• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng đấm bốc ở tầng hầm biệt thự nhà Hạ, gân xanh nổi đầy trên trán anh ta. Mỗi cú đấm đều dốc toàn lực, bao cát nặng trĩu bị đấm bật lên rồi lại rơi xuống nặng nề.

Không biết là lần thứ bao nhiêu, đoạn ghi âm khó nghe kia cứ văng vẳng bên tai. Anh ta thở hổn hển, bước xuống sàn đài, đi về phía cô đang đứng ở cửa. Hạ Minh Trì nắm chặt cổ áo cô gái, nghiến giọng:
“Em đã lừa anh, Gia Gia. Em dám lừa anh. Anh phải xử trí em thế nào đây?”

Cô bị buộc phải ngẩng đầu lên, mái tóc đen xõa xuống vai. Vẻ mặt cô vô cảm:
“Anh đưa em đến đây, chỉ để cho em nhìn anh đấm bốc hai tiếng đồng hồ thôi à?”

“Tại sao em lại để hắn ta chạm vào em?!”

“Chỉ là một đoạn ghi âm mà anh đã như vậy rồi.” Cô cong môi cười lạnh.
“Vậy nếu em nói em và anh ta còn không chỉ dừng ở đó thì sao?”

“Đủ rồi! Im miệng lại!”

Hạ Minh Trì gầm lên, kéo sát cô lại gần, lửa giận nơi lồ ng ngực như bốc cháy trong mắt anh ta.
“Anh không tin em không nhận ra được anh có ý gì với em. Em đùa giỡn với anh à? Bảy tháng qua, chẳng lẽ đều là diễn kịch?!”

“Em không diễn gì cả. Em chỉ xem anh là bạn.”
Lời của Hứa Gia rất chân thành:
“Xin lỗi. Lẽ ra em nên cài mật khẩu điện thoại, không ngờ lại khiến anh tổn thương.”

Anh ta thở gấp nặng nề, nhưng lời xin lỗi ấy không thể xoa dịu cơn phẫn nộ trong lòng.
Anh ta buông cổ áo cô ra, siết lấy cổ tay cô, kéo mạnh người cô lên lầu.

Cánh cửa phòng bị đóng sầm lại, cô bị ném lên giường. Hạ Minh Trì chống chân lên mép giường, trong đầu hiện ra vô vàn câu hỏi: Bọn họ bắt đầu từ bao giờ? Đã tiến xa đến đâu? Là cô chủ động hay hắn chủ động?

Khi anh ta bóp cằm cô, ghé sát vào, Hứa Gia lại đang nhìn chằm chằm vào con gấu bông trên bàn.
“Không ngờ anh vẫn còn giữ con gấu bông đó.”

Cô quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt anh ta:
“Hạ Minh Trì, sao anh lại trở thành thế này? Em không muốn hận anh.”

Nhắc đến con gấu, ngọn lửa trong mắt anh ta dần nguội đi, lý trí trở lại phần nào. Anh ta buông cằm cô ra, nhắm mắt lại, tựa người vào đầu giường.
“Hai ngày tới, em ở lại đây.”

“Anh định giam em ở đây? Em nhắc anh một câu: Nếu trong vòng 24 giờ cô em không liên lạc được với em, bà ấy sẽ báo cảnh sát.”

Hứa Gia chống tay ngồi dậy, giọng lạnh tanh.

“Đây sao có thể gọi là giam giữ được chứ, Gia Gia. Chỉ là giữ em lại làm khách hai ngày thôi mà. Hơn nữa, em không phải thích hắn ta sao—”

Anh giơ điện thoại lên. Trên màn hình là một tấm ảnh thẻ nền xanh, cậu con trai mặc đồng phục học sinh, ánh mắt cong cong, lúm đồng tiền thấp thoáng hiện ra.

Hạ Minh Trì quan sát sắc mặt cô. Quả nhiên, cô lập tức im lặng, cụp mắt xuống, ngoan ngoãn như bị nắm thóp.
“Anh định làm gì?”

“Anh cũng không biết mình định làm gì nữa.”
Cô thật sự thích hắn — mặt Hạ Minh Trì tối lại như mực, ánh mắt tối tăm, lạnh lẽo.
“Em cứ ngoan ngoãn ở đây hai ngày. Anh đảm bảo hắn ta sẽ bình yên vô sự.”

“Pháp luật vẫn còn đó. Anh nghĩ nhà các người có thể che trời được sao?”

Cánh cửa đóng lại, tiếng nói của cô bị chặn bên trong.

“Hạ Minh Trì, mang đi đâu không được, sao lại đưa nó về nhà ở? Con đừng quên nhà ta đang trong tình cảnh gì!”

Vừa bước chân vào nhà, Hạ Lâm đã bị người giúp việc báo lại. Gân trán ông giật liên hồi.
Ông lập tức lên tầng ba, bắt gặp cảnh Hạ Minh Trì vừa đóng sầm cửa phòng bước ra, đôi mắt phủ một lớp sương lạnh.

“Nếu bên nhà họ biết chuyện này, đừng mong ta bao che cho con!”

Chỉ mang Hứa Gia về nhà nửa buổi chiều đã đủ khiến người khác lo lắng thấp thỏm, huống chi lại còn để cô tạm trú tại nhà.

Hạ Minh Trì siết chặt nắm đấm, bước nhanh xuống cầu thang, giọng lạnh lùng:
“Ba, con tự biết chừng mực.”

Người đàn ông nói bằng giọng không cho phép phản bác:
“Ta cảnh cáo con thêm lần nữa, đưa nó trở về.”

Anh ta quay đầu nhìn ông:
“Mỗi hành động của cô ấy đều nằm trong tầm mắt con. Sao có thể xảy ra chuyện? Hai ngày này, con sẽ không rời nửa bước khỏi cô ấy. Ba yên tâm đi.”

Nắm đấm khiến tay anh ta rớm máu, cả người đầy mồ hôi, rõ ràng vừa mới trút giận xong trong phòng đấm bốc. Hạ Lâm cười lạnh:
“Con như thế này, bảo ta làm sao yên tâm được?”

“Không phải ba cần khoản vốn khởi động đó sao!”

Ánh mắt Hạ Minh Trì hơi nheo lại, giọng nói trầm lạnh như băng vang lên chậm rãi:
“Chỉ trong hai ngày này, con sẽ khiến cô ấy yêu con, tự nguyện giao ra số tiền đó.”

Anh ta cũng không định làm gì quá đáng, chỉ muốn giữ cô lại đây tạm thời, không để cô đi tìm Chu Tư Lễ. Anh ta cứ nghĩ rằng nhốt cô ở đây, mình sẽ thấy yên lòng, nhưng mỗi khi nhìn thấy cô, trong đầu anh ta lại không kìm được mà vang lên đoạn ghi âm ấy.


Chiều hôm sau, anh ta ngồi trên sofa, tay nắm chặt thành quyền, lòng vẫn không thể bình tĩnh lại. Có người giúp việc rón rén lại gần, khẽ nói bên tai:
“Cậu chủ Hạ, cô ấy vẫn không chịu ăn gì cả.”

“Đút cho cô ấy ăn.”

Người giúp việc lưỡng lự:
“Cô gái này bướng bỉnh lắm, cứ đem cơm lên là bị hất đổ. Mang một lần, hất một lần.”

Suy nghĩ một lát, Hạ Minh Trì lên lầu, đẩy cửa bước vào. Cô đang ngồi bên giường lật sách chậm rãi, sàn nhà quanh người bừa bộn, canh và dầu mỡ hòa trộn bốc lên mùi rất khó chịu.

Anh ta dịu giọng hỏi:
“Tại sao không ăn?”

“Anh đã dám giam giữ tôi, tôi còn dám ăn đồ nhà anh đưa lên nữa à?”

Hạ Minh Trì không nghĩ quá xa, anh cầm bát đũa bước tới. Hứa Gia quay mặt đi, né tránh:
“Khi nào thì tôi được rời khỏi đây?”

“Em thật sự muốn đi gặp hắn đến thế sao?” Người giúp việc bưng mâm tiến lên, Hạ Minh Trì đặt mạnh bát trở lại, tiếng va chạm vang dội giữa bát đũa và mâm, “Chỉ là ở lại hai ngày thôi, em cũng không chịu sao?”

Trên mặt Hứa Gia cũng lộ chút mệt mỏi. Cô rất khó ngủ ở chỗ lạ, huống hồ đây còn là nhà họ Hạ — cả đêm cô gần như không chợp mắt. Lặng im một lúc, cô hỏi:
“Chỉ hai ngày thôi?”

“Dĩ nhiên.”

“Tôi muốn ra ngoài đi dạo, chỗ này ngột ngạt quá.”

Hạ Minh Trì cảnh giác:
“Em muốn đi đâu?”

“Sân vườn.” Hứa Gia nhìn anh ta, cười nhạt:
“Tôi là con gái, còn có thể chạy đi đâu được?”

Trong ngoài nhà họ Hạ đều là người của họ, Hạ Minh Trì không quá lo lắng, khẽ “ừ” một tiếng, phất tay ra hiệu cho người giúp việc lui xuống hết.

Sân nhà họ Hạ quả thực được thiết kế mô phỏng phong cách nhà họ. Hứa Gia lặng lẽ đi dọc theo lối nhỏ, không nói một lời. Báo bình an cho Hứa Hạnh xong, cô đưa điện thoại cho tên điên này. Cô vốn dĩ chẳng có cách nào rời khỏi đây, hơn nữa… cô cũng không định rời đi.

Hoa lá rậm rạp lay động trong nắng chiều, hương hoa thoang thoảng lan tỏa. Hạ Minh Trì đi sau lưng cô, trong chốc lát cũng quên mất những chuyện đã xảy ra. Ở một góc sân, cô dừng lại, hỏi anh:
“Anh còn nhớ bãi biển Cảnh Loan không?”

Hạ Minh Trì mỉm cười, dường như có chút hoài niệm:
“Tất nhiên là nhớ. Mỗi kỳ nghỉ hè, chú Hứa và dì Triệu đều đưa chúng ta đi mà.”

Cô cụp mắt xuống, tay nhẹ lướt qua cánh hoa, giọng khẽ như thì thầm:
“Có nhiều chuyện em không nhớ rõ nữa. Anh có thể kể lại chúng ta từng làm gì ở biển không?”

Khi ở nước ngoài, những đêm cô đơn mất ngủ, Hạ Minh Trì thường hay ôn lại những ký ức ít ỏi nhưng đáng trân trọng ấy, đến nay đã có thể thuộc nằm lòng, không chút do dự:
“Chúng ta làm được rất nhiều việc ở biển. Chú Hứa dạy chúng ta bơi, dì Triệu dạy dựng lều, còn có nướng BBQ. Em thích nhất là nhặt vỏ sò, hồi đó em còn chẳng phân biệt được vỏ ốc với vỏ sò, cứ cầm vỏ sò áp vào tai rồi bảo là đang trò chuyện với biển cả.”

Anh ta nuốt khan một cái:
“Còn nhiều, rất nhiều nữa.”

“Đã lâu như vậy rồi, vậy mà anh vẫn còn nhớ.”

Giọng Hạ Minh Trì mang theo vẻ giễu cợt:
“Đúng vậy, tôi lại vẫn nhớ.”

“Nếu có thể quay lại lúc trước thì tốt biết bao.”

Anh nhìn cô, thầm nghĩ: Không hề tốt chút nào.

Tuy ở nhà họ Hứa anh ta không bị đối xử tệ, nhưng cảm giác nhục nhã của kẻ ăn nhờ ở đậu thì không lúc nào biến mất.

“Lúc đó anh rất ít nói, em thường phải cố chọc anh cười thì anh mới chịu lên tiếng.” Ánh mắt hai người giao nhau, cô hơi nhíu mày, giọng như đang than thở, “Cũng phải thôi, anh ra nước ngoài, đi là mất bảy tám năm, sao có thể vẫn là anh của ngày xưa được.”

“Không phải tất cả đều thay đổi.” Anh ta nhìn chằm chằm vào cô, nói ra những lời này, giọng mang nhiều hàm ý. Nhìn thấy cô lùi về sau một bước, Hạ Minh Trì đưa tay siết chặt lấy vai cô, không chút để t@m đến sự đau đớn của cô,
“Bây giờ anh có tiền, sau này còn có thể có nhiều hơn. Đến lúc đó, em muốn gì anh cũng có thể cho được. Gia Gia, nhìn anh đi. Nhìn anh. Chúng ta cứ sống bên nhau như thế này.”

Anh ta nghiến răng nói ra từng chữ:
“Để hắn biến khỏi cuộc đời chúng ta đi. Chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi? Còn hắn thì sao? Biết em được mấy năm? Có được hai năm không? Hắn chỉ là một ngoại lệ. Hắn có thể cho em được gì? Nếu anh trở về sớm hơn một năm, hắn đã chẳng có chỗ chen chân!”

“Em đã từ chối hắn, còn đang đứng đây cùng anh trải qua buổi chiều này, vậy mà anh vẫn cảm thấy hắn là mối đe dọa đối với anh?”

Hạ Minh Trì buông vai cô ra, vạch trần thẳng thừng:
“Em chẳng qua chỉ lo anh sẽ làm gì với Chu Tư Lễ, sợ hắn vì vậy mà bị tổn thương thôi.”

Giữa những khóm hoa muôn màu rực rỡ, cánh hoa theo gió lay rơi tả tơi, cô nhìn về phía góc vườn có một mảng sắc vàng tươi rực rỡ, khẽ cười:
“Người khiến hắn tổn thương nhiều nhất… chẳng phải chính là em sao?”

Nghe vậy, Hạ Minh Trì chợt nhớ đến đoạn video giám sát kia, lòng cũng dịu đi phần nào. Nhưng ngay sau đó lại nghe cô nói:
“Giữa anh và hắn, ai nặng ai nhẹ, em biết rõ.”

Sắc mặt anh ta chẳng hề thay đổi, từng bị lừa một lần rồi, anh ta sẽ không dễ dàng tin lời Hứa Gia nữa. Chỉ nhếch mép cười nhạt đầy mỉa mai.

“Lần trước trong xe, anh từng nhắc đến cái chết của ba em, sao về sau lại không nói tiếp?”

Hạ Minh Trì khẽ cau mày, ngón tay khẽ cong lại rồi lại âm thầm buông ra, nhét tay vào túi quần:
“Hồi cấp hai có bạn học khoe ảnh chụp với người nổi tiếng, nói là chụp ở cổng buổi đấu giá. Chuyện đó cũng đã lâu rồi, bây giờ anh cũng không chắc người trong ảnh có phải là chú Hứa hay không. Nghĩ lại, chắc cũng không liên quan gì đến cái chết của chú ấy.”

“Nếu đã biết, vậy tại sao lúc mới trở về anh còn hỏi thăm chuyện của ba mẹ em?”

“Chuyện đã qua rồi, tại sao cứ phải bám lấy mãi không buông? Quên đi những ký ức không vui, chúng ta vẫn có thể sống rất tốt.” Trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta thoáng hiện vẻ phức tạp — không chỉ là nói với cô, mà cũng là đang tự nói với chính mình.

“Thứ Sáu em có kết quả, chúng ta cùng xác nhận lại nơi em sẽ đến. Đến lúc đó anh sẽ thu xếp ổn thỏa mọi việc ở đây, rồi cùng em sang đó, ở bên em.”

“Anh không nhắc thì em cũng quên mất.” Cô hơi nhếch môi, ngước nhìn anh ta, “Em không mấy tự tin về kết quả, buổi chiều muốn đến thiền viện cầu nguyện, được không?”

Ánh mắt Hạ Minh Trì khẽ dao động, dừng lại một chút trên khuôn mặt cô:
“Đương nhiên được.”

Buổi chiều nhanh chóng đến.

Thiền viện này dĩ nhiên không rộng lớn như ở chùa Thanh Phật. Chỉ là một căn phòng chưa đầy hai mươi mét vuông. Hạ Minh Trì đang ở trong một căn phòng khác, theo dõi mọi cử động của cô qua camera giám sát. Cô vẫn chưa có hành động gì.

Một lúc sau, cô đứng dậy, cầm ba cây nhang trên bàn, bật lửa. Ánh lửa khẽ lay động trong đáy mắt cô. Cô châm nhang, rồi nâng chúng lên, cúi mình vái ba cái trước tượng Phật vàng, sau đó bước lên cắm chúng vào bát hương một cách vững vàng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô lặng lẽ liếc nhìn tượng Phật vàng một cái.

Mùi trầm nhẹ nhàng lan vào khứu giác. Cô ngồi xuống chiếc đệm tròn, ánh mắt từ pho tượng Phật cao trên bàn thờ dần dần chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng ấm áp tràn khắp không gian, phản chiếu trong mắt cô, mang theo cảm giác như được ôm ấp vỗ về khiến cô hơi nheo mắt lại.

“Nó đang nói: Mong con mọi điều như ý.”

Mọi điều như ý.

Cô khẽ sờ cổ tay phải, nơi đó trống không. Lúc này mới sực nhớ ra—chiếc vòng tay ấy, không biết đã bị mình làm rơi ở góc nào rồi.

Cô và anh đã chia tay.

Chính là… vào hôm qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK