Rõ ràng là thời điểm hanh khô, thoáng đãng, vậy mà không khí trong phòng lại oi bức ngột ngạt, khó lưu thông, âm thầm tích tụ một loại cảm xúc đè nén. Tiếng kẽo kẹt kiềm chế vang lên từ chân giường sắt cọ xuống sàn nhà.
Áo bị vén lên, để lộ phần eo bụng săn chắc gầy gò, phủ một lớp mồ hôi li ti. Vài giây sau, anh dời tay che mắt, từ từ di chuyển trên ga giường, kéo tấm chăn mỏng phủ lên mặt mình, tầm nhìn bị che khuất, nhưng bên tai vẫn nghe thấy tiếng cô trêu chọc. Cùng lúc âm thanh ấy rơi xuống, cổ họng anh phát ra những tiếng r3n rỉ gấp gáp, đứt quãng.
Tay đang giữ chân anh đổi sang vị trí khác, cô chống lên phần eo bụng của anh – khối cơ căng chặt ấy dường như còn cứng hơn cả chiếc giường này. Nhìn đầu gối đỏ ửng của anh, Hứa Gia hơi nhíu mày, càng không hiểu vì sao trong bao nhiêu căn phòng lại cứ chọn chỗ không có giường.
Hứa Gia kéo tấm chăn che mặt anh ra, anh cụp mắt xuống, đôi mắt vẩn đục, dáng vẻ như mất hồn. Mái tóc ướt đẫm bết lại bên trán, giọt mồ hôi lăn xuống theo đường cong xinh đẹp nơi cằm.
Nhưng cô tự thấy mình chẳng làm gì cả.
Chỉ là chầm chậm, thong thả, không theo trình tự nào, cứ treo người ta lơ lửng giữa chừng mà không cho một cú chạm dứt điểm.
Bỗng nhiên, người trên giường có động tác, chống tay nâng người ngồi dậy, một tay chống giường, cổ áo chiếc áo thun cổ tròn rộng thùng thình rũ xuống. Người đó giữ lấy sau đầu cô, cô thuận theo lực của anh nghiêng người tới, hôn anh.
Nụ hôn này không giống phong cách thường ngày của anh.
Mãnh liệt hơn trước kia, ẩn chứa cảm xúc sục sôi, anh c ắn môi dưới của cô một cái, rồi nhân lúc cô không chú ý, lật người đứng dậy. Khi đặt chân xuống đất, bước đi loạng choạng, bóng lưng chạy ra khỏi cửa giống như đang bỏ chạy tán loạn.
Dám cắn cô.
Cô đưa tay lau môi, cũng chuẩn bị xuống giường. Nhìn xuống, mới phát hiện cơ thể mình cũng có phản ứng s1nh lý.
Bữa tối hôm đó đến rất muộn.
Gần tám giờ, Hứa Gia mới được ăn cơm. Cô thong thả dùng bữa, ngước mắt nhìn người đối diện đang cúi đầu lặng lẽ ăn, tóc tai còn rối bời chưa kịp vuốt lại.
“Món cà tím chua ngọt này hơi ngọt quá.”
Nghe vậy, anh mới ngẩng đầu lên: “…Thật à?”
Vì từ đầu đến cuối chỉ gắp món trước mặt, anh vẫn chưa thử món cà tím chua ngọt. Chu Tư Lễ nếm một miếng, bị vị ngọt làm nghẹn họng. Có lẽ lúc nãy đầu óc rối bời, nên bỏ quá nhiều đường. Anh kéo đ ĩa cà tím chua ngọt về phía mình: “Món này đừng ăn nữa, khó nuốt lắm.”
“Em ăn no rồi.”
Cơm trong bát cô là do Chu Tư Lễ xới, nên tất nhiên biết rõ khẩu phần ăn của cô: “Em ăn ít vậy à?”
“Đau miệng, ăn không nổi.”
Thật ra cũng không thể nói là quá đau… Dù sao thì anh cũng đâu có dùng sức.
Tai của Chu Tư Lễ hơi ửng đỏ, khó có thể giải thích được hành động bốc đồng khi nãy, chỉ có thể nhỏ giọng nói một câu xin lỗi: “Lúc đó thật sự rất khó chịu, Hứa Gia, lần sau em đừng làm vậy nữa.”
Hứa Gia thì hoàn toàn không biết chuyện, dù sao cô cũng chưa từng làm đàn ông: “Tại ai bảo biểu cảm của anh đáng yêu quá.”
“…”
“Vậy sau mỗi lần hôn em xong, anh đều lén vào nhà vệ sinh tự giải quyết nhu cầu s1nh lý à?”
Nghe vậy, Chu Tư Lễ đến cả bát cũng cầm không vững, ho khan hai tiếng: “…Chúng ta bỏ qua chủ đề này được không?”
Được cô gái mình thích ôm mặt hôn một cái, thật sự rất khó không có phản ứng. Phần lớn thời gian, anh sẽ đi tắm, những thứ dư thừa và bốc đồng cứ thế theo dòng nước trôi đi. Ngoại trừ buổi chiều hôm nay.
Tóm lại, bây giờ anh có chút không dám đối diện với Hứa Gia, dọn dẹp bàn ăn xong liền định lên lầu. Hứa Gia nhìn bóng lưng anh, khẽ cười khẩy: “Anh nghiêm trọng thế à? Lại đây.”
Anh đứng cách đó không xa, cong ngón tay ngoắc: “Vậy em hứa với anh, đừng có trực tiếp ngồi lên người anh nữa.”
Nghe thấy câu trả lời của cô, Chu Tư Lễ mới chậm rãi bước lại, ngồi xuống cạnh cô. Hai người không nói gì, căn nhà rộng lớn lại càng trở nên tĩnh mịch. Cô ngẩng đầu nhìn phòng khách rộng thênh thang: “Ở đây với em lâu như vậy, anh không thấy chán sao?”
Thật ra cô đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Chu Tư Lễ và bạn anh ngoài sân.
“Anh thấy cũng khá thích.” Nhớ lại mấy ngày ở nhà Hứa Gia, ăn mặc đều dùng đồ nhà cô, Chu Tư Lễ cũng chẳng còn mặt mũi nào. Chẳng mấy chốc, Hứa Gia nhận được thông báo chuyển khoản từ anh, lạnh giọng hỏi: “Ý anh là gì đây?”
“Tiền thuê nhà, còn cả hai bộ quần áo nữa, bao nhiêu em nói anh một tiếng.”
“Không cần.” Hứa Gia trả lại chuyển khoản, “Nếu anh cảm thấy ngại, vậy mai chi phí đi chơi anh lo.”
Chu Tư Lễ bất ngờ: “Em muốn ra ngoài à?”
Cô cong môi: “Giấc mơ của anh đúng là đã nhắc em, cũng nên ra ngoài dạo một chút.”
Chu Tư Lễ im lặng vài giây rồi nói “Được”, bắt đầu chuẩn bị kế hoạch đi chơi ngày mai. Nghĩ lại thì, đây cũng là lần đầu tiên hai người đi chơi cùng nhau. Tâm trạng anh lúc mở app tìm chỗ chơi còn có phần háo hức. Cô lại bổ sung một câu: “Đừng đi xa quá.”
“Yên tâm.”
Hôm sau, hai người như một cặp tình nhân bình thường, tay trong tay dạo bước trên phố. Chu Tư Lễ đưa cô vào trung tâm thương mại chọn quần áo. Anh vốn không ham vật chất, tiền tiêu vặt được phát định kỳ đều để dành, cộng thêm khoản quỹ du lịch kha khá, mua vài bộ đồ hiệu cho cô vẫn dư dả.
Sau khoảng thời gian chung sống lâu như vậy, anh đã có thể nhận ra sở thích của cô qua từng thay đổi rất nhỏ trên nét mặt. Sau khi thanh toán xong, bước ra khỏi cửa tiệm, anh một tay xách túi, tay còn lại theo bản năng nắm lấy tay cô.
Anh đã không thể chờ được để nhìn thấy Hứa Gia mặc bộ quần áo mình chọn. Gắng kiềm chế mong muốn đó, Chu Tư Lễ quay sang hỏi cô: “Em muốn ăn gì tối nay, mình ăn gần đây luôn nhé?”
“Đông người quá.”
Đến giờ ăn, trung tâm thương mại bắt đầu đông dần. Hứa Gia hơi khó chịu với môi trường ồn ào: “Về nhà ăn đi.”
Không ngờ vừa bước ra cửa chính, Chu Tư Lễ đã thấy một nhóm người quen quen đang đứng phía trước. Hai người bạn chí cốt của anh có mặt trong đó, còn có mấy bạn học lớp bên từng rủ nhau chơi bóng.
Lúc này anh mới lờ mờ nhớ ra, hình như tối qua họ có bàn trong nhóm về buổi tụ tập hôm nay, có người tìm anh, anh đã từ chối thẳng. Giờ đây, họ đang trò chuyện sôi nổi và bước về phía anh.
“Em muốn làm quen với bọn họ không?” Chu Tư Lễ siết chặt tay cô, chuẩn bị sẵn sàng để đưa cô rời khỏi bất cứ lúc nào.
“Không muốn.” Hứa Gia chỉ có chút ấn tượng với Hứa Quân Xương và Trình Dã, cũng không thân thiết đến mức chào hỏi.
“Vậy tốt, anh cũng không muốn thấy bọn họ.” Anh đặt tay lên vai cô, xoay người lại, “Anh chắn cho em, đi thôi.”
Thấy anh dứt khoát như vậy, Hứa Gia khẽ cười giễu, “Nếu họ biết anh như thế, chắc sẽ thấy lạnh lòng lắm.”
Góc tai Chu Tư Lễ lại đỏ lên, “Họ sẽ hiểu mà.”
“Vậy mình về nhà anh một lát nhé? Người nhà anh đi Tùy Hóa rồi, trong nhà không có ai.”
Hoàng hôn buông xuống, đèn đường bên cạnh sân bóng rổ trong khu dân cư đã bật sáng. Chu Tư Lễ không ngờ trên đường lại gặp mấy đứa trẻ quen quen—là mấy cậu nhóc từng hỏi anh về bóng đá trước siêu thị, giờ thì đang ôm bóng rổ rủ anh vào chơi cùng.
Anh nhìn đám nhóc chỉ cao tới ngực mình, hơi lưỡng lự: “Lần sau anh lại chơi với tụi em nha, hôm nay anh đi với một chị gái, không thể để chị ấy đứng một mình được.”
Lúc này đám nhóc mới chú ý đến chị gái đứng cạnh anh, thấy hơi lạ mặt. Hai bên nhìn nhau mấy giây, có đứa mở lời mời: “Chị ơi, chị chơi cùng tụi em đi! Bọn em đang thiếu đúng hai người nè, không biết chơi cũng không sao đâu, tụi em đánh chơi vui thôi.”
Chưa kịp để Hứa Gia trả lời, Chu Tư Lễ đã thay cô từ chối: “Không được đâu, chị ấy chắc là…”
“Có thể.”
Chu Tư Lễ ngạc nhiên liếc nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên.
Hứa Gia đã đồng ý thì anh tự nhiên cũng không nói gì thêm, liền tham gia cùng. Trừ hai người họ, trong tám người còn lại có ba bé gái, còn lại toàn là con trai. Chu Tư Lễ nhìn mấy cậu nhóc đứng phía trước chỉ huy chia đội.
“Anh trai phải cùng đội với chị gái!” Cậu nhóc không quên nhấn mạnh.
“Nhưng thế không công bằng đâu, hai người lớn tuổi thế kia cơ mà.”
…Lúc nãy còn nói chơi vui thôi cơ mà.
Ánh mắt của cậu bé hướng về phía Hứa Gia, cô gái đáp lại một cách bình thản: “Được thôi.” Cậu bé liền huých khuỷu tay vào Chu Tư Lễ: “Chị gái còn chẳng nói gì, anh thì lắm yêu cầu quá.”
“Hết cách rồi.” Chu Tư Lễ bật cười. Dù sao cũng chỉ là trẻ con, anh chỉ mang tâm lý chơi cùng cho vui, phần lớn là chạy theo truyền bóng. Còn chuyện ghi điểm thì để người khác lo.
Hứa Gia thì đến chạy cũng lười, chỉ chậm rãi đi phía sau, thỉnh thoảng nhận được bóng là hiểu ý phải đi ném rổ. Vì cô là người cao nhất trong nhóm toàn “cây giá đỗ” này, nên khả năng ném trúng rổ cao hơn hẳn.
Có người chạy lại gần bên cạnh, hai “diễn viên phụ” gặp mặt. Chu Tư Lễ dịu giọng hỏi:
“Em mệt không?”
“Không sao.”
Vừa dứt lời, một bé gái ném quả bóng về phía cô, Hứa Gia đón lấy một cách vững vàng. Một cậu nhóc thấy hai người đứng gần nhau như vậy thì hét lên với Chu Tư Lễ:
“Cướp bóng đi, nhanh lên!”
Chu Tư Lễ liên tục nháy mắt ra hiệu cho cậu nhóc, không ngờ lại quay đầu chạm phải ánh nhìn thoáng cười của Hứa Gia.
“Mời anh đấy.”
Chu Tư Lễ nhường đường cho cô. Cô đập bóng, động tác có phần vụng về, đi tới vạch hai điểm, tay cầm bóng nhìn chằm chằm vào rổ một lát, anh đã chạy tới dưới rổ, giơ tay lên làm động tác phòng ngự, chỉ là ra vẻ cho có.
Hứa Gia nhón chân, từ xa ném đi một cú, bóng vẽ thành một đường cong bay tới, đập vào cạnh rổ, đang định rơi xuống thì có người nhẹ nhàng bật lên, ngón tay khẽ gập lại, đổi hướng cho bóng rơi gọn vào rổ.
Cô nhìn về phía anh đang đứng, anh đứng ngược sáng dưới ánh đèn đường vàng nhạt, gương mặt giãn ra, khẽ mỉm cười với cô.
Bọn trẻ trong đội của Hứa Gia đều vỗ tay hoan hô, chỉ có cậu bé cùng đội với Chu Tư Lễ sắp tức đến nghẹn tim, đứng nguyên tại chỗ kêu lên:
“Anh không cướp bóng mà còn tặng điểm!”
Chu Tư Lễ cong mắt cười, xoa đầu cậu bé, đầy ẩn ý:
“Đến khi em bằng tuổi anh, em sẽ hiểu thôi.”
Ra khỏi sân bóng, hai người sóng bước đi trên đường về. Hứa Gia không kìm được mà hỏi:
“Bình thường anh đều làm người khác vui lòng như vậy sao?”
“Tất nhiên là không rồi, anh chỉ muốn làm em vui thôi.”
Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sáng trong.
Anh nhập mật mã, mở cửa rồi bật đèn, cả căn phòng bừng sáng. Đây không phải lần đầu tiên Hứa Gia tới nhà anh, nên đã không còn tò mò như lúc ban đầu, vừa định ngồi xuống sofa thì đã bị anh kéo vào phòng với vẻ nôn nóng.
Ánh đèn trong phòng dịu nhẹ ấm áp. Anh hơi cúi đầu, cẩn thận lấy ra chiếc vòng tay ngọc trai trắng hình bướm và đeo lên cổ tay cô. Hứa Gia cúi mắt, cảm nhận chiếc vòng lạnh giá dần dần thấm lấy hơi ấm cơ thể mình. Anh vẫn chưa nỡ buông ra, cứ thế nâng cổ tay cô trong lòng bàn tay, ánh mắt sáng long lanh.
Cô xoay xoay cổ tay, có phần trầm ngâm.
“Anh mua từ khi nào vậy?”
Từ sau khi hai người hòa giải, anh đã dọn sang nhà cô ở, căn bản không có thời gian để mua vòng rồi cất kỹ ở nhà. Nếu truy ra thời điểm anh mua chiếc vòng này, chỉ có thể là—
Chu Tư Lễ gãi đầu, định giấu diếm thì đã bị cô nhìn chằm chằm.
“Nói thật đi.”
Tránh ánh mắt của cô, anh cúi đầu nhìn chỗ khác, như không muốn nhắc đến:
“…Hai tháng trước.”
Hứa Gia hơi nhướn mày, như thể lần đầu tiên, bắt đầu nghiêm túc quan sát anh.
Hình như anh thật sự rất thích cô.