức là vẫn có thể sưởi ấm.
Chu Tư Lễ hoàn hồn, nhận ra mình đang hồi tưởng thì gương mặt đã nóng bừng.
Nếm thử một lần rồi không thể ngừng thèm khát. Cái ôm ngắn ngủi đó chỉ càng khiến cậu khát khao thứ gì đó — nhưng rốt cuộc là thứ gì, cậu lại không nói rõ được.
Cậu cần Hứa Gia nói cho cậu biết.
Chắc chắn cô biết câu trả lời.
Và chỉ có cô biết.
Dạo này, các thành viên đội bóng rổ lớp A1 có phong độ rất tốt, mấy trận đầu đều chơi rất suôn sẻ. Các bạn cùng lớp đều cảm thấy năm nay có hy vọng lớn để giành vị trí nhì hoặc ba.
Năm ngoái, lớp dừng bước ở bán kết, khiến mọi người tiếc nuối rất lâu.
Năm nay thế cục rất khả quan, hơn nữa trong cuộc sống khô khan, chán chường của năm cuối cấp, cuối cùng cũng có một chút điều mới mẻ để khuấy động không khí. Suốt mấy ngày liền, các bạn trong lớp bàn luận sôi nổi về chủ đề này trong giờ ra chơi.
Ngay cả Lý Hân cũng nhắc đến trong giờ sinh hoạt lớp:
“Chúng ta không tranh giành với mấy người trong đội tuyển trường. Nếu lần này lớp chúng ta có thể giành được giải, thì cô sẽ mời cả lớp uống trà sữa.”
Một cốc trà sữa thật ra không quan trọng lắm, điều đáng quý là được cô chủ nhiệm bỏ tiền mời khách. Mọi người nhất loạt vỗ tay hưởng ứng. Hứa Quân Xương là người phản ứng mạnh nhất:
“Được! Em sẽ liều mạng để uống được cốc trà sữa này!”
“Hứa Quân Xương, đừng có khoa trương như vậy.” Lý Hân cười nói.
Trong mấy tiết học sau đó, các bạn trong lớp bắt đầu vin cớ thi đấu bóng rổ để xin xỏ giáo viên:
“Cô chủ nhiệm nói nếu chúng em đoạt giải thì sẽ được uống trà sữa. Thầy/cô có muốn ủng hộ gì không?”
“Ví dụ như cho nghỉ làm bài tập?”
“Hoặc miễn kiểm tra nhỏ cũng được ạ!”
Dưới sự “tấn công dồn dập” của đám học trò, một số thầy cô mềm lòng thật sự đồng ý:
“Được, thấy các em đang có tinh thần như vậy, tôi cũng không muốn làm mất hứng. Hôm nay không có bài tập, cho các em nghỉ ngơi một tối. Vậy là được rồi chứ?”
Nhưng cũng có vài thầy cô không dễ thuyết phục, ví dụ như thầy dạy sinh học. Thầy đập mạnh xuống bàn, chỉ vào bảng đếm ngược ngày thi đại học:
“Miễn cái gì mà miễn! Sao không bảo Bộ Giáo dục miễn luôn kỳ thi đại học đi? Đến lúc này rồi mà các em vẫn còn suy nghĩ làm thế nào để ít phải làm bài hơn. Rốt cuộc là các em đi học hay tôi đi học đây?”
Hứa Quân Xương và Trình Dã ngồi không xa nhau, chỉ cách nhau một lối đi nhỏ. Hứa Quân Xương không thích nói chuyện với bạn cùng bàn, cậu chỉ thích quay đầu sang nói chuyện với Trình Dã.
Ban đầu, mọi người đều chỉ nói đùa cho vui, để khuấy động bầu không khí, ai ngờ thầy dạy sinh học lại cứng nhắc như vậy, lại còn nâng tầm vấn đề lên. Hứa Quân Xương quay đầu lại, khẽ thì thầm với Trình Dã:
“Lão Triệu bị gì vậy? Đúng là chuyên gia phá hỏng bầu không khí.”
“Tôi cũng muốn Bộ Giáo dục miễn thi đại học đây, tốt nhất là miễn luôn cuộc đời của tôi đi. Tôi sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, ai giúp tôi miễn được không?”
Cậu vốn nghĩ sẽ tìm được sự đồng cảm từ Trình Dã, nhưng ai ngờ Trình Dã lại chống cằm, cúi đầu xuống, bắt đầu giả vờ làm bài.
Hứa Quân Xương cao mày, trong lòng thầm nghĩ: Cậu ta có ý gì vậy? Vẫn còn là anh em không đấy?
Quay đầu lại, cậu liền thấy thầy dạy sinh học đang đứng bên cạnh bàn mình, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ sau cặp kính quét qua cậu.
“Hứa Quân Xương, to gan thật đấy. Trong mắt em còn có người thầy này không?! Để tôi giúp em miễn luôn chỗ ngồi nhé. Lên đứng ở cuối lớp cho tôi. Tuần này, tất cả các tiết của tôi, em đều phải đứng học!”
Hứa Quân Xương chỉ dám lẩm bẩm chửi thầm sau lưng, nhưng trước mặt thầy thì lại không dám hé răng, cúi đầu xoắn xoắn mấy ngón tay, run rẩy đi về cuối lớp.
Thầy Triệu phất tay áo, quay về bục giảng, tiếng viết phấn trên bảng cố ý vang thật to. Lần này thì đúng là đã chọc giận thầy Triệu thật rồi. Mọi người đều hiểu chuyện, ngoan ngoãn im lặng.
Hứa Quân Xương cầm sách, bước đến phía sau chỗ của Chu Tư Lễ, dùng sách che mặt.
Rõ ràng cậu đã gặp chuyện này nhiều lần rồi, nên trên mặt không hề có vẻ xấu hổ. Cậu dựa lưng vào tường, ánh mắt không yên bắt đầu đảo qua đảo lại.
Nhìn thấy Trình Dã quay đầu lại, cười nhếch miệng với cậu, Hứa Quân Xương siết chặt tờ bài kiểm tra, thầm rủa một câu trong lòng.
Sau đó, ánh mắt cậu rơi xuống bóng lưng của Chu Tư Lễ.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy rõ ràng Chu Tư Lễ và Hứa Gia ngồi cùng nhau từ phía sau. Nghĩ đến đây, cậu bắt đầu tò mò về cách hai người này thường ngày ở bên nhau.
Hai người trông có vẻ không hợp nhau — thì bình thường họ có thể nói chuyện gì chứ?
“Bài này, cậu giảng đi.”
Hứa Gia mặt không cảm xúc, đẩy bài kiểm tra về phía cậu.
Chu Tư Lễ quay đầu nhìn cô một cái, có chút kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên trong tuần hai người nói chuyện với nhau, không ngờ lại bắt đầu theo cách này.
Cậu cầm bài kiểm tra lên, viết vài dòng suy nghĩ lên giấy nháp, sau khi nói xong, ngước mắt lên thì phát hiện cô không nhìn vào tờ giấy nháp, mà lại đang nhìn chằm chằm vào tay mình.
Cậu khẽ ho một tiếng, ra hiệu:
“…Tay tôi, có vấn đề gì sao?”
Hứa Gia rút bài kiểm tra lại, không nói thêm lời nào.
Cô ấy có ý gì?
Chu Tư Lễ siết chặt ngón tay đang cầm bút, trong lòng vì ánh mắt vô cớ đó mà bị khuấy đảo hoàn toàn. Cậu thu lại ánh mắt, trong mắt lấp đầy ánh sáng lấp lánh vụn vỡ. Cậu đưa tay lên gãi đầu, trong lòng sớm đã rối tung cả lên.
Kết thúc tiết học, hai người chỉ nói chuyện vỏn vẹn vài câu.
Hứa Quân Xương sớm đã đoán được kết quả này, đang định rời ánh nhìn đi thì khóe mắt dường như bắt được một cảnh tượng kinh thiên động địa —
Dưới gầm bàn của hai người họ.
Ngón tay của cậu thiếu niên khẽ cử động, nhẹ nhàng vươn ra trong không khí, sau đó rút lại vài lần, rồi như thể đã gom đủ dũng khí, cậu chậm rãi chạm vào ngón út của cô gái, lay nhẹ hai cái.
Cô gái không có phản ứng gì, chỉ rút tay lại, nhét vào túi áo.
“……”
“……”
Hứa Quân Xương phải dựa vào tường mới miễn cưỡng đỡ nổi cơ thể mềm nhũn của mình, sắc mặt trắng bệch như tro tàn.
Người anh em của cậu, lớp trưởng của lớp này, người nổi danh trên bảng vàng thành tích, được mọi người khen ngợi — Chu Tư Lễ — lại quấy rối bạn nữ trong giờ sinh học, dưới gầm bàn còn dụ dỗ bằng cách chạm vào ngón tay của người ta.
Tan học, Chu Tư Lễ thu dọn bàn học, cất bút vào hộp bút, thì đột nhiên có người đứng ngay bên cạnh. Chỉ đứng đấy, không nói gì.
“…Hứa Quân Xương, có chuyện gì thì nói đi.”
Hứa Quân Xương hé miệng, nhưng lại không thể thốt nên lời. Đến giờ cậu vẫn chưa tiêu hóa nổi sự thật này. Ánh mắt cậu điên cuồng quét qua quét lại giữa Chu Tư Lễ và Hứa Gia đang gục xuống bàn bên cạnh.
“…Tôi, tôi chỉ muốn nói là hôm nay là trận chung kết rồi. Cậu có thấy áp lực không? Dù gì thì bây giờ chúng ta đang gánh vác hy vọng của cả lớp. Cậu… cậu có muốn đi học thêm mấy tiết sinh học để xả bớt áp lực không?”
Ngón tay cậu bấu chặt vào mép bàn đến mức trắng bệch, giọng nói vì căng thẳng mà trở nên lộn xộn.
Chu Tư Lễ ngây ra, ánh mắt thoáng vẻ mơ hồ:
“Cậu có muốn xem lại xem mình đang nói cái gì không?”
Hứa Quân Xương nhắm mắt, như thể đã chấp nhận một sự thật nào đó, không còn giãy giụa nữa, ánh mắt phức tạp nhìn cậu:
“Quay đầu là bờ.”
Chu Tư Lễ hơi khựng lại, cảm thấy cuộc đối thoại với Hứa Quân Xương ngày càng khó hiểu:
“Tôi có làm gì sai đâu, tại sao phải quay đầu?”
“Hứa Quân Xương, đừng đứng đó nữa. Lão Triệu vừa gọi cậu lên văn phòng đấy, chuẩn bị chịu phạt đi.”
Lúc này, Trình Dã chạy tới, kéo lấy Hứa Quân Xương đang đờ đẫn như khúc gỗ ra ngoài:
“Đi mau, đến muộn là lão Triệu càng tức hơn đấy.”
Hứa Quân Xương như xác sống, bước đi vô hồn, miệng vẫn lặp đi lặp lại câu:
“Quay đầu là bờ.”
Trình Dã chỉ nghĩ Hứa Quân Xương đang tự nói với mình, không để trong lòng. Cuối cùng, cậu ta còn quay đầu lại hỏi Chu Tư Lễ:
“Đi không? Muốn ra ngoài cửa văn phòng xem cậu ta bị mắng không?”
“Không có hứng.”
Chu Tư Lễ khẽ nhếch khóe môi, nhưng trong lòng vẫn đang ngẫm nghĩ về lời nói của Hứa Quân Xương.
Bị lão Triệu mắng cho một trận trong suốt cả giờ ra chơi, Hứa Quân Xương từ văn phòng bước ra, cảm giác trái tim chết lặng, ngay cả những lời châm chọc của Trình Dã cậu cũng chẳng buồn để ý.
Trình Dã cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường của cậu, kéo lấy cánh tay cậu:
“Lời của lão Triệu chẳng có gì ghê gớm cả. Cậu sao trông như thể trời sắp sập đến nơi thế?”
Hứa Quân Xương dừng bước, nhìn cậu ta, hít sâu vài hơi rồi lại chậm rãi thở ra. Quá trình sắp xếp câu từ của cậu kéo dài đến mức Trình Dã khó chịu đến mức đấm nhẹ vào người cậu:
“Trình Dã, cậu phải tin rằng trên đời này không ai hoàn hảo cả. Kể cả là Chu Tư Lễ, bạn của chúng ta, cậu ấy cũng sẽ phạm sai lầm.”
“Đều là lỗi của chúng ta.”
“Trước đây chúng ta chỉ lo cho bản thân, thiếu quan t@m đến cậu ấy. Nếu chúng ta phát hiện ra sớm hơn, kịp thời can thiệp, có lẽ Chu Tư Lễ đã không trở thành như bây giờ.”
Lời còn chưa dứt, Hứa Quân Xương thấy vẻ mặt khó chịu của Trình Dã, liền vội vàng nói:
“Bây giờ có một sự thật rành rành ngay trước mắt, chúng ta không thể không chấp nhận. Cậu đừng không tin, trước tiết sinh học này, tôi cũng khó mà tin nổi như cậu —— Chu Tư Lễ hóa ra lại là một tên tra nam!”*
(*Tra nam: chỉ những người đàn ông lăng nhăng, không chung thủy.)
Cậu ấy thích cô em gái nhà bên.
Đồng thời, còn chạm tay vào ngón út của bạn nữ dưới gầm bàn, quấy rối người ta.
Hứa Quân Xương cố gắng kết nối hình ảnh cô em gái nhà bên với Hứa Gia, nhưng cậu không tài nào làm được. Hơn nữa, nếu là Hứa Gia, thì tại sao Chu Tư Lễ không nói cho bọn họ biết? Chuyện này có gì cần phải giấu giếm chứ? Dù gì thì Hứa Gia cũng không phải loại người mưu sát giết người diệt khẩu.
Đột nhiên, mọi chuyện trước đây dường như đã sáng tỏ. Chả trách trước kia cậu ta nhiệt tình chào hỏi người ta trong hành lang đến thế.
“Cậu ta là tra nam á? Vậy thà tôi tin cậu là Tần Thủy Hoàng còn hơn.”
Trình Dã coi như Hứa Quân Xương đang phát bệnh, chuông vào học vừa vang lên là cậu ta quay về lớp ngay.
Hứa Quân Xương đứng tại chỗ, lẩm bẩm:
“Tôi cũng muốn tin mình là Tần Thủy Hoàng lắm.”
Nhưng cậu chỉ là một học sinh cấp ba bình thường.
Kết thúc một ngày học, Chu Tư Lễ thu dọn bàn học, đứng thẳng dậy, liếc nhìn người đang gục trên bàn bên cạnh.
Cậu cụp mắt, vài giây sau, cuối cùng vẫn thu tay lại. Ngủ không dễ dàng gì, cậu cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ mà đánh thức cô.
“Chu Tư Lễ, thiếu cậu rồi đấy.”
Có bạn học gọi từ cửa sau. Chu Tư Lễ không nán lại lâu, liền quay người rời đi, trong lòng thầm nghĩ:
— Chỉ là một trận bóng thôi mà.
Hứa Gia ngủ một giấc đến khi tự tỉnh, cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã tối mờ. Trong lớp chỉ còn vài người, có cả Dương Nhược Triều đi lại không thuận tiện.
Không xa tòa nhà dạy học là sân bóng rổ. Cô kéo rèm cửa ra, đứng bên cửa sổ, vẻ mặt thờ ơ như không liên quan gì đến mình. Nhưng chính cái vẻ mặt này lại khiến người ta khó tin rằng cô không hề đang tìm kiếm bóng dáng ai đó trên sân bóng.
“Chờ lát nữa tôi trả lại cậu, cho tôi mượn để xử lý thằng kia!”
Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của một nam sinh. Hứa Gia quay đầu lại, mất một lúc mới nhớ ra đó là một trong những người bạn thân của cậu.
Dương Nhược Triều ngồi trên ghế, cầm cây nạng, nhíu mày:
“Không được, nạng của tôi lát nữa tôi còn phải dùng, sao có thể cho cậu mượn được?”
Trình Dã vẻ mặt sốt ruột, cuối cùng buột miệng nói ra sự thật:
“Chân của Chu Tư Lễ sắp tàn phế rồi, cậu cho tôi mượn vài phút có chết được không?”
Cuối cùng mượn được cây nạng, Trình Dã vội vàng chạy đến chỗ của Chu Tư Lễ, lấy cặp sách của cậu ta. Đúng lúc đó, cậu ta nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hứa Gia:
“Chu Tư Lễ đâu rồi?”
“Tên khốn Vọng Khôn đó khiến cậu ấy phải vào phòng y tế rồi! Tôi phải đi tính sổ với nó!”
Trình Dã một tay vác cây nạng, một tay xách cặp sách, lao xuống tầng với vẻ mặt hầm hầm.