• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều muộn, ánh nắng xế tà, gió thu thổi qua từng cơn, cuốn theo những chiếc lá ngân hạnh vàng úa rơi rụng khỏi cành cây. Lá khô xào xạc như những cánh bướm bay lượn, có chiếc rơi lên mái che của cửa hàng nhỏ, có chiếc rơi vào khoảng sáng lấp lánh dưới tia nắng.

Vài nữ sinh tụ tập trước cửa hàng nhỏ, liên tục nhón chân ngó vào bên trong.

“Người kia là ai vậy? Trước đây có xuất hiện trong trường không? Sao tớ không nhớ trong trường mình có cậu con trai nào đẹp trai thế này nhỉ?”

“Anh ấy từng lên sân khấu phát biểu đại diện cho học sinh khi chúng ta mới vào lớp 10. Giờ anh ấy học lớp 12/1. Ảnh của anh ấy còn treo trên bảng vinh danh ở cổng trường đấy. Anh ra vào trường hàng ngày mà không để ý à?”

“Ngoài đời anh ấy còn đẹp hơn trong ảnh… Ai dám đi xin WeChat của anh ấy không?”

Ba cô gái nhìn nhau, vài giây sau bật cười khúc khích:

“Nhát như cáy, tớ không dám đâu. Thôi, lo học hành cho tốt đi!”

Vừa cười đùa vừa đẩy nhau chạy đi.

Tay ôm ba chai nước, Hứa Quân Xương ngẩng đầu, quét ánh mắt qua dãy kệ nước ngọt, dùng ngón trỏ lướt qua từng cái tên trên vỏ chai, miệng lẩm bẩm:

“Trình Dã đúng là phiền phức. Biết thế đã không giúp cậu ta mua nước rồi. Còn đòi gì mà… Sprite vị chanh… soda chanh ma ảo… Cậu ta tưởng mình là hoàng tử chắc? Chảnh thế cơ à?”

Tìm mãi không thấy, Hứa Quân Xương đành lấy một chai sữa bổ sung canxi Wahaha AD, coi như cho Trình Dã bồi bổ canxi vậy. Cuối cùng, cậu lấy thêm một lon cola cho Chu Tư Lễ rồi đem ra quầy thanh toán.

Người thu ngân là một bác lớn tuổi, nhanh nhẹn quét mã từng món đồ.

Trong lúc đó, Hứa Quân Xương nhìn quanh, nhân cơ hội này bước sang khu vực bán sách. Quả nhiên, Chu Tư Lễ đang ở đó.

Khi một người đặc biệt nổi bật, ngay cả ánh nắng cũng như biến thành ánh đèn sân khấu.

Dáng người cao ráo đứng thẳng, một tay lật sách, một tay đút vào túi áo khoác xám. Yên tĩnh như tiếng gió khẽ lướt qua.

“Chu Tư Lễ, đừng xem nữa, mau lại thanh toán đi. Tiết thể dục đầu tiên chiều nay, chúng ta còn phải tranh sân nữa đấy.”

Hứa Quân Xương vẫy tay, lạnh lùng phá vỡ khung cảnh yên tĩnh đó.

“Đến ngay.”

Chu Tư Lễ khép sách lại, đặt lại lên giá, đi đến quầy thanh toán, rồi nhận túi đồ từ tay cô thu ngân.

“Nặng không? Có cần tôi xách bớt cho không?”

Hứa Quân Xương hỏi, thấy Chu Tư Lễ lập tức từ chối, bèn vỗ đùi, phẫn nộ nói:

“Tôi đã nói rồi, Trình Dã không phải người bình thường! Cậu không biết đâu, lần trước cũng y như vậy, cậu ta cứ bắt tôi xách chung với cậu ấy. Cậu có tưởng tượng được cảnh hai thằng con trai, mỗi đứa xách một bên túi, đi bên nhau giữa sân trường không? Tôi đã nghĩ mình đủ mặt dày rồi, không ngờ cậu ta còn hơn tôi một bậc.”

“Tôi có thấy mà. Lúc đó tôi đứng ngoài hành lang, còn nghe người ta nói hai cậu là kiểu ‘đồng bệnh tương liên’ của hội suy cơ đấy.”

Chu Tư Lễ cười nhạt.

“Oan uổng quá! Tay tôi khỏe lắm đó! Cậu không giải thích giúp tôi à?”

“Tôi không dám giải thích, sợ người ta lại nghĩ tôi cùng hội suy cơ với các cậu.”

“…”

Hứa Quân Xương tức đến nghiến răng nghiến lợi, nói rằng sẽ cho Trình Dã và Chu Tư Lễ nếm mùi đau khổ trên sân bóng.

Khi gần đến nhà thể chất, hai người chạm mặt Tô Xán Y đang đi về phía đối diện.

Tô Xán Y dừng bước, ngập ngừng nhìn về phía Chu Tư Lễ.

“Cậu đi trước đi, lát tôi sẽ đến.”

Chu Tư Lễ quay đầu nói với Hứa Quân Xương.

Chuyện này không phải lần đầu gặp phải, Hứa Quân Xương cũng đoán được đại khái sắp xảy ra chuyện gì, liền nhận lấy túi đồ từ tay cậu.

“Chỗ cũ gặp lại.”

“Ừ.”

Dưới tán cây long não, cô gái xoắn chặt vạt áo, cúi đầu, nhẹ nhàng bày tỏ tâm ý, hỏi cậu có suy nghĩ thế nào. Cô ấy không vội, có thể đợi đến sau kỳ thi đại học.

Qua một hồi lâu, Chu Tư Lễ hé môi, nhẹ nhàng đáp lại.

Tô Xán Y lập tức cúi đầu, nghẹn ngào nói lời xin lỗi vì đã làm phiền cậu, lấy mu bàn tay che mặt, vòng qua cậu rồi chạy về khu giảng đường lớp 11.

Trong khoảnh khắc yên tĩnh, thời gian như ngưng đọng trong vài giây.

“Có thể… cân nhắc thêm một chút được không? Đàn anh, em thực sự rất thích anh…”

Thích.

Từ này, cậu đã nghe rất nhiều lần — từ bạn bè, phụ huynh, thầy cô xung quanh.

Ấn tượng sâu nhất có lẽ chính là vào buổi tối hôm đó. Cô ở dưới người cậu, ánh mắt khó lường, vừa vuốt v3 gương mặt cậu vừa nói rằng cô thích cậu.

Điều này không nên xảy ra.

Cậu không phải là món đồ trong tay cô, cũng không phải là món đồ chơi để cô tiêu khiển. Trước đây không phải, sau này cũng sẽ không phải. Cậu sẽ không bao giờ rơi vào bẫy của cô, cũng không vì thế mà cúi đầu khuất phục.

“Chu Tư Lễ, chỉ còn thiếu cậu thôi, mau lên!”

Bạn bè vẫy tay gọi cậu từ bên cạnh lưới sân bóng chuyền. Chu Tư Lễ hoàn hồn, khóe mắt cong lên, nhanh chóng chạy tới. Không khí trong nhà thể chất nhanh chóng tràn ngập sức sống trẻ trung sôi nổi cùng tiếng cười đùa vui vẻ.

Sau tiết thể dục, Hứa Quân Xương ném bóng chuyền vào thùng, sau đó chạy ra phía cửa. Hai người đứng ở cửa đang ngửa đầu uống nước, cậu lấy chai nước của mình từ trong túi, bỗng nhớ ra có chuyện chưa hỏi:

“Chu Tư Lễ, cuối tuần cậu dạy kèm thế nào rồi? Cô em kia nói gì không?”

Chu Tư Lễ cúi đầu, vặn nắp chai lại:

“Cũng tạm thôi.”

“Thế lần sau cậu còn đi dạy cho cô ấy không?”

“Chắc là không.”

Thấy cậu tránh ánh mắt mình, Hứa Quân Xương tưởng rằng quá trình dạy kèm không được suôn sẻ, bèn nói:

“Sao thế? Cô ấy mắng cậu hay đuổi cậu đi à? Cậu đâu phải gia sư chuyên nghiệp, dạy không tốt thì có gì mà quan trọng.”

Chu Tư Lễ dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên cằm, thấp giọng:

“Tôi lại hy vọng cô ấy đuổi tôi đi.”

Hứa Quân Xương nghe mà rối như tơ vò, định hỏi thêm chi tiết thì chuông vào lớp vang lên. Nghĩ đến tiết tiếp theo là của thầy dạy Vật lý, cậu liền rùng mình, nhảy qua mấy bậc thang:

“Đi nhanh lên! Vào muộn là thầy lại bảo chúng ta có thái độ tiêu cực cho mà xem.”

Lần trước vì ngủ dậy muộn mà cậu đã đi trễ tiết đầu tiên, bị thầy Vật lý gọi vào văn phòng mắng cho một trận, còn bị phạt hai trăm lần squat, làm cậu mệt đến rã rời.

Chu Tư Lễ siết chặt chai nước trong tay, vô thức bóp lõm vỏ chai. Cậu không thực sự muốn nhanh chóng quay về lớp học.

Vào mỗi thứ Hai, lớp 12/1 sẽ có bài kiểm tra nhỏ môn Vật lý. Đề không dài, phần lớn là câu hỏi trắc nghiệm, một tiết học là làm xong. Khi bọn họ quay lại chỗ ngồi, đề kiểm tra đã được phát ra trên bàn.

Một tiết trôi qua, thầy Vật lý bất ngờ nói trên bục giảng:

“Tuần này tôi bận không có thời gian chấm bài, nên không cần nộp bài. Các em tự đổi bài cho bạn bên cạnh để chấm, sau giờ học báo điểm cho cán sự là được.”

Cuối cùng, thầy còn nhấn mạnh:

“Không được gian lận, có bao nhiêu điểm thì báo đúng bấy nhiêu.”

Chu Tư Lễ vốn không định chấm bài cho ai cả. Cậu nhanh chóng tự sửa bài của mình, cúi đầu ghi điểm lên giấy.

Ngay sau đó, cậu thấy có một tờ bài kiểm tra được đặt lên góc phải bàn. Cậu dừng bút, người bên cạnh sau khi đặt bài xuống liền quay đầu, nằm sấp lên bàn, không nói gì.

Chu Tư Lễ im lặng vài giây, ngón tay cầm bút đỏ hơi siết chặt. Vài giây sau, cậu cầm lấy bài kiểm tra của cô.

Phần câu hỏi lớn hoàn toàn để trống, chẳng có gì để sửa cả.

Cậu lật ngược tờ bài kiểm tra, phần câu hỏi trắc nghiệm phía trước đã được làm, mười mấy ký tự nguệch ngoạc. Lướt mắt qua, phần lớn đều đúng.

Nhận ra mấy câu đúng này đều liên quan đến kiến thức cậu đã giảng vào cuối tuần, cậu nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt thoáng qua chút gợn sóng. Cô ấy vậy mà thực sự đã nghe. Cậu còn tưởng cô chỉ đang trêu đùa cậu mà thôi.

Hết giờ học, Chu Tư Lễ đứng dậy, cầm hai tờ bài kiểm tra đặt lên bàn của lớp phó môn Vật lý. Lớp phó không ngẩng đầu lên, tìm tên trên bảng điểm lớp:

“Báo điểm đi.”

Chu Tư Lễ nói ra hai con số. Lớp phó ghi lại bên cạnh tên tương ứng. Khi viết vào cột điểm cực cao của Chu Tư Lễ, cậu ta không tỏ ra bất ngờ, đã quá quen thuộc. Nhưng khi điền con số 35 bên cạnh tên Hứa Gia, cậu ta không khỏi ngạc nhiên:

“Cô ấy tiến bộ ghê thật đấy, lần trước mới có hơn mười điểm thôi mà.”

Sợ bị hiểu lầm, Chu Tư Lễ lên tiếng giải thích:

“Tôi không giúp cô ấy gian lận đâu.”

“Ây dà, tôi không có ý đó, tôi biết cậu không phải loại người như thế.” Lớp phó ngước đầu lên, “Tôi chỉ thấy hiệu quả dạy kèm của cậu tốt thật đấy.”

Nghe vậy, Chu Tư Lễ hơi sững người. Ngay sau đó, nụ cười nơi khóe miệng cậu khẽ lan ra, lúm đồng tiền bên má thoáng hiện:

“Cậu thực sự nghĩ vậy à?”

“Hôm nào nếu tôi có câu nào không hiểu, có thể hỏi cậu không?”

“Đương nhiên.”

Cuộc trò chuyện kết thúc, khóe môi Chu Tư Lễ vẫn giữ một độ cong nhỏ. Nhưng khi cậu quay về chỗ ngồi, chạm phải ánh mắt của Hứa Gia — không biết cô ấy đã tỉnh dậy từ lúc nào — nụ cười kia dần dần hạ xuống.

Hứa Gia thu hết phản ứng của cậu vào mắt, nhẹ giọng hỏi:

“Cậu vẫn còn giận à?”

Chu Tư Lễ ngồi xuống, cúi đầu lật sách, thản nhiên đáp:

“Cảm xúc của tôi, đối với cậu quan trọng sao?”

Hứa Gia suy nghĩ một chút, rồi cúi đầu, tiếp tục lật cuốn sổ vẽ trong tay.

Khi đã không còn nhu cầu và hứng thú trò chuyện, thì cho dù ngồi gần nhau đến đâu, hai người cũng có thể giữ im lặng suốt cả ngày. Dạo gần đây, hai người họ đã quay lại nhịp sống cũ: cô ngủ, cậu bận rộn.

… Cứ như thế mà yên bình qua ngày, làm bạn cùng bàn suốt một năm dường như cũng không phải chuyện khó chấp nhận.

Chỉ là, thỉnh thoảng khi cô xoay người hoặc thò tay vào túi, cậu vẫn không tránh được mà khẽ rung động, vô thức liếc nhìn cô một cái.

Còn nữa, mỗi khi cậu bước qua phòng, thoáng thấy cuốn sổ vẽ hoàn toàn không hợp với những cuốn sách khác trên giá, hay quả bóng bay đã xẹp lép nằm trong góc, cậu lại cảm thấy lồ ng ngực trĩu nặng.

Trải qua vài lần như thế, cuối cùng vào một đêm nọ, Chu Tư Lễ như đã hạ quyết tâm. Cậu rút cuốn sổ vẽ ra khỏi kệ, cùng với quả bóng bay kia, ném cả vào thùng rác.

Lưu Tiêu Như đi ngang qua cửa phòng, nhìn thấy con trai mình đang đứng ngây ra bên cạnh thùng rác, bèn hỏi:

“Tư Lễ, đang nghĩ gì thế? Sao còn chưa ngủ?”

Cậu thu lại suy nghĩ, đáp:

“… Con rửa mặt xong sẽ đi ngủ ngay.”

Lưu Tiêu Như ngáp một cái, rồi rời đi.

Sáng hôm sau, Lưu Tiêu Như dậy sớm làm bữa sáng cho cả nhà, sau đó gọi Chu Nguyệt dậy.

Chu Tư Lễ uống hết ly sữa, đặt cốc xuống, đeo cặp sách đi ra chỗ cửa để thay giày. Khi ngẩng đầu lên, cậu thấy Chu Nguyệt đang khom lưng, nhắm mắt, cả người mệt mỏi bước ra khỏi phòng, rồi ngã người xuống ghế sofa.

Sau đó, Lưu Tiêu Như lao ra gọi cô bé dậy lần nữa, lôi vào phòng tắm để rửa mặt, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Chu Tư Lễ khẽ cười, trước khi rời đi liền nói:

“Mẹ, con đi đây.”

Lưu Tiêu Như vẫy tay, ra hiệu rằng mình đã nghe thấy:

“Đi đi đi.”

Đợi đến khi Chu Nguyệt lề mề ăn xong bữa sáng, Lưu Tiêu Như chở cô bé đến trường bằng xe điện. Sau khi đưa con đến cổng trường, trên đường về nhà, bà tiện đường ghé qua chợ mua đồ. Làm xong tất cả những việc này, bà về nhà, cất đồ vào tủ lạnh, lúc này mới được rảnh rỗi.

Nằm nghỉ trên ghế sofa một lúc, bà đứng dậy, định dọn dẹp lại nhà cửa, cuối cùng gom hết rác trong nhà đi vứt. Phòng của Chu Tư Lễ lúc nào cũng sạch sẽ ngăn nắp, không cần bà phải dọn, nên bà chỉ cầm thùng rác ra, đổ hết rác bên trong.

Khi nhìn thấy thùng rác trống rỗng, Lưu Tiêu Như thoáng sững người. Trong ký ức mơ hồ, bà nhớ rõ ràng tối qua đi ngang qua phòng của con trai, bà đã nhìn thấy thùng rác có đồ bên trong.

Chẳng lẽ là do già rồi, nên bắt đầu hay quên?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK