“Lương Vân, cậu chưa nộp bài tập.”
Giờ ra chơi, tổ trưởng gõ nhẹ lên bàn, ra hiệu cho cô ta.
“Chờ chút.”
Lương Vân mở cặp ra, bất ngờ tìm thấy một cuốn tạp chí thể thao rõ ràng không phải của mình. Cô ta đặt tạm cuốn tạp chí lên bàn, rút bài kiểm tra đưa cho tổ trưởng.
Cầm cuốn tạp chí trong tay, Lương Vân đi dọc theo hành lang từ đầu này đến đầu kia. Cô dừng lại trước cửa lớp A14, kiễng chân nhìn vào bên trong.
“Bạn học, cậu tìm ai?”
Lương Viên chống tay lên thành cửa bên cạnh cô ta, cúi người xuống nhìn theo hướng cô ta đang tìm kiếm. Đây là lớp thể thao, cậu nào cũng cao lớn vạm vỡ. Mà cậu ta cũng không phải ngoại lệ.
Dù Lương Vân cao đến 1m74, nhưng đứng cạnh cậu ta, dáng người vẫn kém hơn một khoảng lớn.
Lương Vân có chút giật mình, lùi lại một bước, lấy lại vẻ nghiêm túc.
“Vọng Khôn đâu?”
“Cậu tìm cậu ta à?”
Lương Viên đứng thẳng dậy, tay đút vào túi quần, đánh giá cô ta vài giây. Rất nhanh, cậu nhận ra đây là cô gái mà Vọng Khôn hay nhắc đến bên miệng.
“Cậu ta đang bị Lão Vương mắng trong văn phòng đấy.”
Lão Vương là giáo viên chủ nhiệm của lớp A14.
Lương Vân cau mày, đưa cuốn tạp chí cho cậu ta.
“Có thể giúp tôi trả cái này cho cậu ấy không? Tôi không có thời gian đợi, tôi về lớp trước.”
Lương Viên nhìn ra phía sau cô ta, huýt sáo một tiếng.
“Có lẽ giờ không cần nữa, cậu ta đến rồi kìa.”
“Khách quý đây mà.”
Có người từ phía sau tiến đến, khoác vai, cả người dựa lên người cô ta.
Lương Vân nghe thấy giọng nói quen thuộc, đúng là kiểu khiến người ta ngứa tay muốn đánh. Cô ta lập tức hất tay cậu ta ra, đập cuốn tạp chí vào ngực cậu ta.
“Nói lần cuối, tôi rất bận, không có thời gian ngày nào cũng đi tìm cậu. Lần sau còn dám nhét đồ vào cặp tôi, tôi sẽ vứt hết.”
Lương Vân và Vọng Khôn sống gần nhà nhau, lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Cuối tuần này, cậu ta lại như thường lệ đến nhà cô ta chơi. Vọng Khôn vốn là người hay quên, lúc nào cũng để lại vài thứ trong phòng cô ta.
Ban đầu, cô ta còn tưởng cậu ta vô ý bỏ quên, lần nào cũng đem trả. Nhưng về sau, cô ta phát hiện cậu ta làm vậy là có chủ ý — chỉ để cô ta phải tìm đến cậu ta.
“Biết rồi.”
Vọng Khôn lười biếng đáp, cuộn cuốn tạp chí lại nhét vào túi áo.
“Tối nay về cùng nhau không? Tôi rất nhớ đồ ăn mẹ cậu nấu.”
“Tự cậu về đi.”
“Lại ra sân tập chạy 3000 mét à?”
Vọng Khôn híp mắt, ánh mắt lướt qua cô ta một vòng từ trên xuống dưới.
“Trước đây cậu còn chẳng chịu đi phòng tập với tôi. Giờ lại đột nhiên đăng ký thi 3000 mét ở đại hội thể thao. Không phải là bị ai ép chứ?”
“Ai dám ép tôi? Chuyện của tôi, cậu đừng quản. Tôi đi trước đây.”
Lương Vân không muốn đôi co với cậu ta, quay người định rời đi. Nhưng cổ áo lại bị kéo lại.
Cậu ta bước lên, ghé sát vào tai cô ta:
“Này, bây giờ cậu còn thích cậu ta không? Dạo này tôi không nghe cậu nhắc đến cậu ta nữa.”
Lương Vân đương nhiên biết cậu ta đang nói đến ai.
Cô chậm rãi đáp:
“Không thích nữa.”
Vọng Khôn nhếch môi cười:
“Sao lại không thích nữa?”
Lý trí và trưởng thành như cô ta, lẽ ra sau khi bị từ chối thẳng thừng, cô ta nên thức thời mà chấm dứt thứ tình cảm đơn phương này. Lương Vân không phải kiểu người bám riết lấy người khác, ép buộc họ phải đáp lại. Đó không phải là điều cô ta giỏi, cũng không phải là điều cô ta làm được.
Lương Vân nhìn vào độ cong nơi khóe môi của cậu ta, ngụ ý rõ ràng:
“Cho dù tôi không thích cậu ấy nữa, cũng sẽ không thích người khác.”
Ý tứ trong câu nói này đã quá rõ ràng, đến mức dù đầu óc Vọng Khôn có đơn giản thế nào cũng nghe ra được. Đường nét trên môi cậu ta dần căng lại, cậu ta chỉ đáp một câu:
“Chán thật.”
Nói xong, cậu ta khoác vai Lương Viên rồi bước vào lớp.
Nếu không phải vì quan hệ thân thiết giữa hai gia đình, Lương Vân thực sự không muốn qua lại với kiểu người tay chân phát triển, đầu óc đơn giản như cậu ta. Dù hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhưng hiện tại, cô ta đã cố gắng hết sức để tránh tiếp xúc với cậu ta.
Trên đường quay về lớp, cô tình cờ gặp Lý Hân. Lý Hân đưa cho cô ta một tập hồ sơ.
“Tiện thể, đưa cái này cho lớp trưởng nhé.”
Lương Vân ôm tập hồ sơ trong lòng, cảm giác trong lòng vẫn còn chút bồn chồn. Mặc dù vừa rồi đã phủ nhận, nhưng chỉ cô ta mới biết rõ bản thân chưa hoàn toàn buông bỏ tình cảm dành cho Chu Tư Lễ.
Chuyện này cần thời gian — và cả một quá trình.
Khi đến gần chỗ của Chu Tư Lễ, cậu đang gục đầu trên bàn ngủ. Trước đây hai người từng là bạn cùng bàn, cô ta biết rõ cậu ấy rất ít khi ngủ vào giờ giải lao. Hầu hết thời gian, cậu đều tràn đầy năng lượng, có thể viết liền ba bài kiểm tra toán mà không cần nghỉ. Rốt cuộc là chuyện gì khiến cậu mệt đến vậy?
Lương Vân đặt tập hồ sơ vào chỗ trống trên bàn cậu ấy. Khi thu tay về, cô ta bất chợt nhìn thấy trên khớp ngón tay cậu ấy có vài vết xước nhạt. Cô ta lại chú ý đến hai miếng băng cá nhân dán trên cổ cậu ấy. Hai miếng băng cá nhân không che kín hoàn toàn vết thương bên dưới — dù chỉ lộ ra chút ít, nhưng cô ta nhận ra ngay đó là dấu răng.
Một người nào đó ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, ánh mắt lành lạnh quét về phía Lương Vân.
Vài giây sau, cô ta là người đầu tiên nhượng bộ, không nói một lời nào, xoay người rời đi.
Chu Tư Lễ cam tâm tình nguyện, tự làm tự chịu, cô ta còn việc gì mà phải ra mặt vì cậu ấy?
Sau khi Hứa Gia thu lại ánh mắt, cô không lập tức quay lại làm việc của mình, mà nhìn về phía Chu Tư Lễ đang ngủ say.
Lương Vân vẫn thích cậu.
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt vừa rồi là đủ để biết.
Ngay từ đầu, Hứa Gia đã biết có rất nhiều người thầm mến Chu Tư Lễ. Trước đây, cô chỉ cảm thấy chuyện đó hết sức bình thường. Nếu không có ai thèm để mắt đến đồ của cô, chẳng phải chứng tỏ ánh mắt của cô quá kém cỏi hay sao?
Lâu nay, Hứa Gia vẫn cho rằng Chu Tư Lễ là người mà cô có thể gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi, chưa từng xem cậu là người quan trọng. Cô chỉ coi cậu là một người để giải khuây. Nhưng bây giờ, có lẽ cô nên nghĩ đến chuyện còng chân lại.
Hứa Gia chạm vào hai miếng băng cá nhân trên cổ cậu. Cách che giấu vụng về như vậy, ngoài cậu ra thì còn ai có thể coi là thật được chứ?
Sự đụng chạm của cô khiến Chu Tư Lễ phản ứng ngay lập tức.
Cậu giật mình tỉnh giấc, mở bừng mắt, vô thức đưa tay che lấy cổ, cơ thể khẽ ngửa ra sau:
“Sao… sao thế?”
“Băng dán lệch rồi.”
Hứa Gia thu lại tay, ánh mắt thản nhiên nhìn cậu, không bỏ sót chút phản ứng hoảng loạn nào của cậu.
Giải bóng rổ đã bắt đầu trong bầu không khí vô cùng sôi động. Giải đấu được tổ chức tại nhà thi đấu thể thao.
Hiện trường đã được chuẩn bị xong xuôi, ngay cửa ra vào còn treo một tấm băng rôn lớn:
“Giải bóng rổ cấp ba lần thứ ba mươi tám.”
Tan học, các học sinh chẳng thèm bận t@m đến cặp sách, tay cầm đồ ăn vặt, nước uống và gậy cổ vũ bơm hơi, chạy thẳng đến nhà thi đấu để tranh chỗ ngồi ở hàng đầu.
Bên trong nhà thi đấu ồn ào, hỗn loạn, người người tấp nập chen chúc nhau.
Khi Trần Hà Ngữ và Từ Thập Nguyệt đến nơi, hàng ghế đầu hầu như không còn chỗ trống. Có thể nói là chật kín người. Trần Hà Ngữ kinh ngạc quay đầu nhìn về phía các lớp thi đấu hôm nay: lớp A1 đấu với lớp A3. Tổng số học sinh của hai lớp gộp lại nhiều lắm cũng chỉ khoảng 80 người, vậy mà làm thế nào lại có nhiều người đến xem đến vậy?
Từ Thập Nguyệt quét mắt qua khán đài, đẩy nhẹ gọng kính:
“Có thể là đàn em khóa dưới. Tôi thấy rất nhiều người của hội học sinh.”
“Không thể chừa cho đàn chị sắp tốt nghiệp một chỗ ngồi à?”
Trần Hà Ngữ vừa nói vừa kéo cô ấy bước lên khán đài, cuối cùng tìm được hai chỗ trống ở mép ngoài. Đám nữ sinh lớp A1 đến sau thì không tìm được chỗ ngồi cạnh nhau, nên đành ngồi tản mác, mỗi người một góc.
“Chỉ là một trận bóng rổ thôi mà, rốt cuộc thì vì sao lại có nhiều người đến xem thế?”
Lời phàn nàn của một nữ sinh lớp A1 vừa dứt, tiếng hoan hô và tiếng gậy cổ vũ đập vào nhau đột nhiên vang lên cuồng nhiệt.
Từ cổng nhà thi đấu, các tuyển thủ lần lượt bước vào, mặc đồng phục thi đấu khác màu, bắt đầu khởi động ở bên rìa sân. Lúc này, các nữ sinh lớp A1 đều đã hiểu vì sao khán đài lại có nhiều người như vậy — cậu ấy ở cuối đội hình.
Ngay khi cậu bước vào, ánh mắt của phần lớn khán giả trên sân đều tự nhiên mà hội tụ về một chỗ.
Cậu kéo khóa áo khoác, ném áo đồng phục lên ghế dài, đeo băng cổ tay màu đen, đón lấy quả bóng từ tay Hứa Quân Xương, khẽ nhún người rồi đập bóng xuống sàn bằng hai tay. Cậu thiếu niên ấy cao ráo, dáng người thẳng tắp, chiếc áo bóng rổ trắng đơn giản tôn lên dáng vẻ cân đối và mạnh mẽ của cậu.
Trình Dã vốn đang hỏi chiến thuật, nhưng khi nhìn thấy cánh tay của cậu ấy thì quên mất mình định nói gì:
“Tay cậu làm sao thế? Không sao chứ? Nếu không ra sân được thì đừng cố, quan trọng là sức khỏe.”
“Không ảnh hưởng gì.” Chu Tư Lễ xoay xoay cổ tay, vết xước do gai cào không sâu lắm, qua vài ngày đã lành. Hiện tại chỉ còn lại vài vết mài mòn đậm nhạt trông có chút đáng sợ.
Vết răng trên cổ chắc cũng sắp mờ rồi.
Cậu đưa tay chạm vào cổ, tháo miếng băng cá nhân, rồi ném nó vào thùng rác. Đôi mắt đen láy, sáng ngời của cậu nhìn về phía khán đài, nhưng không tìm thấy bóng dáng cô.
Mấy ngày nay, quan hệ giữa hai người họ rơi vào trạng thái bế tắc. Cô không muốn để ý đến cậu, cậu cũng thức thời mà không quấy rầy. Từ trước đến nay, cô luôn là như vậy — tâm trạng tốt thì sẽ vẫy tay gọi cậu, nhưng nếu tâm trạng tồi tệ thì có thể cả tuần cũng chẳng nói câu nào. Huống hồ gì, cuối tuần trước cậu còn chọc giận cô.
Về phần cậu, tâm trạng càng phức tạp hơn.
Lúc này, trọng tài huýt còi tập hợp các tuyển thủ. Chu Tư Lễ chậm rãi thu lại ánh nhìn:
“Đi thôi.”
Cậu không muốn nói nhiều, Trình Dã cũng không hỏi thêm.
Đây là một trận đấu không có gì bất ngờ.
Lớp A3 là lớp chuyên ban xã hội, số nam sinh biết chơi bóng rất ít, vì thế họ đã thua sau hai hiệp đấu.
Trong lúc đó, nhiều trận đấu khác cũng diễn ra ở các sân khác nhau.
Sau khi lớp A1 thắng lớp A3, họ lại phải thi đấu với đội thắng cuộc khác. Tiếp theo, lớp A1 đánh bại lớp A6, và như vậy họ mới chính thức kết thúc loạt trận thi đấu trong ngày hôm nay.
Chu Tư Lễ người ướt đẫm mồ hôi bước xuống từ sân đấu, ngồi xuống bên cạnh Hứa Quân Xương. Điểm số giữa hai lớp chênh lệch quá lớn. Họ đã thi đấu liên tục nhiều trận, nên trận cuối cùng quyết định để cầu thủ dự bị lên sân thay thế.
Tiếng ồn ào trong nhà thi đấu làm kinh động đến một nhóm người vừa đi ngang qua cổng. Đám người này ai nấy đều cao to, lực lưỡng, mặc áo thi đấu cỡ lớn, vừa kết thúc buổi huấn luyện.
“Hôm nay là ngày gì mà trong nhà thi đấu nhiều nữ sinh thế?” Một nam sinh thò đầu vào ngó nghiêng.
“Chậc, cậu mù à? Trên tường treo đầy áp phích kìa, là giải bóng rổ cấp khối của chúng ta.”
“Sao tôi không biết nhỉ? Sao chẳng ai thông báo cho bọn mình về trận đấu này?”
Lương Viên khoác áo lên vai, cúi đầu nghịch điện thoại, bộ dạng vô tư cợt nhả khi bước đi:
“Bởi vì lớp chúng ta còn chưa cần ra sân. Một giải đấu trong trường thôi mà, cần gì đến bọn mình? Mọi năm chẳng phải lớp chúng ta đều vô địch sao?”
Có người cảm thán:
“Dù là giải đấu trong trường thì tôi cũng muốn ra sân chơi một trận. Nghiền nát đối thủ cũng sướng mà, có khi lại hút được mấy em nữ sinh nữa.”
Người đi đầu là Vọng Khôn, vừa bị Lương Vân từ chối cuộc gọi nên mặt mày khó chịu. Nghe thấy câu này, Cậu ta liền liếc mắt về phía trong nhà thi đấu, đúng lúc trông thấy người đang ngồi trên ghế dài.
Một nụ cười lạnh lẽo thoáng lướt qua khóe môi cậu ta.
“Được đấy. Đến lúc gặp lớp A1 trên sân, chúng ta nhất định phải chơi một trận thật đã.”
Cậu ta muốn để Lương Vân tận mắt nhìn thấy — người mà cô thích cũng chỉ đến thế mà thôi.
Chu Tư Lễ cảm nhận được ánh mắt khác lạ, liền quay đầu nhìn qua, nhưng chỉ kịp trông thấy bóng lưng của đám người kia. Hứa Quân Xương thấy cậu đột nhiên im lặng, cũng nhìn về phía cửa, kinh ngạc nói:
“Đám con trai lớp A14 đó ăn gì mà lớn thế không biết? Thằng nào thằng nấy đều như hộ pháp! Ngôi vị quán quân năm nay thì thôi khỏi nghĩ đến, cứ tranh nhì giữ ba như năm ngoái là được rồi.”