Trong chính điện Phật đường dành riêng cho khách quý cấp cao tại Chùa Thanh Hồ, do ánh sáng ngoài trời thay đổi, tia sáng chiếu lên pho tượng Phật dát vàng dần trượt xuống. Màn rèm mỏng lay động, phủ xuống nửa bên chân mày và mắt của pho tượng, che đi vẻ từ bi vốn có. Trước mặt, làn khói xanh từ lư hương chậm rãi cuộn lên, tàn hương cũng từ từ rơi xuống.
Bà đã quỳ lạy ở đây suốt cả ngày, nhắm mắt, tay lần từng hạt chuỗi Phật, hoàn toàn không có ý định rời đi.
Một lúc lâu sau, bà dừng động tác trong tay, cất giọng:
“Đã bao nhiêu năm kể từ khi A Tuấn gặp chuyện rồi?”
Người đứng phía sau — Hứa Hạnh — vốn đang lười biếng cúi lưng xoa bóp đầu gối của mình. Nghe thấy câu hỏi này, lập tức nghiêm mặt, đứng thẳng người, cúi đầu đáp:
“Đã tám năm rồi.”
“Tám năm… tám năm rồi…”
Cố Tình đột nhiên mở bừng mắt, hơi thở trở nên gấp gáp, bàn tay vô thức siết chặt chuỗi Phật trong tay. Cuối cùng, sợi dây bị đứt, những hạt Phật châu rơi tung tóe khắp nơi, lăn tròn trên mặt đất.
“Nó chỉ sống được 43 năm, vậy mà 8 năm phải nằm trên giường bệnh, 18 năm không được về nhà! Ta là một người mẹ, cuối cùng chỉ có thể ở bên nó 20 năm mà thôi. A Hạnh, con nói xem, ta có phải là một người mẹ thất bại hay không?”
Mắt Cố Tình đỏ hoe, đầu ngón tay không ngừng run rẩy. Phong thái tao nhã thường ngày hoàn toàn sụp đổ. Đôi đầu gối quỳ suốt cả ngày đã đau đến mức tê dại. Cuối cùng, vì kiệt sức, bà ngã sang một bên.
Hứa Hạnh lập tức chạy tới đỡ lấy bà. Cố Tình dựa vào vai bà ta, ánh mắt rối loạn, đỏ ngầu. Sự phẫn hận đè nén bao năm qua thoát ra khỏi kẽ răng:
“A Tuấn từ nhỏ đến lớn luôn đối đãi với người khác chân thành, chưa từng kết oán với ai. Vậy mà một nhà vật lý giỏi giang như nó, sao lại phải chịu kết cục bị hủy hoại toàn thân, thậm chí nằm liệt giường trở thành người thực vật? Kẻ hạ độc còn chưa tìm ra, ta làm sao có thể sống yên ổn, làm sao có mặt mũi mà đi gặp nó dưới suối vàng?”
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trái tim bà như bị ai đó bóp chặt, đau đến mức khó thở.
Bà nhắm mắt lại, trong đầu lập tức hiện lên nụ cười thơ ngây của Hứa Tuấn khi còn nhỏ. Từ lúc bập bẹ tập nói, rồi chập chững tập đi, cho đến khi trưởng thành, trở thành một thanh niên xuất chúng — có thể nói từ điểm khởi đầu của cuộc đời nó, bà chưa từng bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào.
Năm 17 tuổi, A Tuấn nói rằng muốn có một chiếc kính viễn vọng. Cố Tình lập tức vung tay, cho người chuẩn bị ngay một chiếc kính thiên văn có cấu hình cao nhất. Hôm đó, khi từ đài thiên văn trở về, ánh mắt cậu sáng ngời, tràn đầy tự tin, nói với bà rằng sau này muốn trở thành một nhà vật lý, nghiên cứu hình dạng của vạn vật, quỹ đạo của các hành tinh, và đường đi của các hạt.
Bà mỉm cười đáp: “Dù thế nào đi nữa, mẹ cũng ủng hộ con.” Nhưng thực ra, bà không để t@m đến lời cậu nói.
Năm 20 tuổi, Hứa Tranh Vinh muốn cậu học cách xử lý công việc kinh doanh của công ty để chuẩn bị tiếp quản vị trí Giám đốc điều hành trong tương lai. Cậu đã cãi nhau một trận lớn với họ, bảo họ đừng trói buộc cuộc sống của cậu. Hứa Tranh Vinh lập tức tát cậu một cái. Đó là lần đầu tiên cậu bị đánh. Cố Tình chỉ có thể đứng bên cạnh, che mặt rơi nước mắt, cuối cùng chọn đứng về phía chồng, khuyên cậu nghe theo sự sắp đặt của gia đình.
Năm 25 tuổi, Cố Tình nghe tin cậu lén kết hôn bên ngoài. Bà cho người điều tra về thân thế của cô gái kia và phát hiện cô ta xuất thân không rõ ràng, hoàn toàn không xứng làm con dâu nhà họ Hứa. Bà đã bí mật liên lạc với người phụ nữ đó, dùng quyền thế và tiền bạc ép cô ta chủ động đề nghị ly hôn. Chuyện này đến tai A Tuấn, từ đó cậu cắt đứt quan hệ với gia đình.
Lần cuối cùng nghe tin về cậu là vào một đêm mưa bão. Bà nhận được một cuộc điện thoại, trong điện thoại là tiếng khóc của một cô bé:
“Xin hãy cứu bố cháu… cầu xin bà hãy cứu bố cháu!”
Sắc mặt Cố Tình lập tức tái nhợt.
Tiếng sấm vang dội không ngớt, trong phòng bệnh, tiếng khóc của cô bé vang lên không ngừng. Bà đứng ngây người bên giường bệnh — làm sao bà có thể chấp nhận được người nằm trên giường kia, với làn da và máu thịt như bị nấu chảy, đến nỗi ngũ quan méo mó không thể nhận ra, lại chính là con trai mình?!
Bác sĩ bước tới, giải thích về tình trạng của cậu:
“Qua kiểm tra, phát hiện phần lớn các chức năng cơ thể của Hứa Tuấn đã bị tổn hại nghiêm trọng, không thể tự lo liệu sinh hoạt. Gương mặt bị hủy hoại là do bị dầu nóng gây bỏng. Hiện tại vẫn chưa xác định được nguyên nhân khiến cậu ấy bị liệt, mong người nhà hãy kiên nhẫn chờ đợi.”
Nghe xong, Cố Tình nhắm mắt lại, rồi đột nhiên ngã quỵ xuống đất như thể hơi thở bị rút cạn trong khoảnh khắc. Cả đời này, bà chưa bao giờ nghĩ rằng mối quan hệ giữa mình và A Tuấn lại kết thúc trong thảm kịch như vậy — cùng gặp lại nhau trong cùng một bệnh viện, nhưng nằm trên hai chiếc giường bệnh khác nhau.
Sau đó, bệnh viện tiến hành điều tra kỹ lưỡng và thông báo với bà rằng Hứa Tuấn đã bị đầu độc trong một thời gian dài.
“Cả đời này… cả đời này ta sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình. Nếu như lúc đó ta có thể kiên định đứng về phía nó, ủng hộ mọi quyết định của nó, liệu mọi chuyện có đi đến bước đường này không? Nếu không phải vì phải bắt được kẻ hạ độc, ta đã không cho phép bản thân sống thêm dù chỉ một ngày.”
Cố Tình nhắm mắt, nước mắt giàn giụa:
“Kể từ đêm hôm đó, mỗi hơi thở của ta, mỗi tia nắng mà ta nhìn thấy, mỗi phút mỗi giây mà ta còn sống, đều là một sự giày vò.”
Đôi mắt Hứa Hạnh cũng đỏ hoe:
“Mẹ, thiện ác hữu báo, chỉ là thời cơ chưa đến. Chúng ta nhất định sẽ chờ được ngày chân tướng sáng tỏ.”
“Mong là như vậy.”
Sau hơn mười phút, Cố Tình cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh:
“Ta có lỗi với A Tuấn, cũng có lỗi với con gái của nó.”
Khi đó, bà đã kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, không còn sức để nghĩ thêm điều gì khác. Đối với đứa trẻ chưa từng gặp mặt kia, đứa con gái của người phụ nữ mà bà đã ép phải ly hôn, bà thậm chí chưa từng nhìn cô bé một lần. Cuối cùng, bà giao cô bé cho Hứa Hạnh chăm sóc. Những năm qua, bà không hề hỏi thăm, chỉ để Hứa Hạnh nuôi nấng nó.
“Mẹ, chuyện này không liên quan đến mẹ. Khi đó là con đã quyết định đưa nó vào nơi đó.” Hứa Hạnh quay mặt đi, ánh mắt rơi xuống sàn nhà:
“Khi đó Triệu Doanh Liễm đột nhiên mất tích, mọi chuyện đầy rẫy nghi vấn. Làm sao con không nghi ngờ rằng có thể chính cô ta đã sai con gái mình hạ độc?”
“Nhưng con cũng không nên đưa một đứa bé vào bệnh viện tâm thần! Đóng cửa giam giữ suốt mấy năm trời!”
“Nó khi đó đã bắt đầu có ảo giác rồi. Nếu không đưa vào bệnh viện tâm thần, chẳng lẽ giữ nó lại trong nhà sao?” Hứa Hạnh lạnh lùng, không cảm thấy mình đã làm gì sai:
“Trong bệnh viện tâm thần có phác đồ điều trị chính quy. Đưa nó vào đó là lựa chọn tốt nhất.”
Giờ phút này, có nói gì cũng đã muộn. Cố Tình mệt mỏi phất tay:
“Hôm nay con không phải đưa nó đến gặp ta sao? Đưa nó vào đi.”
Hứa Hạnh vịn tường đứng dậy, xoa đầu gối, bước từng bước khó nhọc về phía cửa.
Bà ta kéo cửa ra.
Thiếu nữ đang tựa người vào lan can, đôi mắt lạnh lùng khép hờ, không biết đang nhìn về đâu.
“Cho cá ăn xong rồi sao?”
Hứa Hạnh vừa dứt lời, liền thấy cô quay đầu lại. Những sợi tóc mềm mại bên mai theo gió bay nhẹ, lướt qua nửa khuôn mặt cô. Đôi mắt phẳng lặng, không gợn sóng của cô chăm chú nhìn Hứa Hạnh, không hề chớp.
Những lời của Cố Tình hôm nay khiến bà ta bất giác nhớ đến lần đầu tiên gặp Hứa Gia. Bóng dáng cô gái trước mặt và hình ảnh cô bé năm đó từng níu lấy ống quần bà ta, khóc lóc thảm thiết, chợt trùng khớp, khiến bà ta bỗng dưng cảm thấy mất tự nhiên. Hứa Hạnh cố gắng kìm nén cảm xúc đó, lạnh giọng nói:
“Vào đi. Nói năng cho lễ phép, nhớ gọi bà nội.”
Hứa Gia nhàn nhạt ừ một tiếng, lách người qua, bước vào trong. Cánh cửa một lần nữa được khép lại. Trong Phật đường, chỉ còn lại Hứa Gia và Cố Tình.
Cố Tình vỗ nhẹ vào chiếc bồ đoàn bên cạnh, ra hiệu cho cô ngồi xuống, dịu giọng nói:
“Ngồi cạnh ta đi.”
Hứa Gia làm theo.
Cô cúi mắt ngồi xuống bên cạnh. Cố Tình lặng lẽ quan sát cô vài giây, mấy lần định mở miệng nhưng rồi lại không biết phải nói gì. Giữa hai người là sự xa lạ khó diễn tả. Dù bà đã từng có kinh nghiệm nuôi dạy con cái, nhưng lại không biết nên tiếp xúc với cô bé này thế nào. Bầu không khí rơi vào trạng thái gượng gạo.
Suy nghĩ một lát, Cố Tình lên tiếng hỏi:
“Ta đã giúp con xin được nhập tu rồi. Tuần này con ở lại Chùa Thanh Hồ thiền tu có được không?”
Cái gọi là thiền tu, chính là mỗi ngày theo đúng giờ giấc của chùa cổ mà lên khóa sáng, ngồi thiền, thỉnh thoảng làm công quả, cảm nhận sự yên bình và thanh tịnh của chốn thiền môn, đồng thời có thể cùng Cố Tình cầu phúc, tĩnh tâm trong Phật đường. Qua một tuần này, có lẽ Cố Tình sẽ tìm được cách để gần gũi với cô, cũng có thể khiến quan hệ giữa hai người trở nên khắng khít hơn.
Cô rũ mắt, rồi khẽ gật đầu:
“Được ạ.”
“Đến sáu giờ ta sẽ cùng con đi đến trai đường. Bây giờ còn sớm, con hãy ngồi đợi một lát nhé.”
“Vâng.”
Cố Tình nhẹ nhàng vỗ lên tay cô, sau đó quay người lại, nhắm mắt bắt đầu tụng kinh. Bà hoàn toàn không hề nhìn thấy, sau khi bà quay lưng đi, sắc mặt của Hứa Gia đột nhiên thay đổi.
Ánh mắt của Hứa Gia lạnh lẽo, trong lòng cô chỉ muốn nói vài câu lấy lệ, để Cố Tình và Hứa Tranh Vinh thật sự chấp nhận mình, chứ không hề muốn lãng phí một tuần ở nơi thâm sơn cùng cốc này để tu thiền. So với việc tiếp xúc với Cố Tình, Hứa Hạnh và một đám hòa thượng, cô thà quay về trường ngủ còn hơn. Dù phải nhìn cái mặt lạnh như tiền của Chu Tư Lễ cũng còn dễ chịu hơn là nhìn họ.
Nghĩ đến đây, khóe mắt cô khẽ nheo lại. Vừa rồi… cô không nhìn nhầm đấy chứ?
Mấy phút sau, Hứa Gia đứng dậy, nói muốn ra ngoài hít thở chút không khí. Vốn dĩ Cố Tình cũng không có ý ép buộc cô ở lại, nên liền để cô rời đi. Cô lui về phía cửa, kéo cửa ra, liền thấy Hứa Hạnh đang quay lưng gọi điện thoại.
Hứa Hạnh nghe thấy tiếng cửa đóng, quay mặt sang, cau mày:
“Cháu định đi đâu?”
Bước chân của Hứa Gia thoáng khựng lại, cô không quay đầu, chỉ lạnh nhạt hỏi:
“Cô biết bà muốn cháu ở lại đây để tu thiền chứ?”
Hứa Hạnh đưa điện thoại ra xa một chút, hờ hững nói:
“Chuyện này không tốt à? Dù sao cháu về trường cũng chẳng có việc gì làm, chi bằng ở lại trên núi tĩnh tâm cho thanh thản. Rốt cuộc cháu định đi đâu?”
“Đi vệ sinh.”
Hứa Hạnh thu lại ánh mắt, chỉ nói một câu:
“Đừng chạy lung tung.”
Hứa Gia xuống cầu thang, nhưng lại không đi về phía nhà vệ sinh. Chẳng mấy chốc, cô đã nhìn thấy một thiếu niên ngồi trên băng ghế, trò chuyện vui vẻ với người bên cạnh, nét mặt rạng rỡ. Cô đứng sau cột trụ, lặng lẽ nhìn cảnh tượng ấy, sắc mặt ngày càng u ám.
Với người khác thì tươi cười niềm nở, còn với cô thì suốt cả tuần qua chỉ là cái mặt lạnh lùng, vừa rồi còn dám coi cô như không khí.
Tên của cậu lướt qua đầu lưỡi cô.
Tốt nhất là đừng để cô nắm được cơ hội.
Đúng lúc này, một chú tiểu ôm cây chổi đi ngang qua, còn cô thì vừa vặn bắt được ánh mắt của Chu Tư Lễ dừng trên người chú tiểu đó hai giây. Lại vừa hay, gần đó có một căn phòng dành cho tăng nhân đang để trống.
Muốn trách thì chỉ có thể trách số cậu không tốt, nếu không thì sao cô lại dễ dàng tóm được cơ hội này chứ?
“Chu Tư Lễ, thật là vô lễ. Vừa rồi gặp người sao không chào hỏi? Sau này đổi tên thành Chu Tư cho rồi.”
Giọng nói của cô mang theo chút trào phúng lạnh lùng.
Người bị gọi tên quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía khác, không nói lời nào. Nhưng nhịp tim đập dồn dập đã phản bội cảm xúc của cậu. Dáng vẻ ấy cho thấy cậu định giữ im lặng đến cùng. Ánh mắt của Hứa Gia trở nên tối tăm hơn một chút:
“Lưỡi không cần dùng nữa à? Có cần tôi cắt giúp không?”
“Hứa Gia, cậu chỉ giỏi dọa tôi thôi.”
Chu Tư Lễ nghe vậy, mí mắt khẽ giật, cuối cùng quay đầu lại, ánh mắt rơi trên mặt cô, cười lạnh một tiếng:
“Vậy thì thử xem? Đến lúc đó, tôi thành người câm, cậu chịu án tử, đúng là một cuộc đời kịch tính.”
Ai mà ngờ được, ngay giây tiếp theo, một lưỡi dao lạnh lẽo đã áp vào cằm cậu. Chu Tư Lễ không kìm được mà run lên, hơi ngửa đầu về sau.
“Đề nghị này cũng không tệ.”
Hứa Gia mỉm cười,
“Rất muốn thử đấy, lớp trưởng. Nào, thè lưỡi ra đi.”
“Hứa Gia, cậu thật sự không sợ chết à?”
Nói xong, cậu lập tức mím chặt đôi môi mỏng.
“Chết ở đây thì có thể được siêu độ ngay, muộn là không kịp đâu.”
Hứa Gia vỗ nhẹ lên mặt cậu, giục:
“Há miệng ra.”
“……”
Không biết là nghe phải từ nào nhạy cảm, lớp trưởng nhạy bén bỗng trở nên câm lặng, hồi lâu không nói nổi lời nào. Cậu nghiêng mặt đi, dùng tay che khuất gương mặt mình, nghẹn giọng:
“Không muốn.”
Không thể chịu đựng được sự phớt lờ trắng trợn như vậy, Hứa Gia lạnh lùng xoay mặt cậu lại. Nhờ ánh sáng xiên qua khung cửa sổ, cô mới nhìn rõ vẻ mặt của cậu. Mái tóc đen mềm rối bời, chỉ để lộ ra một đôi mắt, vì một loại cảm xúc nào đó mà ánh lên thứ ánh sáng khác thường, sáng ngời mà kiên định, nhìn chằm chằm vào cô. Hai gò má hơi đỏ, lồ ng ngực phập phồng nhẹ, thỉnh thoảng còn chạm vào khuỷu tay cô. Trên xương quai xanh của cậu vẫn còn vết sẹo do cô để lại, dù đã tróc vảy nhưng mãi mãi không thể xóa nhòa.
Cô trầm giọng:
“Chu Tư Lễ, cậu đang giả vờ cái gì vậy? Miệng thì bảo không muốn, nhưng lại không hề đẩy tôi ra? Cậu đúng là thú vị đấy.”
Chu Tư Lễ lúc này mới nhớ ra mình vẫn đang nằm trên sàn. Nghe vậy, cậu lập tức chống tay xuống sàn ngồi dậy. Ngồi cách xa cô một chút, cậu tựa lưng vào tường, vừa điều chỉnh nhịp thở vừa chỉnh lại quần áo, đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù của mình — để tránh lát nữa đi ra ngoài bị người ta hiểu lầm.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ thấp thoáng một bóng người. Đuôi tóc buộc cao đong đưa qua lại, kèm theo giọng nói non nớt quen thuộc:
“Anh! Anh ơi! Anh còn ở đó không? Anh có bị bọn buôn người bắt cóc rồi không? Nếu có thì trả lời em đi!”
Hơi thở của Chu Tư Lễ chợt khựng lại. Cậu không còn để ý đến Hứa Gia nữa, lập tức đứng dậy định đi ra ngoài. Nhưng chưa đi được mấy bước, mũ áo hoodie đã bị cô kéo lại.
“Tôi cho cậu đi chưa?”
“…Hứa Gia, buông ra. Em gái tôi đang ở ngoài kia, tôi phải đi.”
Chu Tư Lễ quay người lại, cố giữ giọng nói bình tĩnh để nói lý lẽ với cô.
“Anh! Anh ơi!”
Bóng dáng nhỏ bé kia lại chạy tới gần.
Hứa Gia nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt lộ vẻ hứng thú:
“Tôi không bất lịch sự như cậu đâu. Để tôi chào em gái cậu một tiếng đã.”
Cô buông mũ áo của cậu ra, bước chân cũng theo đó mà hướng ra ngoài. Ngay lúc đó, cổ tay cô bị người ta giữ chặt. Chu Tư Lễ làm sao có thể để một kẻ nguy hiểm như cô đến gần em gái mình. Cậu cúi đầu đứng trước mặt cô, từng chữ thốt ra chậm rãi và chắc chắn:
“Không được.”
Hứa Gia hất tay cậu ra, ánh mắt quét qua người cậu từ đầu đến chân, rồi thờ ơ dời mắt đi, tiếp tục bước ra ngoài. Chu Tư Lễ nhanh chân hơn cô một bước, chắn ngay trước cửa.
Hai người cứ thế giằng co ở cửa, ngấm ngầm đấu sức. Hứa Gia thực sự không có kiên nhẫn, kéo qua kéo lại mấy lần, cô liền nắm lấy cổ áo của cậu, định hỏi xem cậu có thật sự muốn chết hay không, thì khóe mắt bất chợt liếc thấy bóng dáng của cô bé kia đứng ngoài cửa.
Chu Tư Lễ hoàn toàn không phát hiện ra điều đó, còn đang chìm trong việc cố gắng ngăn cản cô:
“Hứa Gia, cậu có thể nói lý lẽ một chút được không?”
Câu nói còn chưa dứt, miệng cậu đã bị bàn tay mềm mại của cô bịt chặt.
Cảm giác mềm mại tinh tế này khiến cậu thoáng sững người, bờ môi mỏng của cậu chạm vào lòng bàn tay cô, cảm giác như có một luồng điện nhẹ lan khắp cơ thể.
“Suỵt.”
Cô ghé sát vào tai cậu, nhẹ giọng thì thầm:
“Chúng ta nói nhỏ chút — em gái cậu đang đứng ngoài kia. Cậu muốn nó thấy bộ dạng này của cậu à?”
Chu Tư Lễ không dám động đậy, hàng mi buông xuống, im lặng nhìn cô.
Người thì đã yên tĩnh rồi, nhưng ánh mắt lại như biết nói, ánh lên vẻ trách móc không lời. Hứa Gia nở nụ cười mơ hồ, chợt nhận ra Chu Tư Lễ lúc im lặng thế này lại vừa vặn hợp khẩu vị của cô đến lạ.
“Lần sau còn dám phớt lờ tôi không?”
Chu Tư Lễ đã đối phó với cô không ít lần, cũng biết mình nên làm thế nào. Sau một lúc im lặng, cậu lắc đầu.
Hứa Gia tỏ vẻ suy tư:
“Vậy nếu sau khi về trường cậu lại bày ra cái bộ mặt khó ở đó thì sao?”
Nghe vậy, Chu Tư Lễ cau mày, theo phản xạ định nói: “Tôi bày ra bộ mặt khó ở lúc nào chứ.” Nhưng vừa thấy cô nhíu mày, vài giây sau, cậu nhẹ nhàng lắc đầu.
“Tôi không muốn lại nghe thấy hai chữ ‘không được’ từ miệng cậu đâu đấy.”
Lần này, cô đợi lâu hơn mới nhận được câu trả lời. Hứa Gia ngước mắt liếc cậu một cái, rồi thấy cậu chậm rãi nhắm mắt, nặng nề gật đầu.
Ngoan thật đấy.
Hứa Gia hài lòng thu tay về:
“Đi thôi.”
Chu Tư Lễ hít sâu mấy lần mới đè nén được cảm giác ngột ngạt vừa rồi. Khi quay đầu lại, cậu phát hiện ngoài cửa hoàn toàn không có bóng dáng của em gái mình. Cậu tức giận liếc nhìn cô, khóe mắt hơi nhếch lên:
“Hứa Gia, cậu lừa tôi?”
Cô khẽ phất tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ:
“Đứng được một giây rồi đi mất.”
Chu Tư Lễ cứng họng, đành nuốt lời định nói vào trong. Không thể lãng phí thời gian với cô thêm nữa. Cậu vừa đi ra ngoài vừa lấy điện thoại ra báo bình an cho Lưu Tiêu Như. Tin nhắn vừa gửi đi, mũ áo hoodie lại bị cô kéo lại lần nữa. Cậu mím môi, giọng điệu lộ ra vài phần bất lực:
“Không phải cậu nói cho tôi đi rồi à?”
Cậu quay đầu lại, đối diện với vẻ mặt nghiêm túc bất thường của Hứa Gia.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng nói tức giận của Hứa Hạnh:
“Tôi không tin nó có thể chạy khỏi chùa Thanh Hồ! Nó chắc chắn đang trốn đâu đó, lục soát cho tôi!”
Vài người vệ sĩ mặc vest đen cao lớn chạy lướt qua.
“Ở đây sao lại có một căn phòng trống?”
Tiếng giày cao gót nện xuống sàn ngày càng gần. Sắc mặt Hứa Gia hơi thay đổi. Vài giây sau, cô không nói một lời, trực tiếp kéo mũ áo của Chu Tư Lễ, lôi cậu vào góc phòng. Chu Tư Lễ giống như một con búp bê người, bị cô kéo đi vài bước. Cậu quay đầu lại muốn hỏi xem cô định làm gì, thì cổ áo đột nhiên bị cô túm chặt, kéo xuống——
Cậu bị ép ngồi xuống, hai tay chống lên tường, các ngón tay chậm rãi siết chặt. Ai ngờ cô vẫn chưa hài lòng, tiếp tục kéo cậu áp sát vào mình. Chu Tư Lễ cúi đầu, cằm va phải đỉnh đầu cô. Khoảng cách gần như vậy khiến cậu như sắp nghẹt thở, cậu bất lực đẩy vai cô ra, giọng nói khàn khàn:
“Hứa Gia, cậu đừng làm vậy…”
“Im miệng, che cho tôi.”
Lưỡi dao quen thuộc lạnh lẽo chạm vào tim cậu. Chu Tư Lễ ngỡ ngàng cúi đầu, đối diện với đôi mắt cười lạnh lùng của cô.
Cô vừa chậm rãi xoay lưỡi dao trên ngực cậu, vừa nhếch khóe môi:
“Tin không? Nếu bị phát hiện thì cả hai chúng ta đều xong đời đấy.”
Giây tiếp theo, cánh cửa bị mở ra. Ánh sáng từ bên ngoài ùa vào.